Lão Trần đưa An Lai vào trong sảnh bắt mạch, Viên Thanh Cử đương nhiên đi theo.
Thiếu niên ngồi nghiền thuốc trong góc đứng dậy, dường như cũng muốn vào nhà, nhưng lại bị cô bé kia giữ chặt vạt áo, cậu phải dừng lại bế cô bé lên.

Đạt được ước muốn, cô bé tròn mũm mĩm ôm cổ cậu cười khanh khách.

Thiếu niên bất đắc dĩ, mỉm cười chỉnh tư thế ôm để cô bé được thoải mái hơn.
Cảnh tượng này khiến Viên Thanh Cử dừng chân lại.

Thiếu niên rất ngại ngùng, phát hiện ánh mắt Viên Thanh Cử thì có chút mất tự nhiên: “Trẻ con nghịch ngợm, để Viên tiên sinh chê cười rồi.”
Viên Thanh Cử nghe vậy thì đi qua: “Cậu biết tôi?” Cũng không chờ thiếu niên trả lời, anh đã nói: “Cô bé thật đáng yêu, cho chú ôm nhé?”
Cô gái nhỏ rất to gan, không sợ người lạ, nhìn thẳng vào Viên Thanh Cử, dùng giọng nói mềm mại của trẻ con nghiêm trang trả lời: “Không cho! Chú nhỏ nói là con gái không được tùy tiện để con trai ôm.”
Lời này khiến khuôn mặt thiếu niên lại ửng hồng thêm một tầng.
Viên Thanh Cử thấy cô bé nói như người lớn, bỗng nhiên hiểu ra.

Tiếp tục đùa: “Chú đang ôm con là chú nhỏ của con đó hả?”
Thiếu niên trả lời: “Cát Sinh là cháu gái của ông Trần, tôi theo ông ấy học nghề nên gọi chơi vậy thôi.”
“Thì ra con tên Cát Sinh, Tiểu Cát Sinh, chú nhỏ của con cũng là con trai, sao chú ấy lại ôm con được?”
Cát Sinh dường như không nghĩ tới điểm này, hôm nay bị Viên Thanh Cử vạch trần thì có hơi buồn rầu.

Cô bé nhìn Viên Thanh Cử lại nhìn thiếu niên, sau đó rất nhanh đã nhướng mày, khí phách hiên ngang, thẳng thừng rống với Viên Thanh Cử: “Chú nhỏ là chú nhỏ, không phải con trai.”
“Ha ha ha…” Thế giới của trẻ con luôn đơn giản như vậy, Viên Thanh Cử nghĩ, nếu anh và An Lai có con, nhất định nó cũng sẽ đáng yêu như thế.

Không… đáng yêu hơn mới đúng.

Anh lấy một viên đường An Lai nhét vào quần tây mình ra, để tới trước mặt Cát Sinh: “Thật sự không cho chú ôm sao? Chú cho đường ăn nè!”
Cát Sinh nhìn chằm chằm viên đường trong tay Viên Thanh Cử, hiển nhiên rất động tâm với đề nghị của “con trai lớn” đối diện.

Nhưng mà, đấu tranh tâm lý mười giây đồng hồ, bé nhắm mắt lại, vùi mặt vào đầu vai thiếu niên quyết định kiên trì nguyên tắc.
Bé con tuy nhỏ tuổi nhưng lại được giáo dục rất tốt, điều này khiến Viên Thanh Cử càng thêm thưởng thức thiếu niên kia.
Thiếu niên sợ Viên Thanh Cử xấu hổ, kéo Cát Sinh từ trong ngực ra nói: “Để chú ôm em một cái được không? Chú nhỏ phải đi cắt dưa hấu, không tiện ôm em.”
Cát Sinh suy nghĩ một lúc: “Là dưa hấu lạnh phải không?”
“Không được, hôm nay em đã ăn một cây kem rồi, không thể ăn dưa hấu lạnh nữa.”
Cát Sinh tiếp tục mè nheo: “Em muốn ăn hai miếng!” Nói rồi duỗi móng tay mập mạp ra làm dấu chữ V.
“Thành giao.”
Có được đáp án hài lòng, cô gái nhỏ mới giang tay ý bảo Viên Thanh Cử ôm.

