Ngụy Nghiễm không ở cùng người nhà họ Ngụy, từ lâu hắn đã chuyển ra ngoài sống một mình, nên trong thành cũng có nhà của hắn.


Hai năm nay Ngụy Thiệu không ở U Châu, giao U Châu cho Ngụy Nghiễm trấn giữ. Ngụy Nghiễm đóng quân ở Đại quận, nên nhà cửa ở đây phần lớn bỏ không. Nay hắn trở về, đương nhiên phải có người hầu đầy đủ. Mời Ngụy Thiệu đến chỗ mình ở, vào cửa, qua thùy hoa môn, bước vào phòng khách, sai hạ nhân thắp nến.


Thùy hoa môn: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)


Hạ nhân nhanh chóng bưng lên một bàn ăn thịnh soạn, lại dâng lên rượu ngon, Ngụy Nghiễm tự mình rót đầy cho Ngụy Thiệu, nói: "Đoạt được Thạch Ấp cũng giống như nhà đã mở cửa, từ phía Tây đánh vào Tấn Dương dễ như trở bàn tay. Đáng chúc mừng! Ta kính Trọng Lân một ly!"


"U Châu là gốc rễ Ngụy gia, nhiều năm vẫn vững như thành đồng vách sắt, công lao của huynh trưởng không thể kể hết, ta cùng kính huynh!"


Hai người ngồi xuống, mỗi người uống một bình, Ngụy Nghiễm thấy Ngụy Thiệu cầm bình rượu lên ngửi, cười nói: "Sao nào? Biết tại sao ta mời đệ đến nhà không? Người xưa có câu Triệu tửu mãnh, Yến tửu miên, Tần tử sáp. Phủ ta mới ta nhận vào một tên hạ nhân biết ủ rượu, tổ tiên của hắn từng là danh sư ủ rượu trong cung nhà Triệu, có thể cất được rượu mạnh hiếm thấy. Có đồ tốt như vậy sao ta có thể chiếm làm của riêng, đương nhiên phải mời Nhị đệ cùng uống."


(Triệu tửu mãnh, Yến tửu miên, Tần tử sáp: rượu nhà Triệu thì mạnh, rượu nhà Yến dịu, rượu nhà Tần chát.)


Lại rót đầy, cười nói: "Có rượu ngon làm sao có thể thiếu mỹ nhân?" Dứt lời liền vỗ tay, phía sau bức rèm vang lên tiếng sáo du dương, một hàng tú nữ y phục rực rỡ nối đuôi ra, nhảy múa theo tiếng sáo, tất cả đều là nghệ kỹ Ngụy Nghiễm nuôi, dáng người uyển chuyển, lay động như tiên.


Ngụy Nghiễm ra hiệu cho nữ tử đẹp nhất trong đó tới rót rượu cho Ngụy Thiệu, Ngụy Thiệu phất tay, không cho nàng ta lại gần. Ngụy Nghiễm sững sờ, sau đó ha ha cười to, nói: "Trọng Lân vẫn luôn như vậy, thanh tâm quả dục, tránh xa tửu sắc như xa cái ác vậy. Trước đây như thế, bây giờ trong nhà có thê tử xinh đẹp, dong chi tục phấn như thế này càng không lọt vào mắt Trọng Lân."


Ngụy Thiệu cười một tiếng, cũng không giải thích gì, chỉ cầm bầu rượu lên, rót vào ly.


"Cũng được, đệ tới nhà ta thì chính là khách, nếu khách không vui thì cho các nàng lui đi, đỡ ồn ào huynh đệ chúng ta nói chuyện!"


Ngụy Nghiễm phất tay, quản sự ở bên lập tức cho nhạc công dừng lại, vũ nữ cũng lùi ra nhanh như khi đến. Hai người uống mấy ly, Ngụy Nghiễm hỏi về chuyện phòng thủ ở Thạch Ấp, nhắc nhở Ngụy Thiệu phòng bị Trần Tường phản công.


Ngụy Thiệu nói: "Bây giờ có Công Tôn tiên sinh tạm thời trông coi thay ta, vấn đề không lớn. Chuyện đau đầu nhất là Trần Bàng không chịu quy hàng. Trần Bàng là dân du mục nhiều năm ở đó, khá được lòng người, nếu hắn không hàng, sợ rằng dân chúng Thạch Ấp chỉ một lòng hướng về Tịnh Châu."


