Dung Dung ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ với khuôn mặt nhỏ nhắn không vui.

Ngụy Sâm bên cạnh âm thầm cười lén.

Đây là lần đầu tiên sếp Thẩm của anh đi mua sắm với con gái, còn trả tiền cho con gái, nhưng không ngờ lại khiến người ta không vui, còn bị từ chối thẳng thừng.

Cậu định lén liếc nhìn vẻ mặt chịu thua của sếp Thẩm, kết quả là sếp Thẩm của cậu không những không nổi quạu, ngược lại bình tĩnh giải thích cho hành động của mình: “Nếu tôi trả tiền sẽ có chiết khấu nội bộ.”

Dung Dung ngây người nhìn anh. Anh lại thản nhiên nói thêm một câu: “Tôi là nhân viên nội bộ.”

Nhân viên nội bộ cái beep.

Ngụy Sâm đỡ trán, bất lực xỉa xói.

Cũng đúng thôi, sếp nhỏ dĩ nhiên được xem là nhân viên nội bộ.

Dung Dung gật đầu, thuận miệng hỏi: “Có thể giảm được bao nhiêu?”

Thẩm Độ tạm dừng rồi nói ra một con số chiết khấu khiến người ta nhộn nhạo: “Giảm 40%.”

Dung Dung cảm thấy rất khó tin, “Phúc lợi cho nhân viên các anh tốt thế?”

Thẩm Độ dửng dưng gật đầu, “Đúng vậy.”

Dung Dung lộ ra vẻ mặt ghen tị.

Ví dụ sợi dây chuyền màu trắng xà cừ của Dung Thanh Từ tương đương 21 nghìn tệ, giảm 40% đồng nghĩa rẻ hơn 8400 tệ.

Đủ để cô mua thêm một sợi dây chuyền của Star Jewelry.

Dung Dung đi mua sắm rất bình thản, không đau lòng khi không có giảm giá, có giảm giá tất nhiên sẽ tốt hơn.

Cô quyết định, “Vậy anh trả tiền trước, đợi lát nữa mua xong tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh.”

Thẩm Độ chỉ cười khẽ, “Được.”

Bây giờ Dung Dung nhìn Thẩm Độ giống như nhìn thấy thẻ giảm giá. Cô cảm thấy nếu có anh, cô có thể tiết kiệm được chút tiền, mua được nhiều đồ hơn.

Con gái đáng sợ nhất là khi đi mua sắm buông thả cảm xúc.

Ngụy Sâm không biết sếp Thẩm có cảm nhận được không, nhưng dù sao cậu đã cảm nhận được sâu sắc.

Vì không thể quấy rầy sếp Thẩm, cậu chỉ có thể cam chịu số phận đi theo sau Dung Thanh Từ, sau đó bị xem là “con sen” miễn phí.

Dung Thanh Từ đi đôi giày cao gót 7cm tặc lưỡi với cậu, “Trợ lý Ngụy, trước đây cậu không đi mua sắm với bạn gái à?”

Dĩ nhiên là có, nhưng bạn gái không có sức mua như sếp Dung nhỏ. Hai tay xách hơn chục túi đồ lớn nhỏ, dường như cô ấy vẫn chưa muốn dừng lại.

Gu của hai chị em nhà này rất khác nhau, mỗi người đã đi một ngã. Sức tiêu xài của Dung Thanh Từ khiến Ngụy Sâm âm thầm hạ quyết tâm sau này không được quen bạn gái có sức mua như vậy.

Một chiếc túi của Dung Thanh Từ đã ngốn hết chút tiền lương ít ỏi của cậu.

“Cậu xem cỡ vừa màu trắng này hay cỡ lớn màu cam đẹp?” Dung Thanh Từ cầm mỗi túi xách trên mỗi tay, bảo Ngụy Sâm cho cô ý kiến.

Một cái có dây xích ngắn màu vàng, một cái có dây xích dài màu bạc, Ngụy Sâm là trai thẳng vẫn có thể nhìn ra được phong cách của hai chiếc túi này rất khác nhau.

Nhưng làm sao cậu có thể chọn ra được cái nào xấu hay đẹp, chỉ có thể nói: “Đều đẹp.”

