Hoắc Ngập đồng ý với cô khi ở nhà sẽ cố gắng bảo trì khoảng cách, bản thân anh vào ngày nghỉ cũng bận, cô cũng phải đi làm thêm, cơ hội nhìn thấy mặt nhau không nhiều lắm, ba ngày nghỉ bình tĩnh trôi qua.

Sáng sớm Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân đi tới lớp học, còn chưa đi vào, Lý Kỳ Kỳ liền từ lớp bên cạnh đi ra giữ chặt lấy cô, “Hứa Niệm đi học lại, còn chuyển tới lớp các cậu, nghe nói hôm nay sẽ tới học.”

Lâm Kiều sửng sốt một chút, nghe thấy tên này mà cảm giác đã rất lâu rồi, Cố Ngữ Chân ở bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, “Chị ta còn quay lại Nhất Trung, còn muốn học cũng một lớp với Lâm Kiều?”

“Chị ta học tốt khoa văn, cho nên vào lớp trọng điểm, nghe cũng không thấy sai lắm? Chỉ là tớ cũng không rõ chị ta nghĩ như thế nào, lúc trước đã ồn ào thành như vậy, thế nhưng lại không chuyển trường.” Lý Kỳ Kỳ đang nói đột nhiên im lặng, ra hiệu ánh mắt với các cô về phía sau, nghiêm túc nói: “Các cậu làm xong bài tập chưa? Kỳ nghỉ tớ chơi hăng quá, bài tập cũng chưa làm xong.”

Lâm Kiều theo tầm mắt của cô ấy, nhìn thoáng qua phía sau, quả nhiên là Hứa Niệm.

Cô ta mặc đồng phục mới, đeo cặp sách mới, còn thay một kiểu tóc khác, trạng thái tinh thần rất tốt, thoạt nhìn không có gì khác so với lớp 11.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua liền thu mắt về, Hứa Niệm đã đi qua các cô, đến ánh mắt cũng không thèm nhìn sang.

Lý Kỳ Kỳ nhịn không được liếc trắng mắt, “Làm sai cũng không có thái độ hối lỗi.”

Cố Ngữ Chân nhìn Hứa Niệm đi vào phòng học, có chút lo lắng, “Hứa Niệm muốn học cùng một lớp với cậu đó, làm sao bây giờ?”

“Không có việc gì, dù sao cũng không có chuyện gì để nói.” Lâm Kiều bình tĩnh nói, Hoắc Ngập đã đủ làm cô không thể chống đỡ, thật sự không còn sức lực đi quan tâm chuyện khác.

Lâm Kiều vào phòng học, Vu Huy Dương ở hàng phía sau đang chào hỏi với Hứa Niệm, thấy cô đi vào chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Lâm Kiều thật ra cũng rất xấu hổ, đặc biệt là không biết cậu ta đã nhìn thấy được bao nhiêu, nếu như nhìn thấy đúng lúc cô cùng Hoắc Ngập hôn môi…

Lâm Kiều mệt mỏi vô cùng, đến nói chuyện cũng ngại khi nói với cậu ta.

Nhưng mà cũng may Vu Huy Dương cũng không nói chuyện này ra.

Lâm Kiều đi về chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp rất nhanh đã vào lớp, sắp xếp một vị trí cho Hứa Niệm, mọi người đều từ lớp 10 mà lên, những chuyện lúc trước đương nhiên biết.

Sôi nổi quay đầu đánh giá Lâm Kiều cùng Hứa Niệm.

Lâm Kiều vẫn như cũ nộp bài tập cùng giải bài với bạn học khác, căn bản không để ý đến chuyện này, mọi người lại nhìn về phía Hứa Niệm, thực sự có chút bội phục, lúc trước cũng sắp tự sát, thế nhưng còn về Nhất Trung để học.

Nghĩ đến đó, mọi người cũng không dám nói chuyện với cô ta, huống chi vốn dĩ cũng không thân.

Hứa Niệm không thèm để ý, tan học cũng đều một mình ngồi ở chỗ đọc sách học tập, cũng không tìm người khác nói chuyện.

Buổi chiều đi học, hàng phía trước trống một chỗ, là Phùng Minh, hỏi tới mới biết là xin nghỉ, hơn nữa còn đi ra ngoài cùng Trần Thi Nam.

Lâm Kiều lúc này mới chú ý tới, cô ấy đã xin nghỉ rất nhiều lần, trong lòng cô hơi lộp bộp, nhớ tới tấm card trong cặp sách.

