Trong những giây phút đằng đẵng đau khổ kia, Bạch Tử Thanh nhận ra vài điều.
Giờ thì cô đã hiểu cảm giác của nữ chính rồi, hiểu được sự cưỡng ép không có tình yêu đau đớn và tuyệt vọng như thế nào, hiểu tại sao nữ chính lại không quý trọng mạng sống mà chỉ muốn chết đi.

Bởi lẽ giờ phút này, chính cô cũng không muốn tỉnh lại nữa.
Kha Mặc bước ra từ phòng cấp cứu, tháo khẩu trang thở dài một tiếng.
Hoắc Đình lao đến tóm lấy vai anh ta.
"Cô ấy sao rồi? Hả?"
Bị hắn lắc đến chóng mặt, Kha Mặc bực mình đẩy mạnh hắn, tặng hắn một cú đấm vào mặt, rồi bình thản xoay xoay cổ tay nhức mỏi của mình.
"Không sao cả, chỉ chút nữa bị cậu làm đến chết thôi."
Đúng lúc này, cô y tá mang đến một tập bệnh án, Kha Mặc liền cầm lấy ném về phía Hoắc Đình.
"Xem con thú nhà cậu vừa làm gì với con gái người ta đi.

Cô ấy thiếu dinh dưỡng trầm trọng, còn đang sốt cao, cơ thể ốm yếu.

Vậy mà cậu còn có thể hành hạ người ta nhiều lần như thế, còn ngâm trong nước lâu như thế.


Cô ấy còn cái mạng nhỏ cũng coi như có phúc rồi."
Kha Mặc anh tuy lăng nhăng trăng hoa, lại cũng là kẻ có thù tất báo, nhưng anh coi thường cái kiểu lấy một chuyện cao quý thiêng liêng như giao tiếp cơ thể để báo thù.

Nếu là Hoắc Đình trước kia, một phát súng tiễn kẻ phản bội không hề do dự, vậy mà vì cô gái này, hắn phá vỡ quy tắc của bản thân, trở nên tiểu nhân như vậy.
Hoắc Đình không để tâm đ ến cú đánh cũng như lời móc mỉa của Kha Mặc, ngồi xem đống bệnh án với nhiều chẩn đoán bệnh khác nhau, trong đó có một thứ do chính hắn vừa trực tiếp gây ra, nơi ấy của cô bị trầy xước nặng.
Hắn nhớ mang máng hình như cô kêu đau, cầu xin hắn dừng lại nhưng hắn làm như mắt ngơ tai điếc, không chấp nhận lời thỉnh cầu đáng thương ấy mà chỉ chăm chăm thoả mãn ý mình.
Đến khi nãy, lúc cô ngất lịm đi, hơi thở thoi thóp yếu ớt thì hắn mới bắt đầu sợ hãi.

Lúc đó hắn đã nghĩ so với việc mất đi cô, thà rằng cô phản bội hắn cũng được, không yêu hắn cũng được, hắn đều có thể chấp nhận.
Hoá ra đứng trước cô, cái tôi của hắn đã hèn mọn đến như vậy rồi.
...----------------...
Bạch Tử Thanh tỉnh lại trong căn phòng trắng tinh, xung quanh im ắng dường như chỉ có tiếng đồng hồ chạy tích tắc.

Cô nằm im, cả cơ thể đau nhức mệt mỏi tới mức một ngón tay cũng không muốn động, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, không phát ra một tiếng động.
Cửa phòng vang lên tiếng mở lách cách từ bên ngoài, thân hình cao lớn của một người đàn ông xuất hiện.
Nhìn thấy cô đã tỉnh, Hoắc Đình vội vàng đặt chậu nước ấm xuống bàn, bước chân có chút lạc nhịp đi tới bên cô.
Hắn ngồi trên mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ gầy không bị cắm kim truyền của cô, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay mình.
"Tử Thanh, tỉnh rồi sao?"
Đôi mắt cô vẫn mở, nhưng không có một phản ứng nào.

