Lâm Kiều lui về sau, tránh miếng bánh kem anh đưa tới, nhìn anh nói không nên lời, vậy mà anh lại ở trước mặt bạn gái của mình làm như vậy!

Cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn Triệu Ánh Kỳ ở bên cạnh, vẻ mặt cô ta kinh ngạc nhìn lại, cả người đều ngây dại.

“Không ăn gì không đói bụng sao, chị?” Hoắc Ngập lại đưa muỗng đến gần miệng cô, giống như đang lo lắng Bánh Trôi Nhỏ đói bụng vậy.

Lâm Kiều quay đầu sang chỗ khác, Hoắc Ngập nhịn không được mà cười lên, cái muỗng theo tới bên kia, chính là muốn cô ăn.

Triệu Ánh Kỳ ngây người trong chốc lát, đặt cái muỗng đã cắn gãy ở bên đĩa bánh kem, ngồi xuống vị trí bên cạnh.

Xung quanh an tĩnh một lát, mọi người muốn nhìn nhưng lại ngại khi nhìn chằm chằm người ta.

Lâm Kiều hơi nhấp môi, “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Ăn xong rồi nói.” Hoắc Ngập nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

“Hoắc Ngập, mau tới giúp tôi.” Bên Tiêu Dương đang đua xe đến lúc mấu chốt, sốt ruột gọi anh một tiếng.

Tất cả mọi người nhìn sang.

Lâm Kiều sợ anh lại làm ra chuyện khác lạ, duỗi tay nhận lấy bánh kem trong tay anh, ăn một miếng.

Hoắc Ngập cười, duỗi tay lại gần, ngón tay cái cọ qua bơ kem dính trên khóe miệng của cô, “Ăn từ từ, lát nữa tôi sẽ quay lại nghe chị nói.”

Anh nói rồi giơ ngón tay đến bên miệng mình, môi mỏng khẽ nhếch, ăn luôn vệt bơ dính trên đó, đứng dậy rời đi.

Hô hấp của Lâm Kiều đều dừng lại, cảm giác mọi người xung quanh tất cả đều đang không tiếng động nhìn mình, cô cũng không thể ngồi yên được nữa, buông bánh kem trong tay ra, đứng dậy đi về phía sau.

Mấy nữ sinh nhìn sang Triệu Ánh Kỳ, rốt cuộc thì là ai cũng có thể nhìn ra là cô ta có ý với Hoắc Ngập.

Triệu Ánh Kỳ phản ứng lại, cười với các cô ấy, đã đổi cái muỗng mới tiếp tục ăn bánh kem.

Mấy nữ sinh thấy cô ta không thèm để ý, bắt đầu thấp giọng thảo luận, nữ sinh ngồi bên cạnh Triệu Ánh Kỳ đang học cùng lớp với Hoắc Ngập, đột nhiên nhớ tới cái gì, “Tiết cuối của hôm nay còn đang nghĩ sao Hội trưởng lại đến muộn, vào học lâu rồi mà mới vào phòng học, môi còn có chút phiếm hồng, lúc ấy chúng tôi còn đang đoán, có phải là đã hôn môi với bạn gái hay không, một bạn nữ trong lớp tôi còn nói tư tưởng của tôi không thuần khiết, hiện tại xem ra, tôi nói căn bản không sai.”

“Ý chị là Hội trưởng bởi vì hôn môi với đàn chị Lâm Kiều, nên đi học cũng vào muộn…”

“Đúng vậy, mấy đứa không nhìn thấy bộ dáng của cậu ấy à, đồng phục cũng bị niết nhăn, nhìn là biết có bao nhiêu kịch liệt.”

“Chị nói em mới nhớ, môi của đàn chị Lâm Kiều cũng rất hồng, em còn tưởng rằng bôi son môi, hiện tại nghĩ lại hình như còn có chút bị sưng.”

“Không nghĩ rằng đàn anh ngày thường dịu dàng như thế, nhưng khi vào việc lại kịch liệt ngầm như vậy.”

Nói xong, vài người nháy mắt tự hiểu ý mà cười rộ lên.

Muỗng trong tay Triệu Ánh Kỳ cứ từng chút một chọc vào miếng bánh kém trên tay, nhớ lại khi Hoắc Ngập tới đây môi thật sự hồng, khác xa với ngày thường, có loại cảm giác liễm diễm, tưởng tượng đến đó là do hai người bọn họ ngầm kịch liệt.

Cô ta không nhịn được mà cắn muỗng trong miệng, có chút khó chịu, nhớ lại hành động ăn bơ vừa rồi của anh, trong lịch sự lại mang theo gợi cảm, nếu như người hôn môi với anh chính là mình.

