Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên

Trận đấu cưỡi ngựa bắn cung kết thúc. Hàm Lộc cuối cùng bị Kiều Từ giành lấy.

Kết quả mặc dù bất ngờ, nhưng quân sĩ U Châu không cảm thấy mất mặt, trái lại họ càng vui mừng hơn.

Kiều Từ là đệ đệ của phu nhân quân hầu, chính là thê đệ (em vợ). Nếu là thê đệ của quân hầu thì cũng là một nửa người U Châu. Cậu giành chiến thắng thì cũng đâu khác gì người U Châu chiến thắng đâu? Huống chi lúc nãy cậu khí phách hiên ngang, đặc biệt là mũi tên cuối cùng xoay chuyển tình thế thực sự quá tuyệt vời, ai nấy đều nể phục.

Quân sĩ ồn ào bàn tán trận đấu ban nãy, lại tiếp tục mong đợi cuộc thi đấu vật bắt đầu.

Cuộc thi đấu vật chính là giao đấu với nhau trên võ đài, người thua sẽ phải bước xuống, người thắng cuộc tiếp tục đấu với người khác. Cứ thế, người cuối cùng thắng cuộc sẽ giành hàm Ly. Đối với võ công, thì thể lực và ý chí có tính khiêu chiến rất lớn. Trên võ đài cấm dùng phi tiêu và ám khí, còn các vũ khí khác không hạn chế.

Trong quân đội mà nói, thì cưỡi ngựa bắn cung thực dụng hơn.

Nhưng đây là thời loạn, mà thời loạn chỉ sùng bái anh hùng.

Từ tinh thần thượng võ mà nói, thi đấu trên võ đài thể hiện đầy đủ chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Dĩ nhiên ai cũng háo hức chờ xem trận so tài này.

...

Lộc Ly đài tầm nhìn vô cùng tốt, có thể bao quát võ đài và toàn bộ xung quanh.

Nhưng từ khi cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung của Kiều Từ vừa kết thúc, Tiểu Kiều liền bắt đầu mất tập trung.

Mặc dù biết đệ đệ đã xuống đài xử lí vết thương nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chẳng còn hứng thú xem người ta thi đấu nữa. Ngồi ở đó, nhưng ánh lại phiêu đãng nơi đâu.

Đầu tiên nàng nhìn xuống đài Huyền Vũ.

Đài Huyền Vũ cách Lộc Ly đài không xa, lại thấp hơn Lộc Ly đài nên vừa nhìn đã thấy hết.

Tô Nga Hoàng ngồi cạnh một quý phụ ở Ngư Dương, tư thế tao nhã, vẻ mặt đoan trang, ánh mắt nhìn giữa thao trường.

Màn chơi xấu vừa nãy của chất nhi Tô Tín dường như không ảnh hưởng đến nàng ta. Nàng ta không nói chuyện với các quý phụ bên cạnh. Mà các quý phụ kia có vẻ không thân thiết với vị “Ngọc lâu phu nhân” đến từ Trung Sơn này. Không ai chủ động bắt chuyện với nàng ta cả. Chỉ ngang nhiên hoặc lén lút nhìn nàng ta mấy cái, trong lòng đánh giá mái tóc nàng ta nhìn như tùy ý nhưng thực ra là tỉ mỉ tạo kiểu, hoặc nhìn đôi trâm cài lấp lánh chuỗi hạt, y phục mặc trên người, hoặc tư thế ngồi từ đầu đến cuối như muốn lấn át những quý phụ như họ. Sau đó ghé tai nói nhỏ với phụ nhân bên cạnh, thì thầm vài câu.

Tô Nga Hoàng trước sau như một, mặc kệ ánh mắt người bên cạnh thế nào, vẫn điềm nhiên như vậy.

Nhìn Tô Nga Hoàng xong, Tiểu Kiều lại liếc qua Ngụy Thiệu.

Hắn ngồi trên đài quan sát cùng đám người Công Tôn Dương, Lý Điển. Hắn ngồi chính giữa, nổi bật giữa đám người, vừa liếc mắt liền thấy được.

