3

Trong kinh xảy ra chuyện lớn, Lục Uyên xuất kinh làm việc, lại gặp nguy hiểm bị mai phục, may mắn được trưởng tử Tống gia hay tin đến cứu, không có gì nghiêm trọng. Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh điều tra kỹ càng chuyện này, sau khi trấn an Lục Uyên, còn thưởng lớn cho Tống gia.

Ca ca ta ngược lại còn giận ta, giận một nữ nhi như ta lại lấy thân mạo hiểm giục ngựa ra ngoại ô kinh thành. Ta quấn lấy ca ca vừa xin lỗi vừa ăn năn, ca ca mới hừ lạnh một tiếng xem như bỏ qua. Lúc này mới hỏi ta sao lại biết có mai phục ở Thập Lý Đình kia.

Ta lắc đầu, rũ mắt nói, “Muội không biết, muội mơ thấy. Muội mơ thấy khắp người huynh đều là m.áu.”

Đúng vậy, nếu không phải do ta xen ngang một bước, biết được chuyện này, lúc này ca ca ta toàn thân đầy m.áu hẳn đã được đưa trở về, đến mức ngay cả thái y cũng nói phải chuẩn bị linh cữu. Trước mắt ca ca vẫn còn đang khỏe mạnh, thật sự rất tốt.

Ca ca đưa tay gõ đầu ta, “Cô nương ngốc, huynh vẫn còn đang khỏe mạnh.” Không biết ca ca có tin hay không, nhưng cũng không truy hỏi ta nữa, chuyển chủ đề nói về Lục Uyên.

Bởi vì Lục Uyên là đệ đệ ruột duy nhất của bệ hạ, tuổi tác lại nhỏ, nên người trong Thượng Kinh gọi hắn một tiếng tiểu vương gia.

Ta chưa bao giờ thấy ca ca đ.ánh giá cao một người như vậy, ca ca Tống Tri Chương của ta từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, nhưng lại khen Lục Uyên này lên trời, từ “tiểu vương gia” cũng không rời miệng.

Ta nghe đến phiền, vừa lúc nhìn thấy gã sai vặt đến báo tiểu vương gia đến bái tạ ca ta đã cứu giúp, ca ca liền vui vẻ đến mức ngay cả ta cũng không để ý, đi về chính sảnh.

Ta cũng trở về phòng ngủ trưa một giấc. Lúc tỉnh dậy nhớ tới hoa mai hẳn là đã nở, ta liền gọi Tiểu Miên đi hái hai cành mai cùng ta, nhưng đi nửa đường lại gặp Tống Doanh và... Lục Uyên.

Tống Doanh ôm hai cành hoa mai trong ngực, không biết trẹo chân như thế nào lại ngã lên người Lục Uyên, nhưng lần này hắn cũng lười duỗi tay ra, nhẹ nhàng tránh sang một bên, Tống Doanh liền nhào vào khoảng không, ngã xuống đất.

Ta xoay người định rời đi, lại bị Lục Uyên tinh mắt gọi lại, gương mặt hắn kiềm nén sự không kiên nhẫn, cười lạnh, “Tì nữ nhà ngươi có mỗi việc đi đường cũng không đi được sao?”

Tống Doanh vốn đang rưng rưng nước mắt ngẩng mặt nhìn Lục Uyên, sau khi nghe hắn nói như vậy sắc mặt nàng ta trở nên khó xử, hắn vậy mà lại xem nàng ta là tì nữ, còn nói trước mặt ta. Tiểu vương gia từ trước đến nay không gần nữ sắc, lời nói cũng thật cay nghiệt.

Ta cũng không tức giận với sự lỗ m ãng của hắn, lười biếng trả lời: “Đúng vậy. Cô nương nhà chúng ta nhìn thấy nhi lang trẻ tuổi tuấn tú đều sẽ mềm nhũn không chú ý như vậy. Tỉ như lần trước ta trượt chân.”

Lục Uyên hơi mở to hai mắt, rất khó tin nhìn ta, giống như có chút không biết làm sao với sự thản nhiên của ta, hắn chỉ cười lạnh một tiếng rồi quay đầu.

Tiểu Miên đi đến đỡ Tống Doanh, lúc Tống Doanh đi ngang qua ta lại dừng một chút, ta quay đầu nhìn nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Không phải ngươi vừa ý Thẩm Quy Trì sao?”