Dung Thanh Từ liếc xéo, “Thế thì tôi hỏi cậu làm gì?”

Ngụy Sâm cười khổ, “Sếp Dung nhỏ, một người đàn ông như tôi làm gì hiểu được túi xách nữ, cô đang làm khó tôi đây mà.”

Dung Thanh Từ gật đầu, “Cũng đúng.”

Sau đó, cô đã mua hai chiếc túi.

Ngụy Sâm: “…”

“Tại sao phụ nữ phải kiếm nhiều tiền?” Dung Thanh Từ cười tít mắt với cậu ta, “Là vì khi có những lúc khó lựa chọn cứ vơ hết hai cái, vậy thì tất cả phiền não sẽ biến mất.”

Vậy mà Ngụy Sâm lại cảm thấy rất có lý.

Dù sao lý do phụ nữ đi mua sắm mất thời gian là vì họ thường lãng phí thời gian chọn lựa đồ.

Mua đôi giày nào, mua túi xách nào, mua đồ trang sức nào. Rất nhiều tình thế khó xử, luôn phải chọn cái này rồi bỏ cái kia.

Kiếm nhiều tiền chút sẽ không rối rắm nữa.

Mua cả hai là được.

Ngụy Sâm nhìn Dung Thanh Từ, ánh mắt bỗng trở nên sùng bái.

Đây chắc chắn là kiểu mẫu phụ nữ thép chăm chỉ ngày nay.

“Nhưng tôi vẫn thích cái màu cam hơn.” Dung Thanh Từ hất túi giấy trên tay, “Cái màu trắng sẽ cho Dung Dung.”

Ngụy Sâm chớp mắt vài cái, “Lẽ nào cái này không phải định tặng cho cô Dung ngay từ đầu?”

“Không.” Dung Thanh Từ cười xùy, “Chỉ là sẵn tiện mà thôi.”

Ngụy Sâm chỉ trầm ngâm, sau đó lại bị quăng cho hai túi đồ mới mua vào tay. Dung Thanh Từ vỗ vai cậu, “Trợ lý Ngụy, cầm lấy, tôi đang huấn luyện trước để sau này cậu còn quen bạn gái.”

“Bạn gái tôi sẽ không nỡ để tôi cầm nhiều đồ đâu.” Ngụy Sâm lẩm bẩm.

Dung Thanh Từ nghe không rõ, “Cái gì?”

Ngụy Sâm lắc đầu, nhìn lên lầu theo bản năng.

Không biết sếp Thẩm có thê thảm như thế này không.

***

Trên lầu lúc này, Thẩm Độ đang giằng co với Dung Dung.

Dung Dung kiên quyết giấu túi đồ đã mua sau lưng, “Không cần anh xách, tôi tự xách được.”

Thẩm Độ thở dài, “Cô sắp không xách được rồi kìa.”

“Tôi có thể bỏ túi nhỏ vào túi lớn.”

Quả nhiên tay cô đã trống không, vẫn có thể xách thêm vài thứ.

“Đưa cho tôi.” Thẩm Độ vẫn kiên trì chìa tay về phía cô, “Như vậy cô dễ lựa đồ hơn.”

Dung Dung cụp mắt, “Làm phiền anh quá.”

Vốn dĩ bắt anh đi mua sắm chung đã rất làm phiền rồi, cô không thể làm phiền thêm.

Nói xong, cô liền xoay người đi đến gần một gian hàng.

Đó là gian hàng Agete mà cô yêu thích.

Đồ trang sức của họ luôn được biết đến với sự xinh xắn và tinh xảo. Hàng chục viên kim cương đính trên các kiểu dáng khác có lẽ trông rẻ tiền. Nhưng nếu được đính trên các kiểu dáng của Agete, Dung Dung cảm thấy càng nhỏ càng cuốn hút.

Mặc dù những viên kim cương nhỏ không đáng giá, nhưng chúng vừa xinh vừa trẻ trung.

Cô đặt túi đồ đã mua xuống cạnh chân, nhờ cô gái bán hàng lấy ra vài mẫu yêu thích.

Agete không chỉ có mặt dây chuyền nhỏ, ngay cả móc khóa phía sau cũng rất nhỏ.

Cô đưa hai tay ra sau tai, khó khăn tìm kiếm chỗ móc khóa.