Tiểu Kiều chợt thấy ngạc nhiên. Tô Nga Hoàng giống như từ trên trời rớt xuống, Ngụy Thiệu bây giờ có biết nàng ta cũng ở đây, trên đài Huyền Vũ ngay cạnh hắn không nhỉ?

Nàng âm thầm quan sát Ngụy Thiệu. Thấy ánh mắt hắn vẫn tập trung nhìn hai võ sĩ đang giao đấu trên đài, thỉnh thoảng nghiêng người nói vài câu với Lý Điển hoặc Công Tôn Dương, có vẻ như đánh giá thân thủ của võ sĩ.

Tiểu Kiều nhìn một lúc lâu, từ đầu đến cuối hắn không quay đầu lại.

Tiểu Kiều rút ra kết luận, hắn còn chưa biết.

Lúc này một võ sĩ trên đài chiến thắng, đối thủ của hắn ngã xuống võ đài, bò dậy xấu hổ rời đi. Người chiến thắng đứng trên đài, nhận tiếng cổ vũ từ bốn phía.

Tiểu Kiều cũng bị thu hút, vừa định nhìn qua võ đài, lại thấy Ngụy Thiệu bỗng nhiên nghiêng đầu.

Mặc dù cách xa, nhưng bằng trực giác Tiểu Kiều dám chắc ánh mắt hắn đang nhìn về phía mình.

Tiểu Kiều bỗng thấy chột dạ giống như nhìn trộm bị người ta bắt được, lập tức nhìn về võ đài.

Ngụy Thiệu thấy Tiểu Kiều ngồi nghiêm chỉnh phía xa, thu hồi tầm mắt.

Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, muốn tập trung chú ý lên võ sĩ đang quyết đấu trên đài.

Không muốn phí hơi sức để ý đường huynh Ngụy Nghiễm hắn giờ khắc này đang nhìn cái gì, trong lòng huynh ấy đang nghĩ đến ai.

Bằng không, nếu để hắn nhìn thấy một màn Ngụy Nghiễm nhìn nàng như ban nãy, hắn sợ mình sẽ không khống chế được tâm tình, bạo phát ngay lập tức.

Mỗi lần hắn nhớ tới những lời nữ nhân tên Lan Vân kia nói, Ngụy Thiệu liền cảm giác mạch máu dưới da như sôi trào, như có hàng ngàn mũi kim đang đâm hắn.

Hắn không muốn tin. Nhưng hắn biết nữ nhân tên Lan Vân này, mặc kệ mục đích của nàng ta là gì, thì những lời nàng ta nói là sự thật,

Hắn cùng biểu huynh Ngụy Nghiễm có gần hai mươi năm tình huynh đệ. Bởi Ngụy Nghiễm hơn mình mấy tuổi, làm việc cẩn trọng đáng tin, chưa từng phạm sai lầm gì, nên trước giờ vẫn luôn tin tưởng hắn.

Cũng bởi thế, khi đột nhiên biết được huynh trưởng có tâm tư với thê tử mình, lại còn khinh nhờn nàng, hắn cảm thấy thực sự tức giận, cùng cảm giác bị sỉ nhục làm hắn khó kiềm chế nổi.

Nếu đổi thành người khác, có băm thành trăm mảnh cũng không giải được mối hận trong lòng, có mười người cũng sớm bị hắn chém thành thịt vụn.

Nhưng đây lại là huynh trưởng mà hắn luôn kính trọng.

Mặc dù là chuyện đã qua hai ngày, mặc dù hắn vẫn đang kiềm chế bản thân, nhưng ngay lúc này đây, trong đầu hắn tưởng tượng ra tình cảnh ngày hôm đó, Ngụy Thiệu bỗng nhiên lại cảm thấy trong máu như nổi lên từng cái gai nhọn đâm vào hắn, khiến hắn không cách nào chuyên tâm nổi.