Ngụy Nghiễm nói: "Đúng là Trần Bàng có tài, nếu thực sự không hàng, giết hắn để răn đe dân chúng mới là đối sách, giữ lại như vậy không khéo sau này lại là mối họa. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ân uy cùng lúc mới là tài dùng binh."


Ngụy Thiệu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng Công Tôn tiên sinh khuyên ta nên kiên nhẫn, tạm thời cứ để đó, qua một thời gian lại tính."


Ngụy Nghiễm nói: "Đệ biết vì sao hồi nhỏ đệ có danh hiệu tiểu bá vương không? Đó là vì đệ cương trực, có chủ kiến, dám nghĩ dám làm. Nếu là mấy năm trước, mười Trần Bàng chỉ sợ cũng rơi đầu. Nếu ta đoán không lầm thì chính đệ cũng không muốn giết Trần Bàng, nên mới giữ lại mạng hắn. Nếu đệ có sát tâm, Công Tôn Dương có khuyên nhiều hơn nữa cũng vô dụng. So với trước đây, ta thấy đệ trầm ổn hơn không ít."


Ngụy Thiệu mỉm cười: "Đừng mãi kể chuyện lúc trước, huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, uống rượu mới là việc quan trọng." Vừa nói vừa rót một ly cho Ngụy Nghiễm.


Ngụy Nghiễm mỉm cười bưng rượu lên chóp mũi ngửi, trước mắt bỗng nhiên hiện ra cảnh ban ngày gặp tiểu phụ nhân ở cửa hàng giấy đỏ.


Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng vẫn bị kinh diễm. Dung nhan diễm lệ, có lẽ cả đời này chẳng gặp ai hơn nữa, dáng người tuy chưa đủ thướt tha nhưng lấy mắt nhìn người của hắn, chỉ cần nhìn một cái đã thấy đặc biệt, kết hợp giữa thiếu nữ thanh thuần và thần thái tiểu phụ nhân khiến nàng càng thêm cuốn hút, làm hắn không thể dời mắt. Tiểu phụ nhân nhà nào kia dường như ghét mình nhìn nàng như vậy, xoay người quay lưng về phía hắn. Nàng cũng không biết búi tóc rủ xuống nơi cổ áo không giấu được cần cổ ngọc ngà, nửa ẩn nửa lộ, như dương chi bạch ngọc khiến người ta mơ tưởng. Lúc ấy tâm động, đừng nói là một bộ giấy tơ đỏ, cho dù bảo hắn vay mượn vạn tiền để đổi được nụ cười của giai nhân, hắn cũng tìm trăm phương ngàn kế làm bằng được.


Năm xưa hắn từng nghe theo sắp xếp của Từ phu nhân lấy thê tử. Chưa đầy hai năm, thê tử đã đổ bệnh qua đời. Từ đó hắn chưa lấy thêm người nào nữa, đến tận bây giờ. Nhưng hắn không giống Ngụy Thiệu, chưa bao giờ hắn kìm nén dụ c vọng, bên người hắn không thiếu nữ nhân. Mặc dù hắn không thiếu nhưng hắn chưa bao giờ đặt ai vào lòng, qua một đêm đến ngày hôm sau đã không nhớ được tướng mạo người ta cũng có.


Nhưng giống như hôm nay, gặp tiểu phụ nhân mới cưới chưa lâu kia khiến lòng hắn xao xuyến, cảm giác đó trước giờ chưa từng xuất hiện.


Lấy thân phận địa vị của hắn, muốn kiểu nữ nhân gì mà không có, cho dù là phụ nhân của gia đình lớn nhất Lạc Dương, chỉ cần hắn nhìn trúng cũng có thể chiếm được. Nhưng không ngờ, khi theo đuôi xe ngựa của nàng liền thấy nàng vào cửa Ngụy gia.


"Biểu huynh, ta đưa tổ mẫu trở lại, trên đường tổ mẫu mấy lần nhắc tới huynh. Nói huynh bây giờ chỉ có một thân một mình, bên người không có ai chăm sóc, lại không chịu dọn về nhà ở, tổ mẫu không yên tâm. Huynh không muốn về nhà có phải vì mẫu thân của ta không?"


