*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngọt ngọt ngào ngào triền triền miên miên

.

Thời Duyệt tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp, gần như quên mất các cô đến ngôi nhà ma này để làm gì, thầm nghĩ chỉ muốn dựa vào Hứa Ấu Diên, ai đến kéo cũng không đứng dậy.

Dần dần, Thời Duyệt thật sự cảm thấy hơi buồn ngủ, cũng không có tình huống đặc biệt nào xảy ra, trong hoàn cảnh yên tĩnh, Thời Duyệt không chịu nổi nhắm mắt lại, ý thức lang thang đến ranh giới của cơn mơ, cho đến khi cơ thể Hứa Ấu Diên bỗng cứng đờ, lập tức dẫn cô trở lại hiện thực.

"Nghe thấy tiếng gì không?" Hứa Ấu Diên tập trung lắng nghe.

Lúc này Tom cũng đã tỉnh lại, thật ra hắn đã tỉnh từ trước khi Hứa Ấu Diên lên tiếng, bị âm thanh ngoài sân đánh thức.

Keng, keng, keng...

Giống như có ai đó đang đào đất ngoài sân.

Ba người bước chân thật khẽ, cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cửa sổ, từ từ kéo tấm rèm cửa siêu dày, mượn ánh sáng trong nhà nhìn ra sân vườn.

Là bé trai mặc quần yếm kia.

Bé trai cầm một cây xẻng sắt rất không cân đối với vóc dáng nhỏ bé của mình, đang đào bới mặt cỏ được cắt tỉa cực kì gọn gàng trong sân vườn.

"Hey." Thấy là bé trai kia, Tom liền không khách sáo mở cửa sổ hét lên với nó, "Không phải nhà nhóc ở ngay bên cạnh à? Sao lại sang đây đào đất? Nhóc đào hỏng mặt cỏ chú phải đền tiền đấy! Dừng lại, dừng lại ngay!"

Khi Tom vừa đi ra ngoài, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt lập tức thả lỏng.

Cũng không phải các cô thấy Tom hung dữ có thể giúp giải quyết nguy cơ nào đó, mà ngược lại, nguy hiểm vẫn luôn rình rập từ đầu đến giờ, lúc này xem như Tom đã hoàn toàn phơi bày mối nguy đó ra, không còn cách nào khác, chỉ có thể cứng rắn.

Thời Duyệt nói: "Hứa Ấu Diên, chị nói xem em có nên lôi tên kia ra làm thịt không? Nếu gϊếŧ hắn mà không bị tính là thất bại, em có thể gϊếŧ một trăm lần."

Hứa Ấu Diên: "Nếu có thể gϊếŧ hắn, chị có thể giúp em gϊếŧ thêm hai trăm lần, nhưng bây giờ không thể mạo hiểm như trước nữa, phải bình tĩnh."

Hứa Ấu Diên bảo Thời Duyệt lại chuyển sự chú ý về bé trai kia, bé trai nghe được lời của Tom, động tác đào đất lập tức dừng lại, nó đứng dậy, từ từ quay người, nhìn về phía ba người bên kia cửa sổ.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đã sẵn sàng để nhìn thấy một gương mặt đáng sợ, có lẽ là một gương mặt zombie thối rữa nặng, cũng có lẽ là một gương mặt kinh khủng thiếu nhãn cầu, dù là loại nào hai cô cũng đều có thể chấp nhận.

Rất bất ngờ, mặt của bé trai vẫn nguyên vẹn, nhãn cầu được giữ chặt trong hốc mắt, mắt to lông mi dài, là một khuôn mặt đáng yêu.

Ngay khi các cô đang khẽ thở phào, bé trai chợt nói: "Cháu đang đào bố của cháu lên."

"Cái gì?" Tom giật mình hỏi, "Bố của nhóc?"

"Vâng." Bé trai nói, "Chiều hôm nọ cháu nhìn thấy bố cháu và cô chủ nhà này tán tỉnh nhau trên bãi cỏ, sau đó chú chủ nhà rất vạm vỡ trở về, rồi có một tiếng súng, bố cháu không về nhà nữa. Cháu đã quan sát hai ngày hai đêm, hai cô chú kia cũng không đi ra ngoài. Đến ngày thứ ba họ mới ra khỏi cửa, bố cháu vẫn không xuất hiện. Bố cháu biến mất từ đó. Cháu đoán họ chôn bố dưới bãi cỏ. Chính là chỗ này."

