*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên

Lộc Ly đài nằm trên cao, vạn người chú ý, Tiểu Kiều biết giờ khắc này có biết bao con mắt đang nhìn mình, thấy đệ đệ đang nhìn mình cười, nhưng với thân phận của nàng, để tránh hiềm nghi cũng chỉ dám mỉm cười một cái, không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, nhưng đôi mắt ánh lên tia khích lệ lại chẳng thể che giấu.

Ngay lúc đó, Tiểu Kiều nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu, quay đầu liếc một cái.

Trên cầu thang, bóng người mặc y phục đỏ nhạt xuất hiện.

Nàng nhận ra người này. Là Tô Nga Hoàng.

Tô Nga Hoàng một tay nhấc gấu váy, hai bên trái phải có hai thị nữ theo hầu, y phục đỏ nhạt bước trên bậc đá xanh, yểu điệu thướt tha, đang đi về phía Từ phu nhân.

Còn chưa đến gần đã bị chặn lại.

Thị vệ đi tới bẩm báo với Từ phu nhân, nói phu nhân Tả Phùng Dực Công Tô thị đến, xin bái kiến bà.

Từ phu nhân đã thấy Tô Nga Hoàng từ trước nhưng vẫn thản nhiên, cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ lệnh cho nàng ta vào.

Chu thị nghe nói phu nhân Tả Phùng Dực Công Tô thị liền quay đầu lại, thấy Tô Nga Hoàng đứng đó, vẻ mặt liền khó chịu.

Thị vệ cho Tô Nga Hoàng đi vào. Tô Nga Hoàng bước tới trước mặt Từ phu nhân, cung kính vái lạy bà.

Từ phu nhân khẽ cười, bảo nàng ta không cần đa lễ.

Tô Nga Hoàng lại cúi chào Chu thị.

Chu thị hừ một tiếng, nói: “Đứng lên đi. Ngươi mặc dù là quả phụ, nhưng trước đây cũng là phu nhân Tả Phùng Dực Công, ta chỉ là một phụ nhân quê mùa sao dám nhận lễ lớn như vậy.”

Lúc bà ta nói chuyện, mặt nghiêng về một bên.

Tô Nga Hoàng vẫn tươi cười, đứng dậy nhìn về Tiểu Kiều đang ngồi cạnh Từ phu nhân, cười nói: “Sau khi biệt ly ở Lư Nô ta vẫn luôn nhớ muội muội, mong có ngày gặp lại. Mà nay cuối cùng đã được toại nguyện rồi.”

Tiểu Kiều cũng mỉm cười, khẽ gật đầu nói: “Được phu nhân mong nhớ như vậy, ta vô cùng cảm kích.”

Hai người đối đáp xong, Chu phu nhân nói: “Ngươi đến đến Ngư Dương khi nào vậy? Sao không báo trước một tiếng, làm thế càng khiến chúng ta thất lễ.”

Tô Nga Hoàng vội nói: “Phu nhân có chỗ không biết. Lộc Ly là đại hội anh hùng, cháu có một chất nhi tên Tô Tín, là giáo úy Trung Sơn, tài cưỡi ngựa bắn cung xuất chúng, muốn đến đây thử tài. Lần này cháu đến đây, thứ nhất là để cổ vũ cho chất nhi, thứ hai là vì mặc dù nhiều năm chưa đặt chân tới Ngư Dương, nhưng trong lòng cháu vẫn luôn nhung nhớ ngoại cô tổ mẫu và phu nhân. Nay mượn cơ hội này cố ý đến đây thăm hỏi. Hôm qua tới muộn, chỉ muốn ngay lập tức đến phủ bái kiến, nhưng lại sợ quấy rầy ngoại cô tổ mẫu và phu nhân nghỉ ngơi nên mới không dám nói, thầm nghĩ để sáng nay tới bái chào cũng tiện.”

Chu phu nhân giật giật khóe môi, không nói nữa.

Chính giữa thao trường được bố trí là nơi so tài cưỡi ngựa bắn cung. Xếp hàng, điểm danh, ba mươi hai võ sĩ nhảy lên ngựa, tay cầm cung, tinh thần phấn chấn, đứng yên chờ hiệu lệnh xuất phát.

Tô Nga Hoàng chỉ vào nam tử cao lớn mặc áo tím ở chính giữa, cười nói: “Hắn chính là chất nhi của cháu, mặc dù chỉ nhỏ hơn cháu mấy tuổi nhưng đã rèn luyện trong quân đội Trung Sơn mấy năm, nhọc công cố gắng cuối cùng cũng có chút danh tiếng, may mắn được cử đến Ngư Dương hiến kỹ, làm trò trước mọi người.”

Tiểu Kiều liếc hắn một cái.