Nàng ta hơi co rúm lại, trên mặt có chút xấu hổ, nói: “Chỉ là vô tình cứu giúp, không dám có ý với hắn.”

Ta nhìn đôi mắt trong suốt của nàng ta, lại cảm thấy có chút châm chọc, đợi đến khi Thẩm Quy Trì có thành tựu, nàng ta hẳn sẽ quỳ trước mặt phụ mẫu, khóc nói vốn là vô tình cứu giúp Thẩm Quy Trì, nhưng vẫn luôn tình thâm, thỉnh cầu thành toàn.

Tống Doanh khó xử rời đi, còn lại một mình Lục Uyên, không biết sao hắn lại bước đến bên này, khẽ nâng cằm hỏi ta: “Ngày đó ở Thập Lý Đình, không nói đến chuyện các ngươi lấy được tin tức từ đâu, ngươi là nữ nhi khuê các vậy mà lại phóng ngựa đến, là có ý gì?” Hắn rũ mắt như vậy, ta liền thấy được sự nguy hiểm âm trầm của nhiếp chính vương trong kiếp trước.

Nghĩ tới nghĩ lui, tóm lại chỉ có lý do thiếu nữ ái mộ này là khả thi nhất.

Ta thuận miệng trả lời: “Ta đã nói rồi, chẳng qua ta chỉ ái mộ vương gia mà thôi, vương gia gặp khó khăn ta đương nhiên phải đến giúp. Đúng rồi, bánh trôi hôm đó có ngon không?”

Ta nói chân thành thiết tha, lại nhìn thấy lông mày Lục Uyên lộ ra một tia không được tự nhiên, nhưng hắn vẫn lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không ngon.”

Hắn suy nghĩ một hồi vẫn còn sợ ta đối với hắn rễ tình đâm sâu, nói: “Bổn vương trước giờ rất kén chọn, ngươi hãy sớm hết hi vọng đi.”

Ta cúi đầu nhìn chân hắn, quả nhiên vẫn còn thẳng, cũng không què như kiếp trước. Vương gia què quặt, đi đứng khó khăn thì cũng thôi, chỉ là chuyện này xảy ra với Lục Uyên lại làm cho người ta đặc biệt khó chịu, hắn vốn kiêu ngạo đến như vậy.

Ta nhẹ nhàng thở dài, lại nghe thấy hắn rũ mắt nhẹ giọng nói một câu: “Đa tạ.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Lục Uyên cười lạnh nói: “Việc nào ra việc đó, ta cũng sẽ không thích ngươi.”

Ta nhịn cười gật đầu.

Lúc này ta phải đi rồi, ta lướt qua Lục Uyên đi về phía trước, đi được vài bước, nhưng không tự chủ mà dừng chân lại. Thẩm Quy Trì đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn ta còn lạnh hơn cả tuyết. Đột nhiên hắn cười khẽ một tiếng, ánh mắt tối sầm, “Ta vốn tưởng rằng ngươi thật sự không thích ta, không nghĩ tới ngươi chỉ thích quyền quý.”

Giọng của Lục Uyên từ phía sau truyền đến: “Ngươi là ai?”

Thẩm Quy Trì không thiên vị mà nhìn lướt qua ta và Lục Uyên, môi ngậm một phần trào phúng, chậm rãi nói: “Vị hôn phu của Tống Nhạn Thư.”

“Ngươi có vị hôn phu rồi?”

Ta quay đầu lại nhìn Lục Uyên, tiểu vương gia quả nhiên trầm mặt xuống, ánh mắt hẹp dài của hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, "Tống Nhạn Thư, ngươi khá lắm.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta nghe rõ ràng hơn nhiều. Trên vai hắn có lớp tuyết mỏng, không hiểu sao lúc đối diện với Thẩm Quy Trì, bầu không khí lại căng giống như dây đàn. Lục Uyên cười lạnh một tiếng, liếc ta một cái, sau đó xoay người rời đi, khí thế kia, nói hắn muốn đi đến chiến trường cũng không quá đáng.

Ta đau đầu xoa mi tâm, có lẽ hôm nay ta không nên ra ngoài hái hoa mai.

Thẩm Quy Trì vẫn còn đứng trước mặt ta, ta càng đau đầu, hắn lại thêm một câu, gương mặt cất giấu ẩn nhẫn: “Hôn ước còn chưa huỷ một ngày, ngươi vẫn là thê tử chưa qua cửa của Thẩm gia ta, nên chú trọng lời nói và hành động của mình.”