Phùng Minh ở trong lớp luôn rất an tĩnh, thường xuyên cúi đầu không nói lời nào, tính cách của cô ấy có chút quái gở, bình thường không chơi thân với ai, điều kiện gia đình cũng không được tốt, nhưng chưa bao giờ làm chuyện khác người.

Là người quăng tám sào cũng không mắc vào Trần Thi Nam, hai người họ căn bản không có khả năng cùng nhau đi ra ngoài.

Cả một buổi chiều, Lâm Kiều vẫn luôn ép mình chú ý học tập, nhưng lực chú ý vẫn khó tránh khỏi mà lệch khỏi quỹ đạo, bởi vì Phùng Minh vẫn chưa quay về.

Trong lòng Lâm Kiều càng ngày càng loạn, sau khi tan học, cô đi đến vị trí của Phùng Minh, hỏi bạn ngồi cùng bàn cô ấy, “Lần này Phùng Minh chưa nộp bài tập ngữ văn, có phải cơ thể cậu ấy không thoải mái hay không, gần đây hình như cậu ấy thường xuyên xin nghỉ?”

Bạn học ngồi cùng bàn với cô ấy đang cất sách vở, cũng biết cái đại khái, “Hình như trong nhà cậu ấy có người bị bệnh, xin nghỉ về chăm sóc.”

Lâm Kiều hỏi xong im lặng một lát, xoay người về chỗ ngồi, liền thấy Hoắc Ngập đang dựa vào cửa sau chờ cô, thấy cô nhìn sang hơi mỉm cười.

Hứa Niệm đang quét rác, thấy Hoắc Ngập còn chưa kịp tới nói chuyện, đã thấy anh cười với Lâm Kiều, động tác quét rác cũng ngừng lại, đứng tại chỗ không lên tiếng.

Lâm Kiều thấy anh tới đây, vội vàng đi về chỗ của mình, thừa dịp người khác không chú ý, nhanh chóng thu dọn cặp sách, đeo cặp sách đi theo anh ra ngoài.

Hoắc Ngập duỗi tay tới kéo tay cô, Lâm Kiều vội vàng tránh đi, “Về sau ở trước mặt bạn học có thể bảo trì khoảng cách hay không?”

Hoắc Ngập không để ý, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Ở nhà muốn bảo trì khoảng cách, ở trong trường cũng muốn bảo trì khoảng cách, vậy chúng ta còn gọi là yêu đương gì?”

Lâm Kiều bị nghẹn một chút, suýt chút nữa bị anh nhìn thấu, xác thật là cô hy vọng anh ở nơi nào cũng có thể bảo trì khoảng cách với cô, nhưng hiển nhiên không thể làm được, “Tôi sợ bị giáo viên cùng bạn học biết.”

“Biết thì có liên quan gì, chúng ta không thừa nhận là được rồi.” Hoắc Ngập bình thường nói.

Lâm Kiều hoàn toàn không còn lời gì để nói, khả năng thói quen của anh chính là như vậy.

Hoắc Ngập mang theo cô ra khỏi trường học, đi đến trung tâm thương mại, “Chị thích thứ gì? Tôi tặng cho chị.”

Lâm Kiều nhìn đi động đủ kiểu dáng trước mặt, mở miệng trực tiếp từ chối, “Không cần, tôi không dùng đến điện thoại.”

“Yêu đương sao lại không dùng điện thoại được, chị không muốn gọi điện thoại với tôi?” Hoắc Ngập kéo tay cô nhẹ giọng hỏi, anh nói nhìn về phía quầy thủy tinh, “Thích màu đen không?”

Hoắc Ngập nói chuyện dịu dàng, dáng vẻ lại đẹp, nhẹ nhàng lôi kéo cô gái nhỏ nói chuyện, vô cùng có kiên nhẫn.

Nhân viên cửa hàng sôi nổi nhìn ngó, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, học sinh bây giờ thật khó lường, yêu đương thì thôi đi, thế nhưng còn bắt đầu mua điện thoại cho người yêu.

Lâm Kiều nhịn không được nói một câu, “Có phải mỗi một lần cậu thay một người bạn gái, thì sẽ đưa họ đi mua một chiếc điện thoại hay không?”

Hoắc Ngập nhìn về phía cô, thấy trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô đều là không vui, nhịn không được cười lên một tiếng, “Ghen tỵ?”

Lâm Kiều không muốn để ý đến anh, rút tay ra khỏi tay anh, xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Ngập nhìn cô đeo cặp sách, thở dài chậm rãi đi ra ngoài, đến tức giận cũng thấy ngoan ngoãn, anh nhịn không được cười lên một tiếng, đưa cho nhân viên cửa hàng, “Lấy bộ này đi.”

Nhân viên cửa hàng cầm đồ mà thấy ngoài ý muốn, mua loại đắt như vậy à?

