CHƯƠNG 664: NGUY CƠ LÒNG TIN

Giọng điệu của bạn bè với nhau khiến Cảnh Liêm Uy không nhịn được cong môi, đi về phía sofa ngồi xuống, nói: “Muốn nhanh cũng phải có người giúp chứ, Cục trưởng Mạc, có phải anh nên dốc hết sức lực thử xem không?”

Mạc Tả hừ khẽ một tiếng, đi đến cạnh cửa mở cửa, ý đuổi khách cực kỳ rõ ràng: “Tôi sẽ cố hết sức bắt người giúp anh, bây giờ lượn đi cho nước nó trong.”

Cảnh Liêm Uy cũng không để ý, xoay người rời khỏi, nhưng hai người cũng cùng hiểu.

Lần này nhà họ Đổng nhất định phải bị huỷ diệt ở thành phố T!

Nhà họ Đổng.

Đổng Khánh ngồi trong phòng khách đợi ông Đổng trở về, chân mày nhíu chặt từ đầu đến cuối vẫn không giãn ra. Tuy chuyện dặn dò xuống đơn giản, nhưng cũng không phải dễ dàng có hiệu quả như vậy. Ít nhất bây giờ cả thành phố T còn đang nói đến chuyện nhà họ Đổng, thậm chí còn có tình trạng càng ngày càng hăng.

Không lâu sau, ông Đổng trở về với thư ký Thôi.

“Bây giờ lập tức triệu tập tất cả cổ đông của Đổng Thị cho tôi, luật sư cũng triệu tập luôn, còn có người phụ trách của bộ phận quan hệ công chúng nữa! Tất cả! Lập tức!” Còn chưa bước vào nhà, ông Đổng đã bắt đầu lớn tiếng kêu gào, dáng vẻ kia rõ ràng là cực kỳ tức giận, mà đi vào vừa nhìn thấy Đổng Khánh thì càng đen mặt hơn.

Đổng Khánh ngoan ngoãn đứng một bên, nhíu chặt mày không nói gì.

Ông Đổng vừa đi tới đã không chút do dự đá anh ta một cước, tuy lớn tuổi nhưng tay chân cũng cực kỳ linh hoạt, đá mạnh một cước lên bụng Đổng Khánh, khiến anh ta không nhịn được liên tục lùi về sau mấy bước.

“Nhìn xem chuyện tốt cháu làm ra đi! Bây giờ bị chèn ép đến mức này, cháu còn nhắc mãi đến người phụ nữ kia sao?” Ông cụ hét to một tiếng, thư ký Thôi vội vàng đuổi tất cả người làm xung quanh ra ngoài, để lại hai ông cháu đối đầu trong phòng khách: “Sau khi trở về từ Anh, cháu nói thử ông nghe cháu đã làm được chuyện tốt gì? Hả? Bây giờ nhà họ Cảnh chèn ép chúng ta như thế chưa tính, cháu có biết nếu lại xảy ra một chút chuyện nhỏ gì cũng có thể đè chết cọng rơm cuối cùng của Đổng Thị không!”

Một ngày nay ở cục cảnh sát, ông cụ Đổng nghĩ cực kỳ rõ ràng, tâm trạng cũng không được tốt lắm! Đặc biệt khi uy hiếp của mình với Mạc Tả hoàn toàn vô ích, thậm chí khi ông ta bảo người đi tìm vợ của Mạc Tả, phát hiện người đã bị chuyển đi thì càng tức giận hơn nữa!

Đổng Khánh nhịn xuống sự khó chịu ở phần bụng, chỉ im lặng không nói gì.

Anh ta cũng không ngờ chuyện sẽ trở thành thế này, trong mắt anh ta, dường như nhà họ Đổng vẫn luôn rất lớn mạnh, thậm chí cho anh ta ảo giác còn mạnh hơn cả nhà họ Cảnh, cho nên lúc anh ta làm việc khó tránh khỏi không chút kiêng dè. Nhưng hoàn toàn không ngờ nhà họ Cảnh nhìn như nhỏ yếu lại ăn sâu bén rễ! Nhà họ Cảnh lớn như vậy không phải có thể tuỳ ý động vào được!

