Hai người không ai nói gì nữa, có chút tẻ nhạt.

Cũng may không lâu sau đã đến phòng của bọn họ.

Viên Thanh Cử thả An Lai lên sofa, xoay người đi rót nước cho cô.
An Lai nâng ly nhấp một ngụm nhỏ, để hòa dịu không khí xấu hổ, cô định kể chuyện hôm nay ở khu triển lãm mỹ thuật cho anh nghe.
Trước khi cô mở miệng, Viên Thanh Cử cởi giầy cao gót cho cô, xoa xoa bàn chân hơi đỏ, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa nghiêm cẩn.

An Lai thoáng chốc đã quên chuyện mình muốn nói là gì.
Xoa một lát, Viên Thanh Cử hỏi cô: “Em nhìn gì vậy?”
An Lai lo lắng chuyện lúc này làm anh tức giận, cô khom người ôm tay anh lấy lòng: “Nhìn người đàn ông nhà em làm sao có thể hiền lành như vậy.”
“Người đàn ông nhà em chỉ hiền thôi sao?” Viên Thanh Cử không nâng đầu, rút tay ra tiếp tục xoa chân cho cô.
“Đương nhiên không phải, anh ấy rất được.” An Lai bắt đầu đếm: “Anh ấy đẹp trai này, dịu dàng, săn sóc, còn biết nấu ăn!”
“Tiếp tục.”
“Ừm… Anh ấy còn rất biết kiếm tiền nuôi gia đình, chưa bao giờ tức giận với em, yêu thương vợ, là ông xã tốt nhất trên thế giới.” Nói nói rồi cô mỉm cười, người đàn ông hoàn mỹ có đốt đèn cũng tìm không ra này sao có thể để cô gặp được vậy.
“Còn gì nữa?”
Còn có… còn có rất tự kỷ nữa!”
“Ha ha…” Viên Thanh Cử nắm cằm An Lai, nhẹ nhàng hôn: “Bảo bối, sao em lại không nhớ rõ biểu hiện tuyệt vời trên giường của anh chứ.

Xem ra trí nhớ vẫn chưa khắc sâu…”
An Lai hất tay anh, tránh đi: “Anh dám dùng tay xoa chân sờ mặt em sao!”
“Ghét bỏ cái gì, là chân em mà.”
“Tránh ra đi, rửa sạch tay rồi mới được sờ em.” Nghĩ lại thấy không đúng, cô nói thêm: “Không phải, là không được sờ em.”
“Không đi, làm xong rồi rửa!” Viên Thanh Cử dễ dàng đánh xuống.
“Viên Thanh Cử, anh hỗn đản!”
“Vừa rồi em đã kể ra nhiều ưu điểm của anh như vậy.

Chẳng ai hoàn mỹ, anh nếu không hỗn đản một chút thì ông trời sẽ ghen tị.

Ngoan, đừng nháo.”
An Lai trơ trụi: ( ̄_ ̄ )
Ngoan em gái anh! Anh giỏi! Lần nào cũng dùng chiêu này!
Nhưng mà hôm nay dường như đã quên mất chuyện gì đó.
Trước khi ngủ một giây, An Lai mệt mỏi rốt cục nhớ ra cô đã quên chuyện gì… cô định trở về phòng ngủ đóng gói hành lý mà! Bằng không ngày mai cô mặc cái gì?
Nằm tào*! Đều do nam sắc quá mê người.


Sau cùng cô cũng không cưỡng lại nổi mà rơi vào vòng ôm của thần ngủ.

(*nằm tào đọc nhanh thì cùng âm với “ta thao”, mà thao còn có nghĩa là… các bạn tra google nhé :v)
Nhìn cô vợ nhỏ mang sắc mặt tức giận bất bình nghiêng đầu ngủ, Viên Thanh Cử nhịn không được cười ra tiếng.

Anh vén tóc ướt mồ hôi dán trên trán cô ra, in lên đó một nụ hôn an ủi.
Thấy cô mệt như vậy, anh cũng không muốn ôm cô đi tắm đánh thức cô nữa.

Anh chỉ vắt khăn nóng lau toàn thân cho cô một lần để cô ngủ thoải mái hơn rồi mới tự mình đi tắm một lát, sau đó ôm vợ ngủ thật ngon.
Thứ đánh thức An Lai là tiếng chuông điện thoại của Viên Thanh Cử, vang mãi không có người nhận.