Tô Tín tuổi chừng hai mươi, dáng người cao lớn, cưỡi con ngựa ô truy (Một giống ngựa lông trắng pha xanh), yên ngựa khảm bảo thạch dưới ánh mặt trời lấp lánh, nổi bật trong đám võ sĩ. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo cưỡi trên lưng ngựa, có vẻ tự tin vô cùng.

Từ phu nhân cũng nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Là một thiếu niên anh hùng.”

Tô Nga Hoàng vội cảm tạ, liếc mắt định đi về phía Từ phu nhân, nhưng vừa nhấc chân lại nghe Chu thị nói: “Không biết sáng nay ngươi đến nên không sắp chỗ cho ngươi ở đây. Ta thấy trận đấu cưỡi ngựa bắn cung sắp bắt đầu rồi, ngươi đến cổ vũ cho chất nhi, sao còn không đi xuống đài Huyền Vũ?”

Đài Huyền Vũ ở cạnh Lộc Ly đài, là chỗ dành cho phụ nhân quý tộc đến đây xem thi đấu.

Tô Nga Hoàng ngừng chân, nhìn Chu thị một chút, rồi cười nói: “Đa tạ phu nhân sắp xếp. Vậy cháu đi xuống đây, chờ một lát cháu lại đến phủ bái kiến ngoại cô tổ mẫu và phu nhân.” Nói xong lại uyển chuyển cúi đầu chào Từ phu nhân và Chu thị, nói tạm biệt Tiểu Kiều rồi mới xoay người, dẫn theo thị nữ thướt tha đi xuống.

Tô Nga Hoàng đi rồi, Từ phu nhân vẻ mặt như cũ, Chu thị nhìn theo bóng lưng nàng ta, khinh thường hừ một tiếng.

Tiểu Kiều nhìn bà ta một cái, ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng lại kinh ngạc.

Không ai so với nàng cảm thụ được lực sát thương của Chu thị, vì thế nàng không ngạc nhiên với hành động gần như xua đuổi của Chu thị với Tô Nga Hoàng.

Nàng chỉ ngạc nhiên vì Tô nữ luôn khôn khéo giao tiếp với mọi người, tại sao lại để Chu thị ghét tới như vậy.

Chu thị nói chuyện lúc nào cũng đâm ngang, không khách khí chút nào.

Xem ra trong mắt bà ra, trừ mình ra thì Tô nữ cũng là đối tượng bị căm ghét.

Lúc này giáo trường náo động cũng dần yên tĩnh lại, toàn trường im lặng nín thở nhìn về ba mươi hai võ sĩ đang sẵn sàng thi đấu.

Tiểu Kiều biết trận đấu sắp bắt đầu, cũng không rảnh nghĩ đến những chuyện khác, tập trung nhìn bên dưới, tìm bóng dáng đệ đệ.

Trong tiếng lệnh xuất phát, ba mươi hai võ sĩ đồng loạt thúc ngựa, tranh nhau hướng về vạch đích có gắn chuông vàng cách xa hơn trăm trượng. Khi xuất phát ba mươi hai con ngựa chạy đúng đường của mình, đến khi chạy khoảng hơn hai mươi, ba mươi trượng thì dần có khoảng cách trước sau, võ sĩ cưỡi ngựa đỏ thẫm chạy nhanh nhất giương cung nhắm vào chuông vàng, võ sĩ cưỡi ngựa trắng theo sau vung gậy đánh tới, người cưỡi ngựa đỏ vội cúi người né gậy, rút kích đánh trả, hai bên giao đấu.

Quy tắc của cuộc thi là mỗi người chỉ được mang tối đa 3 mũi tên, nếu bắn hết tên mà không trúng chuông vàng, hoặc bị ngã xuống đất thì bị loại.

Nếu đã có người mở đầu, thì các võ sĩ còn lại cũng làm theo. Huống chi nội quy cũng cho phép. Ai cũng muốn ngăn cản đối thủ, muốn là người đầu tiên xông ra khỏi vòng vây bắn rơi chuông vàng. Trong tiếng trống dồn dập cùng tiếng hò hét cổ vũ của quân sĩ quanh thao trường, đường đua trình diễn màn thi đấu quyết liệt. Rất nhanh, lần lượt có người không trụ nổi bị ngã xuống ngựa.

Được nửa chặng đường, ba mươi hai võ sĩ ban đầu còn lại chưa tới một nửa. Số kia hoặc bị thương ngã xuống ngựa, hoặc bị cướp mất cung tên, hoặc đã bắn ba mũi tên mà chưa trúng chuông vàng.

