“Thật không? Quá tốt!” Dường như lời nói của Hỏa Phượng
mang lại cho Tiêu Chấn Long một chút hy vọng.
“Ai?” Hoa Phượng đột nhiên quát lên, Hoả Phượng ở chỗ khúc quanh hành lang có người, thấp giọng quát lên.

Tiêu Chấn Long kinh ngạc, lập tức cùng Hỏa Phượng vọt vào hành lang, Tiêu Chấn Long thầm hạ quyết tâm vì sự an toàn của an hem mình, vào lúc này cho dù ai nhìn thấy bọn họ đều phải bị giết bịt miệng.
Đột nhiên nhìn một cái lại chính là Trương Anh Tú và Trương Bá Chi, cả người hai người đều là vết đao, may mẳn không có gì đáng ngại.

Hai người vừa nhìn thấy Tiêu Chấn Long, hai mắt lập tức ửng đỏ, Trương Anh Tú không biết mở miệng thế nào: “Đại ca, anh em Hoàng Tây…”
“Tôi biết! Những người khác đâu?” Tiêu Chấn Long ngắt lời họ, hỏi.

Lúc này Tiêu Chấn Long cũng quan tâm vị trí của mấy người Lý Thế Vinh.
“Anh Vinh đang ở trong xe tại cửa sau bệnh viện đấy, sẳp xếp hai người bọn tôi đi lên xem Hoàng Tây và Hoàng Bắc, không ngờ lại gặp phải đại xa, tôi còn tưởng rằng không gặp được đại ca nữa đấy.” Trương Bá Chính nói.
“Đừng nói nữa, đi với tôi, đưa hai người họ đi.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.

Mấy người Tiêu Chấn Long bước vào phòng bệnh, đi thẳng tới bẽn cạnh Hoàng Tây, Tièu Chấn Long nhỏ giọng kêu: “Hoàng Tây, Hoàng Tây!” Hoàng Tây nghe có người gọi tên mình, từ từ mở mắt ra.

Nhìn thấy chính là Tiêu Chấn Long, ánh mắt nhanh chóng sáng lên, vừa định nói, Tiêu Chấn Long đã chặn cậu ấy lại: “Bây giờ tôi sẽ đưa hai anh em cậu đi, cậu có được không?”
Mắt Hoàng Tây ngấn lệ; nặng nề gặt đầu.

Tiêu Chấn Long vỗ nhẹ vào bả vai Hoàng Tây, nói: “Người anh em, chịu đựng một chút!” Ngay sau đó, sắp xếp Trương Anh Tú tới cõng Hoàng Tây.
Tiêu Chấn Long lại đi tới bên cạnh Hoàng Bắc, thấy Hoàng Bẳc vẫn còn đang hôn mê, sắp xếp Trương Bá Chi thu thập tất cả thuốc men bên giường bệnh của Hoàng Bắc, cầm lấy từng cái bình treo, cõng Hoàng Bắc lên người.
“Anh Long, xử lý người của Thanh Bang thế nào?” Hoả Phượng hỏi.
Tiêu Chấn Long biết rằng Hoả Phượng đang nói tới hơn mười tên côn đồ của Thanh Bang bị thương tại phòng bệnh cách đó mấy phòng, nhưng khi Tiêu Chấn Long vừa nghĩtới Hoàng Tây trọng thương trẽn giường bệnh và Hoàng Bắc đang hôn mê, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh, hung hăng nói: “Giết! Không chừa lại một tên!”
“Vâng!” Hoả Phượng đáp lời, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi nghe thấy, trong lòng Trương Anh Tú và Trương Bá Chi đang cõng hai anh em Tây Bắc lộp bộp một chút, đại ca thật độc ác! Ngay sau đó lại nghĩ, xã hội này chính là như thế, nếu bạn không giết kẻ thù của bạn, kẻ thù sẽ giết bạn.

Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, nghĩtới đây cũng bình thường trở lại.
Chưa tới mười phút, Hỏa Phượng trở lại bên cạnh Tiêu Chấn Long, nói: “Giải quyết xong!”
Tiêu Chấn Long gật đầu với cô ấy, ra lệnh lặp tức rời khỏi bệnh viện.
Từ khi Tiêu Chấn Long tiến vào bệnh viện, tìm được phòng bệnh đến khi cõng hai anh em Tây Bắc rời đi, toàn bộ quá trình chưa tới bốn phút.
Phía sau bệnh viện Trung Sơn, xe van màu trắng.
Mấy người Lý Thế Vinh thấy Tiêu Chấn Long quay lại cũng rất phấn khởi, trong lòng bọn họ, Tiêu Chấn Long chính là một quả cân, có Tiêu Chấn Long thì cũng đủ để đối phó với bất kỳ thay đối nào.

Mấy anh em vội vàng giúp Trương Anh Tú và Trương Bá Chi đưa Hoàng Tây và Hoàng Bắc lên xe, thu xếp ổn thoả.

Tiêu Chấn Long lập tức sắp xếp Vương Quang Khải lái xe, Hoả Phượng ngồi vào vị trí cạnh tài xế đế chỉ vị trí.
Dưới sự chỉ huy của Hỏa Phượng, chiếc xe van màu trắng dần lái tới vùng ngoại ô Thượng Hải, nhìn thấy chỉ cần chuyến qua một khu phố là đã có thể ra khỏi khu vực thành thị.