“Quân hầu thấy không? Đây chính là nhân tài mà thần mới nhắc với người. Họ Sử tên Tuấn, là người Bàn Vân huyện Đức Châu, có danh là Bàn Vân thiết thương (cây thương sắt ở Bàn Vân), lực cánh tay mạnh hơn người. Tổ tiên hắn cũng là anh hào, từng làm quan huyện Huỳnh Dương, sau này gia cảnh sa sút nên về quê làm nông, thần cũng vô tình nghe được người ta tiến cử, nên mới chiêu gọi hắn…”

Lý Điển ghé lại gần, chỉ vào võ sĩ đang đấu võ trên đài, phấn khởi nói.

Võ sĩ kia chừng hai mươi, thân hình cường tráng, sử dụng cây thương bằng sắt dài trượng tám, thân thủ bất phàm, mỗi lần xuất chiêu đều bức đối thủ lùi về sau, xung quanh tiếng hô hào ủng hộ không ngừng.

Ngụy Thiệu nghe thấy Lý Điển nói chuyện với mình, hắn mới tỉnh lại, thôi không nghĩ đến chuyện kia nữa, lần thứ hai tập trung tinh thần, nhìn về phía võ đài.

...

Sử Tuấn quả nhiên võ nghệ cao cường lại dũng mãnh hơn người, không phụ lòng Lý Điển chờ mong liên tiếp đánh hạ 7 đối thủ, làm quân sĩ trong giáo trường điên cuồng hò hét. Đánh người khiêu chiến cuối cùng rơi xuống đài, Sử Tuấn vung thương, hét lên: “Còn ai không phục? Bàn Vân Sử Tuấn cung kính bồi tiếp!”

Đôi mắt hắn đảo xung quanh, dưới đài không ai dám lên ứng chiến.

Lý Điển vui mừng, đang định khen ngợi thì chợt thấy trên đài Bạch Hổ đối diện có một người đứng dậy, từ trên đài nhảy xuống, bước nhanh về phía võ đài. Hắn thân cao bảy thước, eo hùm lưng báo, tuổi chừng hai bảy hai tám – không ai khác, chính là người đi cùng Viên Đại hôm trước, nghĩa tử của Viên Giả – Đinh Khuất.

Đinh Khuất nhảy lên võ đài, nói: “Ta là Đinh Khuất ở Hạ Mật! Hôm trước theo gia thúc đến Ngư Dương, được khoản đãi ở lại đến hôm nay. Khi ở Sơn Đông ta từng nghe đến Lộc Ly đại hội, hôm nay vinh hạnh được tham dự. Thấy các hạ thân thủ bất phàm, lại khiêu chiến nên ta thấy ngứa ngáy tay chân, có thể để một ngoại lai như ta bêu xấu được không?”

Hắn dựng thẳng cây trường kích, vẻ mặt ngạo mạn.

...

Đinh Khuất, người Hạ Mật, sau đầu quân cho Viên Giả thì mới được nhiều người biết đến. Năm ngoái Viên Giả đánh với Bắc Hải bị trúng kế rơi, may được Đinh Khuất xả thân cứu, chém giết thoát khỏi vòng vây nên mới thoát thân. Từ đó Viên Giả nhận hắn làm nghĩa tử, đi đâu cũng dẫn theo bên người.

Lần này Viên Đại đến U Châu, Đinh Khuất cũng được đi theo. Hôm trước trong yến tiệc bị mất mặt, Đinh Khuất khi đó không dám biểu hiện gì, nhưng trong lòng vẫn luôn bực tức, nhớ mối nhục này. Sớm đã có tâm tư, muốn lấy lại mặt mũi trước vạn quân sĩ U Châu. Rốt cuộc cũng chờ được cơ hội này, hắn không kiềm chế được nhảy ra, lên đài ứng chiến. Nói xong, không kìm được liếc mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp trên Lộc Ly đài.

Nam tử trên đời này, tám chín phần mười đều háo sắc. Đinh Khuất này cũng không ngoại lệ. Ban sáng đi theo Viên Đại tới đây, xuống ngựa đúng lúc thấy Tiểu Kiều theo Từ phu nhân xuống xe ngựa, khi đó hắn liền đoán nàng là thê tử của Ngụy Thiệu.