Bé trai giẫm lên mặt đất đã bị mình đào tơi ra.

Ngay khi nó giậm chân, nhãn cầu vốn đang nằm gọn trong hốc mắt bỗng rơi xuống, lăn trên mặt đất.

Bé trai nói sorry, cúi xuống nhặt nhãn cầu, vỗ vỗ, phủi bớt ít cỏ, nhưng đất vẫn bám rất dính, vì thế khi nó gắn lại nhãn cầu, bùn đất vẫn chưa được làm sạch.

Hai con mắt hoàn toàn khác nhau đặt song song cạnh nhau, một bình thường một màu xám.

Nhãn cầu đảo vài vòng trong hốc mắt thằng bé, giống như một cái máy đánh bạc đang quay điên cuồng. Trong lúc đảo quanh, bùn đất bám trên nhãn cầu rốt cuộc cũng bị lau sạch, thằng bé chớp mắt mấy cái, thoải mái hơn, toét miệng cười với mấy người Hứa Ấu Diên, có tổng cộng bốn hàng răng dính đầy cặn bẩn và thịt thối, chồng lên nhau thành hai hàm.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đều nghi ngờ, nếu thời điểm không chú ý nhất là thời điểm điều đáng sợ dễ xảy đến nhất, vậy phương châm này không chỉ dành cho giai đoạn thứ hai, mà quán triệt toàn bộ chủ đề kinh dị.

Hình ảnh kia khiến Tom bị sốc, chân mềm oặt suýt ngã ngửa, may mắn là Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt giữ hắn được.

"Anh vừa nhìn thấy cái gì kia, ai có thể nói cho anh tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là ảo giác không." Tom sắp sụp đổ.

Thằng bé chưa hề làm gì, nhưng vẫn khiến người ta sởn gai ốc.

Không cần biết nó rốt cuộc là gì, nếu những lời nó vừa nói là thật, vậy căn biệt thự cạnh biển này là một ngôi nhà ma hung đến không thể hung hơn. Trong bồn tắm có thể từng chứa một người chết, ngoài vườn có một thi thể bị chôn, mà chính thằng bé kia có lẽ còn không phải người sống.

Hứa Ấu Diên cảm thấy việc làm đúng đắn nhất bây giờ là an ủi bé trai kia, dù sao trời cũng sắp sáng, hai cô chỉ còn cách thắng lợi một bước ngắn, hiện giờ tốt hơn hết là không nên đối đầu trực tiếp cùng nguy hiểm.

"Bạn nhỏ." Hứa Ấu Diên mỉm cười nói, "Thật ra bố cháu đã đi từ lâu rồi, cô đã nhìn thấy tận mắt, thế nhưng bố cháu không vào nhà, mà đi thẳng vào thành phố. Có lẽ bố có việc quan trọng phải làm, nên không kịp nói cho cháu, đợi sau cô giúp cháu tìm bố, bảo bố về nhà có được không?"

Thời Duyệt thì thầm với chị: "Chị thế này thật sự rất giống bà ngoại sói."

"Em im miệng đi." Hứa Ấu Diên lườm Thời Duyệt.

Thằng bé suy nghĩ một lúc, dường như cảm thấy Hứa Ấu Diên nói rất có lý, nó còn lễ phép cảm ơn cả ba người, từ từ đi về nhà mình.

"Em xem." Hứa Ấu Diên nói, "Phải dùng não, không thể dùng sức mạnh."

Hứa Ấu Diên còn chưa đắc ý được năm giây, nơi thằng bé vừa đào bỗng chuyển động.

Hứa Ấu Diên: "Thời Duyệt em tinh mắt hơn, em xem có phải đống đất kia đang chuyển động không?"

Thời Duyệt: "Hình như..."

Không đợi Thời Duyệt đưa ra câu trả lời chắc chắn, một cánh tay đột nhiên vươn lên khỏi mặt cỏ, khẳng định mắt Hứa Ấu Diên cũng rất tinh.

Cảnh này vẫn chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là Khai Khai yên lặng đã lâu bỗng mở mắt, dự báo không ngừng.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt dựng thẳng tóc.

Là một cánh tay đàn ông xanh tím đã thối rữa một nửa. Nó vùng vẫy vươn ra khỏi bùn đất, chống lên, muốn kéo hơn nửa cơ thể vẫn bị chôn dưới đất lên.