Ta vừa nghe đã muốn bật cười, chẳng lẽ hôn ước này chỉ trói buộc nữ tử, không có tác dụng với nam tử, chuyện kia của hắn và Tống Doanh, còn không phải vẫn xảy ra dưới hôn ước của hai chúng ta sao? Trời lạnh như vậy, Thẩm Quy Trì còn mặc một thân áo mỏng, ngay cả tay áo cũng đã sờn, thanh y đơn bạc đứng như vậy, thật sự là một thân trong sạch cao quý.

Ta hỏi: “Tống gia chưa từng đưa áo đến cho ngươi sao?”

Thẩm Quy Trì nói: “Ta ở nhờ Tống phủ, không phải đến tống tiền. Y phục của ta có xấu hổ đến đâu cũng không nhận nổi bố thí như vậy.”

Ta cắn răng, chuyện cũ trước kia đều dâng lên trong lòng, ta đưa tay đẩy hắn một cái, “Ngươi giả bộ thanh cao cái gì? Ai rảnh sỉ nhục hai phần tôn nghiêm của ngươi? Sao ngươi lại coi trọng bản thân mình đến như vậy, có phải chỉ có Tống Doanh tự tay may áo đưa đến tay ngươi, ngươi mới vui vẻ nói đây mới để ý tới ngươi? Tống gia chưa từng có lỗi với ngươi.”

Ta nói: “Thẩm Quy Trì, tôn nghiêm là chính mình tự cho, không phải do người khác bố thí, nếu ngươi thật sự cảm thấy nhận thì trong lòng không được yên, vậy được, cũng không phải là đưa không, xem như ngươi nợ ta.”

Hắn bị ta vừa đẩy vừa mắng, cũng chưa từng tức giận, giữ chặt lấy bàn tay ta đẩy hắn, ấn vào ngực hắn, hắn rũ mắt nhìn ta, “Tống Nhạn Thư, ngươi rất chán ghét ta.”

Ta nói, không có.

Ta không chán ghét hắn. Ta hận hắn. Ta hận niềm yêu thích nóng rực như vậy của ta lại bị bao phủ bởi băng tuyết.

Thẩm Quy Trì đột nhiên giải thích: “Ta không nhận thuốc của nàng ta, cũng chưa từng qua lại với nàng ta.”

Ta ngẩn người, mới hiểu ra, hắn đang nói đến Tống Doanh.

Hắn bình tĩnh nói: “Ta không thích kiểu người như nàng ta, Tống Nhạn Thư.”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng rút lại tay của mình, ta lắc đầu nói, “Đây không phải là chuyện của ta. Hôn sự này vẫn phải hủy.”

Thẩm Quy Trì lui về phía sau nửa bước, càng lộ ra sự chênh lệch giữa ta và hắn, áo choàng lông cáo của ta và một thân rách nát của hắn quả thật không hợp nhau, hắn cười nhẹ một tiếng, giống như tự rước lấy nhục, một chữ rơi xuống như có ngàn cân treo sợi tóc, hắn nói: “Được.”

4

Hôn sự này chung quy vẫn phải hủy bỏ, mẫu thân tự mình giao hôn thư kia vào tay ta, một tờ giấy mỏng manh, bởi vì lâu năm nên hơi cũ, nhưng được bảo quản rất cẩn thận. Nghe nói lúc Thẩm Quy Trì chạy đến Thượng Kinh, dù gia sản có lụn bại đến như vậy nhưng hắn vẫn bảo vệ hôn thư này ở trong lòng.

Ta lật qua lật lại nhìn hồi lâu, bảo Tiểu Miên mang đến một chậu than, ném vào đốt không chút lưu luyến, hôn thư kia liền cuộn tròn lại, từng chút từng chút biến thành tro tàn.

Tiểu Miên còn khoan khoái nhẹ nhõm hơn cả ta, ta là nghìn tốt vạn tốt ở trong mắt nàng, một Thẩm Quy Trì vạn lần không xứng. Nàng đột nhiên “Ơ” một tiếng, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, sao người lại khóc?”

Ta cũng kinh ngạc, đưa tay chạm vào, quả thật có một giọt lệ rơi xuống. Ta cười nói: “Chậu than này khói lớn quá, hun cả mắt rồi.”