Chu phu nhân không thích Ngụy Nghiễm. Lúc còn ở cùng nhau, tuy không đến mức gây khó dễ, nhưng lại phòng bị khắp nơi. Ngụy Nghiễm biết được, từ lúc hắn mười bảy mười tám tuổi liền dọn ra ngoài ở, đến tận bây giờ.


Ngụy Nghiễm đang mơ màng, nghe Ngụy Thiệu nói như vậy, lấy lại tinh thần, cười nói: "Không liên quan đến cữu mẫu. Ta phó ng đãng quen rồi, sống ở dưới mí mắt tổ mẫu phải gò bó, ta không thích." Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, lại nói: "Nếu lần này ngoại tổ mẫu lại sắp xếp hôn sự cho ta, đệ biết thì báo ta một tiếng, ta sẽ thu xếp về sớm."


Ngụy Thiệu cười nói: "Tổ mẫu cũng là quan tâm huynh."


Ngụy Nghiễm cười cười: "Nếu an bài cho ta hôn sự giống đệ, ta sẽ nhận."


Ngụy Thiệu đang rót rượu, nghe vậy, tay cầm bình rượu dừng giữa không trung, giương mắt nhìn Ngụy Nghiễm.


Ngụy Nghiễm biết mình lỡ lời, che giấu cười nói: "Đệ muội là mỹ nhân hiếm thấy, Trọng Lân đệ đúng là có phúc. Vừa được mỹ nhân, lại được Duyện Châu, tổ mẫu an bài cuộc hôn nhân này không thể tốt hơn nữa."


Ngụy Thiệu cười một tiếng, rót đầy một ly, bưng lên, hướng Ngụy Nghiễm hư kính rồi từ từ uống.


...


Cuối giờ Hợi Ngụy Thiệu mới về. Lúc hắn vào cửa, bước chân hơi loạng choạng, cái quạt bị hắn phá hư mấy ngày trước vừa được sửa xong va vào khung cửa, đầu chếnh choáng, hắn dừng lại, chống tay lên cửa.


Tiểu Kiều hai năm qua đã có thói quen ngủ sớm. Thật ra là ngoài việc ngủ sớm, nàng cũng không có chuyện gì để làm. Bình thường vào lúc này, trừ phi có tâm sự không ngủ được, nếu không đã ngủ từ lâu. Vừa rồi chờ mãi không thấy Ngụy Thiệu về, nàng đành leo lên giường trước, phòng yên tĩnh, đang mơ màng ngủ thì bị Ngụy Thiệu về đánh thức, nàng vội vàng khoác áo xuống giường. Thấy hắn đang đứng trước cửa, mùi rượu nồng nặc, biết hắn say liền gọi vú già đỡ hắn vào.


Hai, ba bà vú bên ngoài vội vàng tới đỡ Ngụy Thiệu.


Ngụy Thiệu ngước mắt nhìn Tiểu Kiều chăm chú, nhưng cũng không đến gần nàng. Thấy nàng cũng đang nhìn mình, vẻ mặt lo lắng, có lẽ tối nay rượu hắn uống mạnh hơn so với rượu bình thường, ngực chợt thấy khó chịu, cơn say càng nặng hơn, hất cánh tay mấy bà vú ra, tự bước vào phòng.


Tiểu Kiều ở chung với Ngụy Thiệu không quá hai ngày, liền biết được hắn dường như khá chú trọng quy củ, bình thường quần áo đa số đều màu đen nhưng không một chút qua loa. Người hầu trong tây phòng từ lâu đã biết Chúa Công có thói quen tắm rửa thay quần áo mỗi ngày. Vương bà bà không có ở đây, một bà vú họ Lâm thấy hắn trở về, liền sai người xách nước vào, rất nhanh liền chuẩn bị xong xuôi.


Bà vú Lâm biết khi tắm Chúa Công không thích có người ở bên cạnh, chuẩn bị xong mộc thang ( nước gội đầu) liền dẫn người ra bên ngoài chờ, đợi tắm xong rồi vào dọn.


"Nước nóng đã chuẩn bị xong, phu quân có muốn đi tắm không?"