Thằng bé lập tức quay lại giúp, nắm cánh tay kia, kéo lên.

Xới đất lên, lảo đảo đứng dậy, là một con zombie nam trưởng thành.

Nửa khuôn mặt đã không còn, cũng không quan tâm gì đến con trai mình, mà chỉ nhìn về phía những người sống sau cửa sổ.

Thịt.

Thật nhiều thịt.

Trong mắt zombie, mấy người Hứa Ấu Diên chính là những miếng thịt tươi ngon thơm phức.

Ngủ say lâu như vậy, zombie cần ăn thịt!

Zombie há to miệng lao đến cửa sổ, muốn phá cửa sổ vào trong.

Tốc độ cực nhanh của nó khiến người ta giật mình, Hứa Ấu Diên bảo Thời Duyệt và Tom lùi lại, hoàn toàn không hoảng sợ khi zombie lao đến chụp mồi, khi zombie phá vỡ cửa kính, Hứa Ấu Diên vụt qua một bên, đập một nhát búa vào gáy zombie.

Hứa Ấu Diên vốn tưởng rằng một búa này nhất định có thể đập vỡ hộp sọ của nó. Zombie bị đánh vỡ đầu, cũng đồng nghĩa với việc chết một lần nữa.

Không ngờ cô dùng hết sức đập một nhát đến nỗi cổ tay phát đau, đầu zombie lại không hề thưởng tổn chút nào.

"Cứng vậy?" Hứa Ấu Diên không tin được.

Trong lúc Hứa Ấu Diên vẫn kinh ngạc vì đầu zombie cứng hơn mình nghĩ, một gương mặt trẻ con vặn vẹo vì tức giận xuất hiện trên cửa kính sau cô.

"Cẩn thận!" Thời Duyệt kêu lên, nhào đến muốn bảo vệ Hứa Ấu Diên, thằng bé kia lại nhanh hơn một bước, bóp cổ Hứa Ấu Diên, kéo cô ra ngoài sân.

"Cô nói dối! Bố của tôi là do chính cô gϊếŧ!" Thằng bé rất khỏe, Hứa Ấu Diên bị nó lôi ra khỏi cửa sổ, kéo thẳng ra sân.

Bị bóp một cái, thanh máu của Hứa Ấu Diên đã mất một nửa.

Thằng bé bóp cổ cô không buông tay, kéo lê cô một đoạn dài trên bãi cỏ, Hứa Ấu Diên ngây ngất, tầm nhìn chỉ toàn màu đỏ như máu, đến khi có thể nhìn rõ lại, cô phát hiện một cái xẻng đang ở trên đầu mình, chuẩn bị rơi mạnh xuống.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một ý tưởng lóe lên trong đầu Thời Duyệt, gọi T-rex.

T-rex xuất hiện rất đúng lúc, ngoạm đầu thằng bé, lực cắn khủng khiếp đến nỗi làm đứt đầu nó, dễ dàng như người ta cắn vỏ hạt dưa.

Thằng bé mất đầu nhưng tay không dừng lại, nó vẫn cầm xẻng nhắm vào đầu Hứa Ấu Diên đập mạnh xuống.

Hứa Ấu Diên dùng chút sức lực cuối cùng né tránh, cái xẻng sượt qua mặt cô, đập ra một hố sâu trên thảm cỏ.

Máu đen phun ra từ cổ thằng bé, cơ thể của nó lảo đảo, cuối cùng ngã xuống đất cùng cái xẻng.

T-rex cũng ngoạm bố của thằng bé đi mất, rồi kiểm tra một vòng quanh Thời Duyệt, thấy không còn nguy hiểm, liền biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này mặt trời đã ló rạng ở phương Đông, hệ thống cũng nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, thế nhưng hai cô vẫn chưa qua ải, có vẻ vẫn còn những tình tiết khác đang chờ.

Hứa Ấu Diên nằm trên mặt đất, thở hổn hển không ngừng: "Trời ạ, đừng nói với chị đây mới chỉ là bắt đầu..."

Quả nhiên, trong lúc Hứa Ấu Diên cằn nhằn, nhắc nhở nhiệm vụ mới đã đến.

【Hệ thống nhắc nhở: Trở lại thị trấn nơi Tom sống, cuộc chạy trốn tận thế thật sự sắp bắt đầu】

Hứa Ấu Diên chỉ liếc mắt để nhìn đã tiêu hao sạch chút sức lực còn lại, đêm dài đằng đẵng này giờ mới bắt đầu.