Nàng vội vàng dời chậu than đi, lúc trở về lại nghiêm túc nhìn ta nói: “Tiểu thư, nô tì cũng không biết sao, lần đầu tiên nhìn thấy lang quân Thẩm gia kia cũng không thích hắn, ngay cả dáng vẻ hắn đồng ý hủy hôn, cũng khiến cho người ta chán ghét đến như vậy. Giống như đã kết biết bao ân oán với chúng ta từ kiếp trước vậy. Người như hắn, có thích ai, có lẽ cũng sẽ không được như ý.”

Ta mỉm cười lắng nghe, trong lòng lại có chút ảm đạm. Sao ta có thể không có hận đây, nhưng Thẩm Quy Trì hiện tại, cái gì cũng chưa làm, ta cũng chỉ có thể nhịn xuống hàng vạn loại cảm xúc. Bây giờ hôn ước này đã chấm dứt, bẻ gãy đoạn nghiệt duyên này ngay từ đầu, không còn cách nào tốt hơn như vậy được nữa.

Tiểu Miên chuyển chủ đề, nàng nói: “Nhưng nô tì thấy, tiểu vương gia rất tốt. Nữ tử thích ngài ấy chắc phải xếp hàng từ đây đến Kim Lăng.”

Ta mở to mắt, ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao ngươi cứ nói câu nào cũng là cưới gả, chẳng lẽ ngươi muốn thành gia lập thất rồi?” Tiểu Miên nghe xong không khỏi xấu hổ, quay đầu không để ý tới ta nữa.

Chỉ là chuyện Tống gia từ hôn, rốt cuộc vẫn khó nghe, ai biết hay không biết đều sẽ mắng một câu Tống gia bạc tình. Phụ thân vì biểu lộ áy náy, chuẩn bị bồi lễ vô cùng phong phú, lại thêm các lợi ích khác. Nhưng Thẩm Quy Trì thẳng thắn, không cần một xu, hơn nữa còn tự xin rời phủ.

Lúc hắn rời khỏi phủ, ta từng đến gặp hắn một lần.

Ta hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Ta đoán rằng hắn hẳn rất thiếu kiên nhẫn với ta, nhưng lại lạ thường trả lời ta: “Một trạch viện cũ do bằng hữu cũ của phụ thân ta để lại.”

Ta đáp một tiếng, cũng không nghĩ ra gì thêm để nói với hắn, hắn lại nhẹ giọng hỏi: “Hôn thư đâu?”

Ta cười nói: “Đốt rồi.”

Khóe môi hắn kéo ra một độ cong khinh miệt, ta lại đột nhiên muốn hỏi thêm một câu, ta gọi hắn: “Thẩm Quy Trì.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên ta gọi hắn như vậy, hắn cũng hơi giật mình, ta hỏi: “Nếu một ngày nào đó ngươi cưới được nữ tử mình yêu thương, nàng ấy cũng thích ngươi. Đêm thành hôn, ngươi sẽ vén khăn trùm đầu của nàng ấy lên chứ?”

Câu hỏi rất kỳ lạ, không đầu không đuôi, nhưng lại rất dễ trả lời, Thẩm Quy Trì nói: “Đương nhiên.”

Bàn tay nắm chặt trong ống tay áo của ta đột nhiên buông lỏng, giống như nhẹ nhõm sau khi nhận được câu trả lời. "Đương nhiên" như đinh đóng cột, "Đương nhiên" như vốn lẽ là thế. Nhưng đêm thành hôn kiếp trước, ta thích hắn như vậy, ngay cả khăn trùm đầu cũng không được nhấc lên, rốt cuộc cũng nhận được đáp án từ trong miệng hắn —— Chỉ vì người mà hắn cưới, là ta, lại không phải là nữ tử mà hắn yêu thương.

Ta lấy ra ngân lượng giấu ở trong tay áo, đặt vào tay hắn, ta cũng không phải thương hại hắn, chỉ là ở một nơi đốt tiền như Thượng Kinh, nếu hắn lại chịu phải ủy khuất gì đó, kết quả đều sẽ nằm trên đầu Tống gia ta, ta nói: “Ngươi cầm lấy đi, ta dùng tiền riêng của ta giúp ngươi. Thẩm Quy Trì, ngươi cũng không cần trả lại, ngươi nợ ta quá nhiều, ngươi trả không nổi.”

Trầm Quy Trì yên lặng, ước chừng ngay cả hắn cũng không rõ rốt cuộc hắn nợ ta cái gì, chỉ rũ mắt nhìn túi tiền màu hồng dung tục kia.

