Giai Di dạo gần đây luôn chú ý Lâm Vũ, từ sau khi nhìn thấy hình ảnh Lâm Vũ vì bảo vệ môn phái, bảo vệ người khác mà trọng thương, nhưng trên môi vẫn luôn nở ra nụ cười ấm áp. Nàng không khỏi cảm phục vị nam tử anh dũng ấy.

Sau khi tam cốt phái bị phá hủy, Lâm Vũ dù chỉ là một đệ tử trông coi linh dược nhỏ nhoi. Vậy mà vẫn không rời đi, mà chọn ở lại giúp đỡ tam cốt phái vượt qua khó khăn. Giai Di thấy Lâm Vũ thật trọng tình trọng nghĩa, sống có trách nhiệm, lại anh dũng, vì người khác mà hi sinh bản thân. Vị nam tử như vậy thật hiếm có trên thế gian.

Không những vậy, vì để cho môn phái sớm khôi phục như xưa, Lâm Vũ ngày đêm giúp mọi người tu sửa hộ sơn đại trận, sau đó còn giúp mọi người luyện chế đan dược đến quên ăn, quên ngủ. Vừa giỏi trận pháp, lại có tài luyện đan. Hơn nữa còn chăm chỉ giúp đỡ người khác. Thật đáng ngưỡng mộ.

Lâm Vũ lau vệt mồ hôi trên gương mặt. Gần đây hắn liên tục giúp tam cốt phái tu sửa hộ sơn đại trận, giúp mọi người điều chế đan dược cả ngày lẫn đêm, không giây phút nào ngừng nghỉ.

“Lâm Vũ, tặng huynh”

Trước mắt Lâm Vũ là một vị mỹ nữ, khuôn mặt hơi tròn. Thấp hơn hắn một cái đầu. Cơ thể cân đối. Theo hắn được biết, vị mỹ nữ này là Ngô Giai Di, vừa mới nhập môn năm nay. Tư chất bình thường, linh căn cũng chỉ là trung phẩm. Tướng mạo cũng chỉ được xem là mỹ nữ mà thôi. Nếu so với Hồ Mị Nguyệt hay La Mị Nguyệt vẫn còn kém rất nhiều. Nhưng đối với một môn phái nhỏ như tam cốt phái. Đây cũng có thể xem như mỹ nữ số một số hai.

Lâm Vũ cầm trên tay xuân thu thủy làm từ nấm xuân thu, một loại canh giải nhiệt rất tốt, uống vào tạo cảm giác mát lạnh, vô cùng thoải mái. Một loại canh phổ biến, rất được ưu chuộng ở đại vận thế giới.

Đây đã lần thứ ba hắn được Giai Di tặng xuân thu thủy. Lúc mới đầu hắn cũng rất bất ngờ. Nhưng dần rồi cũng quen. Lâm Vũ không do dự một hơi uống cạn bát canh.

“Đa tạ”

Giai Di nhận lấy chiếc chén Lâm Vũ trả lại, liền đỏ mặt quay người rời đi.

Trong vườn linh dược, Lâm Vũ đang ngồi thưởng thức bữa cơm đơn giản mà bình dị, chỉ có một chút cơm trắng, canh rau, cùng chút thịt yêu thú. Bên cạnh hắn, Gia Di nhịn không được tò mò hỏi.

“Lâm Vũ, huynh cảm thấy tay nghề của ta thế nào. Có ngon không?”

Vì dạo gần đây Lâm Vũ quá bận rộn với công việc tu sửa hộ sơn đại trận, sau đó giúp tam cốt phái luyện chế đan dược đến quên ăn quên ngủ. Cho nên Giai Di thường xuyên đến vườn linh dược giúp Lâm Vũ làm cơm, đôi khi còn ở lại dùng bữa với Lâm Vũ.

Lâm Vũ không do dự gật đầu.

“Rất ngon”

Giai Di nghe vậy liền vui mừng, đỏ mặt ấp úng nói.

“Lâm Vũ, thật ra ta thích...ta có...có tình...”

“Gia Di sư muội, Lâm Vũ sư đệ.”

Bỗng một giọng nói vang lên, khiến Giai Di giật mình. Người đến là đại sư huynh Vân Phong. Vân Phong cả người khí độ nhẹ nhàng, phong lưu nho nhã bước tới nói.

“Giai Di sư muội, Lâm Vũ sư đệ. Vài ngày sau ta quyết định dẫn theo các vị đệ tự mới nhập môn thanh trừ chút tàn dư yêu thú. Ta đến đây để mời mọi người gia nhập”

Lâm Vũ nở ra một nụ cười.