Cục thịt nhỏ vừa mềm vừa thơm mùi sữa, thật sự là rất động lòng người.
Thiếu niên đi vòng ra sau nhà.

Cát Sinh há miệng, Viên Thanh Cử mờ mịt.
Cô bé thấy anh con trai lớn này quá đần, lúc này mới ban chỉ thị: “Đường, đút con.” Vô cùng kiêu ngạo.
Viên Thanh Cử buồn cười đút đường vào miệng cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nhăn lại ngọt ngào.
Bên kia lão Trần đã xem xong mạch cho An Lai, đang ghi lại phương thuốc.

Thấy Viên Thanh Cử ôm đứa bé vào nhà thì ngừng bút, tháo kính mắt xuống: “Thật hiếm có, Cát Sinh rất ít khi cho người lạ động vào mình.”
“Chú có cho đường.” Cát Sinh nói xong lại lờ mờ cảm thấy lý do này không tốt, bổ sung thêm: “Chú nhỏ đi cắt dưa hấu, ôm Cát Sinh rất mệt.” Lúc này mới thấy hợp lý, còn gật gật đầu nhỏ như đang nói ừ, chính là như vậy.
Mấy người cùng mỉm cười, An Lai chưa từng thấy Viên Thanh Cử ôm trẻ con, cũng rất hài hòa.


Trong mắt anh lóe vẻ dịu dàng và chút vui mừng.

An Lai nhớ đến một câu đã từng thấy trong sách: Người đàn ông đến một độ tuổi nhất định thì sẽ rất mong có một đứa con.

Không vì gì khác, chẳng qua chỉ là cảm giác sứ mạng muốn kéo dài tông đường của bọn họ.
Cô đứng dậy đi đến cạnh Viên Thanh Cử.

Viên Thanh Cử ngước mắt nhìn cô, tràn đầy nhu tình: “Chúng ta cũng sinh một bé gái nhé.”
“Cái này không thể tự quyết định được.”
“Cũng phải.” Viên Thanh Cử có chút nản lòng, thoáng sau lại kiên định nói: “Chúng ta sinh thêm mấy đứa, rồi sẽ có con gái thôi.”
Ở đây còn có người ngoài, An Lai hơi mất tự nhiên.
Lão Trần nghe vậy thì cao giọng cười to: “Sinh nhiều sẽ bị phạt tiền.”
“Trước năm ba mươi tôi đã gom đủ tiền phạt, hiện tại chỉ chờ tin tốt từ bà xã thôi, cái này còn phải nhờ vả thầy thuốc Trần.”
“À…” Ông Trần cười nhẹ, không biết nghĩ tới điều gì lại đột nhiên thở dài một hơi: “Phụ nữ đều là nợ, tùy duyên thôi.”
Cát Sinh nghe không hiểu lời người lớn nói, nhưng bị bỏ mặc lâu thì lập tức muốn có ý kiến.

Cô bé giơ tay với An Lai: “Chị ơi, ôm.”
Viên Thanh Cử vui vẻ: “Chị này không có đường, sao con lại cho chị ôm?”
Cát Sinh đã chuyển ổ thành công, cười nheo mắt: “Chị xinh đẹp.”
Ông Trần cười mắng: “Nghịch ngợm.”
Trong tiếng cười đùa, thiếu niên bưng mâm dưa hấu đã bỏ hạt lên: “Cái này của trấn mình, nếm thử đi.”
Nhìn thấy chú nhỏ, Cát Sinh đương nhiên lại muốn chuyển ổ.


Thiếu niên ôm Cát Sinh qua, đút dưa hấu cho cô bé từng muỗng một, bản thân mình lại không ăn.
Ông Trần nhìn bọn họ chốc lát rồi nói: “Có trẻ con là tốt, náo nhiệt, nhưng nháo lâu cũng thấy phiền.”
An Lai cười nói: “Cát Sinh thông minh đáng yêu, sao lại phiền được.”
“Ha ha, con cũng không biết, nháo lên rồi là muốn mạng người luôn đấy.

Tôi già, tinh thần đầu óc không tốt, toàn bộ đều phải nhờ Ngọc Hằng chăm sóc.”
Thiếu niên thấy nhắc tới tên mình, ngại ngùng cười cười rồi chuyên tâm đút dưa hấu, thỉnh thoảng lại lau nước dưa ở khóe miệng cho Cát Sinh.
Ông Trần nói: “Cô bé đây cũng không cần uống thuốc Đông y nữa, nhưng phải tiếp tục ăn dược thiện điều dưỡng.

