“Con vẫn đi học cùng tiểu Phó à?” Ba Diêu cầm theo cặp sách của Diêu Nhất “Có muốn ba đưa tụi con đi không?” 

“Không cần đâu ba, chú Lý lái xe đến đón rồi ạ” Diêu Nhất trực tiếp từ chối.

“Lúc nào đó mời tiểu Phó sang đây ăn cơm nhé, nó vẫn luôn thay ba mẹ chăm sóc con” Lâm Tú Ngọc đi đến cười nói.

Diêu Nhất nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Nói sau đi, con đi học trước đây”

Đi xuống lầu thì thấy Phó Xuyên đã ra khỏi xe, nhìn Diêu Nhất đi từ trong hành lang ra. Cảm giác này hơi kỳ quái, Diêu Nhất thả chậm bước chân, cô cảm thấy ánh mắt của Phó Xuyên không giống như trước đây.

Phó Xuyên chủ động nhận lấy cặp sách của Diêu Nhất, thuận tiện nắm lấy bàn tay không tính là ấm áp của cô. Diêu Nhất ngẩn ngơ nhìn mười ngón tay hai người đan vào nhau. Phó Xuyên cũng rất chủ động, nhưng mà tay của cậu lại rất ấm. Diêu Nhất dứt khoát làm theo Phó Xuyên nắm lấy tay cậu, dù sao cũng không chịu thiệt gì.

Chiều nay hiếm khi được thấy Phó Xuyên buộc hết mái tóc dài của mình lên, để lộ ra cả khuôn mặt, cậu có vầng trán mịn màng cộng thêm nước da trắng bóc, không chỗ nào là không tinh tế và đẹp đẽ.

Đáng tiếc, Diêu Nhất không thể nhìn thấy rõ mặt cậu, chỉ cảm thấy hai mắt của Phó Xuyên rất mê hoặc, khiến người khác trông thấy có chút đứng ngồi không yên.

Hai người cùng nhau đi vào lớp học cũng không phải một hai lần, nhưng mà trong trường vẫn không truyền tai nhau chuyện gì cả. Thứ nhất là vì mấy bạn học trong lớp giỏi luôn đặt hết tâm tư vào việc học, đối với mấy chuyện này không có hứng thú. Thứ hai mọi người đều biết Phó Xuyên và Diêu Nhất là đối thủ cạnh tranh, ai còn nghĩ nhiều như vậy? Thứ ba là…. Trong trường này người mà hay đi hóng mấy vụ bát quái như vậy nhất chính là Lý Cách, cậu đương nhiên không có khả năng đi nhiều chuyện chuyện của Diêu Nhất, cùng lắm là đi nói với đám Hàn Tiêu Tiêu mà thôi.

Vì vậy mà hai người hiên ngang yêu đương trong trường học, bình thường cùng đi cùng về nhưng không có một ai hoài nghi cả. Những người đã biết hoặc hoài nghi đều không hề nói với người khác, vì thế mà Phó Xuyên và Diêu Nhất yêu nhau rất yên bình.

Diêu Nhất chỉ biết dùng tay phải viết chữ thôi, bây giờ tay phải bị thương rồi, tất cả bài vở của cô đều là Phó Xuyên chép giúp. Mấy môn khác thì không cần nhớ nhiều, duy chỉ có một mình môn ngữ văn.

Phó Xuyên không ngừng viết trên sách của Diêu Nhất mấy điều cần nhớ kỹ, còn Diêu Nhất thì cầm sách của cậu lật đến chán chết rồi. Ghi chú ở trong không nhiều lắm, nhưng chữ đẹp đến mức Diêu Nhất hoài nghi chữ của mình có phải do dùng chân viết ra không.

Nghĩ nghĩ, Diêu Nhất quay đầu lại đi ngắm Phó Xuyên, nghe mọi người nói cậu lớn lên cũng rất đẹp.

Lần đầu tiên Diêu Nhất cảm thấy bệnh mù mặt của mình là một chuyện rất không tốt, thật muốn nhìn thấy cậu lớn lên như thế nào.

Phó Xuyên đương nhiên nhận thấy sự chú ý của cô, đợi đến khi giáo viên ngữ văn xoay người lên bảng mới quay đầu lại nhẹ nhàng hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”

Phó Xuyên thả chiếc bút trong tay xuống, chọc lấy ngón tay cái của Diêu Nhất.

