*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông này thật quái đản.

Dung Dung nhụt chí thoát khỏi giao diện, quay trở lại chi tiết video, lướt xuống bình luận.

Dù bây giờ có rất nhiều bình luận, cô vẫn giữ thói quen đọc chúng.

Cho dù đó là bình luận khen hay chê. Lúc đầu khi nhận được một bình luận tiêu cực có thể khiến cô khó chịu rất lâu, hiện tại chỉ cười trừ, Dung Dung đã cảm thấy rất bình thường.

【Nhát gan phát biểu một câu: Nếu mua năm sợi dây chuyền tầm trung có kiểu dáng gần giống nhau thì chẳng thà mua hẳn một sợi xa xỉ, vậy thì cũng có thể đeo đi ra ngoài. Chồng tôi đi công tác mua một sợi Chanel cho tôi thì cũng mua được năm sợi này. Tôi cảm thấy chủ đăng đang cố khoe giàu, nhưng mà vẫn còn phèn, chỉ có cảm giác làm ra vẻ ta đây, cùng lắm chỉ có thể lừa được team sinh viên không có tiền. Ừmmm, ý kiến cá nhân, xin đừng ném đá.】

Câu nói này là khiến người ta không thể phản bác.

Rõ ràng rất mang tính cà khịa, nhưng vì thái độ ở câu cuối cùng tạm ổn, nếu không phản bác sẽ khó chịu trong người, nhưng phản bác lại thành ra cô rất nhỏ mọn. Thậm chí những ý kiến cá nhân không có tính công kích người khác như thế này đều không thể dễ dàng tha thứ.

Chỉ cần là người của công chúng, bạn sẽ thường bó tay và đành chịu với những lời nhận xét này.

Ở góc độ khán giả, có lẽ họ cho rằng phát ngôn này không được xem là mỉa mai, cùng lắm chỉ là nghi ngờ không hay. Nhưng đối với người trong cuộc vất vả mang thành phẩm đến với công chúng, cho dù phát ngôn này đúng hay sai đều sẽ khiến người ta không vui.

Nếu đổi thành cô của hai năm trước, chắc là lúc này đã tức giận gõ một bài tế dài đáp trả.

Lý trí nói cho cô biết nhất định không được đáp trả.

Đáp trả nghĩa là trái tim của cô mong manh, bụng dạ nhỏ nhen, chỉ có thể tiếp nhận khen ngợi, không nghe lọt tai âm thanh nào khác.

Bình luận này hot là vì có khá nhiều fan đứng ra chỉ trích.

【Có tiền khó mà mua được hạnh phúc của tôi. Em Dung muốn mua cái gì thì mua cái đó. Chuyện này mà cũng ném đá được hả, lạy.】

【Em Dung vốn dĩ là hotgirl trắng-giàu-đẹp rồi, không cần khoe, cảm ơn.】

【Cô cà khịa mà không cho phép người ta ném đá??? Tánh gì mà kỳ cục??】

【Agete đã làm gì sai? Chanel đã làm gì sai?】

【Tầm trung thì sao? Team sinh viên chúng tôi vẫn chưa mua nổi tầm trung mà quý cô khinh thường nhé.】

【Team sinh viên đây nè. Cho dù em Dung khoe giàu, tui cũng yêu chế. Chủ cmt cô khoe giàu, tôi cũng chả thích đâu, lêu lêu lêu.】

Chủ cmt trả lời: 【Đã nói là ý kiến cá nhân mà sao nhiều fan não tàn lại chửi tôi vậy? – -. Chủ đăng trông có vẻ còn trẻ, tưởng là mua một số món tầm trung là có thể giả làm hotgirl trắng-giàu-đẹp lừa gạt các fan nhẹ dạ. Tôi già rồi, tôi hiểu rõ cái gì gọi là giàu thật sự, cái gì gọi là khoe giàu. Lặn thôi lặn thôi, từ giờ sẽ chặn video của chủ đăng này.】

Fan trả lời: 【Chị đại à, em Dung cũng từng mua rất nhiều đồ xa xỉ đấy. Chẳng qua là vì chiều theo fan team sinh viên nên mới không thường xuyên giới thiệu = =】