“Ông cho cháu biết Đổng Khánh, nếu bây giờ cháu còn nhớ mãi không quên người phụ nữ kia thì cháu cút ra khỏi nhà họ Đổng cho ông! Một người thừa kế trong mắt chỉ có phụ nữ, gia tộc sự nghiệp cũng không để ý tới, nhà họ Đổng này không cần!” Ông Đổng rống giận, cả đời này ông ta chưa từng phải ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, bị cảnh sát dẫn đi thì thôi, lại còn tổn thất nhiều bác sĩ như thế: “Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Đổng dốc hết sức lực chống lại nhà họ Cảnh, ông không tin nhà họ Cảnh bọn họ chịu đựng được!”

Dứt lời, ông cụ Đổng xoay người rời khỏi phòng làm việc, Đổng Khánh cũng nhanh chóng đuổi theo, mà các cổ đông lớn và luật sư cũng đã đến, dáng vẻ vội vàng!

Đêm hôm đó, phòng làm việc của nhà họ Đổng sáng đèn cả đêm, ngay cả cổ đông và luật sư cũng đến sáng sớm mới có thể rời đi, dàng vẻ đó vừa cực kỳ tiều tuỵ vừa mang theo hưng phấn!

Buổi trưa hôm sau, cậu Đổng của nhà họ Đổng tổ chức cuộc họp báo ở Đổng thị, vô số phóng viên ở thành phố T nghe tin xong lập tức hành động.

— Cậu Đổng, xin hỏi mục đích chủ yếu cậu mở họp báo hôm nay là gì?

— Cậu Đổng, hành động hôm nay có được ông Đổng cho phép không?

— Cậu Đổng, nhà họ Đổng định xin lỗi, sau đó dàn xếp ổn thoả sao?

Đèn chớp chiếu đến người ta đau cả mắt, Đổng Khánh mặc âu phục thẳng thớm ngồi ở một bên vẻ mặt bình tĩnh, dáng vẻ kia giống như anh ta thật sự đã trở thành một người vô tâm vô dục, tất cả mọi chuyện chỉ làm theo tình huống khác vậy.

Cuộc họp báo vừa bắt đầu, lập tức có cảm giác cả thế giới yên tĩnh chỉ đợi một câu nói.

Đổng Khánh đứng trước micro đối diện với tất cả ống kính: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến tham gia cuộc họp báo này, nội dung chủ yếu của cuộc họp báo lần này chỉ có hai chuyện, thứ nhất, tuy nhà họ Đổng chúng tôi là từ bên ngoài đến, nhưng cũng muốn có được một chốn yên thân ở thành phố T này. Nếu nhà họ Cảnh không muốn thì chúng tôi sẽ giành! Thứ hai, có liên quan đến chuyện cậu ba Cảnh bị bệnh tâm thần, nhà họ Đổng tôi tuyệt không thay lời, sự thật chính là sự thật, không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể thay đổi được.”

Dứt lời, Đổng Khánh không nói gì thêm xoay người rời đi.

Buổi họp báo chuẩn bị rất nhiều thời gian, Đổng Khánh đứng trên bục chưa đến một phút đã kết thúc, nhưng lại khiến người bên dưới chấn động, đây hoàn toàn là muốn đấu đến cùng với nhà họ Cảnh mà! Đồng thời, Đổng Khánh cắn chặt chuyện Cảnh Liêm Uy có bệnh tâm thần cũng khiến người ta không nhịn được nghi ngờ có phải sự thật không, dù sao thái độ cũng quá cứng rắn, không phải sao?