U Châu Ngụy Thiệu năm ngoái cưới Kiều nữ Duyện Châu nổi tiếng xinh đẹp, Đinh Khuất đã nghe từ lâu. Lại thấy tiểu phụ nhân trang phục hoa lệ, dung mạo xinh đẹp hơn người, lúc đó không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Sau thấy mỹ nhân đứng trên đài cao đánh trống, phong hoa tuyệt đại khiến người ta say đắm, giờ hắn bước lên đài, trừ việc muốn rửa nhục ra thì còn muốn nhân cơ hội thể hiện bản lĩnh trước mặt mỹ nhân.

Tiểu Kiều làm sao biết mình vô tình lọt vào mắt người khác. Ngồi một lúc lâu, cuối cùng thấy Sử Tuấn kia thắng cuộc, tưởng vậy là xong rồi ai ngờ lại có biến, một người bỗng dưng nhảy ra khiêu khích, nàng ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn.

...

Lý Điển liếc Ngụy Thiệu, thấy sắc mặt hắn bình thản, không biểu hiện gì hết.

Trường hợp như vậy, Đinh Khuất kia đã ứng chiến, bên mình làm chủ nhà cũng phải đồng ý, thông báo lại quy tắc, nổi trống lên bắt đầu trận đấu.

Tên Đinh Khuất này quả nhiên không phụ danh quán quân trong quân đội Viên Giả, hung mãnh hơn người. Mặc dù Sử Tuấn cũng võ nghệ siêu phàm nhưng thiếu kinh nghiệm chiến đấu, thua xa Đinh Khuất thân kinh bách chiến, đấu chừng hai mươi hiệp đã bị đầy lùi lại, bị Đinh Khuất đánh một gậy vào sau lưng, phun búng máu, thua trận.

Đinh Khuất vênh váo lấy kích chỉa vào Sử Tuấn trên nền đất, đi quanh võ đài một vòng, cười to nói: “Cái gì mà Bàn Vân thiết thương chứ, còn không phải bại tướng dưới tay Đinh Khuất ta!”

Chu thị vẻ mặt giận dữ, từ ghế ngồi đứng dậy,

Tiểu Kiều cũng sững lại, quay đầu nhìn Từ phu nhân bên cạnh. Thấy bà bất động, cũng không đứng dậy, chỉ có ánh mắt nhìn xuống nghiêm nghị hơn bình thường chút thôi.

...

Quân sĩ U Châu bốn phía ban nãy còn hò hét vang dội, nay im lặng. Thấy Đinh Khuất vênh váo tới mức này, dưới đài ồn ào, ai nấy đều giận dữ.

Sử Tuấn hổ thẹn, chạy đến trước đài quan sát Ngụy Thiệu ngồi, quỳ xuống tạ tội.

Ánh mắt Ngụy Thiệu sắc lạnh, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì hết, chỉ híp mắt, khẽ hất cằm.

Lý Điển hiểu ý, nói: “Thắng bại là chuyện thường, ngươi có tội gì chứ? Mau xuống chữa thương.”

Sử Tuấn cúi đầu đi. Đinh Khuất trên đài đứng lại, lần thứ hai liếc ngắm giai nhân trên Lộc Ly đài, lại nhìn về phía đài quan sát, nói: “Ta nghe nói Yên hầu U Châu tài năng hơn người, có danh là Chiến thần. Lúc ở Sơn Đông vẫn luôn mong được lĩnh giáo. Nay có cơ hội tốt, Yên hầu có thể vui lòng chỉ giáo không?”

Lời này đúng là ngông cuồng vô lễ đến cực điểm. Cho dù là Lý Điển thân kinh bách chiến, có định lực cao nghe xong cũng tức giận, đang muốn đứng dậy thì có bóng người khác đã đứng lên trước.

