(Đại kết cục)

6

Sau khi hồi phủ, ta lại nhận được một đống trang sức từ Trân Bảo Các, trên cùng là chiếc vương miện lưu ly, quả thật tràn đầy ánh sáng rực rỡ màu sắc. Phía trên đặt một tờ giấy, chữ viết rồng bay phượng múa, hai chữ “Lục Uyên” thấm qua cả mặt sau của tờ giấy.

Lúc đó ta nhìn chiếc vương miện lưu ly kia, cũng không phải thật sự yêu thích thứ đồ này, chỉ là trước kia Thẩm Quy Trì trở về từ Nam Du từng mang về một cái giống như vậy, cuối cùng lại rơi vào tay Tống Doanh, rốt cuộc vẫn khiến cho ta chua xót hâm mộ.

Khi ta đến gặp mẫu thân, mẫu thân vừa vặn nói với ta về hôn sự của Tống Doanh. Mẫu thân từ trước đến nay luôn khoan dung rộng lượng, chỉ là đối xử lạnh nhạt với nàng ta, luôn không thể theo kịp mức độ quan tâm mà người đối với ta. Dựa theo ý mẫu thân, ta vừa mới từ hôn, không tiện định hôn ngay lập tức, nhưng tuổi tác Tống Doanh không chênh lệch mấy so với ta, cũng nên định cho nàng ta một mối hôn sự.

Kiếp trước cũng là như vậy, mẫu thân bận tâm về hôn sự của Tống Doanh không ít, kết quả Thẩm Quy Trì lại nhắc tới trước mặt thánh thượng, nàng ta trực tiếp lấy vị trí bình thê cùng ta gả vào Thẩm gia, nói ra quả thật đều là chuyện cười.

Ta chỉ thản nhiên nhắc nhở: “Không bằng để Tống Doanh tự mình chọn, tránh kết quả chọn xong nàng ta còn không cảm kích.”

Mẫu thân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng đúng.”

Ta đi ra ngoài cửa, đúng lúc đụng phải Tống Doanh, kiếp trước ta oán hận nàng ta như vậy, nhưng kiếp này cũng chỉ là lạnh nhạt thờ ơ, nhìn nàng ta đặc biệt có hứng thú muốn đi chọn trượng phu cho mình, ta không khỏi lên tiếng: “Ngươi và Thẩm Quy Trì không qua lại nữa sao?”

Tống Doanh lại kỳ quái nhìn ta một cái, bĩu môi, “Ta có liên quan gì tới hắn?”

Ta bình tĩnh nhìn nàng ta một hồi, từ từ suy nghĩ lại một chút mới thông suốt được chuyện này. Kiếp trước Thẩm Quy Trì không nhìn thấu được sự yêu thích của ta, nhưng vị thứ muội này của ta, lại nhìn rõ được tâm tư của ta, mới uốn mình theo Trầm Quy Trì. Kiếp này ta không hề lưu luyến gì mà từ hôn, Thẩm Quy Trì trước mắt trông cũng rất sa sút, không lọt được vào mắt Tống Doanh, từ lưỡng tình tương duyệt đến kiếp này người dưng nước lã.

Thế nhưng, ta cười khẽ một tiếng, ngọn nguồn của vạn loại thống khổ, vậy mà lại là sự yêu thích của ta.

Ta buồn bực ho khan, khó chịu đến mức phải cúi gập người. Đêm đó ta liền phát sốt, ca ca vội vàng lấy lệnh bài đi mời thái y, chẩn xong chỉ nói là do phong hàn, tĩnh dưỡng cho thật tốt là được. Nhưng ta bị bệnh suốt nửa mùa đông, sang đến đầu xuân mới khoẻ lên.

Lúc bị bệnh ta đã có rất nhiều giấc mộng, mơ mơ màng màng, đợi đến khi ta khoẻ lên rồi, ta luôn cảm thấy dường như ta đã quên thứ gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra.

Nửa đêm, khi ta đang nửa mơ nửa tỉnh, ta nhìn thấy trước giường có một người, nhưng hắn lại không nói gì, chỉ cẩn thận cho ta uống một viên thuốc, vừa ngậm là tan trong miệng, hàng trăm kinh mạch trong cơ thể liền cảm thấy ấm áp. Hắn đưa tay muốn chạm vào mặt ta, ta hơi động đậy một chút, hắn liền nhanh chóng thu tay lại, tức giận nói gì đó, nhưng ta cũng không thể nghe rõ.