Chị gái này không nhịn được mà đưa mắt nhìn cô gái nhỏ vừa đi ra ngoài, vốn dĩ bạn trai vừa đẹp vừa hào phóng như vậy, thì nữ sinh hẳn nên dính người một ít, nhưng cô gái này thế nhưng còn không tình nguyện, trên mặt không có tí tươi cười thì thôi, còn tự mình đi ra ngoài, căn bản là bộ dáng không muốn để ý, thật là lạ lùng.

Lâm Kiều đi tới cửa, mới miễn cưỡng nhịn xuống lời nói cứng rắn, cô phải nhịn, chờ thêm một thời gian nữa mới mẻ của anh sẽ qua đi, tựa như Triệu Ánh Kỳ vậy, hôm nào nói không chừng sẽ có thể mang nữ sinh khác đến trước mặt cô mà thân mật, đơn phương tuyên bố kết thúc.

Bây giờ theo anh một đoạn thời gian là được.

Lâm Kiều vươn mũi chân, nhẹ nhàng đá gạch, vừa ngẩng đầu liền thấy đối diện là bóng dáng của Trần Thi Nam.

Đầu tóc nhuộm của Trần Thi Nam quá bắt mắt, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy, cô ta mặc một bộ váy ngắn chỉ che được mông, đi giày cao gót, cùng mấy nữ sinh trang điểm thời thượng đi về phía trước, trong tay cầm theo bao lớn bao nhỏ túi vừa mua sắm xong.

Lâm Kiều lại không nhìn thấy bóng dáng của Phùng Minh, rõ ràng hai người họ cùng nhau rời khỏi trường học, vì sao hiện tại lại chỉ có một mình Trần Thi Nam?

Cô khẽ nhíu mày, tâm trạng càng thêm chìm xuống, hy vọng không phải như cô nghĩ, nếu là như vậy, vậy thật đáng sợ.

Loại tổ chức này một khi triển khai, sẽ mang bố cục giống như mạng nhện, một người thêm một người tự chui đầu vào, mỗi một chỗ đều sẽ có người phụ trách tuyến phát triển, số lượng chỉ biết nhiều, không phải ít.

Một mình Trần Thi Nam chắc chắn không dám trắng trợn táo bạo làm loại chuyện này.

Lâm Kiều có phức tạp nói không nên lời, cô rất rõ ràng đây không phải là phạm vi năng lực của mình, nếu dây vào, rất có khả năng sẽ bị trả thù.

Hoắc Ngập ra ngoài thấy cô luôn nhìn phía đối diện, ngước mắt nhìn thoáng qua, thấy Trần Thi Nam, không để ý mà thu hồi tầm mắt, đưa điện thoại cho cô, “Thích không?”

Suy nghĩ của Lâm Kiều bị đánh gãy, nhìn về phía chiếc điện thoại anh đưa, không nói gì.

Cô hối hận, cô không nên cứ đi ra như vậy, sớm biết rằng nên ở đó ngăn cản, điện thoại trên tay anh lấy giống như đúc với cái của anh, là loại điện thoại vừa mới ra mắt.

Cô từng nghe bạn học trong lớp nói, bọn họ còn thảo luận giá cả, ít nhất cũng phải hai vạn…

Lâm Kiều đột nhiên có chút đau đầu, cô phải làm thêm bao nhiêu lâu mới có thể trả hết số tiền anh nhất thời hứng khởi mua di động.

Hoắc Ngập thấy cô không nhận, cũng không miễn cưỡng, duỗi tay kéo tay cô, đi tìm nhà hàng ngồi xuống, lấy thực đơn người phục vụ đưa tới, “Muốn ăn gì?”

Lâm Kiều ngầm liếc mắt nhìn giá cả trên thực đơn, đầu càng đau, cô đột nhiên vô cùng tưởng niệm nhà ăn ở trong trường, giá cả của nhà ăn Nhất Trung tuy rằng cao một chút, nhưng so với nơi này vẫn ít hơn mấy ngàn đấy?

Cô im lặng một lúc, phun ra một câu, “Cậu ăn đi, tôi không đói.”

Hoắc Ngập cũng không biết có nghe vào hay không, gọi rất nhiều đồ ăn, đại đa số khẩu vị đều thiên về ngọt.

Lâm Kiều vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng vừa mua di động lại còn tới đây ăn, chi tiêu quá lớn, một học sinh cấp ba một ngày chi tiêu nhiều tiền như vậy, không có khả năng không làm cho người khác chú ý, “Không nên tiêu tiền linh tinh, sẽ bị chú dì biết.”