Tim cô ta bỗng nhiên đập gia tốc, tay bưng bánh kem cũng hơi phát run.

Lâm Kiều tới phòng nghỉ ở phía sau, cũng không biết nên đối mặt với ánh mắt của người khác như thế nào, đặc biệt là Triệu Ánh Kỳ.

Cô đột nhiên có chút tán loạn, muốn chạy rồi lại sợ anh lại làm lớn chuyện lên, nhưng đợi cả đêm, Hoắc Ngập cũng không chừa thời gian cho cô.

Chờ đến khi hoạt động kết thúc, mọi người còn thường thường nhìn cô, gọi xe ngừng ở bên ngoài, Lâm Kiều đứng ở một bên nhìn anh.

Hoắc Ngập nói với Tiêu Dương vài câu, tùy ý đi tới kéo cô, chào hỏi với bọn họ, “Chúng tôi về trước.”

Lâm Kiều muốn tránh, anh không buông, động tác có chút lớn, mọi người sôi nổi nhìn lại, vẫn là lần đầu tiên thấy có cô gái lại không tình nguyện đi với Hoắc Ngập như vậy.

Lâm Kiều đột nhiên không còn sức lực, bị kéo đến hoàn toàn bực, có loại ý tưởng bất chấp tất cả.

“Được, trên đường chậm một chút.” Tiêu Dương xua tay, hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn.

Cả đêm Triệu Ánh Kỳ cũng không nói chuyện, đến lúc này đột nhiên mở miệng, nói với Hoắc Ngập một câu, “Tạm biệt đàn anh.”

Mọi người nghe vậy sôi nổi chào tạm biệt, nhìn bọn họ nắm tay cũng không còn thấy lạ nữa.

Hoắc Ngập khẽ gật đầu chào tạm biệt, mở cửa xe để cô vào trước.

Lâm Kiều ngồi vào trong xe, tay liền nhét vào túi áo, một chút cũng không muốn lộ ra.

Hoắc Ngập kệ cô, không để ý đến.

Lâm Kiều im lặng ngồi trong xe, nhớ lại bộ dáng bình tĩnh vừa rồi của Triệu Ánh Kỳ, lại cảm thấy không thể tin được, chẳng lẽ cô ấy không tức giận sao?

Hoắc Ngập vì sao lại không có chút cố kỵ nào, chẳng lẽ anh cũng ngầm yêu đương với Triệu Ánh Kỳ, cho nên anh muốn kết thúc liền kết thúc?

Cô khẽ nhíu mày, đột nhiên mở miệng, “Cậu làm như vậy thật quá đáng.”

“Vì sao chị lại nói như vậy, chị tới tìm tôi còn không phải là đồng ý yêu đương với tôi à? Hay là nói chị còn chưa nghĩ kỹ?”

Lâm Kiều không khống chế được giọng điệu, “Tôi chỉ muốn tới nói rõ ràng với cậu, tôi không muốn yêu đương với cậu!”

Hoắc Ngập nghe vậy không để ý, cũng mặc kệ cô bực tức như thế nào, “Tôi sẽ cho chị chút thời gian nữa, nếu chị vẫn chưa nghĩ ra đáp án để trả lời tôi, vậy lại nghĩ lần nữa.”

Lâm Kiều tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ khi tới Hoắc gia, cũng không quay đầu lại mà xuống xe, chạy về phòng của mình.

Nếu nói không thông, cô chỉ có thể xử lý lạnh, không cùng anh nhiều lời một chữ nào hết, thời gian lâu rồi anh tự nhiên sẽ cảm thấy không còn thú vị.

Khó có được ngày nghỉ ngơi, Hoắc Hưng Quốc cũng ở nhà, Triệu Bích Quận tự mình xuống bếp, làm rất nhiều đồ ăn còn gọi riêng cô xuống.

Lâm Kiều không thể chối từ, đúng giờ tới nhà ăn.

Hoắc Ngập đã tới, an tĩnh ngồi ở vị trí của mình, lần ăn cơm này cùng ngày bình thường khi ăn ở Hoắc gia không giống nhau, ngày thường đều là cả gia đình cùng nhau ăn, bày giống như tiệc tối vậy.

Hôm nay chỉ có chú dì, còn có Hoắc Ngập…

Có lẽ là chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, cảm thấy quá ít người, nên cũng gọi cô xuống ăn cùng.

Bốn người ăn cơm, Hoắc Hưng Quốc cùng Triệu Bích Quận tất nhiên ngồi cùng nhau, chỉ còn vị trí trống bên cạnh Hoắc Ngập, hiển nhiên là để lại cho cô.