Chủ cmt trả lời: 【Tiết kiệm mấy tháng tiền sinh hoạt, cắn răng mua một cái túi cũng gọi là hotgirl trắng-giàu-đẹp hả? Cười chết mất. Mời cô bé đến trường đại học xem thử, bây giờ có khá nhiều sinh viên đeo thay đổi MK và MCM, thậm chí điều kiện gia đình không được coi là tầng lớp trung lưu. Tham khảo thêm chủ đăng trắng-giàu-đẹp thật sự kia đi, đó mới thực sự là giàu.】

Fan trả lời: 【Chị đại, con mắt nào của chị thấy em Dung cắn răng tiết kiềm tiền sinh hoạt mua túi thế? Bớt tưởng tượng phong phú đi.】

Chủ cmt trả lời: 【Không trả lời nữa. Nếu chủ đăng nhà cưng giàu thật thì cần gì phải nhận quảng cáo? Tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô ta đã đủ chi tiêu mà phải không? Các fan đừng chửi tôi nữa, chửi nữa tôi sẽ cho vào danh sách đen ngay đó.】

Chủ cmt này nói không trả lời nữa, nhưng mỗi khi có fan đứng ra phản bác lại không nhịn được chửi lại.

Lượt bình luận càng nhiều, phảng phất có tính công kích cá nhân. Quả thật Dung Dung không nhịn được nữa, ra tay xóa bỏ bình luận này, sẵn tiện cho chủ cmt đó vào danh sách đen.

Nếu không cho vào danh sách đen, nói không chừng cô ta lại đăng những bình luận như “Tại sao xóa bình luận của tôi? Chột dạ hả?”.

Có fan đang chửi sướng tay, đột nhiên phát hiện bình luận này đã biến mất bèn để lại một bình luận mới hét to “Quá đã”, “Em Dung cứng”.

Dung Dung phớt lờ những bình luận đó, ngược lại tò mò hotgirl trắng-giàu-đẹp thực sự mà chủ cmt đó nói là ai.

Vừa khéo trong bình luận có người nhắc tới hotgirl trắng-giàu-đẹp thực sự đó.

【Người mà chủ cmt nói chắc là Tô An, chắc giàu hơn em Dung một chút. Hình như cô ấy không nhận quảng cáo cứng rắn và nhẹ nhàng.】

【Chị ta rất lạnh lùng và xa cách. Tui vẫn thích kiểu em gái dịu dàng như em Dung hơn, ha ha.】

【Đồ em Dung giới thiệu tôi còn ráng ủng hộ nổi, của Tô An thì quả thật… ngắm thôi là được rồi – -】

Dung Dung tò mò tìm kiếm chủ đăng này.

Độ hot của Tô An không cao mấy. Chỉ là do gần đây Thỏ Thỏ Đường rớt đài, một số fan chuyển thành anti định đi tìm idol mới.

Có vết xe đổ trước đây, bọn họ không dám tìm blogger bình dân nữa.

Idol mới tốt nhất là không thiếu tiền, dĩ nhiên là không có lý do hút máu fan.

Tô An này chính là blogger ít đình đám mới xuất hiện gần đây.

200 nghìn fan, video chỉ quay nửa mặt, chiếc cằm thanh tú, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, phông nền sang chảnh.

Dung Dung nhìn thoáng qua đã thấy trong phông nền của cô ấy có một bức tranh sơn dầu với khung viền chạm nổi mạ vàng, đó là tác phẩm của Paterson.

Họa sĩ ở đẳng cấp này thường chỉ có thể ngắm nhìn tác phẩm tại viện bảo tàng nghệ thuật hoặc là triển lãm lưu động. Cô ấy mua được nó về làm đồ trang trí treo tường thì có thể tưởng tượng được đã tốn không biết bao nhiêu tiền.

Video mới nhất mà cô ấy đăng cũng là chia sẻ hàng đã mua.

Ngoài đồ trang điểm và dưỡng da, hầu như không có món nào dưới 50 nghìn tệ.

Bình luận hot nhất là của Xuyên Nam đã im hơi lặng tiếng đã lâu.