Mấy giây sau, mắt hạnh chầm chậm liếc xuống bàn tay ấm nóng đang bao phủ lấy những ngón tay lành lạnh của mình.
Cô không có một phản ứng nào thêm, không động đậy, không nói cũng không hề khóc, chỉ nằm yên nhìn tay một lúc, sau đó nhắm mắt.
Mấy ngày sau đó, cô vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, dù người thân quen với cô nhất là cô Tô tới thăm, hỏi han đủ kiểu nhưng cô chỉ dùng ánh mắt như bình thản như ngây dại nhìn bà ấy, không hé răng nói nửa lời, y hệt như một khúc gỗ chẳng có cảm xúc gì.
Thậm chí, một cô hầu vô tình đổ canh nóng lên tay cô làm nó đỏ hỏn, nhìn đã thấy đau rát, nhưng cô tuyệt nhiên không rên lên dù chỉ là một tiếng.
Hoắc Đình cảm thấy sự bất thường, cô ấy không chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện với hắn, mà là không muốn giao tiếp với bất cứ ai.
Sau khi bác sĩ tâm lý đi ra khỏi phòng bệnh, anh bình tĩnh nhìn khuôn mặt căng thẳng nghiêm nghị đáng sợ của Hoắc Đình.
"Hoắc tổng, bệnh nhân không hợp tác, hoàn toàn không chịu giao tiếp.

Vậy nên có thể nhờ Hoắc tổng kể lại những gì cô ấy đã trải qua không? Kể thật chi tiết, không thể bỏ sót điều gì."
Vị bác sĩ tâm lý này là người Kha Mặc giới thiệu, trông dáng vẻ là người không sợ quyền thế cũng không xun xoe nịnh nọt, rất chững chạc, vậy nên có thể tin tưởng.
Hai người họ đi vào phòng riêng mấy tiếng trời.
Vị bác sĩ họ An đặt bút xuống bàn, nhìn vào dữ kiện mình vừa phân tích, trong lòng thầm chửi tên cầm thú trước mặt một trăm lần, nhưng ngoài mặt lại bình thản như không.
"Hoắc tổng, tôi cho rằng cô ấy đã bị chấn thương tâm lý.


Thứ nhất, cô ấy cho rằng việc bản thân nói được không phải là một việc tốt đẹp, bởi vì người gần gũi với cô ấy nhất là anh không hề tin tưởng, vì cô ấy không bị câm mà xa lánh cô ấy."
"Thứ hai, trong lúc cô ấy tuyệt vọng nhất, không ai đưa tay cứu cô ấy, khiến cô ấy không thấy một tia hy vọng, không có niềm tin vào cuộc sống.

Có lẽ vì vậy mà cô ấy không hề muốn giao tiếp với mọi người xung quanh, đến phản ứng với môi trường xung quanh cũng không có."
"Đây là cơ chế tự bảo vệ mình của bệnh nhân."
Hoắc Đình ngồi kiên nhẫn nghe hết mọi lời chẩn đoán dài dòng của vị bác sĩ không bỏ sót lời nào.
"Vậy phải làm sao?"
Hắn nhìn vị bác sĩ kia chằm chằm, nhưng không phải ánh mắt lạnh lùng mà chất chứa trong đó sự chờ đợi.
"Muốn giải quyết vấn đề hiện tại thì phải đi từ gốc rễ, căn nguyên của nó.

Từ những nguyên nhân tôi đã nói ở trên, có hai việc mà những người thân thiết của cô ấy cần làm."
"Một là phải để cô ấy tin rằng cô ấy không câm là một điều tốt, để cô ấy thấy rằng mọi người xung quanh đều rất muốn nói chuyện với cô ấy.