Lúc ta thức dậy, đầu giường có đặt một cành hoa mùa xuân còn thấm sương mai nhỏ giọt. Khi Tiểu Miên trang điểm cho ta, liền cài bộ diêu lên đầu ta, chính là cái mà ngày đó Lục Uyên tặng đến.

Ta đột nhiên muốn đi Hàn Sơn Tự ngoài thành cầu phúc ước nguyện, mẫu thân cực kỳ vui mừng đồng ý, nói là bệnh này của ta có thể khỏi, cũng nên cầu Phật tổ phù hộ nhiều hơn. Ta mơ hồ nhớ lại ta đã từng gặp rất nhiều chuyện không tốt, nhưng khi tỉnh lại ta vẫn là viên minh châu trong lòng bàn tay Tống gia, không muốn suy ngẫm nhiều hơn nữa, đi bái Phật luôn là chuyện tốt.

Xe ngựa tiến về phía trước trên đường lát đá xanh, một chữ “Tống” treo ở góc xe khẽ lắc lư, phu xe lại đột nhiên dừng lại, Tiểu Miên thay ta vén rèm, sau đó nhíu mày xoay người lại, nói với ta: “Là lang quân Thẩm gia kia.”

Thẩm Quy Trì.

Ta nhớ rõ, khoảng thời gian trước ta đã từ hôn với hắn, nhưng chuyện càng lúc càng xa xăm, giống như là bị sương mù bao phủ, không thể nhìn thấu. Ta cũng nhíu mày, khẽ thò người ra.

Đang có mây mù che nắng, sắc trời hơi tối, Thẩm Quy Trì mặc một thân thanh y đứng chắn trước xe ngựa, khuôn mặt gầy yếu nhợt nhạt, ánh mắt cũng càng thêm cố chấp tối sầm, nhìn có chút thất hồn lạc phách.

Ta cũng không phải là người có tính khí tốt gì, khẽ trừng to hai mắt, mắng: “Xe ngựa mà ngươi cũng dám cản, thật sự không sợ c.hết.”

Thẩm Quy Trì nhẹ giọng nói: “Nghe nói nàng bị bệnh suốt cả mùa đông, nhưng mà cửa phủ Tống gia không cho ta vào, ta chỉ có thể đợi ở bên ngoài.”

Ta có chút kỳ quái, “Ngươi tìm ta làm gì?”

Thẩm Quy Trì lại không trả lời, hắn nói: “Ta nằm mơ thấy một số chuyện, cũng không nhiều, ban đầu còn tưởng là giả, mặc dù rất hoang đường, nhưng vẫn muốn đến hỏi nàng.”

Hắn hơi ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp vậy mà lại có chút chùng xuống, trên mặt có chút yếu ớt, hắn nói: “Vào mùa đông này, đáng lẽ có người vì ta mà tìm được danh gia cô bản, đáng lẽ trên bàn của ta sẽ xuất hiện nhiều bút mực giấy nghiên thượng hạng, nàng ấy vì khoa khảo của ta mà tận tâm tận lực, nàng ấy nghe nói ta thích con dấu, liền học cách khắc hơn một tháng, khắc được một con thỏ nhỏ đặt trên bàn của ta.”

*Cô bản (孤本): Bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc).

Hắn nói rất chậm, từng chữ nói ra giống như thống khổ, lại giống như ngọt ngào.

Ta nghe những chuyện này rất quen thuộc, nhưng ta không thể nhớ ra. Trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy không được thoải mái, ta liền lắc đầu nói: “Trên đời này, căn bản không có chuyện “đáng lẽ” mà ngươi nói.”

Ai đáng lẽ vì ngươi mà tận tâm tận lực? Ai đáng lẽ đưa trái tim chân thành cho ngươi vò nát?

Ta đột nhiên hỏi: “Vậy còn con thỏ nhỏ thì sao?”

Sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi, hít thở nhẹ nhàng, dáng vẻ giống như rất đau đớn, “Ở trong mộng, ta đã ném nó đi. Vì ta nghĩ đó là sỉ nhục.”

Ta khẽ cười một tiếng: “Trên đời này hóa ra còn có loại sỉ nhục như vậy. Chắc hẳn người mà ngươi nói đến cực kỳ kiêu căng ngạo mạn. Thẩm Quy Trì, ngươi nên nhường đường rồi, ta còn có việc.”