Thời Duyệt hơi chán nản: "Vừa nãy em quá hấp tấp, thứ em nghĩ đến đầu tiên đúng là T-rex, thật ra màn này hẳn phải dùng lợn vàng tấn công, giữ T-rex cho phần sau thì tốt hơn."

Hứa Ấu Diên ngồi dậy, an ủi em: "Đừng nghĩ nhiều, em cũng nhất thời sốt ruột vì nhìn thấy chị gặp nguy hiểm thôi. Dù sao bây giờ cũng đã gọi T-rex rồi, chúng ta không còn lại nhiều đạo cụ, đành đi theo cốt truyện, coi như dò đường. Lần này không qua thì lần sau sẽ qua, đừng áp lực quá...sao lại nhìn chị bằng vẻ mặt này?"

"Thật hả? Vẻ mặt gì?" Thời Duyệt hoàn toàn không để ý đến NPC đang ở một bên nhìn hai cô, ngồi xuống trước mặt Hứa Ấu Diên, kề sát chị.

"Vẻ mặt...động dục."

Thời Duyệt đánh giá cao năng lực quan sát của Hứa Ấu Diên, thầm đồng ý với chị, quả thật Thời Duyệt cảm thấy nóng hết cả người sau khi nghe hết lời Hứa Ấu Diên nói, khóe miệng cong lên không kìm nén được:

"Em đang nghĩ, các đồng nghiệp được làm việc với chị có phải rất hạnh phúc, mọi việc đều có chị che chở, dù gặp rắc rối cũng chỉ cần một câu của chị là có thể dìm nguy cơ xuống." Thời Duyệt nói, "Thật sự muốn trải nghiệm cảm giác được lập nghiệp cùng chị."

"Thôi đi, có phải em hiểu lầm gì chị không." Hứa Ấu Diên nói, "Còn nhớ Lưu Phong Oyes không? Hắn tố cáo chị không sai. Người không đạt yêu cầu của chị thì chị sẽ không dùng, không làm việc tốt thì chị cũng không nể tình, bất kể là ai. Đừng nói là thích làm việc với chị, còn chẳng có mấy người sẵn lòng nói thêm vài câu cùng chị. Chị tin Lưu Phong không phải là người duy nhất muốn trả thù chị."

Hứa Ấu Diên không nói thì tốt, nói ra càng khiến Thời Duyệt ước ao.

Có thể được Hứa Ấu Diên mắng mỗi ngày thì hạnh phúc biết mấy.

"Dữ vậy hả?"

Hứa Ấu Diên thừa nhận: "Ừ, dữ vậy đấy."

"Vậy sao chị luôn đối xử tốt với em?"

Hứa Ấu Diên không ngờ mạch não của Thời Duyệt mới lạ như vậy, thoáng ngẩn ra rồi nở nụ cười, không trả lời em.

Hai người ngồi trên một đống máu thịt chị nói em đáp không dứt, Tom ho khan một tiếng, lại gần nhắc nhở:

"Này, anh không phản đối hai em sắp tiến triển thế nào. Dù sao hai em cũng là những người anh yêu nhất, nếu hai em yêu thương nhau thì anh cũng rất hạnh phúc."

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cùng trừng hắn, hắn lùi lại một bước nói:

"OK, anh không nói nữa. Nhưng mà hai người nhìn xem đây là gì đi! Zombie! Zombie ăn thịt người! Lẽ nào hai người vẫn muốn ở đây tâm sự với nhau?" Tom vừa nói vừa cẩn thận đến gần zombie, lấy điện thoại chụp tách tách mấy bức, lẩm bẩm, "Mấy bức ảnh này có thể bán được giá tốt, có khi còn bù lại được tiền thuê nhà."

"Tin tôi đi." Hứa Ấu Diên nói, "Về thị trấn anh sẽ phát hiện không có ai muốn những bức ảnh này, không chừng trên thị trấn còn nhiều zombie hơn ở đây."

Thời Duyệt nói: "Em nhớ trong bộ phim này có một zombie nữ chạy đến thị trấn, sau đó lây bệnh rát nhanh, vì nó mà cả thành phố rơi vào khủng hoảng zombie."

"Nữ?" Hứa Ấu Diên lập tức nhớ đến vết bẩn trong bồn tắm, "Lẽ nào chính là người chết trong bồn tắm?"

