Em ngoan như vậy lẽ nào không xứng đáng có một bờ vai sao?

.

Sadako Phẫn Nộ hoàn toàn tương phản với Sadako chậm chạp bò trong tivi, không còn lảo đảo đi về phía trước rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt người ta, khiến người ta giật nảy mình, mà là một con bò rừng lên cơn điên.

Sadako Phẫn Nộ có tốc độ cực nhanh, đỉnh đầu bóng loáng cúi xuống, giống như một đoàn tàu hỏa, không thể ngăn cản, vọt thẳng ra khỏi màn hình tivi!

Ngay cả Hứa Ấu Diên cũng bị khí thế của nó áp đảo, không có can đảm đối đầu chính diện, mà nhanh chân chạy trốn cùng Thời Duyệt.

Tom đứng sững tại chỗ, sợ ngây người trước cảnh tượng đang nhìn thấy: "Chuyện gì thế này..."

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên một trái một phải kẹp cánh tay hắn nâng lên bỏ chạy, Tom căn bản không có trọng lượng, có lẽ cũng vì để tiện cho người chơi cứu bia đỡ đạn.

"Anh trai! Tỉnh táo lại đi! Nguy hiểm thế kia còn không biết chạy à!" Thời Duyệt không chịu nổi, bản thân mình trốn đã không kịp, lại còn phải xách thêm đồ vướng víu này. Mặc dù bia đỡ đạn cũng không nặng lắm, nhưng xách theo vẫn khó khăn hơn là chạy một mình.

Hứa Ấu Diên: "Đừng nói chuyện với hắn nữa, vẫn nên nghĩ phải làm thế nào để đối phó với Sadako đằng sau đi!"

Hai người kẹp Tom chạy từ phòng khách ra ngoài, đẩy cổng sắt, nhanh chóng lao ra đường lớn.

Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống biển, gió biển thổi vào, những tán lá cây nhiệt đới to bản giống như những bóng ma lơ lửng giữa không trung, xung quanh như có vô số ma quỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công các cô từ mọi hướng, khiến thần kinh người ta căng chặt, không dám bỏ sót bất kì một chi tiết nào trong bóng tối.

Giống như Hứa Ấu Diên nghĩ, ban đêm chỉ có vỏn vẹn một cột đèn đường chiếu sáng, tầm nhìn trong khu biệt thự cực kì kém.

Tầm nhìn dưới đèn đường rõ hơn, về cơ bản chỉ có thể nhìn thấy đường nét khi di chuyển. Thấy đường nét còn chẳng bằng là không nhìn thấy gì, ít nhất không thấy gì cũng sẽ không sợ hãi, trước mắt mơ mơ hồ hồ mới khiến người ta phập phồng lo sợ.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên kẹp Tom ra khỏi nhà, Sadako Phẫn Nộ cầm dao đuổi theo không bỏ.

Không biết có phải sau khi ra khỏi nhà Tom bị trúng gió, lúc này đã tỉnh táo lại, không cần bị xách cũng tự chạy được.

"Cái gì kia!" Tom tự chạy rất nhanh, tốc độ còn vượt qua Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên.

Hai người vừa nhìn đã thấy tình huống này rất không hay, NPC xúi quẩy chạy lên phía trước, muốn lôi hắn ra đỡ đạn cũng không thể, mà bị hắn lôi ra đỡ đạn ngược lại.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên nhịn xuống, tăng tốc độ, vượt qua ngã rẽ, một lần nữa bỏ Tom lại phía sau.

Tom "oh sh*t" một tiếng, bất chấp tất cả chạy như điên, la hét đến nỗi mặt đỏ như máu, mỗi bước đều đạp hết sức, gần như đạp ra hố, một lần nữa đuổi kịp hai người.

Ba người đuổi lên đuổi xuống đều muốn bỏ đối phương lại phía sau, trong đầu chỉ có ý nghĩ đuổi kịp và vượt qua đối phương, suýt nữa quên mất mình đang chạy trốn cái gì.

Sadako bị bỏ xa mấy mét từ lâu đã mệt thành chó, dừng lại nghỉ một lát, chống nạnh thở hổn hển rất lâu, chạy đến đau cả ngực.

Thời Duyệt quay đầu nhìn, hơi nghi hoặc: "Không phải Sadako là ma sao? Tại sao vẫn phải thở?"