Ta thêm một câu nữa, nhìn hốc mắt ửng đỏ của hắn, trong lòng ta cũng kinh ngạc đến sảng khoái, nhưng vẫn kéo ra một nụ cười châm chọc, ta nói: “Đáng lẽ, chính là không thể có lại được nữa, Thẩm Quy Trì, ngươi đã hiểu chưa?”

Hắn lảo đảo hai bước, sắc mặt trắng bệch, ta không biết có linh cảm gì, giống như lần trước ta chúc hắn tiền đồ như gấm, ta có linh cảm rằng hắn sẽ đau đớn từng giây từng khắc tiếp theo. Nhưng mà nguyên nhân trong đó, bản thân ta cũng không rõ ràng, có lẽ cũng chỉ có Phật tổ mới biết.

7

Hoa đào ở Hàn Sơn Tự ngoài ngoại ô nở sớm, nhưng hương khách cũng không nhiều. Ta quỳ trong đại điện, ngẩng đầu là có thể thấy được dáng vẻ từ bi của tượng Phật. Ta mơ hồ biết được mình đã quên một số chuyện hình như rất quan trọng, nhưng mà lúc này lại vô cùng an bình, không muốn suy nghĩ quá nhiều. Không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi chuyện đều sẽ có trời xanh an bài.

Ta đang chắp tay cầu phúc, lại cảm giác bộ diêu trên tóc ta đung đưa, ta mở mắt ra, đầu ngón tay Lục Uyên vừa rời khỏi tua rua trên bộ diêu, hắn rũ mắt nhìn ta, một tháng không gặp, hắn càng ngày càng tuấn tú.

Ta vừa định nói chuyện, liền thấy hắn ra hiệu im lặng. Lục Uyên quỳ xuống đệm bồ bên cạnh ta, trước kia ta nghe nói tiểu vương gia không tin thần Phật, bây giờ thì hay rồi, tư thế này còn thành kính hơn cả ta.

Lúc ta và Lục Uyên đứng dậy đi ra ngoài, hắn mới lười biếng mở miệng, vươn tay véo mặt ta nhìn trái nhìn phải, “Tròn trịa hơn một chút so với trước lúc bị bệnh, thuốc của ta quả nhiên không tệ.”

Ta mới nhớ lại người mà ta tựa như thật giả nhìn thấy trong lúc bị bệnh, trợn tròn hai mắt nói: “Thuốc của ngươi? Ngươi lén vào khuê phòng của ta!”

Lục Uyên “Ừm” một tiếng, xấu hổ thu tay về, sờ sờ mũi, mất tự nhiên chuyển chủ đề: “Nàng ước nguyện cái gì?”

Ta nói: “Nói ra thì sao còn linh nghiệm được nữa?”

Khóe mày hắn ẩn chứa nét cười, rũ mắt xuống nhìn ta, “Nếu nàng nói cho ta biết, không chừng còn có tác dụng hơn nói với Phật tổ.” Trong lời nói khó tránh khỏi có chút tự tin.

Ta “Ồ” một tiếng, nói từng chút một: “Ta ước nguyện với Phật tổ, tiểu vương gia của Thượng Kinh sớm ngày cưới thê.”

Lục Uyên ngẩn ra, sau tai lại xuất hiện vệt đỏ, biết ta trêu chọc hắn, lại chậm rãi đáp, gương mặt hắn quả thật khó có khi được nghiêm túc: “Tống Nhạn Thư, nàng muốn xuất giá sớm như vậy sao?”

Hoàng tước vẫy đuôi dài hót một tiếng thanh thúy, hoa đào ngoài tự rơi đầy trên nền đất đỏ, con đường này vốn là con đường nhỏ dẫn xuống chân núi, ta nhìn mặt mày tinh xảo của Lục Uyên, còn chưa suy nghĩ kĩ xem lời này là có ý gì. Nhưng lại nghe thấy một âm thanh xuyên qua không khí, Lục Uyên kéo ta vào trong lòng, ta liền đụng thẳng một mùi trúc thanh nhã, hắn lui về phía sau một bước, có một mũi tên vừa mới bắn xuyên qua chỗ ta vừa đứng.

Ta ngước mắt nhìn thấy gương mặt Lục Uyên trầm xuống, những mũi tên vẫn được bắn tới không ngừng nghỉ, còn có cả thích khách cầm đao xông ra.

Lục Uyên phân tâm ấn đầu ta vào trong ngực hắn, giọng nói trầm thấp: “Đừng nhìn, ôm chặt ta.”

