Xem ra khó tránh khỏi một trận chém giết, trong lòng Tiêu Chấn Long nghĩ thầm.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, đây hẳn là lần đầu tiên anh em chúng ta kề vai chiến đấu đúng không?” Tiêu Chấn Long cao giọng nói.
“Đúng vậy, anh Thiên!” Trong đêm khuya, sự hưng phấn trong mắt mấy anh em chói mắt lạ thường, sự mệt mỏi toàn thân đã đươc cảm xúc manh mẽ hoà tan.
“Ha ha ha! Sung sướng! Qua tối nay, chúng ta đi ăn cua lông, mọi người nói xem có được không?” Tiêu Chấn Long lớn tiếng hỏi.
“Được!” Một tiếng được vang khắp đầu đường.
Chỉ với mấy người các người, hôm nay còn muốn sống rời khỏi nơi này sao, trong lòng Mũi Ưng cười lạnh.

Lúc này anh ta đột nhiên cảm giác có một ánh mắt bén nhọn đang quét tới mình, Mũi Ưng ngấng đầu một cái, vừa khéo đón nhận ánh mắt của Tiêu Chấn Long, đột ngột bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Tiêu Chấn Long hù dọa tâm trí, đúng là một ánh mắt đáng sợ! Mũi Ưng nói thầm.
Tiếng sấm ầm ầm đằng xa tiến vào càng lúc càng gần…
“Các anh em, bắt đầu từ hôm nay các người phải nhớ kỹ! Làm tốn thương đến anh em tôi, giết! Giết anh em tôi, giết! Người cản đường tôi…” Tiêu Chấn Long quát lên.
“Giết! Giết! Giết!” Tất cả mọi người cùng hô lẽn, cùng với chữ giết cuối cùng, một tia chớp đi cùng với tiếng sét vang lên khắp trời, mưa đổ xuống như thác, nhóm Mũi Ưng bị biến cổ xảy ra đột ngột dọa sợ hết hồn, cũng không tránh khỏi lui về sau một bước.

Trong tiếng sấm chớp rền vang, tay phải của sáu người nắm chặt con dao găm ba cạnh, khí thế tăng lên điên cuồng, ánh mắt mang theo sát khí vững vàng khóa chặt nhóm Thanh Bang, tựa như sáu thiên thần trong đêm mưa.
Lý Thế Vinh và Vương Quang Khải bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động, nếu như không có lệnh Tiêu Thiên hai người đã sớm xông lên.
Giang hồ hợp lại tranh đoạt, lẩn vào là danh tiếng, liều chết là dũng khí, dựa vào chính là tình anh em.
“Lên!” Tiêu Chấn Long ra lệnh, chân đạp nước tung tớe, đoán mưa như thác đố, sáu người xỏng vào trong đám người.
Cả nhóm Mũi Ưng không ngờ sáu người Tiêu Chấn Long không hề bị trận thế của họ dọa sợ, lại đánh phủ đầu trước.


Sau một tiếng ra lệnh, bốn mươi, năm mươi người của Thanh Bang này cũng la lên, chạy tới nghênh đón sau người Tiêu Chấn Long.
Trận chém giết ở đằu đường này chính là một trong sổ ít những trận chiến mà Tiêu Chấn Long tự mình tham dự, cũng khiến Tiêu Chấn Long nhớ sâu sắc nhất, tình cảnh thảm thiết khiến suốt đời Tiêu Chấn Long và các anh em khó quên.
Lực sát thương của dao găm không chỉ ở chổ nó sắc bén mà còn rãnh máu ở chỗ thân đao, sau khi dao găm chọc vào cơ thế người có thế khiến người đó mất máu trong thời gian ngắn, từ đó mất đi sức chiến đấu.

Tiêu Chấn Long lần đầu tiên sử dụng dao găm đã tự mình cảm nhận được sự kinh khủng của nó.

Mấy tên côn đồ của Thanh Bang đầu tiên tiến lên nghênh đón Tiêu Chấn Long, sau khi đánh nhau mấy hiệp với Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long thừa dịp đối phương chưa chuấn bị, dùng dao găm đâm vào bẽn hông anh ta.

Ngay khi vừa thọt vào, tay phải cầm dao găm cũng cảm nhận được một dòng máu nhớp nhúa bắn ra ngoài, văng lên quần áo của anh.

Hơn nữa, người bị thọt càng giãy giụa máu phun ra càng nhau.

Sau khi mấy người anh em bị đánh ngã, đám người cũng cảm nhận sâu sắc uy lực của con dao găm ba cạnh này, lòng tin lập tức tăng cao, sự thôi thúc muốn thử nghiệm vũ khí mới khiến sự giết chóc tăng lên từng chút một.
Trong sáu người, ngoại trừ Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng vừa từ bên ngoài trở về, có thế nói mấy anh em còn lại đều đã trải qua một trận chém giết mệt mỏi ở khách sạn.

