Không khí trong nhà tất bật, không giống như những bữa tiệc tổ chức tại dinh thự của Trương Phúc Loan hoặc các quan lại ở thời Đàng Trong một chút nào, Ngọc Phương nhận thấy nó hệt như các bữa giỗ kỵ ở các gia đình bình thường hơn.

Những người có mặt bên trong rất đông, ước tính gần hơn cả trăm người.

Người bê sắp bàn ghế, người mang các món ăn lên sắp vào bàn.

Nhìn thấy Phục Thăng bước vào, một ông bác đứng tuổi, mái tóc hoa râm bước tới gần, kéo cặp kính trễ xuống, nhìn kỹ một lúc rồi vui mừng nói lớn:
-Phục Thăng, năm nay con về nhà rồi.
Phục Thăng cúi đầu chào:
-Chú Tư bao nhiêu năm vẫn trẻ như vậy, trước sau gì cũng phải về nên dịp Giáng Sinh năm nay con đưa bạn gái về ra mắt luôn ạ.
Chú Tư cười lớn, vỗ vai Phục Thăng:
-Có thế nào đi nữa chúng ta vẫn là một gia đình, con chim bay mỏi cánh thì cũng phải quay về tổ.

Nếu con tiếp quản ...
-Cháu không tiếp quản việc nhà, hôm nay quay về chỉ vì muốn gặp mặt mọi người và bà nội.

- Phục Thăng lạnh lùng ngắt lời chú.
Chú Tư cười xoà, dùng cả hai tay lắc nhẹ đôi vai của Phục Thăng:
-Ừ, dù sao cũng về rồi, hôm nay bà nội con mừng lắm, nhất định sẽ không nhắc đến chuyện này.
-Nó mới về đến, nói những chuyện đó ra, cháu của má lại bỏ đi thì con tự mình mà đi năn nỉ nó về đây.

- Một giọng nói vang lên từ phía sau chú Tư làm ông ấy giậy nẩy mình.
Ngọc Phương nhìn thấy người đó liền cúi đầu chào:

-Bà nội, Phục Thăng và con đã về ạ.
Bà nội hôm nay mặc một bộ đồ bà ba đơn giản màu xanh dương nhạt, tóc búi lên cao sau ót, bà mỉm cười đến trước mặt cả hai, nhìn thằng cháu ruột không chớp mắt, đoạn giang tay ôm cả Phục Thăng và Ngọc Phương vào lòng, giọng bà nghẹn ngào:
-Từ nay về thăm bà thường xuyên, không biết Chúa sẽ gọi bà về bất cứ lúc nào.

Hai đứa thương cái thân già này thì cố mà về thăm bà....
Phục Thăng cười cười, áp má mình vào má bà nội thủ thỉ:
-Dạ, cháu sẽ sắp xếp, bà cứ an tâm.
Bà nội nhìn Phục Thăng, đôi mắt rướm lệ:
-Bà mong con và Kim Chi sớm thành gia lập thất để bà sớm có cháu cố để ẳm bồng...
-Bà cũng đã có cháu cố rồi, hơn nữa còn là mười bốn đứa, chín trai năm gái, còn muốn thêm nữa? - Kim Chi đi từ nhà trong ra, tay còn bưng một dĩa gỏi ngó sen to tướng trông thấy cảnh này liền nói chen vào.
Bà nội bật cười, lấy tay quệt nước mắt đáp:
-Cháu cố của hai đứa dĩ nhiên phải khác chứ, không so được, không so được.
Phục Thăng mỉm cười:
-Phải công bằng, phải công bằng.
Bà nội lấy tay với lên, cốc vào trán Phục Thăng mắng yêu:
-Nhãi con, dám bắt chước tật nói lắp của bà.
-Bà nội có tật mỗi khi phấn khích sẽ hay nói lặp câu.

- Kim Chi cười cười nói nhỏ vào tai Ngọc Phương.
Bà nội cau mày quát:
-Bà đọc được khẩu hình, có nói xấu thì nói lớn lên.
Kim Chi cười, tỉnh như ruồi đáp:
-Biết là thế, biết là thế, nhưng nói nhỏ vẫn lịch sự hơn, lịch sự hơn.
Phục Thăng cười phá lên, Ngọc Phương che miệng cười khúc khích.

Không khí đầm ấm này làm cho cô cảm thấy hạnh phúc.

Cảm giác thật nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng sâu lắng, chính là loại cảm xúc mà từ trước đến giờ cô chưa hề được cảm nhận.
-Phương, phụ chị một tay.

- Kim Chi nhẹ nhàng kéo Ngọc Phương đi theo mình, để mặc hai bà cháu Phục Thăng tự nhiên hàn huyên tâm sự.
Cô với tay để đĩa thức ăn đại lên chiếc bàn gần đó, rồi kéo Ngọc Phương băng băng lên lầu.

Ngang qua một căn phòng có cánh cửa màu xám tro, cô mở cửa rồi dẫn Ngọc Phương vào bên trong.

Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, nhưng rõ ràng đã lâu không có ai ở.

Ánh nắng chiều hắt vào từ cửa sổ, Kim Chi đi đến gần mở toang cả hai cánh ra, gió và ánh sáng lập tức từ ngoài khuôn viên biệt thự tràn ngập vào phòng mang theo hương thơm của hoa cỏ và cái mát dịu của một buổi chiều yên ả.
Ngọc Phương vừa đi vào trong vừa quan sát cả căn phòng.

Theo cách bài trí thì đây là phòng của một cậu con trai, chiếc giường trãi đệm đặt ở góc phòng, xung quanh tường đầy những kệ sách, trên tường treo hai cây đàn trông giống như đàn nguyệt nhưng ở giữa lại có một lỗ hổng và có đến sáu dây chứ không phải bốn.


Ngọc Phương tựa hồ đã cảm nhận được danh tính chủ nhân của căn phòng này.

Cô đi đến cạnh chiếc bàn đặt ở góc tường, trên bàn có đặt một số tấm ảnh.

Không khó để nhận ra cậu bé có gương mặt tươi tắn xuất hiện trong những tấm ảnh đó chính là Phục Thăng khi còn nhỏ.

Cô cầm một tấm lên ngắm nhìn.

Trong ảnh có một người đàn ông cao lớn, gương mặt góc cạnh đang bế một cậu bé, một người phụ nữ tuổi chưa đến ba mươi đang dựa đầu vào vai ông.

Đứng cạnh cô ta là bé gái tuổi độ lên mười, mang kính cận , tay còn ôm theo con gấu bông nhỏ.
-Em thấy nó có giống cha của chị không? – Giọng của Kim Chi cất lên từ bên cửa sổ.
Ngọc Phương quay qua nhìn, trông thấy nụ cười hạnh phúc nhưng phảng phất nỗi buồn của cô ta.

Ngọc Phương chăm chú nhìn bức ảnh hồi lâu rồi đáp:
-Anh ấy mang nhiều nét của mẹ, còn chị thì giống cha của mình hơn.
-Con gái giống cha giàu ba họ, con trai giống mẹ khó ba đời.

Câu này người xưa hay nói, nhưng chị có thấy nó gặp khó khăn gì đâu? – Kim Chi cười cười nói.
Ngọc Phương đặt tấm ảnh xuống bàn, cô nhìn Kim Chi đáp lời:
-Anh ấy tự lập ngoài xã hội, không phụ thuộc gia thế của mình nên cũng đâu dễ dàng gì.
-Ừ.

- Kim Chi vẫn cười, nói tiếp - Thật ra Đặng Gia vẫn cho người bảo vệ nó ở vòng ngoài mà nó không hề biết, quý tử của gia tộc mà.
Ngọc Phương ngạc nhiên, bằng bản năng của mình, rõ ràng cô không nhận ra bất cứ cao thủ nào lảng vảng xung quanh Phục Thăng.

Vậy thì "bảo vệ vòng ngoài" mà Kim Chi nói là ý gì.

Kim Chi khẽ cười:
-Chị biết em đang nghĩ gì, Đặng Gia bảo vệ nó bằng cách phong toả toàn bộ các manh mối mà người khác có thể khám phá ra Phục Thăng là thành viên của Đặng Gia.


Nhưng xem ra cũng đến lúc bỏ luôn việc này được rồi.
-Tại sao?
-Vì đã có em, đồng thời Phục Thăng dù muốn hay không cũng phải gánh vác một phần việc của Đặng Gia.
Ngọc Phương nhìn chằm chằm Kim Chi hỏi:
-Chị và bà sẽ ép anh ấy làm việc mình không muốn?
Kim Chi lắc đầu:
-Thế cục sẽ dẫn nó quay về vị trí của mình.

Sớm thôi, bạch đạo hay hắc đạo hiện tại tựa như chiếc ao lặng sóng, nhưng chị cảm nhận được sắp có một hòn đá lớn chuẩn bị ném vào đó làm nó dậy sóng.
-Chị có manh mối gì sao?
Ngọc Phương nghĩ thầm, có lẽ nào Đặng Gia đã biết được chuyện Trương Phúc Loan hiện diện ở thời đại này.
-Không, nhưng tình hình quá yên tĩnh, mà lẽ đời thì một khi quá lặng thì chuẩn bị có bão lớn sắp kéo đến.

Giờ thì chị em mình xuống nhà dưới thôi, chắc mọi người cũng chuẩn bị xong cả rồi.
Nói xong, Kim Chi kéo tay Ngọc Phương đi ra khỏi phòng.

Ngọc Phương định đóng cửa sổ lại, Kim Chi mỉm cười:
-Cứ mặc cánh cửa sổ đó, chủ nhân của căn phòng này cũng sắp quay về.

Cứ để gió lùa vào xua tan không khí ảm đạm của nó.
./..