Kể từ lần trước Thỏ Thỏ Đường tuyên bố rút khỏi giới, Xuyên Nam đã đăng một biểu cảm khóc thút thít dưới bài đăng rút khỏi giới của cô ta. Dưới bình luận có rất nhiều người khen cô ta và Thỏ Thỏ Đường là bạn bè thật sự, tiện thể chuyển thành non-fan của cô ta.

Nhà tôi nằm ở phía nam Tứ Xuyên: Nàng hotgirl trắng-giàu-đẹp trong nhà có mỏ này cho làm quen được không?

Tô An trả lời: Biến.

Nhà tôi nằm ở phía nam Tứ Xuyên: Hức hức hức.

Fan spam bình luận “Yêu hận rõ ràng”.

Những bình luận hot khác đều là của fan.

【Đồ hôm nay giới thiệu vẫn không mua nổi. Xin cô Tô giới thiệu vài món mà team sinh viên có thể mua nổi đi QAQ.】

【Xin cô Tô nhận một quảng cáo! Fan xem mà đau lòng!】

【Câu hỏi mỗi ngày: Tại sao cô Tô vẫn không nổi?】

Dung Dung lướt xuống dưới, nhìn thấy một ID quen thuộc.

【Đúng chuẩn hotgirl trắng-giàu-đẹp, chân thật hơn là chị đại làm đẹp mua vài món tầm trung mà cho rằng mình giàu có.】

【Tò mò, là ai vậy?】

Chủ cmt trả lời: 【Người đứng đầu khu làm đẹp Bilibili đó.】

【Đại Dung Dung?? Đại Dung Dung thì sao?】

Chủ cmt trả lời: 【Cưng đi xem chia sẻ đồ đã mua của cô ta là biết. Chị chất vấn một câu đã chặn chị, chưa từng thấy trái tim nào mong manh như vậy.】

Có fan chửi lại giúp cô: 【Em Dung của chúng tôi thiệt là thê thảm, bị cà khịa dưới video chủ đăng khác.】

Chủ cmt trả lời: 【Sao chó nhà chủ đăng kia nổi điên khắp nơi vậy? Dí theo cắn người mãi không tha. Hôm nay chủ nhà không cho cưng ăn xương hả?】

Làm mới lại, Tô An đã trả lời bình luận này.

【Đừng tự tiện nhắc đến người khác dưới video của tôi, chặn đấy.】

Chưa tới nửa phút, một loạt bình luận này đã biến mất.

Sau đó, Dung Dung nhận được một tin nhắn riêng.

Là Tô An gửi tới.

【Không biết cô đã đắc tội với người này như thế nào, nhưng cảm phiền cô quản tốt fan của mình.】

Dung Dung nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ gửi câu cảm ơn.

Bên kia đáp lại một chữ “Ừ” lạnh lùng.

Sau đó, cô phát hiện Tô An đã theo dõi mình từ trước.

Được thôi, cô theo dõi lại.

Tài khoản Bilibili của cô vốn dĩ không có nhiều người theo dõi, hầu hết đều là chủ đăng nổi tiếng của các khu, vẫn chưa tới 100 người. Nếu theo dõi thêm một người sẽ bị fan nhận ra ngay.

Tô An lại gửi tin nhắn riêng cho cô.

【Cảm ơn đã theo dõi.】

Việc theo dõi này đã khiến chó Lương lập tức đình công.

Cô ấy cố tình gọi điện thoại nổi máu ghen, “Chó Dung! Tao không phải là em cún duy nhất của mày nữa rồi! Mày yêu người phụ nữ khác rồi!”

Dung Dung định mở miệng giải thích, chó Lương bên kia lại rên khóc như bắn rap: “Tao cho rằng tình yêu của chúng ta có thể tồn tại mãi mãi, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tao mà thôi. Mày đi một chuyến đến Hồng Kông là đã coi thường con đỗ nghèo khỉ này. Chó Dung, mày thật độc ác.”

“Nếu mày không thích tao theo dõi cô ấy, tao sẽ hủy.”

“Hừ.” Chó Lương hừ lạnh, “Miệng lưỡi phụ nữ đều là đồ lừa đảo.”

Dung Dung thở dài, “Mày nói xem mày muốn tao làm gì.”