"Có thể, trong phim không giải thích chi tiết."

"Chúng ta xâu chuỗi thử xem. Thằng bé nhìn thấy bố mình và cô hàng xóm nɠɵạı ŧìиɦ, còn bị chồng người ta phát hiện. Ông chồng kia trước gϊếŧ bố thằng bé chôn ở sân, sau lại gϊếŧ vợ, rồi rời đi, cho thuê căn biệt thự này." Hứa Ấu Diên nói, "Chị nghĩ thi thể người vợ hẳn là bị giấu ở nơi nào đó, biến thành zombie rồi về nhà, ở trong bồn tắm một thời gian ngắn rồi lại đi."

"Có lẽ đến thị trấn sẽ có chỉ dẫn nhiệm vụ mới, chúng ta đi trước rồi nói tiếp."

Hứa Ấu Diên bắt Tom giao chìa khóa, tự lái xe.

Không biết trên đường đến thị trấn sẽ gặp nguy hiểm gì, tự lái xe vẫn an toàn hơn.

Trước khi đi, Hứa Ấu Diên đến nhà thằng bé thử vận may tìm vũ khí.

Không ngoài dự đoán, cô tìm được một khẩu shotgun ổ xoay trong biệt thự nhà thằng bé.

Hứa Ấu Diên từng có một thời gian rất đam mê thiết kế vũ khí, vì thế cô biết rõ khẩu súng này có tốc độ đạn nhanh hơn rất nhiều so với các loại shotgun bình thường, băng đạn lớn tốc độ bắn nhanh hơn, dù không bằng súng máy, nhưng vẫn là vũ khí tốt để yểm hộ và đột phá vòng vây trong trường hợp gặp phải nhiều zombie.

Vũ khí rất tốt, nhưng đạn không nhiều lắm, có lẽ chỉ đủ cho một đợt bắn phá, Hứa Ấu Diên nạp đầy đạn cho súng, đeo sau lưng, mang theo số đạn còn lại trên người.

"Hứa Ấu Diên, chị xem này!" Thời Duyệt cầm một thanh hoành đao đi xuống từ tầng trên, nhìn không giống những thanh đao thường thấy, mà giống kiếm hơn, nhưng lưỡi đao chỉ dài khoảng sáu mươi phân, ngắn hơn kiếm bình thường một chút, cũng có lợi thế về chiều dài hơn so với loại đao khác.

Thanh hoành đao này vừa nhẹ vừa bén, Thời Duyệt thử chém xuống góc bàn, không dùng quá nhiều sức, vẫn làm đứt một góc bàn gỗ.

Hoành đao mạnh hơn Thời Duyệt nghĩ, dùng nó để đối phó với zombie, đến một đứa chém một đứa, không thành vấn đề.

Băng dính và đinh mũ đều đã hết, ngoài T-rex chỉ có thể được dùng duy nhất một lần trong mỗi màn, những đạo cụ như băng dính và đinh mũ cũng không thể bổ sung thêm sau khi dùng hết. Phòng Bí Mật vẫn cân nhắc khá chu đáo về phương diện giữ cân bằng trong trò chơi.

Hứa Ấu Diên hơi tiếc vì đã mặc vẻ ngoài nữ quỷ, năng lực lớn nhất của vẻ ngoài nữ quỷ là dọa người, mà trong bối cảnh kinh dị chỉ có NPC và ma quỷ, vẻ ngoài đáng sợ này cũng không có tác dụng với đồng loại, chưa kể còn bị ẩn đi ở hoàn cảnh bình thường, chỉ hiện ra khi người chơi hưng phấn. Hứa Ấu Diên cảm thấy mình mặc nhầm vẻ ngoài, không biết ở các cảnh sau có thể phát huy tác dụng được không.

Tìm được một khẩu shotgun và một thanh hoành đao, xem như thu hoạch khá ổn, tăng thêm một phần sức mạnh cho các cô.

Hứa Ấu Diên lái xe, Tom vốn định ngồi ghế phụ lái, vừa định lên xe đã cảm thấy cổ chợt lạnh, là hoành đao kề trên cổ.

"Chuyện gì cũng từ từ, anh chỉ là một NPC góp đủ số thôi." Tom giơ hai tay, mỉm cười lễ phép.

Thời Duyệt: "Ra sau ngồi đi."

