CHƯƠNG 665: KHIÊU KHÍCH

Vừa mới sáng sớm, Ân Thiên Thiên thức giấc thấy tin tức liên quan đến Cảnh thị càn quét khắp thành phố T.

Ân Bách Phú đọc bài báo xong thì không khỏi nhíu mày, Lý Mẫn ở bên cạnh cũng quan tâm hỏi: “Sẽ không có vấn đề gì chứ? Cảnh thị là công ty lớn như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?”

Ân Bách Phú nhìn tờ báo rồi khẽ nói một câu: “Sẽ không có vấn đề gì, con rể của Ân Bách Phú tôi đâu có dễ bị đánh gục như thế? Tin tưởng cậu ấy một lần!”

Với người ngoài mà nói, Ân Thiên Thiên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, dù sao trong lòng cô đã có quyết định, làm gì còn quan tâm những nguy cơ mà Cảnh thị đang gặp phải bây giờ, không phải sao?

Khi Ân Thiên Tuấn tới cũng nhìn thấy bài báo nhưng anh vẫn thong dong như thường ngày, còn nói với Ân Thiên Thiên rằng: “Thiên Thiên, hôm nay em vẫn chưa uống sữa đâu đó, mau uống đi, tránh cho Cảnh Liêm Uy lại gọi ngày ba lần hỏi…”

Khoé miệng Ân Thiên Thiên không khỏi cong lên, cô ngoan ngoãn chạy đi uống sữa, đang uống lại vừa đúng lúc nhận được điện thoại của Cảnh Liêm Uy, cô lập tức trở nên dịu dàng: “Bài báo đó là có chuyện gì vậy, ba mẹ rất lo lắng đó.”

Cảnh Liêm Uy trong điện thoại chỉ cười nhẹ nhưng không trả lời, anh hỏi: “Có ngoan ngoãn ăn sáng không đấy? Con có quấy em không?”

Đưa tay xoa bụng, Ân Thiên Thiên trả lời: “Không có, con rất ngoan.”

“Ừm, Thiên Thiên…” Thoáng dừng lại một chút, cuối cùng Cảnh Liêm Uy vẫn nói: “Mấy ngày nay có lẽ anh sẽ rất bận, em ở nhà ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, không được suy nghĩ lung tung, đợi anh xử lý chuyện bên này xong sẽ về đón em, ở nhà, mẹ sắp ép ba và anh chị đến điên rồi…”

Ân Thiên Thiên mỉm cười, nhẹ giọng đáp một tiếng, cũng không còn hỏi chuyện liên quan đến bài báo nữa.

Nếu anh muốn cô yên lặng chờ đợi thì cô chờ thôi.

Tập đoàn Cảnh thị.

Cảnh Liêm Uy cúp điện thoại xong thì quay người đi vào phòng họp rộng lớn, lúc này vẫn có rất nhiều người trong ban giám đốc của Cảnh thị đang ngồi đó, trên mặt ai nấy đang mang vẻ tự tin và ưu sầu nhàn nhạt.

Đặt điện thoại xuống, Cảnh Liêm Uy khẽ nói: “Tiếp tục đi.”

Ký ức rườm rà tiếp tục bắt đầu, mọi người đang nghiên cứu thảo luận làm sao để Cảnh thị tiến thêm bước nữa, thậm chí có được nhiều lợi ích hơn trong cuộc đấu tranh với Đổng thị lần này, nhưng không ai chú ý tới bài báo về Cảnh Liêm Uy, cho dù có liên quan đến nguy cơ tín nhiệm của nhà họ Cảnh thì họ vẫn lựa chọn tin tưởng, đi theo…

Nếu như ở thành phố T này, gia tộc lớn rắc rối phức tạp như nhà họ Cảnh cũng sụp đổ thì thật sự không còn gì có thể đáng tin cậy nữa…

Gần đến khi cuộc họp kết thúc, Cảnh Liêm Uy đứng dậy khẽ cúi đầu khom người với những người ở đối diện, động tác này khiến cho toàn bộ người phía dưới đều sợ hãi sững sờ, ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh rồi nhanh chóng đồng loạt đứng dậy, thoáng chốc trong phòng vang lên âm thanh chân ghế trượt trên mặt đất, chói tai mà rõ ràng.

Cậu ba…

Cảnh Liêm Uy dừng lại ba giây rồi ngẩng đầu nói với mọi người: “Rất xin lỗi vì chuyện riêng của tôi đã mang lại ảnh hưởng cho Cảnh thị, nhưng tôi rất vui, vui vì bây giờ mọi người vẫn lựa chọn đứng về phía Cảnh thị, đứng về phía nhà họ Cảnh, chúng tôi sẽ không phụ sự tín nhiệm của mọi người, tôi sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này, không để mọi người phải tiếp tục lo lắng nữa…

Cũng không để Thiên Thiên phải lo lắng nữa…

Đơn giản, thắng thắn, không hề quanh co vòng vèo.