Ta viết lại một phương thuốc khác ôn hòa hơn, vừa vặn mang thai.

Bình thường thì kỵ ăn đồ lạnh, chú ý giữ ấm.

Lát nữa ăn dưa xong, Ngọc Hằng con đưa bọn họ đi bốc thuốc nhân tiện nói lượng dùng luôn.” Nửa câu sau là nói với thiếu niên.
Thiếu niên tên Ngọc Hằng đáp lời.
Viên Thanh Cử vội cám ơn: “Thầy thuốc Trần phí tâm.”
Ông Trần khoát khoát tay.
Cơm trưa là dùng tại tiệm ăn ở trấn Thanh Hà, trước khi đi bọn họ còn qua nhà hàng nhỏ bên cạnh đóng gói một phần canh nấu bằng nồi đất mang về.
An Lai đi gấp, không mang chìa khóa, đành phải gõ cửa.

Là Lục Viên ra mở, thấy An Lai thì khiếp sợ hỏi: “Sao chị lại quay về?”
An Lai đẩy cô nàng ra đi vào, để đồ ăn lên bàn: “Lời này cứ như mình trở về là chuyện không đúng gì vậy.”
Tú gia từ trên giường nhìn xuống: “Còn gạt tụi mình, tụi mình biết hết rồi.”
“Biết cái gì?”
“Còn gì nữa ~ đương nhiên là chuyện cậu ở chung với Viên đại soái ca.”
Ách… Tuy đây là sự thật, nhưng nghe bọn họ nói sao lại thành kỳ quái vậy chứ.


An Lai nhớ đến việc Viên Thanh Cử có tới đây lấy quần áo: “Hôm qua anh ấy có nói gì không?”
“Không nói gì, chỉ có lúc bọn họ hỏi cậu đang ở đâu thì anh ấy nói đang ở nhà.

Coi tụi mình là đồ ngốc sao, ở nhà còn không có quần áo mặc?”
“Với lại,” Lục Viên nói tiếp: “Chiều hôm nay tụi mình ra ngoài trường ăn cơm, nhìn thấy hai người mang đồ ăn đi vào tiểu khu thủy uyển Hoa Đô.”
“Kỳ thực mình đã sớm muốn nói rồi, mình…” An Lai chưa nói xong đã bị ngắt lời.
Hoa Linh luôn thờ ơ trước sau như một cũng mở miệng: “Cậu thật sự đã nghĩ kỹ? Dù sao hai người kém nhau quá nhiều tuổi, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là người đã ra xã hội như anh ấy, tuổi lớn như vậy mà nói không có kinh nghiệm yêu đương thì không ai tin.

Cậu xác định anh ấy thật sự yêu cậu sao? Sẽ cùng cậu kết hôn? Tuy lời này không dễ nghe, nhưng mình vẫn muốn nói, hiện mấy tinh anh ngoài xã hội thích nhất là đùa giỡn với nữ sinh đại học đơn thuần.”
Tú gia và Lục Viên gật đầu phụ họa.
Thấy bọn họ như vậy, An Lai cũng ấm lòng.

Cô không ngờ bọn họ lại nghĩ thay cho mình.
“Kỳ thực, vừa rồi mình muốn nói là, bọn mình đã kết hôn rồi.” An Lai trấn an bạn: “Đã lĩnh chứng nhận, cho nên, tình huống các cậu nói là không tồn tại.

Nhưng mà mình vẫn rất cám ơn các cậu.”
Ầm! Ba người ngã gục.

Sau đó là ba tiếng ma âm thét to thủng lỗ tai.
An Lai uống một hớp nước, chờ bọn họ bình phục tâm tình.

Kết quả, ba người ba phản ứng.
Lục Viên: “Gạt bọn mình sao, mình không tin.”
Tú gia: “Mình phải kìm nén! Quá tàn bạo rồi!”
Hoa Linh: “Đầu óc cậu có bệnh hả? Còn trẻ như vậy đã vùi mình vào mộ phần hôn nhân!”
An Lai: “…”.