Trời đất quay cuồng, đao kiếm va chạm nhau, ta không biết tình hình chiến đấu như thế nào, chỉ là lòng bàn tay đã đổ mồ hôi vì Lục Uyên. Mùi m.áu tươi càng lúc càng nồng đậm, không biết là của Lục Uyên hay của thích khách.

Lúc ta ngẩng đầu lên lại, đã có một đống người ngã trên mặt đất, nơi Phật môn, lại nhuộm đầy m.áu tanh. Lục Uyên siết chặt eo ta, đi vào sâu trong Hàn Sơn Tự, rẽ năm đường bảy ngã sau đó vận dụng cơ quan tiến vào mật thất, thắp một ngọn đèn, mới thở ra một hơi như trút được gánh nặng.

Trên vai ta đột nhiên nặng nề, Lục Uyên giống như rốt cuộc không chịu nổi nữa, ta mới phát hiện trên mặt hắn đều là mồ hôi lạnh, môi tái nhợt, bụng đã trúng đao, trên đùi cũng chảy m.áu ào ạt.

Ta đỡ hắn tìm một bức tường ngồi xuống, hắn lấy thuốc từ trong ống tay áo ra bôi lên vết thương, tay khẽ run lên, ta xé một miếng vải lớn từ trên váy lục la cho hắn cầm m.áu, thoáng thấy đã xử lý tốt vết thương một chút, hắn mới thở hổn hển dựa vào tường nhắm mắt lại.

Ánh đèn khẽ lay động, Lục Uyên hơi ngửa đầu nhắm mắt, hắn đột nhiên gọi ta: “Tống Nhạn Thư.”

Ta nhìn hắn, hắn nói: “Nàng lại đây một chút.”

Ta còn tưởng rằng hắn muốn nói gì đó, liền tiến lại gần, không ngờ hắn đột nhiên hơi đứng dậy, đôi môi mỏng lướt qua gò má ta, có lẽ còn đụng trúng khóe môi của ta một chút. Ta ngơ ngác tại chỗ, lại nhìn thấy hắn đã trở về, bởi vì động tác nhỏ này mà đau đến mức phải hít một hơi, nhưng vẫn nhướng mày nở nụ cười, trong tiếng cười còn mang theo chút đắc ý.

Hắn nói: “Cửa sau của Hàn Sơn Tự có một con đường nhỏ đi ra ngoài, thị nữ của nàng sẽ đợi nàng ở đó, nàng đi từ nơi đó xuống núi, rất an toàn.”

Lúc này ta mới phản ứng lại, hắn muốn để cho ta rời đi, ta hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

Hắn nói, “Nàng không cần phải quan tâm.”

Nhưng ta cố chấp, hỏi lại lần nữa: “Còn ngươi thì sao?”

Lục Uyên nhìn ta, hồi lâu sau hắn mới bất đắc dĩ thở dài, nhưng lại hàm chứa nhu hòa, “Ta sẽ đợi ở đây, Nhạn Thư.”

“Đợi cái gì?”

Hắn trầm mặc một lúc lâu, gương mặt Lục Uyên trong bóng tối lại đẹp đến động lòng người, hắn bình tĩnh mở miệng: “Ngày đó mai phục ở Thập Lý Đình, cho dù triều đình có tra lại cũng không tìm được hung thủ, đồ ta dùng hàng ngày cũng cực kỳ cẩn thận, chỉ có ngày đó trước khi đi, bệ hạ và Văn phi nương nương ban cho ta một chén rượu chưa từng được kiểm tra qua, lại trúng độc. Tặc nhân mai phục đã bị thẩm vấn khai ra, dù không lấy được tính mạng của ta, cũng phải phế một chân của ta, để cho ta làm một vương gia què quặt, bất luận như thế nào, người khiếm khuyết từ đầu đến cuối đều sẽ không có duyên với đế vị. Thân thể bệ hạ càng lúc càng không tốt, thái tử lại còn nhỏ.”

Hắn vẫn nói rất bình tĩnh, nói đến sinh tử đại sự, cũng giống như là chuyện không liên quan đến mình, “Ta đang đợi, đợi xem là Văn phi nương nương không muốn ta sống, hay là ca ca ta muốn mạng của ta. Nếu là người trước, tự nhiên đều vui vẻ, nếu là người sau...”

Lục Uyên cười nhẹ, lại nói với ta, mang theo chút tiếc nuối: “E là ta phải nuốt lời rồi, không thực hiện được ước nguyện vừa rồi của nàng, tiểu Nhạn Thư.”