Câu nói này nhắc nhở Sadako, đúng vậy, ta là ma mệt cái mông! Lập tức lên tinh thần lại tiếp tục đuổi theo.

Thời Duyệt: "Ố?"

Hứa Ấu Diên: "Đến lúc em phải học cách im lặng rồi đấy!"

"Không sao, em còn sợ nó không đuổi theo!" Thời Duyệt vừa chạy vừa lấy đinh mũ, xé mở hộp, lập tức đổ cả hộp xuống đất.

Đoạn đường này đã cách xa phạm vi đèn chiếu sáng, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng cơ bản của con đường trong khung cảnh tối mù, không thể phân biệt được tất cả những chi tiết khác.

Sau khi hộp đinh mũ bị Thời Duyệt ném xuống, những cây đinh mũ sắc nhọn nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Sadako không đi giày, vừa bắt đầu nhiệt tình chạy nhanh lại nhờ lời khích lệ của Thời Duyệt, không đề phòng giẫm phải đinh mũ, hét to một tiếng vang lên tận trời sao.

Hứa Ấu Diên nghe cũng cảm thấy đau chân, thở ra, không dám nhìn tiếp.

Hộp đinh mũ kia dù sao cũng là phần thưởng qua ải, không giống như đinh mũ bình thường, khi đinh găm vào, đầu nhọn sẽ mở ra, biến thành hình mặt ô ngược, sau đó cắn mạnh.

Bốn cây đinh mũ găm vào lòng bàn chân Sadako, lập tức cắn sâu, Sadako cố hết sức rút đinh, không ngờ càng rút đinh găm càng chặt, Sadako đau đến nỗi gục xuống kêu gào, có vẻ đã mất năng lực truy kích.

Hứa Ấu Diên giơ ngón cái với Thời Duyệt, Thời Duyệt thoáng đắc ý, còn Tom lại dừng bước.

"Dù ma tạm thời bị cản lại, nhưng anh cũng không thể thả lỏng như vậy chứ, "Đừng nhìn nữa đi nhanh lên!"

"Nhưng mà..." Tom nghiêng đầu nhìn Sadako, "Sao anh lại thấy chữ trên đầu ma nữ lại thay đổi?"

Quả thật đã thay đổi.

Cơn đau và thịnh nộ dữ dội làm Sadako biến hình một lần nữa, "Sadako Phẫn Nộ" đã không còn đủ để mô tả tình trạng của nó lúc này.

Sadako Phẫn Nộ thăng cấp lần nữa, biến thành Sadako Cuồng Nộ.

Ngoại trừ một vòng tóc bị băng dính siêu dính kéo mất không thể mọc lại, từ đầu đến chân Sadako đều trở nên cường tráng vô cùng, chân giẫm mạnh lên đinh mũ, khiến nhóm người Thời Duyệt hít khí lạnh.

Đau đớn là mảnh đất để nó bồi đắp sức chiến đấu, càng đau, càng phấn khích.

Sadako Cuồng Nộ nửa quỳ dưới mặt đất, làm tư thế chuẩn bị xuất phát của vận động viên. Quỷ khí hừng hực giống như một ngọn lửa màu đen, bốc lên từ sau lưng nó, thỉnh thoảng còn có tia lửa nổ lách tách lách tách.

Ở khoảng cách hơn mười mét, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đều có thể cảm nhận được khí lạnh từ ngọn lửa màu đen âm u, mùi bốc ra cũng khiến người ta ngạt thở.

Thời Duyệt che mũi miệng, hết sức đau khổ: "Có cần tấn công chính diện không? Bốc mùi quá đi."

Nghe thấy Thời Duyệt ghét bỏ, một đường gân xanh bắn ra trên trán Sadako Cuồng Nộ.

"Như ngươi mong muốn!"

Thật chẳng ngoa, gần như chỉ trong nháy mắt, Sadako Cuồng Nộ đã phóng tới ba người như một tia chớp màu đen, lập tức đánh bay cả ba.

Ba người bị đánh bay, ngã xuống hai bên đường.

Cú đánh này rất hiểm thanh máu của cả ba lập tức tụt xuống dưới một nửa. Ba người còn chưa kịp đứng dậy, Sadako Cuồng Nộ đã bắt đầu đòn tấn công thứ hai.