Ngụy Nghiễm nói: “Ngươi người phương nào? Chỉ là chó săn dưới trướng Viên Giả, may mắn thắng được 1 trận mà tưởng được hóa thành người ư? Ngươi làm gì có tư cách so chiêu với thống lĩnh bốn mươi vạn tướng sĩ U Châu ta? Ta chính là đại quận Ngụy Nghiễm, ta bất tài, nguyện tiếp vài chiêu với ngươi. Ngươi thắng ta rồi nói tiếp!”

Ngụy Nghiễm nhảy xuống đài, tới trước giá binh khí lấy một cây gậy sắt, bước lên võ đài.

Quân sĩ thấy Ngụy Nghiễm lên đài, tâm tình lại kích động.

Đinh Khuất thấy Ngụy Nghiễm lấy gậy sắt làm vũ khí, hiển nhiên không coi hắn ra gì, tức giận nói: “Cũng tốt. Chính ngươi thích bị nhục, đừng trách ta không nể mặt.” Nói xong giơ kích nghênh chiến.

...

Trên võ đài Ngụy Nghiễm đối chiến với Đinh Khuất, còn trên đài cao, con mắt duy nhất của Từ phu nhân vẫn dõi theo hắn.

Ban đầu vẻ mặt bà nghiêm túc, về sau trở lại bình thường.

Một lát sau, Tiểu Kiều nhìn bà, vẻ mặt bà đã điềm nhiên như thường, quay đầu nói với Tiểu Kiều: “Gã này thiếu đòn. Đến U Châu ta vênh váo. Để Nghiễm nhi giết chết nhuệ khí của hắn cũng được.”

Từ phu nhân vừa dứt lời, Tiểu Kiều liền nghe thao trường bùng nổ tiếng hoan hô, một thanh trường kích bay văng ra, gậy sắt của Ngụy Nghiễm quét ngang, nhanh như chớp đánh vào lưng Đinh Khuất giống như cách ban nãy hắn đánh Sử Tuấn vậy. Đinh Khuất nằm lăn trên đài, miệng phun máu.

Đinh Khuất vừa tức vừa xấu hổ, giãy dụa bò dậy muốn khiêu chiến tiếp. Gậy sắt của Ngụy Nghiễm chặn ngang cổ họng hắn, nói: “Tưởng ta không dám giết ngươi? Viên Giả hung bạo thế nào, có thể làm khó được ta sao?”

Cổ họng Đinh Khuất bị chặn, không thể động đậy. Viên Đại bên kia thấy tình thế không ổn cuống quýt chạy xuống đài, quay về phía Ngụy Thiệu nói: “Yên hầu bớt giận. Là hắn lỗ mãng, không nghe ta căn ngăn nên mới hồ đồ. Mong Yên hầu nể tình huynh trưởng mà tha cho hắn một mạng. Về ta sẽ nói lại với huynh trưởng mang lễ vật đến đây tạ lỗi!”

Ngụy Thiệu ngước mắt nhìn Ngụy Nghiễm trên võ đài, sắc mặt bình tĩnh.

Ngụy Nghiễm nhìn hắn một lát, từ từ thu gậy sắt lại.

Viên Đại vội sai người lên đài khiêng Đinh Khuất đi.

Ngụy Nghiễm bước xuống đài dưới tiếng hoan hô cuả tướng sĩ. Đến đây Lộc Ly đại hội kết thúc. Mặc dù có chuyện ngoài ý muốn nhưng vẫn chấn động lòng người. Không chỉ tung hô thiếu niên hào kiệt Kiều Từ, mà màn đấu cuối cùng giữa Ngụy Nghiễm và Đinh Khuất là thi triển oai phong, quân sĩ phấn khởi hô hào.

Từ phu nhân thấy hai huynh đệ Ngụy Thiệu Ngụy Nghiễm đi về phía Lộc Ly đài, biết bọn họ đến đón mình, bèn đứng dậy. Tiểu Kiều và Chu thị đỡ hai bên, đi xuống bậc thang gặp hai huynh đệ họ.

Từ phu nhân vẻ mặt vui mừng, nói: “Huynh đệ đồng tâm, thắng lợi đồng lòng. U Châu có hai huynh đệ cháu, lòng ta được an ủi nhiều.”