“Đa tạ Vân Phong sư huynh, ta nhất định sẽ tới”

Vân Phong mỉn cười hài lòng. Quay lại nhìn Giai Di.

“Giai Di sư muội, muội có thể theo ta một lúc được không”

Trên một cánh đồng hoa, Vân Phong chắp hai tay sau lưng. Nhìn về bầu trời xa. Hai mắt chân tình.

“Giai Di, từ lần đầu tiên gặp muội. Ta đã thích muội.”

Giai Di nghe vậy liền bất ngờ. Nhưng vẫn khó khăn nói.

“Vân Phong sư huynh, ta đã có người khác. Xin sư huynh thứ lỗi”

“Không sao, ta sẽ luôn đợi muội”

Vân Phong mỉn cười, quay người rời đi.

Vài ngày sau, Lâm Vũ cùng các đệ tử mới nhập môn theo Vân Phong tiêu trừ tàn dư yêu thú. Đối với đệ tự mới nhập môn. Chỉ cần đối phó với những con yêu thú thực lực dưới tẩy cốt cảnh là được.

“Giai Di sư muội, muội yên tâm. Chúng ta sẽ bảo vệ muội”

“Đúng vậy. Giai Di, muội yên tâm”

Vài vị đệ tử mới nhập môn A, B, C, D. Đang vui vẻ trò chuyện cùng Giai Di. Trên người đều tỏ ra văn thơ nho nhã. Người dẫn đầu bọn chúng chính là vị đệ tử nhập môn mạnh nhất năm nay. Nhị Đản, tu vi đã đạt tới tẩy cốt cảnh.

Giai Di mỉn cười vui vẻ, sau đó bước tới chỗ Lâm Vũ nói.

“Huynh yên tâm, ta sẽ bảo vệ huynh”

Lâm Vũ chỉ mỉn cười, nói.

“Đa tạ”

Cuộc thanh trừ bắt đầu, mọi việc đều diễn ra vô cùng thuận lợi, tàn dư yêu thú rất nhanh bị càn quyét. Mọi người đều ung dung, bình tĩnh. Cười đùa vui vẻ.

“Giai Di, muội nhìn xem. Ta có lợi hại không. Con yêu thú này không chịu nổi một đòn của ta”

Nhị Đản đang vui vẻ mỉn cười, Đám tiểu đệ A, B, C, D cũng đang liên tục tung hô ngưu bức. Dưới chân hắn là một con Điểu Kê. Bị Nhị Đản một kiếm chém chết.

Nhưng chẳng bao lâu, “Rầm”. Một tiếng nổ lớn vang lên. Một con man kình ngưu xuất hiện. Đây là một loài yêu thú lực lớn vô cùng, tốc độ rất nhanh, lại thêm da dầy, thịt béo. Lực phòng ngự vô cùng mạnh. Bình thường tu sĩ phải có tu vi hoán huyết cảnh mới hạ được nó.

Gầm lên một tiếng giận dữ, man kình ngưu như một chiếc xe tăng lao tới, cuốn tung cả bụi đất.

Cả đám đệ tử mới nhập môn trên mặt tràn đầy sợ hãi, có người không kịp chạt trốn mà bị man kình ngưu dẫm tới chết, có người bị hai chiếc sừng nhọn như đao kiếm của nó xuyên thủng bụng mà chết. Cảnh tượng vô cùng thê thảm, máu tươi chảy trên mặt đất, chỉ trong chốc lát. Đã có hơn mười vị đệ tử mới nhập môn mất mạng.

Nhị Đản sợ hãi. Nhìn man kình ngưu đang lao tới. Nhị Đản không do dự bỏ chạy. Để lại Giai Di đang sợ hãi đang bất động, đứng yên chờ chết.

Giai Di nhìn man kình ngưu đang lao tới, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Nàng cảm thấy mình sắp chết. Nàng muốn chạy, nhưng đôi chân không nghe nàng sai bảo. Bỗng trước mắt nàng xuất hiện một thân ảnh cao lớn. Khiến tim nàng không khỏi ngừng đập.