Mái tóc dài bù xù dần xoắn sang hai bên, biến thành hai lưỡi dao sắc nhọn màu đen, Sadako cúi đầu, hai lọn tóc ngoe nguẩy lao đến muốn chém vào bụng Thời Duyệt.

Thời Duyệt nhận đòn tấn công trực diện từ Sadako, tưởng rằng mặc nhuyễn vị giáp là có thể ngăn sát thương, bảo vệ đồng đội, nào ngờ vẫn bị mất nửa máu, nếu không mặc, có khi cả ba đã ngoẻo ngay tại chỗ.

Thời Duyệt vẫn đang quay cuồng trong mơ hồ, muốn lấy lợn vàng, nhưng nhất thời không tìm thấy lợn vàng ở đâu. Thật ra khi Sadako lao về phía mình, cô thậm chí còn không nhìn rõ, chỉ né tránh theo bản năng.

Trong lúc né tránh, cánh tay Thời Duyệt bị rạch một đường rất sâu, thanh máu lại tụt xuống, nhưng đã tránh được đòn hiểm, vẫn giữ được mạng.

"Thời Duyệt...em sao rồi..."

Hứa Ấu Diên chóng cả mặt, ngồi lắc lư trên ghế đẩu, nắm chặt chân ghế, miễn cưỡng lắm mới ngồi vững được.

Cô không thấy rõ tình cảnh trong trò chơi, không nhìn thấy Thời Duyệt ở đâu, chỉ nghe được Thời Duyệt ngồi trên sô pha rên một tiếng, giống như bật từ đầu bên này sang đầu bên kia sô pha, rõ ràng là động tác né tránh.

Hẳn là đã gặp va chạm mạnh trong trò chơi, thậm chí ảnh hưởng đến cử động của Thời Duyệt ngoài hiện thực.

Thời Duyệt hoàn toàn không có thời gian trả lời chị, Sadako Cuồng Nộ đang chặn ngay trước mặt cô, gần như chặn hết mọi con đường cô có thể chạy trốn.

"Ta xem bây giờ ngươi chạy đi đâu!"

Sadako Cuồng Nộ nâng Thời Duyệt lên, nhốt chặt con mồi, Sadako cất tiếng cười, bộ nhá như răng cưa nghiến ken két không ngừng, giống như mài dao cho sắc trước khi cắt đồ.

Cơn chóng mặt của Thời Duyệt từ từ lui đi, cô ngẩng đầu nhìn Sadako, không hề sợ hãi.

Dù sao cô vẫn chưa ra chiêu mạnh nhất --- gọi T-rex.

Thời Duyệt suy tính liệu có cần gọi T-rex ngay bây giờ hay không, dù sao mỗi giai đoạn chỉ có thể gọi một lần, nhân vật chính của bối cảnh thiên đường tận thế này rõ ràng không phải Sadako, mà là một zombie chưa xuất hiện, Sadako chẳng qua chỉ là một quái nhỏ trong bối cảnh này, đối mặt với zombie và nguy cơ tận thế mới là tiết mục cuối cùng.

Bây giờ nên dùng T-rex, hay dứt khoát mất mạng rồi chơi lại, tìm biện pháp khác giải quyết Sadako?

Trong đầu Thời Duyệt lúc này đều là vấn đề lựa chọn.

Cô và Sadako đều không phát hiện Hứa Ấu Diên đã lấy thùng giao hàng, mua vài món đồ gì đó, tay làm mấy cử chỉ rất nhanh.

"Hey, hói." Hứa Ấu Diên gọi.

Sadako Cuồng Nộ không hề nhúc nhích, giả vờ không nghe thấy, làm như người Hứa Ấu Diên gọi không phải là mình.

"Gọi ngươi đấy, Sadako hói." Thấy nó không phản ứng, Hứa Ấu Diên càng gọi ác hơn.

Thời Duyệt nhịn cười nhìn lên đỉnh đầu Sadako, một cơn gió thổi qua, đỉnh đầu buốt lạnh.

"Ngươi có giỏi..." Sadako rốt cuộc quay đầu lại, nhưng không phải dùng tư thế quay đầu bình thường để nhìn Hứa Ấu Diên phía sau, mà xoay đầu một trăm tám mươi độ, hai hốc mắt không có nhãn cầu phát ra ánh sáng xanh, "Nói lại lần nữa?!"

