“Giai Di món thượng phẩm pháp bảo này tặng muội. Cả đây nữa, đây nữa và đây nữa...”

Giai Di nhìn cả đống pháp bảo đại sư huynh Vân Phong đưa tặng, không biết nên phải làm sao.

“Giai Di, muội xem như đây là ta tặng muội phòng thân. Muội hãy nể mặt ta mà nhận lấy”

Nhìn đại sư huynh khuôn mặt đầy đau khổ, ánh mắt đượm buồn. Giai Di biết mình không nên từ chối. Nên đành phải nhận lấy.

“Đa tạ đại sư huynh”

Vân Phong nở một nụ cười ấm áp, nói chuyện thêm đôi ba câu liền cáo từ rời đi.

“Giai Di, bộ quần áo này thật đẹp. Là đại sư huynh tặng muội sao”

“Sư tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu”

Người nói là sư tỷ A, rất thân thiết với Giai Di, hai người có thể xem như khuê mật. Sư tỷ A hai mắt tràn đầy hâm mộ, nói.

“Giai Di, muội thật tốt. Đại sư huynh Vân Long liên tục tặng quà cho muội. Hơn nữa còn toàn là đồ đắt tiền.”

“Tỷ đừng nói vậy, huynh ấy nói đây chỉ là đồ huynh ấy chiếu cố đồng môn mà thôi”

“Ây ra...sao ta không có, ta cũng muốn”

Giai Di không biết trả lời ra sao, đành quay người rời đi. Đến chỗ Lâm Vũ.

“Lâm Vũ, tặng huynh”

Vẫn như mọi khi, mỗi ngày Giai Di đều đến tặng hắn một bát canh xuân thu thủy, sau đó giúp hắn làm cơm, dọn dẹp vườn linh dược.

Lâm Vũ mỉn cười, nhận lấy xuân thu thủy một hơi uống cạn.

“Đa tạ”

Giai Di đỏ mặt, ấp úng nói.

“Không có gì, Lâm Vũ thật ra ta...huynh...thích...ta...yêu...”

“Giai Di sư muội, Lâm Vũ sư đệ”

Đại sư huynh Vân Phong xuất hiện, cả người khí độ nhẹ nhàng. Mỉn cười hiền hòa bước tới.

“Cánh đồng hoa, trên núi Tứ Nguyệt đã hoàn thành, không biết sư muội cùng sư đệ có muốn đi xem không. Nơi đó thật sự rất đẹp”

“Đa tạ đại sư huynh, ta còn phải tu sửa hộ sơn đại trận, sau đó còn phải giúp đồng môn luyện chế đan dược. Thật sự không có thời gian.”

Vân Phong trên mặt tỏ ra tiếc nuối, quay sang hỏi Giai Di.

“Muội muốn đi không Giai Di”

“Xin lỗi đại sư huynh, muội có việc bận phải đi trước”

Ngồi trong căn nhà tranh cũ, hắc cẩu nhịn không được hỏi.

“Ngươi cứ để yên như vậy sao.”

“Muội ấy có quyền lựa chọn của riêng mình. Nếu ta ngăn cấm Giai Di không được đi với người này, không được nhận đồ người kia. Ta chẳng khác nào một tên cặn bã. Áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Mỗi người đều có quyền tự do cho riêng mình, Giai Di cũng không ngoại lệ. Hơn nữa ta và Giai Di chỉ là tình cảm sư huynh muội đồng môn mà thôi. Chúng ta không là gì của nhau cả”

Nhị Đản rất tức giận, Giai Di dám làm hắn mất mặt trong lần diệt trừ tàn dư yêu thú lần trước. Vì vậy hắn phải cho con ả đó biết. Nhị Đản này không phải kẻ dễ chọc và cho cả tên Lâm Vũ đó biết. Vì sao hắn lại là đệ tử mới nhập môn mạnh nhất năm nay.

“Giai Di, viên dưỡng nhan đan này tặng muội”

Trên cánh đồng hoa tại núi Tứ Nguyệt. Vân Phong hai mắt tràn đầy chân tình, giọng nói ấm áp.

“Vân Phong sư huynh, ta không thể nhận. Ta đã có người mình thích”

Vân Phong ánh mắt đượm buồn, khuôn mặt trở lên đau khổ, buồn bã nói.

“Muội ghét ta đến vậy sao, ngay cả đồ ta tặng. Muội cũng không muốn nhận. Ta là kẻ đáng ghét vậy sao.”

Giai Di cảm thấy mình không phải. Liền vội vàng nói.