Cảnh Liêm Uy nói cho mọi người một cách đơn giản suy nghĩ của mình, lời này nhanh chóng truyền khắp Cảnh thị. Những nhân viên ban đầu còn lo lắng có phải Cảnh Liêm Uy thật sự bị tâm thần hay không cũng quyết định chờ trước xem sao rồi nói. Dù sao trên đời này, trong quốc gia này, nếu người tâm thần phạm tội thì sẽ không phải chịu hình phạt, tình huống này khiến mọi người sợ hãi…

Ra khỏi phòng họp, trong văn phòng Cảnh Liêm Uy, Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình đã đợi anh ở đó, vẻ mặt âu sầu.

“Thế nào rồi? Thế nào rồi? Em đã nghĩ ra cách chưa?” Vừa mới vào Cảnh Liêm Bình đã truy hỏi, Cát Thành Phong vội đóng cửa lại, Cảnh Nguyên Phước cũng sốt sắng nhìn theo: “Có dự định gì chưa? Ông Mộ Dung nói thế nào? Em định làm gì?”

Mấy câu hỏ liên tiếp khiến Cảnh Liêm Uy không khỏi quay đầu nhìn anh ấy, trong mắt đều là vẻ chế nhạo: “Anh, em thấy anh cũng rất hợp với bộ phận PR hoặc bộ phận thông tin đấy.”

Ngụ ý là quá mức dài dòng…

Cảnh Liêm Bình nhướn mày, kiêu ngạo quay đầu ngồi lên sofa, không nói gì nữa, chỉ là đôi mắt thi thoảng lại nhìn qua, trong mắt là vẻ lo lắng rõ ràng.

Cảnh Nguyên Phước thấy Cảnh Liêm Uy chẳng lo lắng gì thì hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy chuyện này tương đối nguy hiểm, ông nhẹ nhàng nói: “Nếu không giấu được chuyện này nữa thì dứt khoát nói ra đi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhà họ Cảnh chúng ta vẫn có thể tiếp nhận được…”

Quay đầu nhìn Cảnh Nguyên Phước, Cảnh Liêm Uy không nói gì, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Chuyện anh có bệnh về tâm thần chắc chắn không thể để lộ ra ánh sáng, một khi chuyện này bị lộ ra sẽ không thể vãn hồi. Thiên Thiên bị kéo vào, nhà họ Ân sẽ bị kéo vào, nhà họ Cảnh cũng sẽ bị kéo vào, những người bên cạnh quan tâm anh đều sẽ bị phóng viên bám riết không tha. Nếu đã biết rõ sẽ có kết quả này, sao anh có thể để chuyện này xảy ra? Chỉ là có lẽ cách làm của anh sẽ khiến anh phải chịu một vài lời trách cứ… khó thể tưởng tượng…

“Yên tâm đi, con biết phải làm thế nào.” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng ngắt lời Cảnh Nguyên Phước, cho họ một ánh mắt an tâm.

Lần này, Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình chỉ đành mang tâm trạng cực kỳ nghi hoặc rời khỏi văn phòng anh.

Họ vừa đi, Cát Thành Phong nhanh chóng chắn trước mặt Cảnh Liêm Uy, lông mày nhíu lại thật chặt, hỏi: “Cậu ba, thật sự phải làm vậy sao? Anh chắc chứ? Nếu đến khi đó xảy ra chuyện gì thì mợ ba sẽ giết tôi! Tôi sẽ bị cậu cả và ông chủ băm thây thành ngàn mỉnh! Tôi sẽ bị bà chủ và cô chủ lăng trì xử tử đấy!”

Anh buồn cười nhìn Cát Thành Phong, không ngờ cậu ấy lại có tế bào hài hước như thế?

Cảnh Liêm Uy vỗ vai cậu rồi nói: “Yên tâm đi, tôi biết phải làm gì.”

Trả lời giống như với Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình, chỉ là hiệu quả hoàn toàn khác nhau, Cát Thành Phong lo lắng đến bạc cả đầu, vẫn không thể yên lòng…

Thế giới bên ngoài vẫn đang nghiên cứu bệnh tình Cảnh Liêm Uy, thậm chí danh từ y học “bệnh tâm thần tính cách cố chấp” cũng bị họ nghiên cứu triệt để, có triệu chứng gì, phản ứng thế nào…

Theo nguồn tin, sau khi cậu chủ nhà họ Đổng tiết lộ cậu ba nhà họ Cảnh bị bệnh tâm thần tính cách cố chấp, từ đầu đến cuối nhà họ Cảnh không hề đưa ra câu trả lời trực tiếp. Thông qua các chuyên gia, chúng ta biết các biểu hiện, hành vi của người bị tâm thần tính cách cố chấp, đến giờ vẫn chưa phát hiện cậu ba Cảnh có triệu chứng phát bệnh…

Chỉ là, cảm xúc của bệnh nhân tâm thần tính cách cố chấp dao động lớn, tâm ghen tỵ và nghi ngờ vô căn cứ đều sẽ tăng lên trên diện rộng, điểm này chúng tôi cũng không tìm thấy tình huống cãi nhau hay bạo lực gia đình giữa hai vợ chồng từ cô Ân…

Trên báo chí, vô số phóng viên đều đưa tin về chuyện này, thậm chí còn khiến gần như tất cả mọi người đều quan tâm chuyện này, ngay cả cuộc sống hàng ngày thời gian này của Ân Thiên Thiên cũng bị điều tra rõ ràng, chỉ tiếc là không tìm được một vết thương trên người cô, cho dù bị thương thì những vết thương đó cũng có thể lần theo dấu vết điều tra…

Mọi đầu mối đều như không liên quan đến Cảnh Liêm Uy.