Lưỡi dao biến về thành ngọn tóc cứng cáp, nhanh chóng dài ra, bay về phía Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên thấy rõ cách tấn công, hệt như cô đã nghĩ, trong lòng thầm nói "tốt", cô đứng vững tại chỗ không cử động, chỉ nâng hai tay lên cao.

Động tác không hề phòng bị này gần như đều phô bày tất cả những bộ phận trí mạng trên cơ thể, không chỉ không muốn chạy trốn, thậm chí ngay cả ý định phản kháng cũng không có.

Tóc của Sadako nhanh chóng quấn ba lớp quanh cơ thể Hứa Ấu Diên chặt chẽ, lực rất lớn, Hứa Ấu Diên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, vẫn suýt bị quấn cho ngạt thở.

Thế nhưng đôi tay giơ cao đã an toàn, vẫn có thể cử động tự do.

"Các cô nhất định là điên rồi!" Tom đứng ở một bên nhìn hồi lâu, thấy cảnh tượng đã không thể cứu vãn, lập tức quyết định chạy trốn: "Lại có thể đánh nhau với ma, các cô còn đáng sợ hơn ma! Tạm biệt!"

Tom ung dung cất bước chạy trốn khỏi hiện trường, lượng máu của Thời Duyệt đã gần chạm đáy, hơn nữa quỷ khí của Sadako vẫn bay quanh cô, độc trong quỷ khí khiến máu của cô cứ năm giây lại tụt một lần.

"Hứa Ấu Diên..." Thời Duyệt nhận ra ý định của chị, cực kì hoảng sợ, "Chị có chắc là muốn làm thế không? Không sợ sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ hơn sao? Chị nghĩ lại xem Sadako đã thay đổi thế nào từ đầu đến giờ đi! Nếu nó lại biến hình thì cục diện chắc chắn không thể cứu vãn được nữa!"

Cả người Hứa Ấu Diên sắp bị tóc đen của Sadako quấn đến vỡ xương, Sadako đang không ngừng kéo cô lại gần mình. Chân của Hứa Ấu Diên đang bước theo hình cung, cố gắng chống thật vững, làm tốc độ kéo chậm hơn một phần.

Cũng làm ngọn lửa trong tay cô cháy mạnh hơn.

Sadako phát hiện ra ý định bất thường của Hứa Ấu Diên:

"Ngươi, chẳng lẽ muốn..."

Sadako còn chưa nói xong, tay trái của Hứa Ấu Diên đã rung lên, đổ một chai dầu lên mái tóc dài của Sadako.

Mua một đống đồ dùng hàng ngày từ thùng giao hàng, mấy chiếc khăn mặt và một thùng dầu, lại thêm một chiếc móc áo bằng gỗ, quấn chặt khăn mặt vào móc áo, ngâm vào trong dầu, lại dùng bật lửa, biến nó thành một bó đuốc cháy hừng hực. Một chút dầu còn thừa cũng không bị lãng phí, đổ toàn bộ lên tóc Sadako.

Hứa Ấu Diên vẫy bó đuốc, kề vào tóc Sadako, chỉ để cách vỏn vẹn năm milimét. Chỉ cần cô lắc tay, ngọn lửa sẽ lập tức bùng lên.

Lúc này Sadako cũng không nổi điên, mà sửa sang lại mái tóc lòa xòa trước mặt, nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa dịu dàng nói:

"Chị gái, có gì từ từ nói. Chị nhẫn tâm ra tay với em gái đáng yêu thế này sao?"

Lương tâm Hứa Ấu Diên khẽ đau, nhưng hết cách mất rồi, chỉ có thể làm vậy.

Bó đuốc vừa kề vào, tóc Sadako lập tức bị bén lửa, nhanh chóng cháy rụi, hơn nữa lửa còn lan lên đỉnh đầu của Sadako.

Trên người Hứa Ấu Diên cũng bị bén lửa, cô lập tức ngã xuống đất lăn lộn, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa.

Sadako thì không may mắn như vậy.

Mặc dù đỉnh đầu đã mất sạch tóc, nhưng một hàng tóc đen trên trán vẫn rất dày, dày đến mức có thể làm vũ khí. Mà lúc này mái tóc dày lại trở thành nhiên liệu, cháy càng lúc càng mạnh sau khi bén lửa.