Chó Lương hét to: “Câu phát ngôn của mấy tên cặn bã mà mày cũng nói ra được. Mày có tin bây giờ tao sẽ đi gửi bản thảo tung tin cho các hotgirl mạng, nói mày chính là hotgirl trắng-giàu-đẹp tàu du lịch đó không?! Tao muốn tiết lộ thân phận của mày!”

“Cái gì mà hotgirl trắng-giàu-đẹp tàu du lịch?” Dung Dung hỏi theo bản năng, nhưng ngay sau đó hiểu ra, “Chủ đề đó vẫn chưa kết thúc à?”

“Mày nghĩ xem trước đó có bao nhiêu người mồi chài tổng giám đốc Thẩm, Nhóm Tám vừa có chút động tĩnh là khiến lượng truy cập Weibo tăng vọt. Hôm đó tổng giám đốc Thẩm vừa mới xuất hiện là đã nhảy vọt lên hot search thứ nhì. Nếu không phải do gương mặt của mày hút hàng, anh ta sẽ là sao hạng A trong giới kinh doanh đó. Drama về giới nhà giàu không bao giờ lỗi thời, càng không lộ diện, dân tình càng cảm thấy hứng thú.”

Nói xong, cô ấy quăng vài đường link cho Dung Dung.

Nếu nói về hít drama, chó Lương quả đúng là người đi đầu. Dung Dung ngồi hóng mát dưới bóng cây, không bao giờ thiếu drama mới để hít.

Cho dù drama này do chính cô gây ra.

Gần đây các bài viết liên quan đến giới nhà giàu được quan tâm nhất chính là cô Hai của Hoa Uyên.

Vì bài gốc thổi phồng quá mức khiến sự tò mò của mọi người dâng cao đến đỉnh điểm. Hễ có cách gì là đều muốn đào bới chân dung thật sự của cô Hai này.

Dĩ nhiên kết quả là không đào ra được gì.

Có người từng suy đoán có phải là Đại Dung Dung không, nhưng suy đoán này nhanh chóng bị bác bỏ.

Bây giờ lại có khá nhiều người suy đoán là Tô An.

【Ngoại trừ trong nhà đều có mỏ, còn lại không nhìn ra được điểm nào tương đồng.】

【Tô An không đi theo phong cách em gái dịu dàng đâu. Tui cảm thấy cô ấy không thích mặc đầm tiên nữ Dior…】

【Chẳng phải nói trước đây cô Hai này có quen biết với tổng giám đốc Hoa Uyên sao? Bọn họ trông có vẻ xứng đôi.】

【Im mồm! Chồng tui xứng đôi với tui nhất.】

Dung Dung tặc lưỡi, thoát khỏi bài đăng, mở bài tiếp theo lên.

Bài đăng về thái tử bất động sản Berlin.

Cô nhấp vào xem sơ rồi thoát ra.

Ngoại trừ bài này, Dung Dung còn để ý thấy chó Lương đăng một bài về người sáng lập Ôn Hòe An của Tự Thuần.

ID người đăng là “Lương tâm của tôi biến đâu mất rồi”.

【Thì ra người sáng lập Tự Thuần còn rất trẻ! Em yêu rồi!!!】

“Đệch, không xóa được rồi.” Đầu dây bên kia là giọng nói hơi hốt hoảng của chó Lương.

Dung Dung: “Bắt đầu từ khi nào?”

Giọng của chó Lương nghe có vẻ rất yếu ớt, “Yêu thầm, yêu thầm.”

“Rồi mày có hành động gì không?” Dung Dung ghẹo hỏi.

“Người ta là trò giỏi của Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ đã tự tạo dựng thương hiệu riêng. Tao là sinh viên đại học bình thường, đi làm văn phòng sáng 9 chiều 5, kiêm chức hotgirl mạng nhỏ bé.” Chó Lương khẽ thở dài, “Chênh lệch quá lớn, không dám nghĩ tới.”

Dung Dung đang định nói gì đó, giọng của chó Lương đột ngột trầm xuống, “Thật ra tao cũng cảm thấy rất khó tin khi mày có thể làm bạn với tao.”