Ta lại gọi hắn một tiếng “Thẩm Quy Trì”, trâm bạc trên tóc bị gió thổi, ta nhẹ giọng nói: “Không ai tin ngươi có thể phù dao trực thượng hơn ta, không ai tin ngươi có tiền đồ vạn dặm hơn ta, ta từ hôn, cũng không phải xem thường ngươi, chỉ là trước đây ta đã bỏ lỡ một chuyện, ta không thể lặp lại sai lầm của mình nữa, quá đau lòng rồi.”

*Phù dao trực thượng (扶摇直上): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là bay thẳng lên trời cao, một bước lên mây, tương lai rộng mở, đường đời thênh thang.

Thẩm Quy Trì khẽ mở to hai mắt, gió tuyết lướt qua tóc mai của hắn, hắn từ thời niên thiếu đã tự xưng là tài hoa, ta từ trước đến nay ít khi thấy hắn có dáng vẻ mờ mịt này, còn có chút hoảng hốt không biết từ đâu.

Hắn đưa tay, giống như muốn chạm vào ta, ta lại lui về phía sau nửa bước, nhàn nhạt làm một lễ.

“Nguyện quân phù dao trực thượng, giai nhân kề bên, phú quý vô song.”

Chỉ là không liên quan đến ta nữa.

5

Mùa đông này cực kỳ lạnh, nhưng cứ ở trong Tống phủ mãi cũng buồn chán. Từ khi ta sống lại một lần nữa, những phiền não trước kia đều đã quên hết, trong nhà có phụ mẫu ca ca trưởng bối, chỉ có một nữ nhi của ta, đương nhiên đối đãi ta như châu như ngọc. Ta cũng nuôi lại một số tính khí trước đây. Thật sự không biết, kiếp trước sao ta có thể bị mài đến kiệt sức như vậy.

Tiết trời ấm lên một chút, ta liền mang theo Tiểu Miên ra ngoài, lại bắt gặp hai tiểu thư nhà thị lang ở Trân Bảo Các phía Đông thành, nữ nhi Lâu gia, Vân Bài và Nguyệt Hồi.

Từ trước đến nay bọn họ đều không hợp với ta, ta nhìn thấy hai người bọn họ liền không có tâm trạng tốt, quả thật là vậy, ta nhìn trúng cái gì thì bọn họ cũng muốn cái đó.

Ta dứt khoát chọn hết một lần, cười híp mắt nhìn sắc mặt bọn họ càng lúc càng trở nên khó coi.

Thấy vẻ mặt của ta như vậy, muội muội Nguyệt Hồi thiếu kiên nhẫn hơn một chút, mở miệng châm chọc nói: “Tống Nhạn Thư, ta còn tưởng ngươi phải xấu hổ trốn ở nhà.”

Ta thắc mắc: “Ồ?”

Nàng ta không nhịn được mà nói thêm: “Chuyện đều đã truyền khắp Thượng Kinh, nhà các ngươi từ hôn với Thẩm gia lụn bại, chuyện bất lương như vậy, sao ngươi còn không xấu hổ chút nào? Được rồi, thanh danh của ngươi vốn đã bình thường, lần này lại tệ đến mức không ai muốn cưới.”

Ta đang nhìn một cái vương miện lưu ly, tinh mỹ không giống vật phẩm nhân gian, thuận miệng trả lời: “Ngươi quan tâm đ ến hôn sự của mình trước đi.”

Không đợi được câu đáp lại, ta đã thấy mặt của hai tỷ muội bọn họ đều đã hơi ửng đỏ, trên mặt đã duỗi thẳng hết nếp nhăn, còn hơi ngẩng đầu lên, dáng vẻ thẹn thùng không kém.

Ta theo ánh mắt của bọn họ nhìn lên trên, trên lầu hai có các chưởng sự khiêm tốn cúi đầu, vây quanh một vị thiếu niên lang tử y ngọc quan, bọn họ đang đi xuống cầu thang. Lục Uyên lười biếng đáp, đôi mắt lại nhìn xuống phía dưới, đúng lúc đụng phải ánh mắt của ta, hắn liền giống như không nhìn thấy mà quay đầu lại.

Hóa ra hai tỷ muội này, ăn mặc trang điểm đẹp như vậy, là đang chờ tiểu vương gia.