Diêu Nhất ngơ ngác nhìn Phó Xuyên, trong lòng chắc chắn rằng cậu cũng đã đọc qua《 Sách tình yêu 》rồi. Động tác này chính là kỹ xảo nhỏ quan trọng trong sách! Nói có thể tăng thêm tình cảm giữa các cặp đôi.

Xem ra Phó Xuyên cũng ôm tâm tư muốn yêu đương với cô, áy náy trong lòng Diêu Nhất lập tức tiêu tan, nếu đã như vậy thì xem ai kiên trì đến cùng.

Diêu Nhất cũng vươn ngón cái ra bắt lấy ngón tay của Phó Xuyên, thuận tiện còn lắc lắc.

Động tác này là cô làm trước, Diêu Nhất đắc ý liếc mắt về phía Phó Xuyên.

Phó Xuyên dịu dàng nhìn Diêu Nhất, trên môi lộ ra nụ cười trong trẻo đẹp đến cực điểm.

Trên bục giảng giáo viên đã xoay người tiếp tục viết bài lên bảng, Phó Xuyên không tha mà nhẹ nhéo nhéo vào đầu ngón tay Diêu Nhất, một lần nữa cầm bút lên ghi chép.

Quả nhiên thành tích văn tốt hơn cô, nên Phó Xuyên đã hiểu hết cuốn sách đó rồi ư? Diêu Nhất bị Phó Xuyên làm cho tim đập hụt nửa nhịp, mặt mày nghiêm túc thầm nghĩ.

Bởi vì đã quen dùng tay bị thương, chuyện gì Diêu Nhất cũng không làm tốt được. Thật ra ngay từ đầu lão Hàn đã nói Diêu Nhất không cần đến học, với thành tích của Diêu Nhất thì mười ngày nửa tháng không đến trường học cũng không ảnh hưởng gì cả.

Tục ngữ có câu thương gân động cốt một trăm ngày*, Diêu Nhất ở nhà dưỡng thương mới là tốt nhất.

*Tất cả những đau đớn do gãy xương không thể phục hồi nếu không có một trăm ngày điều trị. 

Đáng tiếc là Diêu Nhất không muốn, tuy rằng không có kiến thức mới mẻ gì cô muốn nghe cả nhưng mà cô vẫn không buông bỏ được cố chấp với môn ngữ văn. Hơn nữa Phó Xuyên vẫn còn đang đi học, cậu đi nhưng cô không đi thế không phải lại bị tuột xuống một đoạn sao?

Tiết nào cô cũng học, nhưng các giáo viên đã ngầm đồng ý rằng cô không cần làm gì cả.

“Nhất Nhất, muốn uống nước không?” Hàn Tiêu Tiêu cầm cái cốc của mình lên rồi xoay người hỏi Diêu Nhất “Mình đi lấy nước giúp cậu nhé”

Diêu Nhất lật lật xem sách của Phó Xuyên vui vẻ vô cùng, cô đang nghiên cứu quỹ đạo học tập mỗi ngày của Phó Xuyên, ý đồ muốn học ra được điều gì từ trong đó.

“Không cần, Phó Xuyên giúp mình lấy” Diêu Nhất ngẩng đầu nói.

Hàn Tiêu Tiêu nhìn vị trí trống không bên cạnh Diêu Nhất, tự nhiên cảm thấy một trận chua xót cho bản thân mình.

“Thành công rồi?” Hàn Tiêu Tiêu làm khẩu hình miệng hỏi.

Diêu Nhất ra hiệu một cái ‘ok’ cho Hàn Tiêu Tiêu.

“Phó Xuyên cũng là một người khá tốt, biết chăm sóc bạn cùng bàn bị thương” Cách bọn họ không xa là Lý Cách không có cơ hội tiếp xúc nhiều với Diêu Nhất và Phó Xuyên, vẫn chưa hay biết gì.

Triệu Tiền xê dịch đầu, liếc mắt nhìn Lý Cách một cái, tràn ngập các loại ý vị.

“Ánh mắt của đó của cậu là gì đấy, có bản lĩnh thì một mình ra đây đấu” Lý Cách ăn miếng trả miếng trừng mắt nhìn lại.

Hai nam sinh ngồi mãi cũng mệt mỏi, dứt khoát đi ra ngoài hít thở không khí, cùng đi ra ngoài lấy nước với Hàn Tiêu Tiêu.