Ban đầu lúc chó Lương vừa mới làm quen với cô ấy, Đại Dung Dung mới chỉ có 500 nghìn fan. Nhưng tại thời điểm đó đã là một đỉnh cao không thể leo tới khi cô ấy chỉ vừa mới quay video không bao lâu.

Vốn dĩ cho rằng cô ấy sẽ không đếm xỉa tới tin nhắn riêng của mình, hoặc là từ chối khéo léo lời nịnh hót. Nhưng cô không ngờ Đại Dung Dung nhắn lại một câu “(*^__^*) Được thôi, thêm WeChat nói chuyện nhé”, cứ thế đã quen nhau.

Trước đây cô nghe các chủ đăng khác nói Đại Dung Dung rất lạnh lùng, không bao giờ vào nhóm, cũng không chủ động nói chuyện với người khác. Mọi người đều có fan ủng hộ, dần dần cũng lười nhiệt tình với loại người lạnh nhạt. Đại Dung Dung cứ thế bị ghẻ lạnh.

Sau một thời gian quen nhau, cô mới phát hiện Dung Dung chỉ là chậm nhiệt.

Chỉ cần quen thân với cô ấy, cô ấy rất dễ thương.

Ban đầu thấy Dung Dung theo dõi Tô An, cô thật sự thấy hơi lo lắng.

Dù gì Tô An không giống như cô, hai người tương xứng làm bạn với nhau, chung sống sẽ không quá mệt mỏi.

Tình bạn giữa con gái có sắt son, cũng có mong manh.

Thậm chí có lúc còn ghen tuông dữ dội hơn người yêu.

Chó Lương lại nói hết chuyện này sang chuyện khác. Lúc sắp cúp máy, Dung Dung mới có cơ hội chen vào.

“Yên tâm đi, mày mới là người quan trọng nhất trong lòng tao.”

Chó Lương im lặng một hồi mới giễu cợt, “Vậy tổng giám đốc Thẩm thì sao?”

“Đang yên đang lành, mày nhắc đến anh ta làm gì?” Dung Dung bực bội hỏi.

Chó Lương chọc ghẹo, “Sao thế, không thể nói ra à?”

Giọng của Dung Dung cứng nhắc, “Vậy tao nói đến Ôn Hòe An thì mày có vui không?”

“Mày lấy Ôn Hòe An ra so làm gì?” Chó Lương cười vui sướng, “Chó Dung, tao thích Ôn Hòe An mà. Nếu mày nói vậy thì chẳng phải tự thừa nhận trá hình mày thích tổng giám đốc Thẩm sao?”

Dung Dung ảo não cắn môi, hung dữ nói: “Im mồm.”

“Tao cảm thấy chúng ta không nên gọi nhau là chó nữa.” Chó Lương rất nghiêm túc.

Không đợi Dung Dung trả lời, cô ấy nói ra một câu không có ý tốt: “Sau này tao gọi mày là Dung hoài xuân.”

“Mộc Lương Cầm, tuyệt giao.”

“Đừng đừng đừng, khó nghe thì đổi tên khác.” Chó Lương suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Dung rung động thì sao?”

Dung Dung thản nhiên cúp máy.

Chó Lương ôm bụng cười ngất trong phòng làm việc.

Sau đó, cô gửi vài tin nhắn cho Dung Dung.

【Dung, đêm khuya khi mày đang chiêm bao, giật mình tỉnh giấc trên giường, mày có cảm thấy căn hộ rộng lớn này hơi trống vắng không?】

【Dung, cái mày cần là một hơi thở khác.】

【Dung, mày cảm thấy cô đơn không?】

Dung Dung: “…”

【Mày nói đúng.】

Chó Lương:  【Con tôi thông suốt rồi, tôi làm bố cũng yên lòng.】

Dung Dung: 【Tao nên nuôi một con thú cưng.】

【?】

【Sau khi tan làm, mày đi xem thú cưng với tao đi.】

【Cút đi, ế từ trong bụng mẹ.】

Cuối cùng, cô lại nhắn một tin cho chó Dung: 【Đúng rồi, trước đó mày có rủ tao đi xem bộ phim công chiếu với mày. Đột nhiên tao không rảnh, mày đi tìm người khác đi.】

【Sao mày lại như vậy? Tao đã chuẩn bị giật vé rồi.】

【Bà đây già rồi, bây giờ không không thích xem anh hùng cứu trái đất nữa. Tao chỉ muốn xem trai gái yêu nhau, phát cơm chó mà thôi.】

Dung Dung thở dài, cảm thấy đi xem phim một mình quá cô đơn.