Kiều Từ sử dụng binh khí là song kích. Từ nhỏ cậu đã say mê võ nghệ, sớm tối đều khổ luyện trong giáo trường trong nhà, trời đông giá rét hay ngày hè nóng nực, gió mặc gió, mưa mặc mưa đều chăm chỉ tập luyện. Cơ thể cậu lại có gân cốt dẻo dai, giống như sinh ra để tập võ, thế nên nhiều năm qua đều thuận buồm xuôi gió, mà con ngựa Ngụy Nghiễm đưa cho cậu cũng là ngựa quý cả ngàn mới chọn được 1 con, mặc dù mới cưỡi không lâu nhưng rất có linh tính, hôm nay người ngựa hợp làm một, còn chưa được nửa chặng đua đã có xu thế dẫn đầu.

Cậu vừa đánh bại một võ sĩ bám theo sau định cướp cung tên của mình, cuối cùng lấy kích đánh cho đối phương ngã xuống ngựa.

Đó là đối thủ thứ ba mà cậu đánh bại.

Quân đội của Ngụy Thiệu xưa nay đều dũng mãnh, Lộc Ly đại hội tuy chỉ là một cuộc tranh tài nhưng là súng thật đạn thật, võ sĩ đều mặc giáp hộ thân.

Kiều Từ là người nhỏ tuổi nhất trong đó, trong thao trường có không ít quân sĩ biết cậu là đệ đệ của Nữ quân, vừa xuất phát đã thu hút sự chú ý của mọi người. Chờ đến giữa trận đấu, thấy tài cưỡi ngựa của cậu siêu phàm, võ nghệ xuất chúng, liên tiếp đánh bại ba tên võ sĩ, mà ra tay khắc chế chứ không như một số võ sĩ còn lại, vì muốn thắng nhanh mà ra tay âm hiểm, chiêu nào cũng đánh vào chỗ yếu của đối phương.

Mọi người thấy cậu trên lưng ngựa đấu mười mấy hiệp với đối phương, cuối cùng đỡ đòn, trở tay lấy cán kích đánh đối phương rơi xuống ngựa, trong lòng đều kính trọng, bắt đầu hô hào cổ vũ cho cậu.

maxresdefault

(Kích mà Kiều Từ sử dụng)

Đệ đệ nổi bật như thế, lại được mọi người cổ vũ ủng hộ, Tiểu Kiều mặc dù vui mừng nhưng trong lòng vẫn khẩn trương lo lắng. Hai mắt mở to, dõi theo bóng lưng của cậu, tay nắm chặt thành đấm, không dám chớp mắt lấy một cái.

Kiều Từ sau khi đánh bại võ sĩ kia lập tức kẹp bụng ngựa. Con ngựa dường như cũng cảm nhận được ý nghĩ của chủ nhân, chạy hết tốc lực về đích, vượt qua mấy người phía trước. Ngay khi cậu giương cung cài tên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người muốn bắn mũi tên thứ nhất, thì bỗng dưng một cây đao lớn bổ ngang xuống, Kiều Từ vội thu cung né tránh, quay đầu thấy một võ sĩ mặc áo bào tím đuổi theo sau, hai mắt hung hãn – chính là Tô Tín đến từ Trung Sơn.

Tô Tín lại bổ cây đao xuống lần thứ hai. Kiều Từ lập tức rút song kích ra đỡ, dưới tiếng hô hào ầm ĩ từ bốn phía, hai người giao đấu quyết liệt, nháy mắt đã qua hai mươi chiêu.

Tô Tín là con trai trưởng của đại huynh Tô Nga Hoàng. Đại huynh của Tô Nga Hoàng lớn tuổi hơn nàng ta rất nhiều, thế nên hắn cũng không kém tuổi nàng ta là bao. Mười năm trước Hạnh Tốn còn chưa nhập vào Lạc Dương thì cô cô của hắn – Tô Nga Hoàng gả cho Lưu Lợi, Tô gia cũng từng vẻ vang một thời. Nhưng đến giờ gia tộc suy tàn, Tô Tín vẫn tham vọng chức lớn quyền cao, sẵn có tài cưỡi ngựa bắn cung nên cũng lặn lội đến đây, muốn một trận thành danh ở Lộc Ly đại hội.

Thế nên ban nãy vừa bắt đầu hắn đã ra tay hung ác, liên tiếp đánh bị thương mười mấy người, chém giết mở đường, lại thấy Kiều Từ dũng mãnh, hắn liền coi tiểu tướng áo bào trắng này làm kình địch. Mắt thấy cậu vượt lên dẫn đầu, chuẩn bị bắn tên, hắn liền ra sức đuổi theo ngăn cản.