Tom: "Ukie ukie."

Rời khỏi biệt thự, trời cũng sáng lên, lái xe từ bờ biển lên núi suốt hơn hai mươi phút, thời gian trong trò chơi trở nên dài hơn, không gặp phải phương tiện hay người đi đường nào khác, cả thế giới trong trò chơi yên tĩnh đến đáng sợ.

"Kỳ lạ." Tom nói, "Bình thường trên con đường này luôn có xe cộ qua lại, còn có mấy người dựng quầy bán hoa quả ven đường, sao hôm nay lại không thấy gì?"

Thị trấn đang ở ngay phía trước, có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh thị trấn trong lúc xe xuống khỏi dốc núi cao.

Là một thị trấn nhỏ rất yên tĩnh, không hề có sức sống, giống như một thị trấn cô độc đã bị bỏ hoang từ lâu. Ngay cả những đám mây bay trên cao cũng đều bất động.

Ánh nắng chói chang từ mặt trời chỉ khiến nó toát ra vẻ yên tĩnh và kỳ quái.

Đúng như các cô nghĩ, khắp nơi trên đường phố thị trấn đều là ô tô đâm vào nhau, cửa hàng mở toang, cửa kính đều vỡ, cửa hàng tiện lợi đều bị cướp sạch.

Nơi nơi đều có vệt máu và mảnh vỡ, nhưng không có người.

"Xe vẫn bốc khói." Thời Duyệt nói, "Xem ra khủng hoảng xảy ra chưa lâu lắm."

Phương tiện nằm ngổn ngang chặn kín đường, không thể đi tiếp, Hứa Ấu Diên chỉ có thể dừng xe, ba người đi bộ vào sâu trong con đường.

Cầm súng trong tay, Hứa Ấu Diên đi đầu, Thời Duyệt để Tom đi giữa theo Hứa Ấu Diên, bản thân đi sau cùng bọc hậu

Thời Duyệt tìm được một cái dây nịt ở dưới đất, buộc bé lợn vàng ở tay trái, tay phải cầm đao, tập trung cảnh giác nhìn xung quanh.

【Hệ thống nhắc nhở: Tìm giáo sư John, đưa ông ấy đến viện nghiên cứu trung tâm, bạn sẽ qua ải.】

Cuối cùng nhắc nhở của hệ thống cũng đến, Hứa Ấu Diên nói: "Giáo sư John? Không biết trông như thế nào, bây giờ chúng ta phải tìm được manh mối về hắn trước."

Thời Duyệt chỉ vào màn hình lớn được khảm trên tường trung tâm thương mại: "Lẽ nào chính là người kia?"

Trên màn hình nứt vỡ đã có mấy điểm chết, thỉnh thoảng còn nhấp nháy, vẫn đang phát cuộc phỏng vấn với một nhân vật. Người được phỏng vấn tên John, là một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, nhìn có vẻ rất tiều tụy, trạng thái tinh thần không tốt lắm, chỉ trả lời bằng hai, ba câu cho mỗi vấn đề.

Cuộc phỏng vấn vẫn được chiếu tiếp, John nói phòng thí nghiệm của mình nằm ở số 2 núi Time, là một nơi giao thông rất bất tiện, xe buýt xuống núi mất một tiếng đồng hồ, bỏ lỡ một chuyến phải chờ cả buổi. Còn về việc vì sao không lái xe, John nói mình quá bận, ngay cả thời gian thi lấy bằng cũng không có...

"Số 2 núi Time." Hứa Ấu Diên nhanh chóng đánh hơi được manh mối, "Giáo sư John ở một nơi như vậy, có lẽ vẫn đang ở trên núi, hơn nữa núi Time vắng người, có khi zombie cũng chưa đến đó, không chừng giáo sư John vẫn còn sống. Tom, làm thế nào để đến núi Time?"

Tom: "Em hỏi đúng người rồi. Đi tàu điện ngầm tuyến số 1 đến ga núi Time, sau khi xuống tàu có thể chờ xe buýt lên núi hoặc tự đi bộ lên núi."

"Tàu điện ngầm? Hiện giờ loạn xì ngậu thế này mà tàu điện ngầm còn có thể chạy?" Thời Duyệt nghi ngờ.

"Xe đã chặn hết lối đi, xem ra không còn con đường nào khác, chỉ có thể đi tàu điện ngầm tìm giáo sư John thôi." Hứa Ấu Diên nói, "Chúng ta phải sẵn sàng, chuẩn bị cho cốt truyện zombie xuất hiện dọa người ở tàu điện ngầm."