Câu nói tiếp theo của chó Lương đã bắn một phát súng vào tim cô.

【Mày đi tìm tổng giám đốc Thẩm đi. 】

***

Ngày bán vé càng đến gần.

Dung Dung đi tìm Dung Thanh Từ.

Dung Thanh Từ: “Không có hứng thú, tìm người khác đi.”

Cô không có nhiều bạn bè trong nước, lướt vòng tròn bạn bè* lại thấy bạn bè nước ngoài nhốn nháo tìm người tạo hội đi xem chung.

*Vòng tròn bạn bè: Một tính năng chia sẻ ảnh mà có thể chia sẻ những câu chuyện của bản thân bạn trên phương diện hình ảnh với một nhóm bạn riêng.

Thật ra cô biết rõ người có hứng thú với bộ phim này chỉ có Từ Bắc Dã.

Dung Dung cố tình soạn bài trên vòng tròn bạn bè.

【Bị bạn cho leo cây, cấp bách tìm người lập team giật vé xem buổi công chiếu.】

Đang định đăng, Dung Dung không biết mình nổi cơn gì mà chọn một số người có thể thấy.

Sau đó, ngón tay chuyển đến “Thẩm Đỗ Đỗ”.

Cô nhấp vào hoàn tất, trên trang chủ hiện ra lời nhắc “Lưu dưới dạng tag, lần sau có thể chọn ngay”. Dung Dung lấm lét nhìn quanh, nhấn nút khóa bên trái.

Được rồi, sống hay chết đều phụ thuộc vào cái này.

Dung Dung ném điện thoại ra xa, nhưng lại luôn dán mắt vào màn hình, xem thử nó có sáng lên không.

Sáng rồi!

Cô nhào tới mở lên. Hừ, 10086 tặng cho khách hàng cũ và mới, nạp đủ tiền điện thoại tặng data.

Cô bực bội vò đầu, “Mày đang làm gì vậy nè?”

Vì buồn bực trong người, Dung Dung đành phải lấy nệm yoga ra, định tập thể dục giảm cân để bình tĩnh lại.

Vừa mới thực hiện xong cánh tay thiên nga* một lần, chuông điện thoại vang lên.

*Cánh tay thiên nga: Những bài tập để có cánh tay thon và săn chắc.

Cánh tay thiên nga (hình minh họa)

Dung Dung thở hổn hển nhấc máy.

Giọng cô rất yếu ớt, “Alo?”

Giọng của người đàn ông hơi khẩn trương, “Sao vậy?”

Thẩm Độ!

Aaaaaaaaa!

Cô làm động tác xoay người Thomas* và đứng bật dậy, đứng nghiêm tại chỗ, hít một hơi thật sâu, hỏi rõ từng chữ giống như học sinh tiểu học: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

*Xoay người Thomas: một động tác street dance.

Xoay người Thomas (hình minh họa)

Thẩm Độ: “…Muốn đi xem phim không?”

“Muốn!”

“Muốn xem phim nào? Tôi mua vé.” Thẩm Độ ung dung hỏi: “Buổi công chiếu à?”

“Buổi công chiếu, mua phòng VIP!” Dung Dung phấn khích đáp.

Dường như cảm nhận được niềm vui của cô, Thẩm Độ cười nói: “Được.”

Anh không cúp máy, hình như đang xem vé.

Vài phút sau, Thẩm Độ lên tiếng: “Nhất định phải là phòng VIP à?”

Dung Dung gật đầu lia lịa, “Ừ, chỉ xem phòng VIP!”

“Phòng Imax không được à?”

“Phòng VIP có điều kiện tốt nhất.”

“…Được.”

Sau khi nhận được câu trả lời mua xong rồi của Thẩm Độ, Dung Dung không nhịn được đấm vài cái trên ghế sô pha.

