-Cô Ba, bên công ty Lãnh Thiên gửi hợp đồng về việc sang nhượng lại phần việc của ba tòa cao ốc.
Chú Phú nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ lên bàn Ngọc Phương.

Cô dừng viết, ngẩng đầu lên nhìn chú:
-Dạ, chú đã đọc qua các hợp đồng này chưa?
Chú Phú ngồi xuống ghế đối diện sát bàn làm việc của cô, chú đưa ngón tay trỏ lên gãi nhẹ vầng trán của mình:
-Thưa Cô, tôi đã đọc, nhưng thế này thì nhiều quá, ngoài cung cấp dịch vụ dọn dẹp thì có cả an ninh...
Ngọc Phương mỉm cười, xem ra gã Tiến kia bị doạ đến mức từ bỏ hết toàn bộ, không dám chung đụng bất cứ thứ gì với Phú Gia.

Nói gã bất lực buông xuôi cũng đúng, vì nếu có báo cảnh sát thì ai tin được lời tố cáo của hắn.

Bị tra tấn hành hạ? Trên người một vết thương cũng không có thì lấy gì giám định.

Cắt chi, lóc thịt rồi may lại bằng "khí", một chút dấu vết cũng không thể nhìn thấy, những chuyện đó vốn là năng lực kiếm cơm của Ngũ Quỷ Trình Lưu Ly.

Ả đem ra, dùng vào việc tra tấn thì chỉ có trời biết đất biết.

Ngọc Phương cất tiếng:
-Bên dịch vụ an ninh con sẽ lo, chú Phú cứ lo bên vệ sinh.
-Dạ, phần đó Cô Ba cứ yên tâm, vốn dĩ là nghề của tôi.
Ngọc Phương nhìn chú rồi hỏi:

-Chiều nay chú có qua nhà dự tiệc Giáng Sinh không?
"Nhà" ở đây dĩ nhiên là Đặng Gia, chú Phú gật đầu:
-Dạ, năm nào Bà cũng cho gọi, tôi không bao giờ dám vắng mặt, hôm nay Cậu và Cô cũng về phải không ạ?
Ngọc Phương mỉm cười đáp:
-Phải về chứ chú, hai đứa con năm nay không thể vắng mặt được.
Chú Phú cười hiền lành, đoạn cúi đầu nói:
-Năm nay có Cậu Ba về, chắc Bà mừng lắm, bao nhiêu năm rồi còn gì.

Cô Ba làm việc, tôi xin phép.
Ngọc Phương gật đầu chào chú rồi tiếp tục làm việc.

Công ty Phú Gia dù chỉ là vỏ bọc hợp pháp của cô, nhưng cũng phải làm cho ra dáng ra hồn, không thể qua loa được.

Hơn nữa tiền ở hắc đạo hay bạch đạo thì cũng vẫn là tiền.

Sống trong xã hội, có nhiều tiền là có nhiều sức mạnh, thế lực.

Bài học này Ngọc Phương đã học được từ Trương Phúc Loan.

Cô từng chứng kiến có năm cả phủ bị ngập lụt, nghĩa phụ cho người đem vàng bạc châu báu, ngân phiếu ra phơi khiến ánh sáng chói loà cả một khu.

Người ta nói có tiền sai tiên cũng được, thời điểm đó làm gì có ai dám trái ý của Trương Phúc Loan chứ.

Bao nhiêu thế lực của triều đình đều bị gã thâu tóm, nhiễu loạn.

Tất cả cũng vì gã có nhiều tiền hơn tất cả mọi người.

Ngân khố Đàng Trong ở thời điểm đó e rằng còn không bằng được một phần tư tài sản của Trương Phúc Loan.
Buổi chiều hôm đó, Ngọc Phương và Phục Thăng đón taxi đến Đặng Gia.

Trên xe, anh chàng im lặng không nói một lời nào, ánh mắt đăm đăm nhìn ra cửa xe.

Ngọc Phương cười thầm trong bụng, chắc hẳn anh chàng đang không được thoải mái vì sắp phải về nhà.

Cô định kiếm chuyện để nói thì điện thoại của bất chợt đổ chuông.

Nhìn thấy số gọi đến, Ngọc Phương quyết định mở luôn loa ngoài.

-Chị Chi đây, hôm nay em có đến nhà không? - Tiếng của Kim Chi vang lên trong điện thoại.
Ngọc Phương nhìn qua, thấy Phục Thăng đang chống cùi chỏ trên cửa sổ của xe, tay đặt lên cằm ra vẻ không để ý.

Cô mỉm cười đáp:
-Dạ có ạ.
-Thằng khó chịu kia có về chung với em không?
Ngọc Phương cười khanh khách đáp:
-Ảnh đang ngồi kế bên nè, chị có muốn nói chuyện không?
Kim Chi và Phục Thăng không hẹn mà gặp cùng nói lớn, giọng điệu hờ hững y chang nhau:
-KHÔNG CẦN.
Kim Chi cũng đã nghe giọng của Phục Thăng, cô an tâm nói lời tạm biệt:
-Hai đứa tranh thủ đến nhanh, bà nội trông ngóng từ hôm qua đến giờ, chị cúp máy nhé.
Đợi Ngọc Phương đáp lại một tiếng "Dạ", Kim Chi cúp máy.

Cô dựa hẳn người vào lưng ghế, thở dài khoan khoái, đôi môi bất giác nở một nụ cười.

Kim Chi đứng dậy, đi đến kệ sách, nơi có một bức ảnh được đặt trên đó.

Cô cầm bức ảnh lên ngắm nghía, khe khẽ nói:
-Cha, mẹ, cuối cùng Phục Thăng đã về nhà.

Một cô gái tên Ngọc Phương dẫn nó về, con bé này không tầm thường chút nào.

Nếu cha mẹ còn sống....
Không kềm được cảm xúc, Kim Chi thấy mắt mình nhoè đi, ươn ướt.

Nước mắt của cô rơi xuống mặt kính của bức hình, Kim Chi vội vàng lấy tay áo lau đi, rồi đặt tấm ảnh trở lại chỗ cũ.


Cô mỉm cười, dùng khăn chậm khô nước mắt rồi rời khỏi thư phòng.
Khi Ngọc Phương và Phục Thăng đến nơi đã thấy chú Phú và quản gia Đại đứng đợi ở cửa.

Nhìn thấy hai người đi đến, cả hai liền cúi đầu.

Ông Đại lên tiếng:
-Cậu Ba và Cô Ba đã về, Bà và mọi người đang chờ bên trong ạ.
Phục Thăng mím môi gật đầu, bước chân thoáng có vẻ ngần ngại khi bước vào cổng.

Quản gia Đại và chú Phú quay người đi trước dẫn đường cho hai người vào nhà trong.

Phục Thăng quay qua nhìn Ngọc Phương, đôi môi mở hé, định nói gì đó rồi lại thôi.

Ngọc Phương nhìn thái độ của anh chàng, cô bật cười nhỏ nhẹ nói:
-Đã đến rồi thì không thể không vào, nắm tay em đi, hai đứa mình vào trong.
Cô chìa tay ra, Phục Thăng ậm ừ, hơi ngần ngại nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời cô.

Cả hai sánh đôi bước vào nhà trong.
./..