Tiểu Kiều hỏi hắn.


Ngụy Thiệu không trả lời, đưa lưng về phía nàng tháo kiếm, "Cạch" một tiếng đặt kiếm lên bàn, xoay người vào phòng tắm.


Tiểu Kiều cũng biết hắn tắm không cần người hầu hạ, lại càng không muốn mình hầu hạ. Thấy hắn vừa cởi áo vừa đi vào trong, bóng người biến mất ở cửa phòng tắm, mình cũng không thể về ngủ, bèn ngồi chờ.


Nàng đợi một lát, lúc đầu còn có thể nghe được tiếng nước rào rào bên trong, sau đó liền yên tĩnh, cũng không có tiếng động.


Tiểu Kiều chần chờ một chút, cảm thấy có gì đó không đúng, cuối cùng vẫn đứng lên, ngừng thở rón rén đến gần phòng tắm, Khẽ vén rèm che, nhanh chóng liếc mắt vào trong.


Ngụy Thiệu ngồi dựa trong thùng nước tắm, hai cánh tay khoát lên vách thùng, đầu hơi ngửa về sau, nhắm mắt lại.


Hóa ra là đã ngủ.


Tiểu Kiều dĩ nhiên không có hảo cảm đối với người này.


Nhưng bây giờ nàng cũng không muốn hắn cứ ngủ say như vậy. Chần chờ một lát, bèn gọi hắn một tiếng "Phu quân".


Hắn dường như ngủ rất say, không có phản ứng.


Tiểu Kiều lại gọi to hơn.


Hắn vẫn không có phản ứng.


Tiểu Kiều đi vào, cầm gáo nước bên cạnh thúc vào cánh tay hắn, gọi lần nữa "Phu quân".


Ngụy Thiệu cuối cùng cũng phản ứng, mí mắt hơi giật giật, sau đó từ từ mở mắt ra.


Trông hắn vẫn còn mơ màng vì say, mặt còn vương giọt nước, khiến đôi mắt càng thêm sâu thẳm. Bởi vì đầu hơi ngửa về phía sau, hầu kết đại diện cho nam nhân ở cổ càng lộ rõ, bờ vai rộng, cánh tay cùng với ngực, cả cơ thể thần bí màu đồng dưới ánh nến lấp lánh ánh nước.


Hắn vừa mở mắt, Tiểu Kiều liền quay đầu đi, nhìn chằm chằm cái khăn tắm bên cạnh, nói "Chàng vừa mới ngủ".


Ngụy Thiệu nhắm mắt, giơ tay xoa trán, có vẻ đau đầu. Sau đó giật giật bả vai, từ từ ngồi thẳng người, mắt nhìn nàng.


Tiểu Kiều xoay người, đi ra ngoài.


Sau lưng truyền tới tiếng nước "Rào ", hình như hắn đứng dậy.


Bước chân Tiểu Kiều nhanh hơn.


"Y phục của ta, mang lại đây."


Sau lưng vang lên giọng nói của hắn, khàn khàn.


Tiểu Kiều không thể làm gì khác hơn là dừng lại, lấy một bộ y phục sạch sẽ trên giá, quay lại đưa cho hắn.


Hắn đã đi ra, dùng cái khăn lớn tùy ý vây quanh hạ thân, cầm y phục khoác lên người, tùy ý thắt lại, chiếc khăn liền rơi trên đất, hắn bước chân trần ra ngoài.


Cũng không biết tối nay hắn uống bao nhiêu, nhưng có vẻ say không nhẹ, phòng tắm hơi tối, lại có hơi nước, lúc hắn xoay người không để ý bên cạnh có một cái kệ đặt thau rửa mặt, Tiểu Kiều trơ mắt nhìn hắn va vào.


Bởi vì quá cao, "Ầm" một tiếng, hắn va vào cái kệ.


Cái kệ bằng gỗ cứng, cú va này chắc chắn rất đau.


Hắn đứng lại.


"A... -- "


Tiểu Kiều nghe hắn kêu khẽ một tiếng, giơ tay che trán.


Mặc dù không thấy được vẻ mặt, nhưng chỉ cần tưởng tượng là biết.


Nàng không nhịn được, cười một tiếng.