Buổi công chiếu vào lúc rạng sáng, Dung Dung rất ga lăng sắp xếp xong việc đưa đón thay Thẩm Độ, “Anh Thẩm, hôm đó tôi lái xe tới đón anh nhé, xem xong sẽ chở anh về nhà.”

Thẩm Độ dùng sự im lặng thay lời từ chối.

“Không được à?”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Không có tại sao.” Thẩm Độ lạnh nhạt nói: “Tôi tới đón cô.”

Dung Dung không vui, “Tôi vừa mua xe mới, anh không muốn xem thử à?”

Thẩm Độ rất tuyệt tình, “Không muốn.”

“Nếu anh không để tôi đón anh, tôi sẽ tìm người khác xem phim.”

Thẩm Độ thở dài, “Cô đó…”

“Đồng ý không?”

“Đưa cô về nhà trước, tôi bảo tài xế tới đón là được.”

Dung Dung trề môi, “Để tôi đưa anh về.”

“Cô đi tìm người khác xem đi.”

Dung Dung: “…”

Cuối cùng hai bên đã thỏa hiệp, đạt được thỏa thuận hữu nghị.

Sau khi cúp máy, Dung Dung phấn khởi định xóa bài viết trên vòng tròn bạn bè chỉ có Thẩm Độ nhìn thấy.

Suy nghĩ một hồi lại cảm thấy đó cũng là một kỷ niệm, cuối cùng cô vẫn giữ lại.

Thẩm Độ lại gửi tin nhắn tới: 【Nhớ xóa bài viết trên vòng tròn bạn bè.】

【Tại sao?】

【Đã hết tác dụng.】

Dung Dung có sở trường lật mặt. Ngoài miệng nói được, nhưng trong lòng vẫn vui rạo rực, tiếp tục giữ lại trạng thái bài viết này.

Thẩm Độ lướt vài lần, phát hiện bài đăng trên vòng tròn bạn bè vẫn còn ở đó.

Đúng lúc Ngụy Sâm đi vào đưa cà phê.

“Cho tôi mượn điện thoại.”

Ngụy Sâm không biết sếp Thẩm muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời giao nộp điện thoại.

Thẩm Độ trực tiếp mở vòng tròn bạn bè của cậu ta lên, lướt mấy lần vẫn không thấy bài viết đó.

Anh nhíu mày, “Cậu có thêm WeChat của Dung Dung không?”

Ngụy Sâm gật đầu khó hiểu, “Thêm rồi.”

Thẩm Độ lại làm mới điện thoại của mình, vẫn còn ở đó.

Yết hầu của anh khựng lại, trả điện thoại cho Ngụy Sâm.

Cuối cùng khi trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình anh, Thẩm Độ chợt khẽ cười, bưng tách cà phê lên, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất.

Ngắm nhìn thành phố từ trên xuống.

Đột nhiên trong đầu anh lại hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp và đáng yêu.

Không biết cô ấy có biểu cảm gì khi chuyển vòng tròn bạn bè thành chỉ hiển thị với anh.

Nghĩ đến đây, Thẩm Độ nhấp một ngụm cà phê đắng.

Anh vốn không sợ đắng, nhưng không có nghĩa không cảm nhận được vị đắng. Nhưng bây giờ hình như vị giác bỗng hết nhạy bén rồi.

Người đàn ông không nhịn được mím môi, nhoẻn miệng cười mỉm.

***

Buổi công chiếu phim vào lúc 0 giờ. Mười giờ rưỡi tối hôm trước, Dung Dung có mặt dưới nhà Thẩm Độ rất đúng giờ.

Buổi tối không có đủ ánh sáng, cô cố tình đánh phấn mắt dạng lỏng Stila* dưới mí mắt, tạo ra một đường chân mi nữ tính lấp lánh.

*Phấn mắt dạng lỏng Stila: Là sự kết hợp 2 trong 1 giữa phấn mờ và phấn nhũ. Màu nào cũng lên chuẩn, mềm mịn, và không bị rơi bụi nhũ ra khắp mặt.

Bình thường được gọi là mắt ghèn phát sáng.