Bốn người cũng ỷ vào vũ khí sắc bén trong tay và cảm xúc mạnh mẽ khi chiến đấu cùng Tiêu Chấn Long chổng đỡ, mặc dù cực khố nhưng không một người anh em nào lùi bước.


Chỉ vì như thế, trách nhiệm giết địch nặng nề rơi xuống trên người Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng, nếu xét về độ nhạy bén trong thản thủ, ra tay độc ác, Tiêu Chấn Long vẫn còn kém xa Hoả Phượng.

Trong số đàn em của Thanh Bang đối đầu với Hoả Phượng, không có người nào có thế đấu một một được với cô ấy, đánh đâu thắng đó, lúc này Hoả Phượng giống như một bà la sát, cả người tỏa ra sát khí tàn bạo, rất nhiều đàn em của Thanh Bang cũng vọt tới bên cạnh cô ấy, bị kinh ngạc bởi sát khí, đứng yên bất động để mặc cho cô ấy lột da xẻ thịt.
Mưa vần còn rơi, trận chém giết vần đang tiếp tục…
Mũi Ưng đứng ngấng người ở phía sau, thật sự không dám tin vào mắt mình, mấy đệ tử của Thanh Bang ngang dọc ở bến Thượng Hải bao nhiêu năm lại không chịu nổi một cú đánh của sáu người này.

Anh ta không tin với lực lượng gấp mười lần của mình lại bị mấy người Tiêu Chấn Long đánh hồn siêu phách tán.

Lúc đầu muốn diệt mấy người này hẳn chỉ cần một cuộc tàn sát thế nên anh ta mới tự động xin đại cao Cao Liên Khanh cho đi chiến đấu, thế nhưng anh ta không ngờ anh em trong Phi Ưng Đường của anh ta lại trở thành mặc cho người khác lột da xẻ thịt dưới lưỡi đao của sáu người này.

Nhìn từng anh em mình ngã trong vũng máu, Mũi Ưng không nhịn được thầm cảm thấy hối hận, đột nhiên anh ta nghe thấy một tiếng thét dài trong số sáu người.
“Dương Tuấn Phương!” Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của Bùi Đức Lâm.
Một đao của Tiêu Chấn Long cản lui một người, chạy thật nhanh đến bên cạnh Dương Tuấn Phương, đã nhìn thấy sắc mặt Dương Tuấn Phương trắng bệch, hai tay che bụng thật chặt, mặc dù như thế nhưng máu vần không ngừng trào ra từ kẽ tay.

Tiêu Chấn Long lập tức xé áo thun trên người mình băng bó vết thương cho Dương Tuấn Phương, sau đó để Bùi Đức Lâm đỡ Dương Tuấn Phương lên xe.

Nhìn bóng lưng xa dần của Bùi Đức Lâm và Dương Tuấn Phương, từ vết máu loang lố trên bụng Dương Tuấn Phương chảy xuống nước mưa, kích thích từng tia nước nhỏ rồi biến mất trong nháy mắt.

Tiêu Chấn Long ở trần, đột nhiên quát lớn một tiếng: “Tất cả dừng tay lại cho tôi!” Hỏa Phượng, mấy người Trương Anh Tú và bao gồm cả người của Thanh Bang cũng không nhịn được dừng tay lại, ngây ngốc đứng một chỗ thở dốc.

Tiêu Chấn Long nhìn thấy trên người Trương Anh Tú và Trương Bá Chi đã bị đao chém bị thương vài chỗ, hai người dựa vào nhau đứng há miệng thở dôc, hiến nhiên đã cực kỳ mệt mỏi.

Ngược lại, dựa vào thân thủ linh hoạt, Hỏa Phượng lại không bị thương, thế nhưng ngay cả khi đã giết hơn mười người, cuối cùng vẳn thở dốc, lạnh lùng nhìn bảy tám người còn sót lại ở đằng xa bao gồm cả Mũi Ưng, Cánh tay trái của Tiêu Chấn Long cũng bị chém một nhát, nhìn những anh em thân như tay chân của mình, nghĩ đến Dương Tuấn Phương và Lưu Hoàng Bắc không rõ sống chết, khí thế cuồng bạo trong lòng Tiêu Chấn Long không khỏi xông lên đầu, ánh mắt dần biến thành màu đỏ như máu, những vết sẹo lưu lại kháp người anh lúc ấn lúc hiện dưới sự xung kích màu đỏ máu này.
“Trương Anh Tú và Trương Bá Chi, hai người trở vào trong xe đi.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Nhưng mà đại ca…” Trương Anh Tú vừa định nói chuyện, thế nhưng trong mắt Tiêu Chấn Long lại toát ra khí thế không gì
cản nối, chỉ đành gật đầu đỡ Trương Bá Chi bước một bước ngừng một bước đi về phía xe.
“Phượng Nhi, cô cũng lên xe nghỉ ngơi chút đi.” Tiêu Chấn Long nói xong, cầm dao găm từ từ đi về phía mấy người Mũi ưng.
Hỏa Phượng nhìn Tiêu Chấn Long thật lảu rồi cũng đi về phía xe, thế nhưng cũng không bước lên xe mà đứng bên ngoài chờ.