Lâm Kiều hơi cụp mắt, chậm rì rì đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, không định nói chuyện với anh.

Hoắc Ngập cũng không nói chuyện, đến ánh mắt cũng không nhìn cô.

Hoắc Hưng Quốc hiển nhiên không nhận thấy được giữa bọn họ có gì đó không thích hợp, mở miệng hỏi thành tích của Lâm Kiều, thấy tiến bộ lớn như vậy, khen vài câu, lại quay đầu nói chuyện khác với Triệu Bích Quận.

Lâm Kiều thấy không còn hỏi cô gì nữa, bắt đầu yên tĩnh ngồi ăn.

Lâm Kiều đang chuẩn bị cắn một miếng thịt viên, đột nhiên có người duỗi tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang buông xuống của cô.

Cô còn chưa cắn được viên thịt, đũa nhanh chóng rung lên, viên thịt rơi về bát, còn bắn ra vài giọt nước.

Cô đột nhiên nhìn về phía Hoắc Ngập, anh đang nghiêm túc dùng tay trái ăn cơm, vẻ mặt bình tĩnh, hành động dưới bàn giống như không phải do anh làm vậy.

Cô khẩn trương mà chớp mắt, nhìn về phía Hoắc Hưng Quốc cùng Triệu Bích Quận ở phía trước, vội vã muốn tránh ra, rồi lại sợ bị phát hiện, không dám làm ra động tác lớn.

Hoắc Ngập còn cố ý nhẹ nhàng niết ngón tay của cô, giống như đang thưởng thức.

Hoắc Hưng Quốc đột nhiên dừng nói chuyện mà nhìn sang, Lâm Kiều nắm chặt đũa trong tay, tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Hoắc Hưng Quốc nhìn về phía Hoắc Ngập, “Hiện tại con cũng đã lớp 11 rồi, về sau tính thế nào, ông ngoại con nói với ba rất nhiều lần, muốn con phát triển theo hướng âm nhạc, ông ấy rất xem trọng con, con nghĩ như thế nào?”

Đề tài này rất nghiêm túc, xung quanh đều yên tĩnh, Hoắc Ngập lại không sợ chút nào, tay còn đang thong thả ung dung mà vuốt tay cô, “Con còn chưa suy xét đến, chờ con suy xét kỹ sẽ nói cho ông.”

“Nhanh chóng suy xét tốt, nếu muốn thì phải ngoan ngoãn học cùng ông ngoại con, còn nếu không muốn thì từ chối ông ấy luôn, đỡ phải lâu lâu lại tới nói chuyện này với ba.”

Bên cạnh Hoắc Ngập như đang nghiêm túc nghe giảng, trên mặt không nhìn ra một chút manh mối nào, tay lại hơi mở ra, muốn đan ngón tay với cô.

Cả người Lâm Kiều đều có chút cứng đờ, khẩn trương đến tim cũng đập mạnh, bang bang đập, muốn nắm chặt tay lại, nhưng không thắng nổi, bị anh chặt chẽ ép đan mười ngón tay vào nhau.

Lòng bàn tay mềm ấm dán vào tay cô, làm sau lưng cô đổ một tầng mồ hôi, cả người bắt đầu khẩn trương cao độ.

Cô sợ cực kỳ, sợ bị chú dì phát hiện, thậm chí khẩn trương đến muốn khóc.

Triệu Bích Quận ở một bên dịu dàng mở miệng, “Con vẫn còn nhỏ, sao có thể quyết định nhanh như vậy được, chờ thi đại học xong thì nghĩ cũng không muộn.”

“Không còn sớm nữa đâu, nhanh suy xét rõ ràng, Lâm Kiều cũng vậy, về sau muốn đi theo ngành nghề gì, cũng phải suy xét tốt đi, không phải chờ đến lúc đó mới quyết định.”

Triệu Bích Quận nghe vậy nhìn về phía bọn họ, cười, “Được rồi, không nói cái này nữa, làm Lâm Kiều khẩn trương rồi kìa.” Nói xong gắp đồ ăn, đặt vào trong bát của Lâm Kiều, “Trán đổ nhiều mồ hôi như vậy, có phải nóng quá hay không, có muốn dì mở điều hòa cho cháu không?”

Lâm Kiều vội vàng nói, “Không cần mở đâu ạ, cũng không nóng lắm, cảm ơn dì.”

Triệu Bích Quận cười, lại gắp đồ ăn cho cô.

Lâm Kiều cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa, Hoắc Ngập thong thả ung dung ăn, không hoảng hốt chút nào.

Ăn xong một bữa cơm, cô đổ một tầng mồ hôi, vội vã quay về phòng của mình, cũng không quan tâm ngọn nguồn bộc phát.