“Hơi nóng” Phó Xuyên không đậy nắp lại mà mở ra để một lúc cho nguội.

“Chỗ này cậu viết sai một cái rồi” Diêu Nhất chỉ một một chỗ ghi chép trên sách vật lý của Phó Xuyên.

Phó Xuyên cúi đầu nhìn theo Diêu Nhất, rồi cầm lấy bút sửa lại.

“Ngẩng đầu lên” Phó Xuyên nhìn thấy mái tóc lộn xộn của Diêu Nhất làm cho có chút phiền lòng thấp giọng nói.

Diêu Nhất nghe theo ngẩng đầu để Phó Xuyên giúp cô cột tóc, cậu cởi chuỗi vòng dây Phật ra rồi cột lên.

Phó Xuyên đưa tay ra phía trước, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát bên má trái của Diêu Nhất, mang theo một tia quyến luyến, cậu rủ mắt xuống che dấu cảm xúc dạt dào ở đáy mắt.

Một lát sau mới khôi phục lại bình tĩnh.

“Còn khó chịu không?” Phó Xuyên lui ra một ít khoảng trống, giọng điệu vẫn như cũ mang theo chút dịu dàng người khác khó phát hiện được.

“Không ngứa nữa” Tuy là Diêu Nhất vẫn luôn cảm thấy bầu không khí cứ kì kì quái quái, nhưng vẫn thành thật nói ra cảm nhận của mình.

Gần đây mấy cuộc thi lớn nhỏ đã kết thúc, trong trường hoàn toàn yên tĩnh lại. Tần Lịch cũng thả lỏng, không hề đi hỏi bài Diêu Nhất nữa, mà Hàn Tiêu Tiêu cũng biết tính toán của Diêu Nhất, vẫn luôn kéo Triệu Tiền và Lý Cách đi chỗ khác, để lại cho Diêu Nhất và Phó Xuyên chút không gian để cậu ấy hoàn thành kế hoạch của mình.

Phó Xuyên thích nhất là thời gian sau khi học xong tiết buổi chiều này, trong lớp học hầu hết mọi người đều rời đi, chỉ còn hai người bọn họ ở bên trong, hiếm khi có được chút yên tĩnh này.

Ngược lại, Diêu Nhất một chút cũng không được tự nhiên, bởi vì Phó Xuyên luôn có thể làm cô trở nên rất kì lạ.

Hơn nữa gần đây Diêu Nhất phát hiện tim mình thường xuyên đập rất nhanh, nghi ngờ là do bản thân mình thức khuya nhiều quá, mặc dù mỗi tối cô đều đi ngủ trước 12h.

Vì thế mà bây giờ cô về nhà đến sách cũng không thèm đọc nữa, mỗi ngày rửa mặt xong liền lên giường, thường thường gửi tin nhắn với Phó Xuyên.

Học xong tiết cuối cùng của buổi trưa, Diêu Nhất nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô gần đây cứ cảm thấy nghẹn đến phát hoảng rồi. Đám bạn rời đi rồi, cô trực tiếp dán mặt lên mặt bàn lạnh lẽo ý muốn để bản thân mình tỉnh táo hơn một chút.

“Diêu Diêu” Phó Xuyên nhíu mày, gương mặt ưa nhìn tràn ngập sự không ý “Đừng nằm xuống bàn như vậy, sẽ đè nặng tay”

Phó Xuyên nhẹ nhàng đem người kéo dậy, lại đụng phải mặt bàn lạnh lẽo của cô ở bên kia.

“Không lạnh sao?” Cằm Phó Xuyên gắt gao căng chặt, đau lòng nói.

Không đợi Diêu Nhất trả lời, Phó Xuyên trực tiếp đưa tay bao trọn lấy gương mặt Diêu Nhất, dùng độ ấm trong lòng bàn tay truyền sang cô.

Lại nữa rồi, ánh mắt Diêu Nhất ngập tràn hoảng sợ, tim cô lại càng đập nhanh hơn, chẳng lẽ tim cô có vấn đề gì sao?

Diêu Nhất bắt đầu tính toán trong lòng hôm nào đó phải đến bệnh viện kiểm tra thôi.

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tiêu: Cảm thấy làm cẩu độc thân thật chua xót mà:(