Phần sau của buổi họp báo là thư ký Thôi trả lời vấn đề của phóng viên theo ông Đổng sắp xếp, tất cả mọi chuyện đều bày tỏ một thái độ là nhà họ Đổng đối đầu nhà họ Cảnh, đối đầu với Cảnh Liêm Uy! Không chết không thôi!

Nhà họ Ân.

Lúc Ân Bách Phú ở nhà thấy tin tức họp báo của nhà họ Đổng, đôi mắt phủ kín tang thương không nhịn được híp lại, thậm chí trong đôi mắt đều phun ra ánh lửa và sự kích động! Lý Mẫn ở bên cạnh cũng không nhịn được liên tục hít thở.

Ân Bách Phú duỗi tay nắm chặt tay Lý Mẫn, mím chặt môi mình không nói gì.

Ân Thiên Tuấn đứng cách đó không xa hơi nhíu mày nhìn bọn họ, trong lòng cũng hạ quyết tâm.

Nhà họ Ân nhất định phải đòi một vài thứ từ trên người nhà họ Đổng! Nhà họ Đổng làm việc đến mức này, cũng đừng trách nhà họ Ân bọn họ sẽ trả thù!

Cái chết của Ân Nhạc Vy, dù sao cũng là vết thương mãi mãi không thể lành trong lòng Ân Bách Phú và Lý Mẫn!

Cũng chỉ có người một lòng cố chấp muốn có được Ân Thiên Thiên như Đổng Khánh mới sẽ tin rằng Ân Bách Phú có thể bỏ qua cho khúc mắc về cái chết của con gái mình để hợp tác với anh ta, thậm chí còn là hợp tác quan trọng như vậy, đợi đến thời cơ thích hợp, đó chính là cọng rơm cuối cùng đè chết nhà họ Đổng! Mà Ân Bách Phú vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi thời điểm kia!

Nhà tổ nhà họ Cảnh.

Lúc Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ thấy tin tức thì hơi nhíu mày.

“Có phải nhà họ Đổng này đầu óc có vấn đề không?” Vi Gia Huệ không nhịn được tức giận nói, vẻ mặt cực kỳ bất mãn: “Năm lần bảy lượt làm ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, nhà bọn họ quá nhàm chán rồi phải không?”

Bây giờ bà ta cực kỳ có ý kiến với nhà họ Đổng!

Ép đến con trai bà ta ly hôn với con dâu, bây giờ con dâu mang thai cũng không trở về. Còn cảnh khi Ân Thiên Thiên ly hôn với Cảnh Liêm Uy lúc trước lại hiện lên trong đầu bà ta, cảm thấy mình giống như một mẹ chồng độc ác vậy! Khiến bà ta bây giờ cũng không dám đến nhà họ Ân thăm con dâu và cháu của mình!

Cảm giác bực bội như vậy lập tức bị bà ta đổ hết lên đầu nhà họ Đổng.

Cảnh Nguyên Phước hơi mím môi cười, duỗi tay vỗ về cảm xúc của bà ta nói: “Yên tâm đi, nhà họ Đổng không gây chuyện được bao lâu nữa đâu.”

Vi Gia Huệ bất mãn vỗ tay ông nói: “Vậy ông nói xem không bao lâu này là bao lâu? Còn nữa, khi nào con dâu và cháu tôi trở về? Chỉ vì cái ổ chuột thối nhà họ Đổng này mà bây giờ cháu gái của tôi còn đang sống ở nhà họ Lâm nữa, người không biết còn tưởng rằng nhà họ Cảnh chúng ta không cần con bé đấy, nếu Nhan Hi nghĩ gì thì sao? Hả?”

Bị Vi Gia Huệ hỏi thế, Cảnh Nguyên Phước lập tức hận không thể tát mình hai cái, nói nhiều làm gì chứ?