Đi đến nơi lại thấy Hoắc Ngập đang đứng trước cửa, trong tay bưng bát sứ trắng, “Đi nhanh như vậy làm gì, đến đồ ngọt cũng không ăn?”

Lâm Kiều đã thật sự tức giận, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Hoắc Ngập đi vào trong, đặt bát đồ ngọt ở trong tay lên trên bàn của cô, vẻ mặt nhàn nhã, “Hôn cũng đã hôn rồi, chỉ nắm tay thì có làm sao?”

Lâm Kiều miễn cưỡng đè nén giọng điệu không tốt, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi không muốn chơi trò chơi gì đó với cậu, cậu tìm người khác chơi được không?”

Hoắc Ngập đột nhiên duỗi tay đẩy cô một chút, Lâm Kiều bị đẩy đến ngã về sau, trực tiếp ngã lên giường.

Cô vội vàng muốn đứng dậy, Hoắc Ngập đã duỗi tay bắt được cổ tay của cô, chân dài vượt qua, trực tiếp ngồi vào trên người cô.

Lâm Kiều thấy anh trực tiếp khóa ngồi lên người mình, cô dùng sức cũng không thể tránh được, sức lực của anh mạnh đến dọa người, anh đã từng luyện qua sao?

Cô thật sự có chút luống cuống, sợ tới mức tim cũng sắp ngừng đập, “Cậu muốn làm gì…!”

Hoắc Ngập giữ tay cô, từ trên cao nhìn xuống, lời nói lại vẫn dịu dàng như cũ, “Chị yêu đương với tôi đi, tôi thật sự sợ sẽ có một ngày không còn chút kiên nhẫn nào, ở trước mặt ba mẹ hôn chị đó.”

Anh cụp mắt vẻ mặt nhàn nhạt mà nói những lời này, nghe thật vớ vẩn, nhưng trăm phần trăm anh có thể làm ra được.

Bị ba mẹ phát hiện, với anh mà nói cũng không có tổn thất gì, nhiều nhất chỉ là nói vài câu, mà cô thì không giống vậy, cô chỉ biết mình sẽ bị coi thành hồ ly tinh mà mắng, chú dì tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô.

Anh không kiêng nể gì như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Lâm Kiều khẩn trương đến nói không ra lời, hô hấp cũng có chút dồn dập, ngực từng cái phập phồng, nhìn Hoắc Ngập ngồi ở trên người mình vừa kinh vừa sợ, động tác không thích hợp, địa điểm không thích hợp đều làm cô kinh hoảng thất thố.

“Chị à, tôi đang đợi quyết định của chị đó, chị đã nghĩ kỹ chưa?” Hoắc Ngập cụp mắt nhìn cô, lực tay lại không buông lỏng chút nào.

Lâm Kiều giống như cá nằm trên thớt, không thể giãy giụa, “Tôi… Tôi đồng ý với cậu, cậu đi xuống trước được không?”

Hoắc Ngập lẳng lặng nhìn cô một cái, cũng không sợ cô nói dối, cười buông lỏng cô ra, hơi đứng dậy ngồi xuống.

Lâm Kiều vội vàng bò dậy, ngồi lui về sau vài bước, cách anh thật xa.

Hoắc Ngập cũng không thèm để ý, nhìn cô hơi mỉm cười, “Vậy chúng ta hiện tại là đang bắt đầu yêu đương đúng không?”

Lâm Kiều cụp mắt, nhẹ giọng nói, “Đừng để chú dì biết.”

“Được, vậy chị lại đây hôn tôi đi.” Hoắc Ngập duỗi tay chỉ vào môi của mình, thấp giọng nói, “Hôn nơi này.”

Lâm Kiều im lặng thật lâu, hơi đứng dậy, thân mình nghiêng về trước, ở trên môi mỏng của anh hôn nhanh một cái, Hoắc Ngập trực tiếp duỗi tay ôm lấy cô, thơm tho mềm mại ôm vào trong ngực, làm anh có chút mất kiểm soát.

Hoắc Ngập ôm thật sự chặt, gần như vậy cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh rất nóng, Lâm Kiều có chút không thoải mái mà hơi động đậy, anh nhẹ nhàng cười, dường như rất vui vẻ, “Bạn gái, anh sẽ đối với em thật tốt.”

Lâm Kiều nghe vậy mà muốn cười, cô cảm thấy câu bạn gái này của anh thật là châm chọc.

*

Tác giả có lời muốn nói: Các vị Giang Đông phụ lão, tôi tự dâng lên roi da, mời mọi người quất đánh T_T