Tom đưa hai cô đến lối vào tàu điện ngầm, gió thổi trong đường hầm tối om mang theo mùi máu khó chịu. Hệ thống điện dường như có vấn đề, đèn trong lối đi thỉnh thoảng nhấp nháy, càng làm tăng mối nguy hiểm không xác định.

"Anh chỉ có thể đưa hai người đến đây thôi." Tom rất lo lắng, "Không biết bố mẹ thế nào rồi, anh phải đi tìm họ. Em gái, hy vọng em bình an, anh sẽ luôn cầu nguyện cho ngày gia đình chúng ta được đoàn tụ."

Tom rời đi, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên thở phào nhẹ nhõm, bia đỡ đạn đã đi, hai cô có thể yên tâm đối phó với mọi nguy hiểm.

"Còn hai cái đèn pha cuối cùng, mỗi cái chỉ còn một vạch điện." Hứa Ấu Diên lấy đèn, gắn lên đầu mình và Thời Duyệt, "Chúng ta đi cùng nhau, chị phụ trách mở đường, em chú ý phía sau. Zombie nhất định sẽ xuất hiện, nhưng không cần lo lắng, có chị ở đây."

Thời Duyệt khẽ gật đầu, nói: "Chị cũng có thể tin tưởng em."

Hai người đi vào đường tàu điện ngầm, tình hình bên trong đường hầm còn kinh khủng hơn hai cô nghĩ.

Mấy thi thể không nguyên vẹn ngồi dựa bên lối đi, đầu cúi xuống, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bật dậy tấn công hai cô.

Có tiếng ầm ầm sâu bên trong đường hầm, nghĩa là tàu điện ngầm vẫn đang được vận hành.

Trên máy móc đều có vết máu, máy bán vé tự động cũng đã hỏng, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt bước qua đống máy móc đi thẳng vào ga.

Bước xuống những bậc thang vắng lặng, sau khi tiếng tàu chạy ầm ầm biến mất, hai người trên bậc thang thả chậm bước chân, vì hai cô đã nghe thấy tiếng gặm nhấm và âm thanh chất lỏng chảy xuống.

Ghé vào lan can cầu thang lẳng lặng nhìn xuống, ba con zombie đang ngồi thành một vòng tròn, thích thú gặm ăn một người đã bất động.

Hứa Ấu Diên giơ tay "suỵt" với Thời Duyệt, tỏ ý không nên quấy rầy bọn nó ăn, từ từ đi xuống bậc thang cuối, đợi chuyến tàu tiếp theo đến rồi lập tức lên là được.

Tàu điện ngầm trống không vào ga, khi cửa mở ra, âm thanh nhắc nhở đến điểm dừng càng trở nên chói tai trong sân ga không một bóng người.

Khi Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt chuẩn bị lên tàu, ba con zombie kia phát hiện ra hai cô, từ từ đứng dậy, di chuyển lại gần cửa tàu.

Sao vẫn chưa đóng cửa." Hứa Ấu Diên hơi sốt ruột, đi lên đầu tàu cùng Thời Duyệt, không ngừng nhìn lại phía sau.

Ba con zombie đột nhiên tăng tốc lao đến hai cô, Hứa Ấu Diên lập tức bắn một phát, con zombie trên cùng nổ tung đầu.

Hứa Ấu Diên ngắm bắn rất chuẩn, Thời Duyệt kêu "đẹp".

"Năm đó chị còn muốn thi đấu chuyên nghiệp, có được trình độ này thật tốt." Hứa Ấu Diên cảm thán.

Con zombie vỡ đầu đi hai bước rồi ngã xuống, hai con còn lại đều muốn vào trong tàu, đúng lúc này cửa bắt đầu đóng lại. Hai con zombie một trái một phải bám cửa, sức rất mạnh, bẻ cửa đến biến dạng.

Tàu điện ngầm từ từ di chuyển, hai con zombie sắp vào được trong tàu, Hứa Ấu Diên nổ súng một lần nữa, không ngờ zombie nghiêng đầu, tránh thoát.

"Vãi? Còn biết tránh! Cái chủng loại gì thế này!" Hứa Ấu Diên đã chơi gần hết tất cả các trò chơi zombie trên thị trường, zombie linh hoạt như vậy có phải quá phạm quy rồi?