Nguyệt Hồi tiến lên một bước, đang muốn nói cái gì đó với hắn, lại nghe Lục Uyên phun ra hai chữ: “Ồn ào.” Hắn lạnh lùng đảo mắt qua, cho dù cô nương gia có nhiều dũng khí cũng không chịu nổi, chỉ có thể lui xuống, ta còn ngại chưa đủ, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Vân Bài, Nguyệt Hồi, không cần đồ trang sức các ngươi đã gói lại nữa sao?”

Ta đang vui vẻ nhìn bóng dáng cô đơn rời đi của hai tỷ muội, lại nghe thấy Lục Uyên cũng quay lại đối xử bình đẳng nói với ta một câu: “Ngươi cũng vậy.”

Ta nghẹn lại, thở dài một hơi.

Lục Uyên có vài phần do dự, hỏi ta: “Ngươi đã từ hôn rồi sao?”

Ta gật đầu. Hắn còn định nói cái gì nữa, nhưng lại thôi, chỉ đáp một tiếng, không hiểu sao khóe miệng hắn lại nhếch lên một chút.

Thân tín của hắn ở phía sau xì xào bàn tán, mấy lời xì xào hết lần này tới lần khác này cũng không nhỏ, bọn họ nói, tiểu thư Tống gia này, đối với vương gia thật sự là rễ tình đâm sâu, không chỉ đến tiễn biệt ở đình, mà còn từ hôn vì vương gia.

Ta cực kỳ kinh ngạc.

Lục Uyên lại kiêu ngạo không lên tiếng nữa, tiếp tục đi xuống cầu thang đi ra ngoài, lúc đi ngang qua ta thì dừng lại, rũ mắt nhìn ta, chậm rãi nói một câu: “Nếu Tống tiểu thư thật sự không có ai cưới, bổn vương cũng không phải không thể cân nhắc.”

Kiếp trước Lục Uyên từ đầu đến cuối đều không cưới thê tử, thế nhân truyền hắn đoạn tụ, hôm nay sống lại một lần nữa, ta ngược lại không nghĩ tới hắn có thể nói ra những lời như vậy, không khỏi giật mình, theo bản năng hỏi lại: “Thật sao?”

Tiểu vương gia mỉm cười, khẽ nhếch khóe môi, “Giả đó.”

Ta yên lặng, lại thấy hắn đưa tay ra, đỡ trâm cài giữa tóc mai của ta, thản nhiên sửa miệng nói: “Tùy vào tâm tình bổn vương.”

Ta ngước mắt nhìn hắn, lại thấy đáy mắt hắn có ý cười, giống như những vì sao vĩnh hằng tỏa sáng trong đêm. Hắn bước ra ngoài, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi lác đác, ẩn hiện trên chiếc áo choàng màu đen của hắn.

Ta hoảng hốt nhớ lại, năm đó ta và thứ muội bị quân địch bắt được, cũng là lúc tuyết rơi như vậy. Thẩm Quy Trì đưa đến năm rương vàng bạc đổi lấy Tống Doanh, quân địch lại càng tham lam hơn, vốn định trả người không có giá trị là ta về, nhưng lại nhất thời thay đổi chủ ý, muốn c.hém đầu ta trên sườn núi. Vương gia què bị ta giễu cợt, vậy mà lại giương cung bắn tên, một mũi tên bắn c.hết quân địch.

Hắn sinh ra đã tốt, địa vị tôn quý, nhưng lại què quặt, âm trầm đến mức người ta gọi hắn là “Vương gia mặt lạnh”. Hắn cởi áo choàng sai người đưa đến cho ta, nhưng lại không chịu đi đến trước mặt ta, chỉ đứng ở trong tuyết rơi rải rác, lẳng lặng nhìn ta. M.áu bắn tung tóe trên mặt ta, ta còn kinh hoàng chưa định thần lại được, chân mềm nhũn đến mức không đứng dậy nổi, khi đó Lục Uyên mới bước tới, hắn đi lại gian nan khó chịu, một thân gió tuyết, đưa tay về phía ta.

Trong lòng ta đột nhiên chấn động, giống như có một góc lòng đang sụp đổ, một số chuyện không biết được lại hiện lên.

Lục Uyên trước mắt vốn đang đi ra ngoài, lại như có cảm giác quay đầu, ánh mắt kia lại cực kỳ giống với nhiếp chính vương trong trí nhớ, âm trầm như vậy, mấy sợi tóc nhẹ nhàng bị gió thổi chạm vào, đột nhiên, hắn lại nhếch khóe môi, Lục Uyên lười biếng nói: “Tống Nhạn Thư, đừng nhìn trộm ta.”

(Còn tiếp)