Tiếng cười mặc dù rất nhỏ, thật ra chỉ vừa xuất hiện ở cổ họng đã bị nàng kìm lại, nhưng lỗ tai Ngụy Thiệu rất nhạy bén, hắn quay đầu lại.


Hắn nhíu đôi lông mày, nhìn nàng chăm chú.


Vẻ mặt Tiểu Kiều lập tức trở nên nghiêm túc.


Bàn tay che trán của hắn từ từ hạ xuống.


"Ai để cái kệ ở đây?" Giọng hắn nghe rất khó chịu.


"Nó vẫn luôn ở đây mà." Tiểu Kiều nói nhỏ.


"Nếu nó cản đường, để thiếp bảo người hầu dọn đi."


Nàng lại nói thêm một câu.


Ngụy Thiệu lại nhìn nàng chăm chú.


"Không cần."


Hắn lạnh lùng nói một câu, vòng qua cái kệ, lần này cuối cùng cũng thuận lợi ra phòng tắm.


Tiểu Kiều cắn môi theo hắn ra ngoài, mở cửa để cho bà vú Lâm và người hầu đi vào dọn dẹp. Vú già nhanh chóng dọn xong, đi ra khỏi phòng.


Tiểu Kiều đóng cửa lại, quay đầu thấy hắn đã nằm trên giường, nhắm mắt lại.


Nàng liền thổi tắt đèn, trong bóng đêm cẩn thận bò lên giường, không đụng vào hắn dù chỉ một chút.


Nàng vừa nằm xuống một tí liền nghe Ngụy Thiệu nói: "Ta khát."


Nói vậy, dĩ nhiên muốn nàng rót nước cho hắn.


Tiểu Kiều bò dậy, cũng không đụng vào hắn, bò xuống giường, thắp đèn, đến bên bàn rót nước trà, bưng đến trước giường cho hắn.


Ngụy Thiệu ngồi dậy uống nước. Tiểu Kiều bỏ ly trà không lên bàn, tắt đèn lần nữa, lại cẩn thận bò lên giường.


Nàng mới vừa nằm xuống, còn chưa điều chỉnh xong tư thế ngủ lại nghe Ngụy Thiệu nói: "Còn khát."


Tiểu Kiều chợt nghi ngờ. Nghi ngờ có phải mới vừa rồi mình đã đắc tội hắn, nên giờ hắn mượn rượu giả say để sai khiến mình?


Nếu sinh ở thời hiện đại, thì nàng liền đạp hắn xuống giường, để hắn tự uống no nước.


Nhưng thời này, thê tử hầu hạ phu quân là lẽ dĩ nhiên.


Tiểu Kiều leo xuống, thắp sáng ngọn đèn dầu, rót cho hắn một chén nước, đưa đến trước giường.


Ngụy Thiệu mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy nước uống.


"Phu quân còn khát không ? Uống thêm một ly nữa nhé?"


Tiểu Kiều hỏi hắn.


Ngụy Thiệu đưa ly nước cho nàng, nhìn nàng một cái, chân mày hơi giật giật, cũng không trả lời, nằm xuống giường.


Tiểu Kiều đứng cạnh giường một lúc lâu, thấy hắn hình như đã ngủ mới để lại ly trà, lần nữa thổi đèn, từ từ bò lên giường.


Trước khi thổi đèn nàng đã xác định vị trí của hắn, lúc đi lên cẩn thận tránh qua, không ngờ mới vừa leo lên, cái chân của hắn lại xích ra, cả người nàng liền mất thăng bằng, ngã đè lên hai chân hắn.


Tiểu Kiều cảm giác dưới ngực mình cứng ngắc, hình như đụng vào đầu gối hắn, sợ hết hồn, vội vàng chống tay bò dậy. Nhưng xung quanh tối mịt, tay nàng loạng quạng đặt lên đùi hắn. Còn chưa kịp rụt tay về, liền cảm giác hắn thở mạnh một tiếng ngồi dậy, trước mặt một bóng đen xẹt qua, hắn liền đè nàng xuống.


"Vừa nãy rất buồn cười, phải không?"


Hơi thở của hắn rất nóng mang theo cả hơi rượu, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo vang bên tai Tiểu Kiều.