Quả nhiên, giây tiếp theo Vi Gia Huệ đã xù lông, thậm chí ngay cả Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều đi ngang qua cũng không có quả ngon mà ăn: “Tôi cho ông biết Cảnh Nguyên Phước, nếu ông không ném cái ổ chuột này đi trước khi Thiên Thiên sinh con, tôi sẽ không yên với ông đâu! Còn nữa, chuyện nhà họ Đổng chưa xử lý xong, chuyện của Ngọc Ngọc và Trình Thiên Kiều cũng xếp sau cho tôi! Tôi không tin một đám đàn ông vẫn không thắng nổi hai tên thổ phỉ!”

Dứt lời, Vi Gia Huệ nổi giận đùng đùng xoay người trở về phòng ngủ, để lại ba người trợn mắt há mồm ai oán trong phòng khách.

Cảnh Nguyên Phước bất đắc dĩ sờ mũi mình, bị càm ràm trước mặt con gái và con rể như vậy thật sự mất hết mặt mũi, nhưng nghĩ đến lời của Vi Gia Huệ vẫn nhanh chóng trở về phòng làm việc xử lý chuyện này thôi. Lần này nhà họ Đổng tuyên chiến tất cả mọi mặt, như vậy nhà họ Cảnh không có đạo lý không đáp lời được, trong lòng khó chịu lập tức gọi cho Cảnh Liêm Bình nói: “Liêm Bình à, mẹ con vừa mới nổi nóng, nói nếu không giải quyết nhà họ Đổng trước khi Thiên Thiên sinh con, thì con và Đào Ninh sẽ không thể kết hôn…”

Nghe thấy lời này, mặt của Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều đều hơi co rúm.

Khi nãy có nhắc tới Cảnh Liêm Bình sao?

Nhưng cho dù thế nào, trước khi chuyện này kết thúc, bọn họ nhất định sẽ không nói với Cảnh Liêm Bình!

Muốn chết thì mọi người cùng chết! Không có đạo lý mệnh lệnh của mẹ mà cả nhà không cùng nghe theo được!

Cứ thế, ngay hôm đó gia chủ của nhà họ Cảnh gọi hai con trai một con gái của mình về, kể cả con rể là Trình Thiên Kiều cũng tập trung trong phòng làm việc không biết nói gì, nhưng nhìn tình hình kia khiến người nhà họ Cảnh cảm thấy, có phải sắp trở trời rồi không?

Chưa được mấy ngày sau khi nhà họ Đổng tuyên chiến, giới kinh doanh cả thành phố T đều có sự thay đổi.

Nhà họ Đổng bắt đầu cuộc chiến hạ giá, cách giết địch một nghìn tổn hại tám trăm thế này nhanh chóng có hiệu quả. Vào lúc nhà họ Đổng nghĩ rằng nhà họ Cảnh cũng sẽ hạ giá theo, nhà họ Cảnh lại chỉ hạ giá xuống phạm vi bọn họ có thể chấp nhận được rồi án binh bất động, chẳng mấy chốc nhà họ Đổng đã hoảng hốt.

Bọn họ là mua bán lỗ vốn, nhưng nhà họ Cảnh thì không, còn tiếp tục như vậy, đợi đến khi tiền của Đổng Thị hết sạch thì thua chắc…

Cùng lúc đó, trong một đêm không biết là ai tung ra ảnh chụp của ngài Mộ Dung liên tục xuất hiện bên cạnh nhà họ Ân và Cảnh Liêm Uy, mà bối cảnh của bác sĩ này cũng bị đào ra, đặc biệt là điểm bác sĩ khoa tâm thần…

Cả thành phố T lại xôn xao lần nữa.

Đừng nói cậu ba nhà họ Cảnh này thật sự có bệnh tâm thần nhé?

Nhưng từ sau khi cậu chủ nhà họ Đổng lấy bệnh án ra, dường như cậu ba Cảnh thật sự không hề đáp lại, là ngầm thừa nhận sao?

Mà một công ty hoặc gia tộc có người bệnh tâm thần đưa ra quyết sách thật sự có thể tin được ư?

Trong khoảng thời gian ngắn, Cảnh Thị đột nhiên xuất hiện nguy cơ lòng tin…