Đêm tối bị nó thắp sáng.

Thời Duyệt ngẩn người trong giây lát trước màn biểu diễn pháo hoa bất ngờ này, sau đó hoàn hồn kéo Hứa Ấu Diên lại.

"Chị vẫn ổn chứ?" Thời Duyệt hỏi.

"Chị không sao." Hứa Ấu Diên đứng dậy, phủi tro bụi trên người, lo lắng nhìn Sadako đang ôm ngọn lửa lớn kêu gào thảm thiết, "Mong là nó sẽ không biến hình nữa. Biến nữa thì chỉ còn cách gọi T-rex của em ra thôi."

Mong muốn của Hứa Ấu Diên trở thành hiện thực, lần này Sadako hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa.

Khi Sadako offline, phía xa có một người chạy đến.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên lập tức tiến vào trạng thái phòng thủ, không ngờ người kia lại là Tom.

"Ôi, em yêu, ma nữ chết rồi sao?" Tom khẽ lắc gậy gỗ trong tay, mạnh mẽ nói, "May mà nó chết rồi, nếu không anh nhất định phải cho nó lĩnh giáo sự lợi hại của anh."

Xem ra Tom là nghe thấy tiếng kêu gào của Sadako, biết nguy hiểm đã được giải trừ nên mới vội vàng trở lại.

Thời Duyệt: "Khỏi cần lĩnh giáo, anh lợi hại lắm rồi, mặc dù chỉ giới hạn trong chạy trốn."

Tom nhìn Sadako bị đốt thành than đen, vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh: "Làm sao bây giờ, liệu trong nhà có còn ma không? Về đi ngủ có an toàn không?"

Hứa Ấu Diên rất khâm phục người anh em này: "Anh còn muốn đi về ngủ? Gan phết nhỉ? Không sợ lại có một con ma cổ đại hiện đại trong nước nước ngoài ra tiếp à?"

"Không về thì chúng ta ngủ ở đâu?" Tom xoa xoa cánh tay lạnh buốt, "Cái bãi biển chết tiệt này, tối lạnh quá đi mất! Ngủ ở ngoài nhất định sẽ bị cảm."

Hứa Ấu Diên: "Rốt cuộc bị cảm đáng sợ, hay vào nhà ma nộp mạng đáng sợ hơn?"

Tom: "Được rồi, anh thừa nhận là em nói rất đúng, nhưng anh đã thanh toán tiền nhà ba ngày, trả hết cho ba ngày rồi! Không hoàn tiền! Không về ở thì phí quá!"

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt lạnh lùng nhìn hắn, lúc này nhắc nhở của hệ thống xuất hiện.

【Hệ thống nhắc nhở: Trở lại trong biệt thự, sống sót đến bình minh】

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cùng khinh bỉ, nhiệm vụ lừa tình.

"Cũng tốt." Hứa Ấu Diên nói, "Trở lại ít ra có thể lấy xe, chờ đến khi cốt truyện thật sự bắt đầu, có phương tiện cũng dễ dàng hơn."

Nghĩ đến việc phải về nhà ma, Thời Duyệt đã thấy cả người khó chịu: "Mong là nhanh nhanh qua bối cảnh này."

Ba người từ từ trở lại biệt thự, cổng biệt thự rộng mở, bên trong sáng đèn.

Trong đêm tối lạnh lẽo, ánh đèn của biệt thự chính là một loại cám dỗ, thu hút những kẻ không có nơi nào để về nhanh chóng lại gần.

Hứa Ấu Diên cầm búa trong tay, đi vào nhà trước, nhìn trên rồi lại nhìn dưới, xác định không có gì khác thường, sau đó đập phá đầu băng, cảnh cáo Tom:

"Không được tôi cho phép, anh không được nghịch bất cứ thứ gì trong nhà này. Kể cả đồ điện gia dụng và đồ nội thất. Rõ chưa? Nếu không..." Hứa Ấu Diên vung vẩy cây búa trên đầu Tom, "Anh rất có thể sẽ tắt thở trước khi bọn ma tiếp theo xuất hiện."

Tom toát mồ hôi lạnh như điên: "Được, được, tất cả đều nghe theo em yêu. Nói thật, em như bây giờ còn quyến rũ hơn so với trước kia dịu dàng đáng yêu..."