Nhà họ Đổng.

Đổng Khánh và ông cụ Đổng cả ngày nay đều không ra khỏi nhà, lúc này trong nhà đang bật tivi, trên tivi đưa tin thời sự trong nước, điện thoại duy trì trạng thái thông suốt. Thi thoảng Đổng Khánh còn chú ý tới hướng đi của cổ phiếu nhà họ Đổng, chỉ là có vẻ như chuyện Cảnh Liêm Uy bị bệnh được nói tới liên tục, liên đới cổ phiếu nhà họ Đổng cũng tăng theo.

Mọi người đều quan tâm những chuyện này.

Chiều hôm đó, Cảnh Liêm Uy mở cuộc họp báo ở Tập đoàn Cảnh thị, nói rằng sẽ đưa ra câu trả lời đối với chuyện mình bị bệnh, lập tức gần như tất cả phóng viên của thành phố T đều lũ lượt kéo đến, phòng tiếp đón khách của Cảnh thị lớn như vậy cũng gần như không đủ chỗ.

Cuộc họp báo vừa bắt đầu, Đổng Khánh đã híp mắt xem rất nghiêm túc, hôm nay anh ta muốn xem xem rốt cuộc Cảnh Liêm Uy có dũng khí thừa nhận chuyện này hay không, chỉ cần Cảnh Liêm Uy thừa nhận thì anh ta sẽ có khả năng kéo anh xuống!

Khoảnh khắc đó, người nhà họ Đổng đều hưng phấn!

Đứng trước ống kính, dáng người thon dài của Cảnh Liêm Uy cực kỳ đẹp trai, đôi mắt phượng nhìn mọi người phía dưới không hề sợ hãi và lùi bước, tựa như anh là người trời sinh đã đứng dưới ánh đèn rực rỡ, ung dung tự tại.

“Chào mọi người, rất cảm ơn hôm nay mọi người đã có mặt trong buổi họp báo cá nhân của Cảnh Liêm Uy tôi. Hôm nay chủ yếu là tôi muốn nói với mọi người chuyện mà ai nấy đều đang quan tâm, là chuyện tôi có mắc bệnh tâm thần tính cách cố chấp hay không…” Lời vừa dứt, cả hội trường buổi họp báo đều im lặng, không ai nói gì, mọi người đều mong chờ nhìn anh, Cảnh Liêm Uy dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi tin rằng mọi người đều sẽ có một mức độ nghi ngờ nhất định với những lời tôi nói, nhưng vì chuyện cá nhân tôi mà làm ảnh hưởng tới sự phát triển của Cảnh thị, điều này tôi không thể chấp nhận, cho nên tôi quyết định mười giờ sáng mai đồng ý để bác sĩ hội chẩn, để bác sĩ nói xem rốt cuộc Cảnh Liêm Uy tôi có phải bệnh nhân tâm thần tính cách cố chấp hay không…”

Lời vừa dứt, toàn bộ người trong sảnh tiếp khách đều nhốn nháo.

Mặc cho họ nghĩ thế nào cũng không ngờ, Cảnh Liêm Uy lại đồng ý chấp nhận bác sĩ chẩn đoán, nếu kết quả đưa ra là kết quả xấu thì sẽ dấy lên làn sóng cực lớn…

Cậu ba Cảnh, xin hỏi sở dĩ anh dám làm như vậy là vì anh biết mình không bị bệnh phải không?

Cậu ba Cảnh, xin hỏi nếu kết quả là anh bị bệnh tâm thần tính cách cố chấp thì anh sẽ làm thế nào? Sẽ rút lui khỏi Cảnh thị sao?

Cậu ba Cảnh, xin hỏi bác sĩ chẩn đoán cho anh đã được quyết định chưa? Là người của nhà họ Cảnh hay người của bệnh viện Nam Tự?

Cậu ba Cảnh, đã chọn được bác sĩ chưa? Anh không sợ kết quả sẽ bị mọi người chỉ trích ư?

Cảnh Liêm Uy nhìn họ, lần đầu tiên kiên nhẫn trả lời câu hỏi, mắt phượng hơi nheo lại, mang theo vẻ vui mừng nhìn thẳng vào ống kính, nhẹ giọng nói: “Liên quan đến việc chọn bác sĩ, chẳng phải cậu chủ nhà họ Đổng vẫn luôn hoài nghi sao? Vậy lần này sẽ chọn một nửa người nhà họ Cảnh, một nửa là người nhà họ Đổng, thế nào?”

Lần này người bên dưới càng thêm kích động, hoàn toàn không hiểu ý Cảnh Liêm Uy.

Cho dù kết quả có vấn đề, nhưng hai bên đều cho là mình đúng thì chẳng phải chuyện này sẽ lại quay về thời điểm ban đầu sao?