Con zombie vừa tránh được đạn lập tức tấn công, bám vào vai Hứa Ấu Diên muốn cắn xuống. Thời Duyệt đứng bên cạnh chém một nhát, lưỡi đao sắc bén gọt rớt nửa mặt và cẳng tay zombie.

Hai cánh tay đã tách khỏi cơ thể zombie vẫn không buông vai Hứa Ấu Diên, cắm sâu vào thịt xương của cô.

Hứa Ấu Diên bị đau, lượng máu nhanh chóng tụt xuống. Cô không thể ngắm bắn ngay vai, nếu nổ súng thì rất có thể cũng sẽ lấy mạng chính mình.

Thời Duyệt can đảm cẩn thận, cắm đao vào tay zombie một cách chính xác, day mạnh, làm cổ tay nó nát bét. Cổ tay bên kia cũng chịu kết cục tương tự.

Hoành đao quá sắc, cũng ở quá gần mặt Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt sợ sẽ vô tình khiến Hứa Ấu Diên bị thương, nhưng cô vẫn không ngần ngại ra đòn, sau khi thành công mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Hứa Ấu Diên ở trước mặt vẫn căng thẳng, nhìn sau lưng Thời Duyệt.

Hỏng bét, quên mất vẫn còn một con!

Muốn quay lại đã không kịp, zombie mở cái miệng đầy máu cắn xuống chiếc cổ trắng như tuyết của Thời Duyệt.

Hứa Ấu Diên lập tức nâng hai tay bảo vệ đầu Thời Duyệt, kéo em vào trong lòng, đưa nòng súng vào miệng zombie.

"Mời."

Hứa Ấu Diên bóp cò bắn tung đầu zombie, sức giật khiến cả cô và Thời Duyệt cùng ngã xuống đất.

Zombie không đầu lùi lại mấy bước, ngã khỏi tàu điện ngầm, bị tàu điện ngầm với vận tốc cực cao ném vào đường ray, nghiền nát bét.

Thời Duyệt nằm trên người Hứa Ấu Diên, cả hai nhìn nhau cười khổ, không ngờ zombie lại khó chơi như vậy, đánh giáp lá cà cũng thật đáng sợ.

Hứa Ấu Diên muốn đứng dậy, Thời Duyệt lại không nhúc nhích.

"Đừng nhiễu." Hứa Ấu Diên nói, "Nhanh chút."

Thời Duyệt vẫn không đứng dậy: "Vẫn còn một đoạn nữa mới đến trạm, vừa đánh zombie xong đến vùng an toàn, cho em nghỉ một lát được không?"

"Muốn nghỉ thì nghỉ, sao phải nằm lên người chị?"

"Ở đây thích." Thời Duyệt cọ cọ, "Em thích ở đây."

Hứa Ấu Diên cười rất vui vẻ, Thời Duyệt càng trắng trợn hơn.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào triền triền miên miên trong khoang tàu, Hứa Ấu Diên hiếm khi để mặc Thời Duyệt nghịch, chợt bị một tiếng "ken két" cắt ngang.

Âm thanh đến từ toa tàu bên trái hai cô.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt biến sắc, cùng quay đầu như hai người máy, nhìn về phía toa tàu bên cạnh.

Toa tàu bên cạnh chật kín hành khách, tất cả các hành khách đều có tư thế ngồi ngay ngắn giống hệt nhau, từ từ ngẩng đầu.

Gần như tất cả các khuôn mặt đều đã xanh mét và thối rữa, đây là một toa tàu chở đầy zombie.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên: "..."

Đám zombie ngửi thấy mùi thịt người, từ từ đứng dậy, chen chúc trong toa tàu chật hẹp, đi về phía hai cô.

Cũng không thèm để ý người chơi đang làm gì, cứ thế đến gần.

"Đầu tiên." Lại một lần nữa bị cắt ngang, Thời Duyệt không thể chịu nổi, cầm đao lên, đằng đằng sát khí nhảy vào đám zombie, "Đây là một ứng dụng hẹn hò có được không!"

--------

Hoành đao: là loại vũ khí được sử dụng bởi binh sĩ thời nhà Đường, lưỡi đao thon và thẳng, đốc nhỏ (phần giữa chuôi đao và lưỡi đao), chuôi dài.[BH][Edit] Bản Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên - Ninh Viễn - Chương 72