An Lai bị làm ồn, mơ mơ màng màng sờ soạng nửa ngày mới ấn được nút nghe.
“Chú ba, Chủ Nhận cũng bận đến vậy sao?”
Điện thoại truyền đến giọng nói khiến An Lai tỉnh táo ngay lập tức: “Chị cả, em là An Lai.

Cái đó… Anh ấy không ở đây, có lẽ đi chạy bộ rồi.”
“Không sao, nói cho em cũng giống vậy.

Tối nay hai em không bận gì chứ? Nếu không bận thì về nhà ăn bữa cơm đi.

Ông nội nhớ mấy em.”
An Lai sao có thể không đáp ứng, nói chuyện phiếm với chị cả thêm vài câu nữa cô mới cúp điện thoại.
Một lát sau Viên Thanh Cử quay về, mang theo bữa sáng và mấy bộ quần áo An Lai thường hay mặc.
“Anh về nhà rồi hả?”
“Không có, là nhờ bạn cùng phòng tên Lục Viên của em dọn giúp.”
“Đúng rồi, chị cả vừa gọi điện thoại, em nhận, nói chúng ta về nhà ăn cơm.”
“Được, ăn cái gì trước đi.”
Buổi tối về nhà chính, cậu năm Đông Hành và cậu sáu Bàn Bàn đều ở đây.

Tất cả mọi người quan tâm đến cuộc sống vườn trường của An Lai.

An Lai chọn những chuyện thú vị để kể, cậu năm cậu sáu phối hợp thổi phồng lên, khiến ông nội vô cùng vui vẻ.
Nhưng vẫn không thể tránh được lại nói về vấn đề sinh con.
Chị cả Triển Hoa nói: “Chú ba cũng trưởng thành rồi, hai em định khi nào thì sinh?”
Nói đến đề tài này, ông nội lập tức phụ họa: “Đúng đúng, phải mở bàn nghị sự mới được.”
An Lai không biết mở miệng thế nào, Viên Thanh Cử lại nhàn nhạt nói: “Em chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người đâu, có con sớm rất phiền.


Mọi người cũng đừng quan tâm, em tự có chừng mực.”
“Chừng mực cái rắm!” Ông nội lão gia trực tiếp quăng đũa, nếu mày có chừng mực thì ông đã sớm ôm chắt trai rồi.
Cô bé Viên Ái chen vào bên người ông nội, đổi đôi đũa mới cho ông: “Ông cố không thương con! Con không phải là chắt trai của ông sao? Ông nói vậy con rất buồn.

Con quyết định tuyệt thực!”
Lão gia thở phì phì quay lưng lại: “Quỷ gây sự, giống hệt cô bảy của con, làm ta phiền thêm.”
Viên Thanh Cử còn ngại lửa cháy không đủ, đổ thêm dầu: “Ông cũng biết là quỷ gây sự mà còn bảo con sinh.

Với lại bây giờ An Lai còn đi học, mang thai không tiện.”
Ông nội lại chuyển qua nói với Viên Thanh Cử: “Mang thai thì tạm nghỉ học sinh con không phải được rồi sao, cái này có là vấn đề gì! Các con nếu sợ phiền thì nói ba mẹ từ Kyoto chạy về đây mang thai giúp cho!”
Ông nội đừng chạy theo trào lưu vậy chứ! An Lai nghĩ thầm.

Hơn nữa sao lại liên lụy đến ba mẹ chồng, quá bạo lực rồi.
Viên Thanh Cử cũng bị tư tưởng của ông làm nghẹn, “Ông vẫn nên quan tâm những người khác nhiều hơn đi.

Tốt xấu gì con cũng kết hôn rồi, anh hai hơn con nửa tuổi mà còn chưa kết hôn kìa.”
“Thằng hai… thằng hai có thể giống con sao?”
Viên Thanh Cử đảo mắt: “Vậy hai tên này thì sao?” Viên Đông Hành và Bàn Bàn luôn giả bộ “Em rất đói bụng, em cần ăn cơm”, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình cũng bị điểm danh.
“Anh ba thật không trượng nghĩa!” Bàn Bàn vô cùng đau đớn.
Ông nội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hai người một cái, đứng lên chống gậy đi về phòng: “Không có đứa nào hiếu thuận hết.”
Viên Thanh Cử xoa xoa tóc An Lai: “Không sao đâu, ông nội cứ như vậy thôi, vừa nói đến việc con cái là kích động, sẽ tốt lên ngay.