Hai người cứ đấu chừng hai mươi hiệp như thế, Kiều Từ càng đánh càng hăng, mà Tô Tín dần không địch lại, thấy phía sau lại có một võ sĩ xông lên, trong lòng lo lắng. Hắn bèn nghĩ ra một kế.

Kiều Từ đánh một kích xuống, hắn chợt hét to một tiếng, mặt tỏ vẻ đau đớn, cơ thể cũng nghiêng ngả giống như bị thương sắp rơi xuống ngựa.

Kiều Từ lập tức thu tay lại, lại không ngờ trong chớp mắt Tô Tín rút dưới yên ngựa ra một con dao nhỏ, đâm về phía Kiều Từ.

Kiều Từ thấy mũi dao lóe lên vội vàng tránh né, nhưng bị đánh bất ngờ, một cánh tay bị lưỡi dao rạch qua, có áo giáp bảo vệ nhưng tay áo cũng bị rách một vết dài, cúi đầu thấy máu đỏ nhuộm đẫm.

Nơi này cách Lộc Ly đài một khoảng hơi xa, nhưng Tiểu Kiều vẫn thấy tình huống không đúng. Tim đập thình thịch, cũng không để ý xung quanh, nàng đứng dậy chạy ra lan can mở to mắt nhìn xuống.

Kiều Từ và Tô Tín giao đấu, rõ ràng đã thắng, lại không ngờ Tô Tín giở trò làm Kiều Từ bị thương, quân sĩ hai bên hét ầm lên. Tô Tín coi như không nghe thấy, chơi đểu Kiều Từ xong, hắn cắn răng thúc ngựa chạy về đích. Đến gần, hắn giương cung bắn.

Mũi tên thứ nhất bắn ra, xẹt qua sợi dây thừng treo chuông.

Tô Tín thất vọng, vội cài tên vào cung, ngắm bắn mũi tên thứ hai.

Nhưng ngay lúc đó, một mũi tên gắn lông trắng từ phía sau bay vọt lên, xẹt ngang qua người hắn, tựa như tia chớp vọt thẳng tới chuông vàng cách cả mười mấy trượng.

Người bắn tên là Kiều Từ.

Trên thao trường tất cả mọi người im lặng như tờ, vô số ánh mắt gắt gao nhìn theo mũi tên đó.

Mũi tên xé rách không khí bay về đích, thẳng tắp ghim vào bia gỗ.

Dây thừng đứt ngang, chuông vàng lung lay mấy cái, rớt xuống mặt chiêng đồng bên dưới.

Một tiếng “Coong” vang lên, dư âm kéo dài.

Tô Tín đờ người, trơ mắt nhìn tiểu tướng mặc áo bào trắng phóng ngựa như gió vượt qua mình, chạy về đích tung người xuống ngựa, bước nhanh tới bia gỗ nhổ mũi tên ra, sau đó nhảy lên đài giơ cao mũi tên, vẫy tay hoan hô nhìn bốn phía.

Trên thao trườngtiếng hô như sấm dậy. Các quý phụ Ngư Dương trên đài Huyền Vũ chăm chú nhìn Kiều Từ, sau đó thì thầm bàn tán.

Tim Tiểu Kiều đập thình thịch giờ cũng bình tĩnh lại.

Dưới nắng vàng rực rỡ, nàng nhìn thấy đệ đệ mình giơ tay lên, ngân giáp lấp lánh, khí phách hiên ngang.

Mà trên thao trường rộng lớn, giờ khắc này, hầu như tất cả mọi người đều vì tài năng của cậu mà hò hét.

Tiểu Kiều kích động, sống mũi cay cay, không kìm được giơ tay che miệng.

Ngụy Thiệu lúc này đang đứng trên đài quan sát cách đó không xa. Ánh mắt hắn dời khỏi người thiếu niên, nhìn về Lộc Ly đài đối diện.

Hắn nhìn thấy nàng đứng tựa vào lan can, hai tay che mặt, hiển nhiên là mừng đến phát khóc.

Khóe môi Ngụy Thiệu nhếch lên. Bất chợt, theo bản năng hắn đưa mắt nhìn đường huynh Ngụy Nghiễm cách đó không xa.

Ngụy Nghiễm đang đưa mắt nhìn về phía Lộc Ly đài. Hắn hơi ngẩng đầu, có vẻ đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Thao trường rộng lớn, Kiều Từ đứng trên đài cao tập trung sự chú ý của mọi người. Đại tướng quân Lý Điển nói với Công Tôn Dương: “Người này tuổi trẻ tài cao, lại có cốt cách. Chỉ cần cho cậu ta thời gian sẽ làm nên nghiệp lớn.”

Không có ai lưu ý đến ánh mắt lơ đãng của Ngụy Nghiễm.

Ngụy Thiệu dời mắt, vẻ mặt bình thản.