Thời Duyệt hoàn toàn không nhịn nổi nữa, lấy cây búa từ trong tay Hứa Ấu Diên, gần như kề sát vào đầu Tom gõ: "Tôi khuyên anh cẩn thận từ lời nói đến việc làm đi, còn đùa giỡn đồng đội của tôi, tôi sẽ biến anh thành ma ngay lập tức."

Tom chớp mắt, làm cử chỉ kéo khóa trước miệng, mím môi, gật đầu cười một cách hiền lành.

Thời Duyệt đã tính toán phải gọi nhóm nội dung kinh dị họp mấy trận, để họ hiểu rõ lý tưởng cốt lõi của Phòng Bí Mật --- tác hợp các cặp đôi, không phải làm các cặp đôi khó chịu!

Tom ngồi thu lu yên lặng ngủ trên sô pha. Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt ngồi cạnh nhau trên thảm dưới sô pha, nhìn đồng hồ trên tường từ từ nhích lên, đợi đến bình minh, có lẽ sẽ có rắc rối mới xuất hiện.

Lúc này thời gian trong trò chơi trôi qua rất nhanh, năm phút ngoài hiện thực bằng nửa tiếng trong trò chơi, còn hai mươi phút nữa trời sẽ sáng.

Sadako đã chết, quỷ khí trong Thời Duyệt cũng tự động tiêu tan, chỉ là máu của cô đã xuống đến mức thấp nhất, thể lực cũng bị hao tổn cực nhiều, nhân vật ảo của cô không giữ được tỉnh táo, tự động dựa vào vai Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên đang ôm thùng giao hàng mua mua bán bán, cô đã có vài ý tưởng mới, có lẽ sẽ phát huy tác dụng trong tình cảnh phía sau.

Bỗng nhiên bờ vai chùng xuống, cô nghiêng đầu, nhìn thấy Thời Duyệt bơ phờ ỉu xỉu.

"Mệt lắm à?" Hứa Ấu Diên hỏi.

Thật ra bản thân Thời Duyệt không mệt, mặc dù là bối cảnh kinh dị, nhưng Thời Duyệt đang đúng lúc chơi hăng, chỉ là thể lực của "Bánh Hoa Kem Bơ Plasma" đã hạ xuống quá thấp, hệ thống tự động bắt cô tìm một bờ vai dựa vào để hồi thể lực nhanh hơn.

Dù sao cũng là ứng dụng hẹn hò.

Nhưng tiếng Hứa Ấu Diên hỏi thăm thật sự quá dịu dàng, mang theo ý thương xót rất rõ, Thời Duyệt không tranh thủ làm nũng thì thật có lỗi với chính mình.

"Ừm, mệt."

"Vậy..." Hứa Ấu Diên hơi luống cuống, "Có muốn thoát game nghỉ ngơi một lát không?"

Thời Duyệt khẽ lắc đầu trên vai chị: "Không cần, em nghỉ một lát, chỉ cần điều chỉnh trạng thái chút chút là được rồi."

Bản thân Thời Duyệt đang ngồi trên sô pha, đi làm ngồi họp, về nhà cũng ngồi chơi, cột sống và eo đều nhức mỏi, cô dịch người, muốn làm dịu bớt.

Hứa Ấu Diên nghe thấy tiếng động, mở mắt nhìn Thời Duyệt, thấy gương mặt em đã ửng hồng, hoàn toàn không giống trạng thái bình thường.

Thật ra Thời Duyệt đang ở trạng thái say sưa, nếu như có thể, cô chỉ muốn lăn ba trăm vòng trong lòng Hứa Ấu Diên, hận không thể chui cả người vào vòng tay chị. Cô nhắm mắt đắm chìm vào cảnh thân mật trong trò chơi, sợ biểu cảm trong trò chơi sẽ bị mang ra ngoài hiện thực, không cẩn thận bị Hứa Ấu Diên phát hiện, đành phải cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế.

Còn với Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt cắn môi là vì kìm nén khó chịu.

Hứa Ấu Diên không khỏi tự trách.

Cô chỉ muốn vượt ải nhanh, nói cho cùng, chủ đề lớn cuối cùng vẫn chưa bắt đầu, nhanh chóng qua chủ đề kinh dị cũng là để sớm chuẩn bị cho chủ đề tiếp theo, cũng là có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho giai đoạn thi đấu ác liệt.