Lâm Vũ nhìn man kình ngưu đang như điên lao tới. Hai tay nắm chặt lấy chiếc sừng ngưu. Lâm Vũ cả người liên tục bị đẩy lùi về sau. Để lại trên mặt đất một rãnh dài. Man kình ngưu gầm lên một tiếng. Hất tung Lâm Vũ xuống mặt đất. Tạo thành chiếc hố lớn. Lâm Vũ phun ra một ngụm máu tươi. Man kình ngưu lao tới. Liên tục dẫm lên người Lâm Vũ. Khiến cả người hắn tơi tả. “ Rắc rắc...”. Tiếng xương cốt vỡ vụn. Lâm Vũ liên tục ho ra máu. Lâm Vũ hai mắt đỏ bừng. Cầm chặt lấy một chân trước của man kình ngưu. Gầm kên một tiếng, hất tung man kình ngưu ngã xuống đất. Lâm Vũ không do dự nhảy lên. Đè lên đầu man kình ngưu. Nắm đấm như mưa dội xuống đầu nó. Man kình ngưu gầm thét, dãy dụa phản kháng. Nắm Đấm của hắn đã nhuộm đỏ máu lộ ra bạch cốt. Nhưng Lâm Vũ vẫn không dừng lại. Từng quyền lại từng quyền liên tiếp đánh vào đầu man kình ngưu.

“Rầm”

Man kình ngưu nằm gục trên mặt đất, Lâm Vũ đứng dậy. Cả người hắn toàn vết thương đẫm máu. Cánh tay của hắn đã lộ bạch cốt. Vô cùng thê thảm.

Giai Di vội vã chạy tới hỏi.

“Lâm Vũ, huynh có sao không”

Lâm Vũ lắc đầu.

Lúc này, Nhị Đản mới xuất hiện, chạy tới hỏi.

“Giai Di, muội không sao chứ”

Giai Di nghe vậy liền tức giận. Dẫn theo Lâm Vũ rời đi. Bỏ lại Nhị Đản hai mắt tràn đầy lạnh lùng, tức giận nhìn theo bóng lưng hai người.

“Lâm Vũ, huynh không sao chứ. Để muội giúp huynh băng bó”

Trong vườn linh dược, Giai Di hai mắt đỏ lên nhìn Lâm Vũ vì cứu nàng cả người tràn đầy vết thương. Lâm Vũ lấy cho mình vài viên chữa thương đan ăn vào. Thương thế đã khá hơn một chút.

Nhìn Lâm Vũ đã tốt hơn, Gia Di mới thở phào nói.

“Lâm Vũ cảm ơn huynh, ta...ta thật ra...rất...thích...thích...”

“Gia Di sư muội, Lâm Vũ sư đệ.”

Vân Phong xuất hiện, gương mặt mang theo tự trách. Nhìn Lâm Vũ bị thương nặng không khỏi tràn đầy hối lỗi.

“Lâm Vũ sư đệ, chuyện này chỉ trách ta không cận thận. Dẫn đến Lâm Vũ sư đệ bị thương nghiêm trọng như vậy. Ta thật có lỗi”

Lâm Vũ nở ra một nụ cười hiền hòa. Thoải mái nói.

“Việc này không phải lỗi của Vân Phong sư huynh, huynh không nên tự trách”

Vân Phong đưa cho Lâm Vũ một ít đan dược, một ít linh thạch xem như tạ lỗi. Sau đó ở lại nói chuyện trời đất với Lâm Vũ mãi cho đến tối mới cáo từ rời đi.

Lâm Vũ nằm trên chiếc ghế dài. Cả người băng bó vết thương. Không khỏi suy nghĩ. Nếu hắn đoán không nhầm, man kình ngưu xuất hiện không phải là trùng hợp. Mà là được sắp đặt từ trước. Bọn chúng muốn kiểm tra thực lực của hắn. Vì vậy hắn liền tương kế tựu kế. Giả vờ mình chỉ mạnh hơn tẩy cốt cảnh một chút, để bọn chúng đánh giá sai thực lực của hắn. Nếu hắn đoán đúng, hắn sẽ có rất nhiều lợi thế. Nếu hắn đoán sai. Hắn không mất gì cả. Cho nên việc này là trăm lợi không hại.

Trong một gian mật thất. Hàn Đông đang nhìn hai vị huynh đệ của hắn mỉn cười.

“Lâm Vũ tu vi đã xác định, là tẩy cốt cảnh không sai. Kế hoạch lần này của chúng ta chắc chắn sẽ thành công. Về thực lực chúng ta đã hơn hắn, về mưu kế, hắn đã nhảy vào trong cạm bẫy của chúng ta, như cá nằm trên thớt. Chỉ cần đợi hộ sơn đại trận sửa xong chính là tử kỳ của Lâm Vũ”