“Vân Phong sư huynh, không phải như huynh nghĩ đâu. Ta nhận là được”

Vân Phong vui vẻ mỉn cười, đưa thêm cho Giai Di chút đan dược tu luyện, chỉ bảo một chút võ kỹ liền cáo từ rời đi.

“Giai Di, Vân Phong sư huynh lại tặng muội dưỡng nhan đan sao. Thảo nào muội ngày trở lên xinh đẹp”

Trước lời nói của sư tỷ A, Giai Di không khỏi đỏ mặt. Ngại ngùng nói.

“Không phải như tỷ nghĩ đâu”

“ây da, ây da...Không phải như ta nghĩ”

Giai Di định phủ nhận thì bỗng Nhị Đản xuất hiện, mang theo một đám tiểu đệ A, B, C, D. Bao vây lấy hai người, khuôn mặt tràn đầy độc ác.

Sư Tỷ A liền nổi giận nói. “Nhị Đản, ngươi muốn gì. Mau cút khỏi đây, cóc ghẻ như ngươi mà cũng muốn với tới Giai Di nhà ta sao”

Nhị Đản vốn đã ghi hận trong lòng, nghe vậy liền không nhịn được nổi giận. Hét lớn.

“Các ngươi đừng tưởng mình là nữ nhân mà ta sẽ không làm gì các ngươi. Các huynh đệ đánh cho ta”

Cả đám tiểu đệ khuôn mặt tràn đầy độc ác, không do dự lao tới.

“Bốp”. “A”

Giai Di bị đánh thẳng vào mặt, ngã xuống mặt đất. Đã vô lực phản kháng.

“Dừng tay”

Vân Phong bỗng xuất hiện. Một chiêu đánh bay cả đám Nhị Đản.

“Giai Di, muội không sao chứ”

Giai Di khuôn mặt đã đầy vết thâm tím, khóe miệng chảy máu tươi cố gắng lắc đầu nói.

“Sư huynh muội không sao, đa tạ sư huynh cứu giúp”

Vân Phong quay ra nhìn đám Nhị Đản đầy lạnh lùng, khiến đám người Nhị Đản liền sợ hãi, quỳ xuống mặt đất. Cầu xin tha thứ.

“Đại sư huynh, chúng ta sai rồi. Chúng ta thề tuyệt đối không có lần sau. Đại sư huynh xin hãy tha cho bọn ta”

“Các ngươi đi đi, nếu còn dám tái phạm. Đừng trách ta độc ác”

Đám Nhị Đản nghe được đại sư huynh nói vậy. Liền mừng rỡ, quay người bỏ chạy, rất nhanh liền biến mất.

Đợi đại sư huynh Vân Phong rời đi. Sư tỷ A lúc này mới hâm mộ nhìn Giai Di nói.

“Giai Di, muội xem. Đại sư huynh Vân Phong vừa tài giỏi, lại anh tuấn. Có quyền có thế. Muốn tiền có tiền, sau này sẽ trở thành chưởng môn tam cốt phái. Hơn nữa thực lực lại cao cường. Chỉ cần muội trở thành đạo lữ của Vân Phong sư huynh. Vậy ai dám bắt nạt muội”

“Nhưng ta đã có người mình thích rồi”

Trước câu trả lời của Giai Di, sư tỷ A không khỏi tràn đầy khinh thường.

“Giai Di. Tên Lâm Vũ đó có gì tốt. Vừa nghèo, vừa xấu lại không quyền, không thế. Hắn có gì để cho muội sao. Hắn chẳng có gì cả.”

“Ta cảm thấy huynh ấy rất tốt. Hơn nữa còn rất cố gắng. Luôn lạc quan, có ý chí phấn đấu. Sau này huynh ấy nhất định sẽ trở thành nhân trung chi long”

Trước câu trả lời trả lời của Giai Di, sư tỷ A không khỏi bật cười.

“Ha ha...Giai Di, muội thật ngốc. Tên Lâm Vũ đó mà có thể trở thành nhân trung chi long sao. Hắn chỉ là một tên rẻ rách, trông coi vườn linh dược. Tư chất ngu dốt. Lại nghèo đói, không quyền, không thế. Hắn dựa vào cái gì trở thành nhân trung chi long. Hắn chẳng có gì để dựa vào cả. Muội thật ngây thơ ha ha...”

Giai Di nghe vậy liền nổi giận, quay người rời đi.