Cô cảm thấy mình nhất định sẽ như cá gặp nước trong chủ đề kinh dị, ma quỷ gì cũng không sợ hãi, vì thế vượt hai giai đoạn cùng một lúc sẽ không có vấn đề, còn có thể tiết kiệm thời gian.

Cô chỉ nghĩ mình đủ năng lực và sức lực của để ứng phó, lại quên nghĩ về Thời Duyệt.

Không nghi ngờ gì, Thời Duyệt rất xuất sắc, biểu hiện trong chủ đề mạo hiểm rất tốt, tư duy rõ ràng cũng rất dũng cảm, nhưng chuyện em sợ ma, Hứa Ấu Diên cũng không phải mới biết.

Thời Duyệt không giống cô, cô không cần đi làm đúng giờ, dù trên đầu vẫn còn mấy dự án, thời gian của cô vẫn rất tự do.

Thời Duyệt phải đến công ty, hơn nữa em còn là người quyết định, là lãnh đạo, cần tốn bao nhiêu sức lực để làm việc, Hứa Ấu Diên phải hiểu rõ hơn ai hết.

Khi Hứa Ấu Diên đề nghị vượt hai ải cùng một lúc, Thời Duyệt không hề phản đối, còn làm đồ ăn đêm ngon lành lặn lội từ xa đưa đến.

So với sự săn sóc của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên cảm thấy mình quá thiếu nhạy cảm, quá không biết chừng mực.

Thời Duyệt dựa vào vai Hứa Ấu Diên trong trò chơi, thỏa thích tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào, bỗng cảm thấy có người ngồi xuống sô pha cạnh mình.

Thời Duyệt nghi ngờ mở mắt ra, Hứa Ấu Diên ngay gần trong gang tấc, đang nâng tay lên với mình, hơi trúc trắc nói:

"Mệt thì dựa vào đây đi. Xin lỗi, nhiều khi chị không suy nghĩ cẩn thận, làm em mệt mỏi thế này."

Thời Duyệt tỏ ra rất bình tĩnh, trong lòng lại hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi, sau đó là một chuỗi dấu chấm than.

Trong trò chơi lẫn ngoài hiện thực đều có thể tận hưởng bờ vai và sự săn sóc của Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt định mặt dày một lúc, không nói ra sự thật, cứ thế dựa vào.

Thể lực từ từ tăng trở lại, giống như nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của hai người.

"Có thấy đỡ hơn không?" Hứa Ấu Diên hỏi.

"Không thấy." Thời Duyệt trả lời.

Hứa Ấu Diên ngẩn người, cười lên: "Lần đầu tiên chị nghe được câu trả lời thế này đấy."

"Đúng là không thấy đỡ, chị xem trạng thái trên đầu em đi, thể lực mới chỉ lên được một nửa." Thời Duyệt hơi điều chỉnh tư thế, dựa vào gần hơn, "Thể lực phải hồi phục hoàn toàn mới được."

"Chị thấy em rất khỏe mà..." Hứa Ấu Diên nhận ra không đúng, "Không phải đang trêu chị đấy chứ."

"Em là người như thế sao?"

"Em là người như thế."

Câu trả lời thẳng thắn của Hứa Ấu Diên khiến Thời Duyệt xẹp xuống, càng không cần liêm sỉ nói: "Chị cũng biết em là người như thế rồi còn hỏi. Em ngoan như vậy lẽ nào không xứng đáng có một bờ vai sao?"

Thời Duyệt nhân cơ hội chơi xấu, Hứa Ấu Diên lại không thể không biết xấu hổ tranh cãi, so đo quá nhiều cùng trẻ con.

Hứa Ấu Diên nhẹ cười: "Rồi rồi rồi, em dựa vào đi."

Được Hứa Ấu Diên đồng ý, Thời Duyệt chỉ ước gì có thể đè luôn cả người lên Hứa Ấu Diên, hoặc ôm chị như một con koala ôm cây.

Thời Duyệt thầm nghĩ phải nhanh chóng kết thúc chủ đề kinh dị xúi quẩy, vào bối cảnh trong chủ đề tình yêu.

Nơi đó mới là sân nhà của cô.