Hắn đưa tay lên, vuốt lại bộ diêu bên tóc mai cho ta, ghét bỏ nói: “Kiểu dáng này xấu quá, lần sau đổi một cái khác đi.”

Ta lại vươn tay giữ chặt tay hắn, vẫn còn hơi ấm, ta nghiêm túc nhìn hắn, “Ta đợi cùng chàng.”

8

Gần đây Thượng Kinh lại xảy ra chuyện mới.

Một là, sinh mẫu của thái tử là Văn phi nương nương bị bệnh nặng, ai cũng không được đến thăm, có tin tức nhỏ đồn rằng Văn phi nương nương phạm sai lầm lớn, tính mạng khó giữ, chỉ là rất nhiều suy đoán, ai cũng không biết chân tướng sự thật.

Hai là, trạng nguyên khoa cử năm nay Thẩm Quy Trì tài hoa hơn người, hoàng thượng mừng rỡ, nhưng hắn lại thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn cho hắn và trưởng nữ nhà Tống tướng quốc ở trên triều đường. Tiểu vương gia không vui, cũng lập tức cầu hoàng thượng tứ hôn cho hắn và nữ nhi Tống gia. Trò cười này khiến cho các vở kịch đầu đường cuối ngõ ở Thượng Kinh biểu diễn mối quan hệ yêu hận tình thù của ba người hơn một tháng.

Ngày đó ta cùng Lục Uyên đợi ở mật thất một hồi lâu, đến khi thân vệ của hoàng thượng đến cứu viện, mỗi người đều tôn xưng Lục Uyên một tiếng “tiểu vương gia”, quả thật là hoàng thượng thật lòng yêu thương chiếu cố vị đệ đệ này, nhưng Văn phi vẫn không an tâm, luôn muốn phế Lục Uyên.

Lúc đó ta quay đầu lại nhìn Lục Uyên, thấy thần sắc hắn là vẻ thản nhiên, ánh mắt nhìn ta lại nhu hòa. Hắn nhìn ta một hồi lâu, mới nâng cằm, quả quyết nói: “Tống Nhạn Thư, kiếp trước chúng ta, nhất định là duyên trời tác hợp.”

Ta không nhớ rõ, mơ hồ nhớ lại một bóng lưng khập khiễng, đi đứng khó khăn, nhưng lưng lại thẳng mà cao ngạo. Ta hình như nhớ rõ ta từng gọi hắn, người nọ quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng tái nhợt, trong đôi mắt đen nhánh lại giống như có tia sáng khẽ chuyển động, giống như là đang mong chờ cái gì đó. Mà ta lại cười khẽ một tiếng, kéo dài âm trào phúng, vô cùng kiêu căng nói “Vương gia què”.

Ta phục hồi tinh thần, cũng không biết vì cái gì mà ma xui quỷ khiến hỏi Lục Uyên: “Nếu ta đã gả làm thê tử cho người khác rồi thì sao?”

Lục Uyên suy nghĩ một chút về loại giả định này, hắn nhíu mày, nhưng vẫn trả lời ta: “Thà phá mười tòa miếu cũng không hủy một hôn sự.” Lục Uyên kéo dài giọng nói, đều là trêu chọc, nhưng cũng là vô số phong lưu, “Ta nhất định sẽ phá một trăm tòa miếu, để hủy một mối hôn sự của nàng.”

Ta lại hỏi: “Nếu chân chàng bị què, đi đứng khó khăn thì sao?”

Hắn dần không cười nữa, mơ hồ lộ ra một phần u ám. Ta lại hỏi: “Nếu đúng lúc đó ta cười nhạo chàng một câu “Vương gia què”, cực kỳ xem thường chàng thì sao?”

Lục Uyên nhẹ giọng nói: “Vậy ta sẽ khó tránh khỏi thất ý tự ti, không thoải mái như hôm nay, lại khó tránh khỏi đau lòng mà thích nàng, chỉ là không dám đến gần nửa phần. Hẳn là rất đau đớn.”

Ta cũng không biết nên nói những điều này như thế nào, giống như trong kiếp trước quả thật như vậy, ta nói: “May mà là kiếp này.”

May mà là kiếp này, phần lớn tiếc nuối đều đã không còn nữa.

Kỳ thật, sau khi Thẩm Quy Trì được trọng dụng, hắn lại đến Tống phủ tìm ta một lần, hắn được thánh thượng giao trọng trách, cửa phủ Tống gia cũng không dám ngăn cản hắn nữa. Trông hắn càng lúc càng tiều tụy hơn, ta từng nói với hắn, nguyện cho hắn tiền đồ vạn dặm, bây giờ xem ra, tiền đồ vạn dặm đối với hắn mà nói, cũng không phải là một lời chúc phúc.