Em ăn thêm đi, vừa rồi không ăn được bao nhiêu cả.”
Nháo thành như vậy, An Lai sao có thể nuốt trôi nữa: “Em đi xem ông nội.”
“Cũng được, ông nội thương em, em qua dỗ ông đi.”
An Lai gật gật đầu, nghĩ rồi lại xuống phòng bếp nấu chút cháo xương dễ tiêu hóa.
Chị dâu cả Triển Hoa cũng vào theo: “Nấu cho ông nội ạ?”
“Vâng.”
Nhận ra sự bất an của An Lai, Triển Hoa vỗ vỗ vai cô: “Không sao, ông nội không nhắm vào em.

Mấy năm nay tính tình ông ngày càng trẻ con, phải dỗ.

Thằng ba là không dùng đúng phương pháp.”

“Nhưng mà các em đúng là nên sinh con rồi.” Triển Hoa kéo An Lai ngồi xuống, nắm tay cô, nhấn mạnh: “Tính tình chú ba cáu kỉnh, nhưng mà chú ấy nghe em, em khuyên nhủ tốt hơn tụi chị nói nhiều!”
An Lai bị chị nói làm đỏ mặt.
“Em không thể từ chối chú ấy, nó đã ba mươi hai rồi, không nhỏ nữa.

Lại nói, hiện giờ em còn nhỏ, chức năng cơ thể đang ở trạng thái tốt nhất, sinh xong rồi cũng khôi phục nhanh.”
An Lai rũ vai: “Em chưa từng thấy trọng trách nặng nề như vậy.”
“Ha ha… Em cũng đừng áp lực, chuyện này không gấp, các em chỉ cần để vào lòng là được.

Về nhà nói nó nhiều hơn chút.”
An Lai chột dạ đáp lời, căn bản không dám nói ra là chính cô không muốn.
Ông nội nâng chén cháo An Lai nấu, sắc mặt ôn hòa nhìn cô, mở miệng khen bé ngoan, An Lai càng thêm không dám phản bác.
Viên Thanh Cử gõ cửa đi vào: “Ông nội, con tới đưa An Lai về nhà.”
Ông không thèm để ý tới anh, chỉ nói với An Lai: “Nó là đứa hư, con đừng học nó!”
An Lai kiên trì gật gật đầu, dỗ dành: “Được, chúng ta không để ý tới anh ấy.”
Viên Thanh Cử vui vẻ: “Ông tự mình mâu thuẫn rồi, nếu cháu dâu ông không để ý con, làm sao con sinh chắt cho ông đây?”
Lão gia tử quơ đại một thứ ném anh, bị Viên Thanh Cử thoải mái tiếp được, cười hì hì thả lại chỗ cũ.
Ông nội lão gia vỗ vỗ tay An Lai: “Đi đường chú ý an toàn, về nhà thì gọi cho ông một cuộc báo bình an.

Về sau không có lớp thì đến nhiều chút, nếu xú tiểu tử không rảnh, gọi cho ông, ông bảo tài xế qua đón con.”
“Con biết rồi, ông nghỉ sớm đi ạ.”
Viên Thanh Cử nắm tay An Lai: “Chúng con đi đây.”
“Hừ!”
Lên xe, An Lai nói: “Em, kỳ thực em chỉ là không chuẩn bị tốt, em sợ không đảm đương nổi trách nhiệm làm mẹ.”
Viên Thanh Cử bớt chút thời gian nắm tay cô: “Đừng áp lực, cứ mặc bọn họ đi.

Muốn sinh con trai nhập khẩu nhà họ Viên cũng không chỉ dựa vào mình anh, chúng ta chơi thêm vài năm nữa.”
An Lai nắm tay anh, đèn đường nhàn nhạt lần lượt lướt qua người anh, ánh sáng loang lổ.

Cô im lặng thật lâu, cuối cùng lấy dũng khí mở miệng: “Em biết anh muốn một đứa con, chúng ta thuận theo tự nhiên đi.”
Két --- Tiếng thắng xe chói tai.
Viên Thanh Cử dừng xe bên đường, quay đầu nhìn An Lai, trên mặt là vẻ vui sướng và ngạc nhiên rõ rệt.
“Em nói là, chúng ta thuận theo tự nhiên.