Cô gái bán hàng cười ngọt ngào, “Để tôi đeo giúp cô nhé.”

“Làm phiền cô.” Dung Dung nhanh chóng xoay người lại, quay cổ về phía cô ấy.

Cuối cùng Thẩm Độ bên cạnh vẫn luôn im lặng đã lên tiếng: “Để tôi.”

Cô gái bán hàng nhanh chóng rút tay về, “Vâng.”

Dung Dung sửng sốt, “Hả, anh đeo à?”

Thẩm Độ giơ tay ra vỗ nhẹ vai cô, “Xoay lưng về phía tôi.”

Cô nghe lời xoay người lại, vén mái tóc dài lên. Chiếc cổ thon dài và trắng nõn khiến Thẩm Độ ngẩn người.

Có lẽ hôm nay cô ấy cũng xịt nước hoa lên tóc.

Theo chuyển động tay, có một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi anh.

Thẩm Độ nở nụ cười, ánh mắt thờ ơ, đeo dây chuyền lên cho cô, “Được rồi.”

“Nhanh thế.” Dung Dung xoay người lại, điều chỉnh vị trí, viên kim cương nhỏ bé vô tình vướng lên xương quai xanh của cô, “Xinh không?”

Thẩm Độ gật đầu, “Mua đi.”

Có lần một sẽ có lần hai, Thẩm Độ thành thạo tháo xuống rồi đeo lên cho cô.

Cô gái bán hàng luôn nhìn cảnh tượng trước mắt không nhịn được cười.

Bàn tay giấu dưới quầy bán hàng đang lướt trên màn hình điện thoại.

【Sếp nhỏ dẫn bạn gái tới lựa đồ trang sức ~】

【Cô gái đó xinh không?】

【Trẻ đẹp. Em gái trẻ thích phong cách Nhật Bản:)】

【Sếp nhỏ cũng chẳng lớn tuổi bao nhiêu, là em gái Đại lục à?】

【Đúng rồi, giọng nói êm tai.】

【Mấy người thầm mến sếp nhỏ có thể chết tâm rồi đó, ha ha ha.】

Dung Dung đang phân vân những kiểu dây chuyền trước tủ trưng bày.

Thẩm Độ nói thẳng: “Mua hết đi.”

“Không được, tôi đã có rất nhiều kiểu giống vậy rồi.” Dung Dung nghiêm túc lắc đầu, “Chọn một cái là được rồi.”

Thẩm Độ thở dài, nói với cô gái bán hàng: “Gói hết mọi thứ ở đây lại.”

Dung Dung vội nói: “Tôi không có mua hết mà.”

“Cô chọn một cái đi.” Thẩm Độ trực tiếp bảo cô lựa chọn.

Dung Dung vẫn chọn sợi dây xích mảnh màu hồng vàng.

Thẩm Độ nói tiếp: “Cô mua sợi này, tôi mua những sợi còn lại cho cô, vậy thì xem như cô chỉ mua một sợi.”

Cô gái bán hàng rất phấn khích đi lấy hộp đựng.

Dung Dung mở to mắt, ngây người một lúc mới khẽ hỏi: “Anh Thẩm, có phải anh không có chỗ nào tiêu tiền không?”

Thẩm Độ trả lời to rõ: “Không phải.”

“Vậy tại sao anh lại tiêu xài phung phí?”

May mà Dung Dung đã xem như là rất biết xài tiền, nhưng vẫn chưa từng trải nghiệm cảm giác mua năm sợi dây chuyền trong một gian hàng.

Thẩm Độ cúi nhìn cô, thản nhiên nói: “Nếu cô thích, cái này không được gọi là tiêu xài phung phí.”

Dung Dung đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm: “Vậy nếu tôi thích chỗ này thì sao?”

“Vậy à?” Thẩm Độ lại nói với cô gái bán hàng, “Chỗ này cũng…”

Còn chưa nói xong đã có một bàn tay nhỏ bé, mềm mại bịt miệng anh lại, chặn lại mấy chữ đằng sau của anh.

“Giỡn thôi!” Dung Dung vội vàng giải thích.

Thẩm Độ nhướng mày, rõ ràng không thể nói chuyện khi bị cô bịt miệng.