“Chuyện ta hối hận nhất trong đời, chính là từng cưới nữ tử mình yêu thương, thành tâm cưới nàng ấy vào cửa, nhưng trong đêm thành hôn, lại không đi mở khăn trùm đầu của nàng ấy, cũng chưa từng vén rèm vàng cửa phòng nàng ấy.” Lúc Thẩm Quy Trì nhìn thấy ta, câu đầu tiên hắn nói chính là như vậy, khuôn mặt hắn tái nhợt.

Từ lần ta nhiễm phong hàn mùa đông, mơ hồ cảm thấy mình đã quên một số chuyện, hiện tại lại càng không thể nhớ được, nhìn thấy hắn thống khổ như thế, nửa chữ cũng đều nghe không hiểu, ta lấy làm lạ hỏi: “Ngươi cưới thê từ khi nào? Sao ta thậm chí không nghe thấy một tiếng gió nào?”

Thẩm Quy Trì khẽ mở to hai mắt, trên mặt mất hết huyết sắc, không nói nên lời một hồi lâu, rất lâu sau hắn mới dở khóc dở cười nói: “Hoá ra, chỉ có một mình ta nhớ nỗi đau này, vậy ta nên đi tìm sự tha thứ của ai? Cả đời này của ta có thể tìm được sự tha thứ của ai đây?”

Thứ đau khổ nhất trên đời chẳng qua chỉ là sự hối hận đến tận cùng, đau đến tận xương tủy, lại phát hiện chỉ có bản thân mình mới có thể gặm nhấm nỗi đau này, ai cũng đều không tha thứ cho hắn. Không có ai vì hắn mà vượt ngàn dặm tìm y, không có ai vì hắn mà thắp một ngọn đèn vào ban đêm, không có ai vì hắn mà nán lại ở nơi suy tàn. Lương nhân trên thế gian này vốn không nhiều lắm, mất đi một Tống Nhạn Thư có một không hai, ai có thể bù đắp được nguyên vẹn như vậy?

Một nhi lang tốt đẹp, sống lưng lại chùng xuống, người đọc sách coi trọng thể diện, hắn lại rơi lệ từ đôi mắt kia, một giọt cũng không nhiều, nhưng lại là m.áu từ trong lòng rơi xuống.

Ta thật sự nghe không hiểu lời hắn nói, nghe hắn nói lộn xộn lặp đi lặp lại, vặt vãnh nghe một chút, khó tránh khỏi giải phiền cho hắn: “Oán ngẫu khó thành, luôn là lỗi của cả hai bên.”

*Oán ngẫu (怨偶): Phu thê bất hoà; phu thê không hoà thuận.

Thẩm Quy Trì lại phun ra một ngụm m.áu, cười bi thảm: “Không, vạn lần đều là lỗi của ta.”

Ánh mắt hắn nhìn ta thật sự rất phức tạp, ta lại lo lắng cho thần trí của hắn, gọi mấy thị vệ đưa hắn trở về, ta đứng ở cửa Tống phủ nhìn hắn đi xa.

Cuối con đường dài, có một người mặc tử y cưỡi ngựa đi đến, nhiều người như vậy, trong mắt ta lại chỉ nhìn thấy một mình hắn. Dáng vẻ ngân yên bạch mã, đến sắc xuân tháng ba cũng đều phải nhường cho hắn vài phần đắc ý.

Hắn từ xa đến gần, ghìm dây cương ở trước tượng sư tử đá của Tống phủ, Lục Uyên ngồi trên ngựa, mặt trời chói lọi ở trong mắt hắn. Hắn mở tấm lụa gấm vàng rực trong tay ra, rõ ràng là một đạo thánh chỉ tứ hôn. Hắn trấn định nhìn ta, còn chói mắt hơn cả mặt trời, hàm chứa nụ cười lưu luyến.

Hắn nói: “Tống Nhạn Thư, chỉ luận kiếp này, nàng phải gả cho ta rồi.”

Ta cũng cười, đáp: “Được.”

Cũng nên như vậy, kiếp này cho chàng, tiểu vương gia.

Chuyện cũ tiền trần đã không còn nữa, sau này mỗi một ngày đều là cuộc sống mới.

TOÀN VĂN HOÀN.