Nhị Đản hai mắt đỏ bừng. Cả đời hắn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy. Tất cả đều tại con khốn Giai Di đó. Hắn sẽ không để yên chuyện này như vậy đâu. Cả tên Lâm Vũ đó nữa. Các ngươi hãy đợi đấy. Ta sẽ cho các ngươi thấy đệ tử nhập môn mạnh nhất năm nay, đáng sợ ra sao.

Giai Di đang vui vẻ đi tới chỗ Lâm Vũ, trên tay không quên cầm theo bát canh xuân thu thủy. Nghĩ tới Lâm Vũ. Giai Di nhịn không được đỏ mặt. Nàng không cần người mình thích phải mạnh mẽ như Vân Phong. Nàng chỉ cần một người có thể ở bên nàng như Lâm Vũ là được.

“Bốp”

Bát canh thu thủy rơi vỡ trên mặt đất. Giai Dị bị đám Nhị Đản đánh bất tỉnh, mang vào sâu trong núi rừng hoang vắng.

“Lâm Vũ không hay rồi”

Hắc cẩu một mặt cuống cuồng chạy tới.

“Hắc cẩu, ngươi bị làm sao vậy. Có chuyện gì sao”

“Ngươi đi theo ta rồi sẽ biết”

Lâm Vũ ánh mắt lạnh lại, nhìn bát canh xuân thu thủy rơi vỡ trên mặt đất. Hai mắt nổi lên sát ý. Gương mặt dần trở lên lạnh lùng. Xem ra có kẻ muốn chết.

Nhị Đản nhìn Giai Di đang bị trói trên mặt đất, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi không khỏi nở ra nụ cười tà ác.

“Ngươi muốn làm gì...”

“Bốp”

Một cái tát mạnh vả lên mặt Giai Di, khiến khóe miệng nàng chảy máu.

“Con tiện nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay”

“Xoạc...”

Quần áo trên người Giai Di bị xé một mảng lớn. Lộ ra da thịt trắng nõn.

“Không...”

Nhìn Giai Di khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, Nhị Đản trong lòng càng sảng khoái.

“Các huynh đệ, đợi sau khi chúng ta chơi chán cô ta rồi. Sẽ đến tìm Lâm Vũ tính sổ”

Cả đám tiểu đệ nghe Nhị Đản nói vậy. Ánh mắt càng trở lên nóng rực, nở ra một nụ cười độc ác nhìn Giai Di không chắp mắt.

Giai Di cố gắng cuộn tròn người lại, che đi cơ thể, nước mắt như mưa chảy xuống, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi. Hình ảnh Lâm Vũ và Vân Phong hiện lên trong đầu Giai Di. Nhưng rất nhanh hình ảnh Lâm Vũ liền trở lên mờ nhạt rồi biến mất. Giai Di lẩm bẩm trong miệng, như cứu lấy hi vọng cuối cùng.

“Lâm Vũ, cứu muội”

“Rầm”

Nhị Đản khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn vị nam tử đeo mặt nạ sói lạnh lùng, băng lãnh trước mắt. Cả người nhuốm đầy máu tươi như sát thần chuyển thế. Chỉ cần một ánh mắt, Nhị Đản cũng cảm thấy. Hắn như đang ở mười tám tầng địa ngục. Lạnh lùng, băng lãnh, bá đạo.

Sát khí khủng khiếp từ vị nam tử tỏa ra, khiến hắn phải quỳ gối trên mặt đất, run nẩy bẩy. Một tia phản kháng hắn cũng không dám có. Sát khí này là đã giết bao nhiêu người. Bao nhiêu cường giả đã phải chết dưới tay hắn.

Nhị Đản muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng hắn không thể nói dù chỉ một lời. Cả người hắn đã sợ hãi đến không thể cử động.

“Rầm”

Đầu Nhị Đản như quả dưa hấu nổ tung, máu tươi phun trên mặt đất.

Giai Di tuy khuôn mặt vẫn còn tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn khó khăn mở miệng.

“Cảm...ơn”

Nhưng đáp lại Giai Di chỉ là một bóng lưng, đang quay người rời đi, trong ánh chiều tà đỏ như máu. Không hiểu sao, nàng cảm thấy bóng lưng này rất giống Lâm Vũ, rất cao lớn, rất ấm áp, cho nàng một cảm giác vô cùng an toàn. Dù trời có sập xuống. Bóng lưng này cũng sẽ vì những người mình yêu thương mà đứng lên chống đỡ cả bầu trời. Bóng lưng của Lâm Vũ, bóng lưng không bao giờ gục ngã vì những người hắn yêu thương.