Nhưng Dung Dung có thể cảm nhận được anh từ từ nhếch môi lên từ trong lòng bàn tay mềm mại.

Cô rút tay về, giấu vào trong túi, “Không thể tiêu tiền như vậy.”

Mặc dù cô không có tư cách đánh giá Thẩm Độ, nhưng xét theo hành động tiêu xài hôm nay của Thẩm Độ, chắc chắn anh ta tiêu xài bạo hơn cô.

“Vậy tiêu xài như thế nào?” Anh hỏi ngược lại cô.

Dung Dung cũng không nói ra được như thế nào.

Tiêu tiền vốn dĩ là một quá trình hưởng thụ, không cần so đo mức độ tiêu tiền mới là hạnh phúc nhất.

Thẩm Độ cầm lấy túi quà từ tay cô gái bán hàng, sau đó cúi người cầm túi đồ bên chân cô lên, “Dung Dung, tôi đi mua sắm với cô chứ không phải xem cô mua sắm.”

Dung Dung không hiểu hai cái đó có gì khác nhau.

“Cho nên xách đồ giúp cô, đeo dây chuyền cho cô thử đều là chuyện tôi nên làm.” Thẩm Độ hơi nghiêng đầu, dịu dàng nói: “Đừng xem tôi là không khí.”

Một người đàn ông đẹp trai, chân dài thẳng tắp đứng bên cạnh cô, làm sao cô có thể xem người ta là không khí?

Chẳng qua cô muốn tạo ấn tượng tốt với anh mà thôi, không muốn để anh cảm thấy mình rất yếu đuối.

Rất lâu sau đó, cô vẫn không tiện nói ra những lời này.

Thẩm Độ lại nhéo má cô, khẽ thở dài. Làm sao em khẳng định tôi không thích em yếu đuối?

***

Với hóa đơn mua sắm không dưới sáu con số, Dung Dung cảm thấy quay một video chia sẻ hàng đã mua vẫn là hay nhất.

Đúng lúc cô đã bùng video rất lâu.

Tiêu đề của video rất đơn giản.

【Đại Dung Dung】 Chia sẻ hàng đã mua tại Hồng Kông.

“Chào mọi người, khoảng thời gian trước đây mình đến Hồng Kông chơi và mua rất nhiều thứ, ngay bây giờ sẽ chia sẻ với mọi người những gì mình đã mua.” Dung Dung cười trước ống kính, “Những bạn theo dõi Weibo của mình chắc cũng biết mình đến Bách Nhã Plaza, khách du lịch khá ít, vì vậy trải nghiệm rất tốt.”

【Người mất tích trở về rồi!!】

【Chiếm hữu em Dung rồi, đừng có mà mơ tưởng!】

【Top mười nghìn!!!!】

【Em Dunggggggggg.】

Trước tiên Dung Dung nói về đồ trang sức. Trong video, hình như cô khựng lại một lát, mỉm cười xấu hổ, “À, chúng ta bắt đầu từ đồ trang sức nhé. Ở đây mình có năm sợi dây chuyền Agete, kiểu dáng gần giống nhau…”

【Phú bà Dung!】

【Gato quá, mua năm sợi cùng một lúc.】

【Trong nhà của em Dung nhất định có mỏ!!】

【Aaaa em Dung trắng-giàu-đẹp.】

Cô cho mọi người xem cận cảnh từng sợi dây chuyền, sau đó thở dài nói: “Mọi người đừng học theo Thẩm… mình, rất lãng phí tiền.”

Nói xong, cô lại nhấn mạnh một câu: “Nếu có bạn nam nào xem video của mình, khi tặng quà cho con gái thì không được tặng nhiều món cùng một lúc như thế này, sẽ khiến áp lực trong lòng bạn gái tăng vọt.”

Cô vừa mới đăng video này không lâu đã nhận được tin nhắn của người nào đó.

Tin nhắn trước đó ghi là cô chuyển tiền cho người này, kết quả là anh ta tịch thu.

【Áp lực tăng vọt?】

Dung Dung nghiêm túc gõ câu trả lời: 【Đúng vậy.】

【Vậy thì tốt, cô tiếp tục tăng vọt đi.】

Dung Dung: 【???】

Người này bị gì đây?