Thế nhưng cô vừa mới lái xe đến dưới nhà đã thấy một người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn đường, dáng người cao lớn. Ánh đèn vàng hơi mờ ảo khiến bóng dáng của anh ta trông dịu dàng hơn.

Dung Dung tắt đèn xe, dừng lại ở đằng sau anh ta cách đó không xa.

Cô bấm số điện thoại của Thẩm Độ.

“Trên đường bị kẹt xe, có thể đến muộn chút.” Giọng điệu của Dung Dung rất nhẹ nhàng, “Anh có thể đi từ từ xuống lầu.”

Người đàn ông bên ngoài đút một tay vào túi, tay kia cầm điện thoại để bên tai. Giọng nói trầm khàn truyền đến màng nhĩ cô qua điện thoại, “OK.”

Cô không biết Thẩm Độ học được trò lật mặt này từ khi nào.

Rõ ràng chẳng thèm cử động chân.

Dung Dung ấn vào còi xe.

Người đàn ông quay đầu lại, đã nhìn thấy cô.

Cô xuống xe, vỗ vào mui xe, thoải mái hỏi: “Chiếc này có ngầu không?”

Người đàn ông trả lời hời hợt: “Cũng được.”

Dung Dung không quá hài lòng với câu trả lời này, nhưng ban đầu cô cũng không nghĩ nhận được lời khen thật lòng.

Dù gì cách nhìn của cô và Thẩm Độ vẫn có sự khác biệt lớn.

Chiếc xe này còn mới, trong xe chỉ có mùi nước hoa ô tô thoang thoảng. Sau khi Thẩm Độ lên xe, Dung Dung bỗng ngửi thấy một hơi thở khác.

Là hơi thở mát lạnh, sạch sẽ nhưng khiến người ta đỏ mặt của đàn ông.

Dung Dung ổn định tâm trí, đè phanh tay khởi động xe.

Im lặng suốt cả dọc đường đến khi lái đến bãi đậu xe dưới rạp chiếu phim.

Thẩm Độ đến máy lấy vé tự động, xếp hàng lấy vé.

Hôm nay anh ăn mặc không được xem là nghiêm trang, một chiếc áo khoác đơn giản dài qua đầu gối và áo sơ mi bên trong. Anh không cài cúc áo trên cùng như ngày thường, trông có vẻ lười biếng.

Những người đàn ông cao gầy rất thích hợp mặc áo khoác.

Có rất nhiều người đứng xếp hàng, Dung Dung gần như không cần tìm đã có thể nhận ra anh.

Thẩm Độ chỉ đứng đó thôi đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Khi anh lấy vé xong và đi về phía Dung Dung, cô có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng bàn tán xung quanh.

Anh đưa hai tấm vé cho Dung Dung.

Dung Dung nhìn lướt qua số ghế.

Quả nhiên không phải hàng giữa, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Vé phim buổi công chiếu vốn dĩ rất khó giật.

Lúc đang nhìn đến con số của vé sau, Dung Dung đã so sánh rất nhiều lần, bảo đảm mình không bị hoa mắt, không nhìn nhầm con số.

Số ghế của hai tấm vé này không liền kề nhau.

Dung Dung nhìn anh đắm đuối, “Tại sao anh không mua vé ngồi liền nhau?”

Thẩm Độ thản nhiên trả lời: “Không có ghế ngồi liền kề.”

“…”

“Tôi hỏi cô có muốn đổi rạp khác không, cô nói không muốn.”

“…”

Hai người tới rạp chiếu phim mà không ngồi cạnh nhau có gì khác với cô tới xem phim một mình?

Trước đó Dung Dung đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng.

Chẳng hạn như tay của hai người cùng duỗi về phía hộp bắp rang, sau đó vô tình đụng vào nhau, một dòng điện tình yêu chạy qua tim.

Lại chẳng hạn như cô xem đến một nửa thì ngủ thiếp đi, được anh kéo qua tựa đầu lên vai, ngửi thấy mùi hương của anh và ngủ ngon lành.

Lại chẳng hạn như…

Hết chẳng hạn như rồi.

Cái đệch bà, không ngồi cạnh nhau thì chẳng hạn như cái rắm.