Lúc này Vương Quang Khải ngồi ở vị trí tài xế phát hiện trước mặt đột nhiên xuất hiện bốn mươi, năm mươi tên mặc quần áp đen chặn đường đi, người người đầu cầm mã tấu sáng loá, người cầm đầu chính là một tên thanh niên cao gầy, người teo, mũi ưng, đầu ngắn, thoạt nhìn như mấy tên thố phỉ chiếm núi làm vua trong xã hội cũ.
Tiêu Chấn Long thấy khống thể tránh khỏi trận chiến này, ra lệnh cho Vương Quang Khải tấp xe vào bên đường, giao cho Vương Quang Khải và Lý Thế Vinh ngồi trên xe canh chừng Hoàng Tây và Hoằng Bắc rồi ra lệnh cho những người khác cũng xuống xe với mình.

Tiêu Chấn Long dẫn theo Hỏa Phượng, Trương Anh Tú, Trương Bá Chi, Dương Tuấn Phương,
Bùi Đức Lâm, sau người bước xuống xe van, đi tới chỗ cách đám người kia mười mét, lạnh lùng nhìn tên mũi ưng dẫn đầu.
Đêm càng khuya, ngày cũng gần sáng, Tiêu Chấn Long không hiếu vì sao mổi lần chém giết đều là vào ban đêm thế chứ? Anh rất vui mừng, lằn này anh không phải đơn độc chiến đấu!
Quá lâu không ra tay, không biết mình còn có thế hay không, trong lòng Tiêu Chấn Long thầm thở dài nói.
Tiêu Chấn Long chậm rãi cởi ảu phục màu đen trẽn người xuống, giao cho Trương Anh Tú, thản nhiên nói: “Đừng đế cho máu làm bấn quần áo mới của tôi.” Mọi người thấy Tiêu Chấn Long cởi áo khoác xuống cũng cởi áo khoác của mình xuống, trên người chỉ mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, ngoại trừ Hoả Phượng, cô ấy vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ bó sát người đặc trưng của mình.

Dương Tuấn Minh nhận lấy quần áo của mọi người, sau đó đưa vào trong xe, sau đó lấy sáu cây dao găm ba cạnh trên xe van xuống.
“Đại ca, đảy là chúng tôi vừa mua ban nãy.” Dương Tuấn Minh cằm một con dao găm đưa cho Tiêu Chấn Long, sau đó phản chia phần còn lại cho mấy anh em, bao gồm cả Hoả Phượng.
Tiêu Chấn Long cấn thận đánh giá con dao găm ba cạnh, dường như được làm bằng thép ròng, dài khoảng bốn mươi centimet, rãnh máu sảu, đao sắc bén nhọn, dưới ánh trăng lóe lên một tia sáng lạnh.

Chuôi bằng gỗ mang lại cảm giác vừa dày vừa nặng cho người sử dụng, dao găm trong tăng khiến lòng tin của tất cả mọi người tăng lên gấp bội, sát khí cũng điên cuồng tăng lên.


Sau trận chiến này, dao găm ba cạnh sẽ trở thành sự bố trí tiêu chuấn của quản đoàn Tiêu Chấn Long, vào lúc này khiến giang hồ nghe tiếng phải khiếp đảm.
Bóng đêm phủ xuống, có thế mơ hồ nghe thấy tiếng sấm truyền tới từ phía xa, một trận mưa lớn sắp tới gần.

Đầu đường tĩnh lặng, sáu người Tiêu Chấn Long cùng bổn mươi, năm mươi người yên lặng đối diện nhau.
“Anh em, trả lại cố tay đi, dám trêu chọc Thang Bang của bọn tao.” Mũi Ưng lẽn tiếng trước.
“Bắt đầu từ khi bọn tao rời khỏi cánh cửa kia, mổi một người
biết được tên tao đều phải chết, cũng bao gồm cả bọn mày.” Tiêu Chấn Long chĩa dao găm trong tay về phía tên Mũi ứng: ‘Thế nhưng trước khi chết tao nói cho mày biết, tránh đế diêm vương hỏi mày mà mày cũng không biết đã chết trên tay người nào.” Tất cả mọi người đều biết cánh cửa trong miệng Tiêu Chấn Long chính là cửa nhà giam Thành Bắc.
“Mày quá càn rỡ!” Mũi Ưng nói đến đây, lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, một người của Thanh Bang sau khi nghe điện thoại thì chuyển điện thoại tới cho Mũi ứng.

Mũi Ưng nghe điện thoại, nghe được một chút sác mặt càng lúc càng nặng nề, đặt điện thoại xuống, thấp giọng hỏi Tiêu Chấn Long: “Người của Thanh Bang ở bệnh viện cũng là do chúng mày giết!”
Tiêu Chấn Long dùng ánh mằt lạnh như băng tôi luyện trong nhà giam nhìn tên Mũi Ưng, cười lạnh nói: “Bọn họ chính là kết quả của các người hôm nay!”
“Mày to gan!” Mũi Ưng phẩn nộ quát lên..