Nếu con đến, chúng ta sẽ sinh con ra, sau đó nuôi nấng nó thật tốt.”
Viên Thanh Cử kéo An Lai vào ngực, ôm chặt.

Cũng không biết cô có nghe nhầm hay không, giọng của anh hơi nghẹn ngào: “Lai Lai, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc! Em đừng ghét bỏ anh ngốc, anh sẽ nỗ lực trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt.”
An Lai không ngờ quyết định của mình lại khiến anh phản ứng lớn như vậy.

Cô đành phải vòng tay ôm anh: “Ừ, em tin anh mà.”
Nhưng không biết thế nào, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút trống trải.
Từ đó hai người liền tích cực tạo người, ở hạng vận động nào đó Viên Đại Lang cần cù thêm bao nhiêu thì tạm thời không nói đến.


Nhưng ngay ngày hôm sau, Viên Thanh Cử đã lôi kéo An Lai trốn học rồi.
“Thứ Hai em có môn chuyên ngành, anh muốn lôi em đi đâu vậy.” An Lai rất bất mãn với hành động của Viên Thanh Cử.
“Chúng ta đến hiệu thuốc ở trấn Thanh Hà, em đã điều dưỡng thuốc bắc lâu như vậy rồi, lát nữa để thầy thuốc Trần khám lại cho em xem sao.” Viên Thanh Cử vừa nói vừa nhét An Lai vào trong xe.
An Lai dở khóc dở người, oán trách một câu: “Có ai gấp như anh không.”
Viên Thanh Cử đóng cửa xe, lấn người qua thắt dây an toàn cho cô: “Bảo bối, tối qua em đã đáp ứng rồi, không được đổi ý.”
An Lai lầu bầu: “Em cũng không có nói gì cả.”
“Vậy thì được, em ngoan, đừng nháo.

Lát nữa nếu khám tốt, ông xã mang em đi ăn khoai môn sữa tươi em thích nhất.” Viên Thanh Cử vỗ vỗ đầu vợ mình.
An Lai hết cách, xem ra khóa này nhất định phải trốn rồi.

Cô nhắn tin cho bạn cùng phòng, nhờ bọn họ giúp cô che giấu lúc điểm danh, còn ký tên giùm.
Tin nhắn về rất nhanh, Lục Viên nhắn một chữ “Thu”, ngắn gọn hết mức.

Tú gia càng đơn giản hơn, trực tiếp làm một cái mặt khóc.

An Lai không hiểu, nhưng vẫn yên tâm, không hỏi nguyên nhân giống như trước.

Cô nhắn lại: “Các cậu không quan tâm mình.”
Lúc này tốt hơn, thu được ba tin “Ha ha” của cả ba người.
An Lai vô cùng khó hiểu.
Xe đỗ ngoài trấn Thanh Hà, ven bờ sông, dắt An Lai đi bộ đến hiệu thuốc.
Hiệu thuốc vẫn giống như trước, xanh tươi, ý xuân dào dạt.

Trong góc là một thiếu niên thanh tú đang nghiền thuốc, bên cạnh là một cô bé mập mạp khoảng hai ba tuổi đang líu ríu nói không ngừng, cũng không biết là nói gì.

Thiếu niên mỉm cười nghe, đôi khi đáp lại hai tiếng, bảo vệ cô bé không để cô tới gần thuốc đang được nghiền.

Thầy thuốc Trần phe phẩy quạt hương bồ, nằm trên ghế trúc dưới mái hiên chợp mắt một lát.

(*quạt hương bồ: làm bằng lá cây hương bồ)
Tùy tính, an nhiên.

Đây là mỗi ngày ở trấn Thanh Hà, lần nào đến cũng khiến người ta lưu luyến quên về.
Nghe thấy tiếng bọn họ bước vào, thầy thuốc Trần đứng dậy: “Đến đây.”
Viên Thanh Cử cung kính hơi cúi đầu: “Lại quấy rầy rồi.” An Lai cũng đi theo chào hỏi.
“Ha ha, không sao không sao.

Cô gái lại đây.”
An Lai nghiêng đầu nhìn Viên Thanh Cử, thấy anh ý bảo cô cứ tới đi, “Làm phiền ông rồi, ông Trần.”.