Hoắc Ngập đang xem thực đơn, lại gọi thêm một ly sữa chua tự làm, cô gái nhỏ ở bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở, còn nhọc lòng quan tâm rất nhiều.

Anh đột nhiên cười lên, “Tôi dùng tiền mình kiếm để nuôi bạn gái.”

Khi anh nói chuyện hơi thở phun trên lỗ tai của cô, rất nóng, Lâm Kiều mím môi dưới, hơi nghiêng đầu, tránh đi một chút.

Hoắc Ngập gọi đồ ăn xong, lấy điện thoại trên bàn, “Lại đây thử xem sao.”

Lâm Kiều hơi thất thần.

Hoắc Ngập cũng không thèm để ý, lưu số điện thoại của mình vào, gọi đi, điện thoại trên bàn hơi chấn động.

Hoắc Ngập đưa điện thoại cho cô, “Chị lưu tên đi, đây là số của tôi, về sau có thể cho gọi cho tôi.”

Lâm Kiều nhận điện thoại, bên trên trống không, chỉ có một dãy số xa lạ.

Trước kia cô không có di động, đối với mấy thứ này vẫn thấy xa lạ.

“Không biết dùng?”

Lâm Kiều nhìn di động, không thể nào xuống tay.

Hoắc Ngập duỗi tay lại gần, ôm cô vào trong lòng ngực, tay thon dài cầm đầu ngón út của cô nhấn lên màn hình, “Nhấn nơi này, lưu số của tôi vào, ghi chú tên.”

Lâm Kiều thấy anh ôm mình, nhiệt độ cơ thể cách quần áo tiến vào, mùi hương sạch sẽ quanh quẩn lại gần, cô vội vàng lui ra bên ngoài, “Không nên ôm ấp.”

Hoắc Ngập lại không buông tay, đột nhiên cúi đầu cắn lên lỗ tai non mềm của cô, lời nói có chút hư hỏng, “Không được yêu cầu nhiều như vậy, vừa ra ngoài đã hờ hững, lại đối xử với bạn trai như vậy sao?”

Lâm Kiều rụt người, suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại trong tay, tuy rằng là bàn riêng, nhưng cô vẫn lo lắng bị người khác nhìn thấy.

Cô ở trong ngực anh giãy dụa, liều mạng muốn ra ngoài, giống như một con mèo nhỏ khó khăn giãy giụa, thế nào cũng không muốn bị người ôm, “Đang mặc đồng phục bị người khác thấy, sẽ có ảnh hưởng không tốt!”

Hoắc Ngập thấy người trong lòng ngực thơm tho mềm mại giãy giụa quá lợi hại, miễn cưỡng buông lỏng ra, nghiêm túc tự hỏi, “Lần sau chọn phòng riêng.”

Lâm Kiều vất vả lắm mới tránh thoát cái ôm của anh, liếc mắt nhìn anh một cái, ngồi xa chút, không phản ứng lại anh, đầu ngón tay nhỏ nhắn đánh chữ ở trên màn hình.

Hoắc Ngập nhìn cô rũ đầu, đầu ngón út chậm rì rì đánh chữ ở mặt trên, nhịn không được cười lên một tiếng, chờ khi thấy cô đánh ra hai chữ, tươi cười trên mặt dừng lại, duỗi tay nhéo cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, “Chị chỉ ghi chú tên thôi?”

Lâm Kiều nhìn về phía anh, vẻ mặt ngoan ngoãn, “Không phải cậu nói ghi tên à?”

Hoắc Ngập nhìn cô, dường như bị nghẹn đến không nói ra lời, sau một lúc lâu, anh đột nhiên cúi đầu hôn cô, dùng sức hôn, âm thanh hơi lớn, làm mọi người xung quanh đều nhìn lại.

Lâm Kiều bị anh hôn ngốc, trên cánh môi vẫn còn vương hơi thở mát lạnh giữa môi răng của anh, chờ khi phản ứng lại hận không thể chui xuống dưới gầm bàn, trên mặt vừa đỏ vừa trắng, đầu cũng không dám nâng.

“Tùy chị vậy.” Hoắc Ngập hôn xong tâm trạng nháy mắt tốt lên, chả sao cả mà lấy điện thoại của mình, lưu số của cô lại.

Ngón tay thon dài chỉ nhập vào hai chữ*, ghi chú là chị.

*Tỷ tỷ

Lâm Kiều nhìn bộ dáng cụp mắt an tĩnh vô hại của anh, trên mặt lại thêm một trận nóng rát, hoàn toàn không kiêng nể gì, còn ghi chú là chị, anh căn bản không hề coi cô là chị, còn một hai phải ghi chú như vậy!