Hai là phải làm cho cô ấy cảm nhận được bản thân được người khác trân trọng, được bảo vệ, cho cô ấy làm điều cô ấy muốn, để cô ấy có hy vọng vào tương lai."
Cô Tô tiễn vị bác sĩ kia ra về, trở vào vẫn thấy Hoắc Đình ngồi trầm ngâm.
Sau đó, bà mang cháo đến để trước mặt Hoắc Đình, ý bảo hắn có thể tận tay mang cho Bạch Tử Thanh.
Hắn nhìn chăm chăm khay cháo, đứng dậy cầm lấy trở về phòng bệnh của cô.
Đôi mắt cô nhắm giống như đang ngủ, nhưng khi hắn nắm lấy bàn tay nhỏ lành lạnh, đôi mi kia bỗng tách ra, ánh mắt hướng lên trần nhà.
Khi nhận ra người đến là ai, rất lâu sau cô mới có phản ứng.
Cô không muốn nhìn thấy hắn, không muốn hắn chạm vào mình.
Chầm chậm rút ra khỏi tay Hoắc Đình, dù thân thể mỏi mệt rã rời cô cũng cố gắng trở mình, quay lưng lại với người đàn ông kia.
Kỳ lạ là hắn không giận không mắng, sau một hồi im lặng thì cuối cùng cũng lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh mịch nặng nề trong căn phòng.
"Em có muốn ăn cháo không? Chính tay cô Tô nấu cho em đấy."
Đáp lại hắn cũng chỉ có tiếng đồng hồ trên tường cùng hơi thở nhẹ nhàng yếu ớt.

Nhưng hắn không nổi điên cũng không bỏ cuộc, kiên nhẫn dặn dò thêm.
"Từ giờ tôi sẽ để cô Tô chăm sóc em.

Em muốn ăn uống gì, muốn làm gì thì cứ nói với bà ấy."
"Hoặc nói với tôi cũng được."
Câu cuối của hắn rì rầm trong cổ họng, nếu không phải trong phòng lúc này rất yên tĩnh thì có lẽ không thể nghe được.
Hắn biết, cô giận hắn, không muốn nhìn thấy hắn.


Dù sao thì đêm đó hắn đã phơi bày bản chất tàn bạo điên cuồng của mình cho cô thấy, có thể cô sẽ không thể nào chấp nhận một Hoắc Đình như vậy.
Trong lúc cô hôn mê, rồi cả khoảng thời gian cô im lặng không nói, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, rất lâu.

Dù chuyện hạ độc có phải do cô làm hay không thì hắn vẫn yêu cô, không thể không có cô bên mình.

Vậy thì tại sao cứ phải giày vò nhau như thế? Bản thân hắn tin cô không phải là được rồi sao?
Nhưng mà đứng trước mặt cô, hắn không tài nào mở miệng được.
Ngày tiếp đó, Kha Mặc ném xuống trước mặt hắn báo cáo kiểm tra sức khoẻ tổng quát của Bạch Tử Thanh.
"Tôi không rõ hai người có chuyện gì.

Nhưng việc trước đây cô ấy bị câm là thật.

Nhìn thanh quản đi, là kiểu đã hơn chục năm không dùng đến, nhìn tình trạng có vẻ mới hồi phục khoảng nửa năm trở lại đây.

Vậy có nghĩa là cô ấy không phải câm bẩm sinh, mà là do vấn đề về tâm lý khi còn nhỏ."
Kha Mặc nhìn Hoắc Đình mà thở dài.

Người cẩn thận như Hoắc Đình lại có thể loạn lên như vậy vì một người phụ nữ, không điều tra rõ ràng như những việc khác.

Hay là nói hắn sợ điều tra ra Bạch Tử Thanh thực sự phản bội thì sẽ càng khổ sở hơn.

Nếu là vậy thì tên đàn ông này đúng là yêu vào liền trở nên vừa hèn nhát vừa điên cuồng.
Hoắc Đình nhìn qua tệp tài liệu, thứ đã sớm không còn ý nghĩa trong mắt hắn, bởi lẽ hắn đã quyết định sẽ tin tưởng cô.

Cô nói cô không lừa dối, không hạ độc, hắn đều tin hết.