Trong xe, Lý Thế Vinh, Vương Quang Khải thấy Tiêu Chấn Long muốn chiến đấu một mình, vừa định ra ngoài đã bị Trương Anh Tú cản lại.

“Lâu như thế mà anh còn không biết tính khí của đại ca sao, cậu ấy không muốn thấy anh em mình lại bị thương, anh không nhận ra sao?” Trương Anh Tú nói.
Mọi người cũng biết rõ tính khí của Tiêu Chấn Long, nói một không nói hai, Lý Thế Vinh và Vương Quang Khải chỉ đành phải kiềm chế lại, nhìn chăm chú vào Tiêu Chấn Long ở ngoài cửa xe.
Trời gần sáng, nhiệt độ cũng hạ xuống đột ngột, khiến nước mưa thấm vào người lạnh rét lạ thường, thế nhưng lại bị sự nóng nảy trong cơ thế khiến cả người nóng ran, không cảm thấy chút giá rét nào.

Tiêu Chấn Long đột nhiên ngửa mặt lên trời gào một tiếng, phát tiết sự rầu rĩ trong lòng mấy ngày gần đây.

“Hôm nay các người đều phải chết!” Tiêu Chân Long quát lớn một tiếng, cầm dao găm trong tay, dấy lên một trận nước lập tức lao về phía mấy tên Thanh Bang còn sót lại.

Tất cả mọi người đều bị sự tấn công đột ngột này của Tiêu Chấn Long dọa sợ, nhất là người của Thanh Bang, khi nhìn thấy Tiêu Chấn Long trông như một con mãnh hố lao xuống núi, hai mắt đỏ
ngầu nhìn chằm chằm, lao thắng về phía bọn họ.

Ánh mắt khát máu, ánh mắt tràn đầy oán hận, quyết tâm trước tới giờ chưa từng có, một trận cuồng phong bão vũ lao về phía bọn họ.
Côn đồ Thanh Bang lập tức b.i cục diện này dọa sợ, Tiêu Chấn Long đưa tay đến đâu, mấy người lập tức ngã xuống vũng máu.

Tay Tiêu Chấn Long nắm chặt con dao găm, một đao đã lập tức thọc vào trước ngực người khác: “A… a!” Tiêu Chấn Long chợt quát lên, chỉa vào người nào vần ngã ra năm sáu mét, chỉ thấy máu của người kia trào ra theo dao găm tựa như vòi nước bị mở chốt vặn, chảy dày dọc cánh tay Tiêu Chấn Long.

Tất cả những người trong Thanh Bang đều bị thủ đoạn giết người mãnh liệt của Tiêu Chấn Long doạ đến mức trợn mắt há mồm, một người trong số đó lại phun mật dịch, bị việc rành rành trước mắt hù chết.

Cuối cùng, hai người nhìn thấy cảnh tượng này lập tức muốn chạy trốn, không biết sao lại không thế động đậy, trừng mắt nhìn thấy Tiêu Chấn Long chọt dao găm vào cơ thế bọn họ.
Vết sẹo, huy chương của đàn ông! Lần này xung phong lại để lại mấy vết sẹo không thể xoá nhoà trên người Tiêu Chấn Long.
Lúc này, đầu đường chỉ có thể dung việc phơi thây khẳp nơi để hình dung.

Nước mưa gột rửa khu phố yên tĩnh, cũng gột rửa máu tươi đang không ngừng chảy ra trong những thi thể, từng dòng máu chảy tụ lại một chỗ chảy xuống ống thoát nước cạnh đường phố.
Bây giờ trên toàn bộ đường chính cũng chỉ có một mình Tiêu Chấn Long đứng, Mũi ưng dẩn đầu và Hoả Phượng ở đằng xa xa.
Mũi ưng nhìn về phía Tiêu Chấn Long liều chết giống như thần, chân mềm nhũn quỳ trên đất, cúi đầu khóc lóc nói: “Bỏ qua cho tôi đi.”.