“Oh, gió thổi đến làm tay tớ đau” Diêu Nhất đương nhiên không muốn đi bệnh viện, cũng chỉ chuyện bình thường trong thời gian dưỡng bệnh thôi.

Phó Xuyên thu lại toàn bộ sự nôn nóng của mình, một lần nữa biến thành bộ dáng bình tĩnh: “Tôi nói chú Lý đến đón chúng ta”

Diêu Nhất “Ừ” một tiếng rồi đi lên phía trước, Phó Xuyên đi ở phía sau, trầm mặc đi một lúc rồi hỏi: “Có phải buổi tối cũng đau không?”

Thấy cậu đồng ý nói chuyện với mình trong lòng Diêu Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Xuyên một cái “Đau”

Lời này cô còn không nói với ba mẹ, sợ bọn họ lo lắng. Thật ra Diêu Nhất cũng sẽ không nói với người khác, nhưng mà bây giờ hình như nói đau thì Phó Xuyên sẽ phản ứng lại với cô.

Quả nhiên Phó Xuyên đi vài bước vượt lên trên, cằm căng chặt “Lúc tắm rửa mặc quần áo bảo cô hỗ trợ, đừng làm một mình để lung tung rối loạn hết cả lên” Cậu lo lắng là Diêu Nhất không dưỡng thương cho tay thật tốt, đến lúc đó sẽ sinh bệnh mất.

“Oh” Diêu Nhất thành thật đồng ý tất cả.

Nhìn thấy xe của chú Lý đến,Diêu Nhất cười cười nói: “Xe nhà cậu sửa xong rồi à?” 

Phó Xuyên ngẩn ra, xém chút nữa quên mất cái cớ lúc trước mình kiếm ra.

“Mấy hôm trước sửa xong rồi” Phó Xuyên vẫn duy trì bình tĩnh nói.

Diêu Nhất lên xe trước, Phó Xuyên ngồi bên tay trái vì sợ đụng phải tay phải của cô.

Ngồi trong xe so với ngồi phía sau xe đạp đương nhiên thoải mái hơn nhiều, ít nhất là không cần hứng gió. Ánh mắt Phó Xuyên vẫn luôn dừng lại trên người Diêu Nhất, thường thường đến gần giúp Diêu Nhất chỉnh lại quần áo và băng vải.

“Buổi sáng quần áo là tự cậu mặc?” Hai nút áo của chiếc áo len duy nhất ở bên trong bị cài lệch, còn khoá kéo của chiếc áo khoác bên ngoài thì bị kẹt lại với nhau.

Diêu Nhất gật đầu không hề cảm thấy có gì không ổn, ngồi ở phía sau khá tự nhiên.

Phó Xuyên biết tính tình của cô, không hề nhiều lời, tới gần Diêu Nhất giúp cô kéo khoá kéo xuống.

Hai người dựa vào nhau cực gần, Diêu Nhất cứng đờ người không dám động đậy.

Khoá kéo hình như bị Diêu Nhất kéo đến hỏng rồi, Phó Xuyên một tay che chắn cằm Diêu Nhất cuối cùng dùng sức giật mới kéo khoá kéo xuống được.

Hai cúc áo bên trong cũng rất xiêu vẹo, Phó Xuyên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: “Tôi cởi nút thắt ra cho cậu được không?”

Diêu Nhất cúi đầu nhìn hai nút thắt lung tung rối loạn trước ngực mình, ngoan ngoãn gật đầu.

Chiếc áo len này lo do mẹ Diêu mua, theo phong cách rất giản dị, mặc lên người Diêu Nhất có cảm giác rất mộc mạc khó hiểu được.

Phó Xuyên cởi nút ra rồi bắt đầu thắt lại, xong rồi liền lùi lại để thoáng một chút không gian nhìn tổng thể của Diêu Nhất, nghĩ một lát lát cậu nhẹ nhàng dùng tay vuốt lại mấy sợi tóc hơi loạn của cô.

Diêu Nhất vẫn như cũ động cũng không dám động, chớp chớp mắt nhìn Phó Xuyên đầy háo hức, giống như một chú cún con làm hài lòng chủ nhân, một chú cún đơn giản nhất.

Nhìn đến mức tim Phó Xuyên mềm nhũn, rũ xuống hàng lông mày đẹp đẽ nắm lấy tay trái của Diêu Nhất, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng kia khoa tay múa chân viết bốn chữ trong bàn tay cô.

Không khí lập tức yên tĩnh ngưng đọng lại. Diêu Nhất cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa nhưng cô lại cố nhịn xuống không cười ra tiếng, nếu không lỡ như Phó Xuyên tức giận thì sao bây giờ?

Chờ Phó Xuyên viết trong lòng bàn tay cô xong, Diêu Nhất trộm nhìn chú Lý đang nghiêm túc lái xe ở đằng trước, rồi lặng lẽ xê dịch mông đến gần Phó Xuyên nhỏ giọng hỏi: “Cậu viết cái gì vậy?”

Bầu không khí ái muội lúc ban đầu bị Diêu Nhất phá không còn một chút gì, Phó Xuyên có chút nản lòng, vết ửng hồng trên tai cũng dần dần biến mất.

Mắt thấy Phó Xuyên sắp thu tay lại, Diêu Nhất sợ cậu sẽ tức giận liền trở tay nắm lấy tay Phó Xuyên.

Phó Xuyên kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy Diêu Nhất mở to đôi mắt vô tội, chậm rãi nói: “Tay cậu rất ấm”

“Bạn học nhỏ có lạnh không? Trong xe có mở điều hoà đấy, tôi tăng nhiệt độ lên một chút nhé?” Chú Lý nhìn thẳng đường đi phía trước nói.

Diêu Nhất bị vạch trần nhưng một chút cũng không chột dạ nói: “Không cần đâu, cảm ơn chú Lý”

Phó Xuyên cúi đầu nhìn hai tay hai người nắm lấy nhau, màu hồng nhạt trên tai vừa mới tiêu tán lại một lần nữa hiện lên. Tay Diêu Nhất xác thực là có chút lạnh lẽo, nhưng mà vì nhiệt độ của cậu nên rất nhanh cũng ấm áp.

Hai người giữ tư thế này mãi cho đến khi đến dưới lầu nhà Diêu Nhất mới buông ra, Phó Xuyên đi theo Diêu Nhất xuống xe.

Kéo đồng phục học sinh của Diêu Nhất lên xong Phó Xuyên đứng đối diện với cô, gương mặt đẹp trai kia hiện lên một tia không được tự nhiên “Tôi đồng ý cậu”

“Cái gì?” Diêu Nhất chưa phản ứng lại được “Đồng ý tớ?”

Phó Xuyên dời ánh mắt đi, dừng lại ở cánh cửa lớn phía sau Diêu Nhất: “Không phải cậu muốn yêu đương với tôi sao? Tôi…. Không phiền nữa”

Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại được “Cậu…. Cậu đồng ý yêu đương với tớ?”

Bất ngờ đến quá nhanh, Diêu Nhất nghi ngờ nhìn Phó Xuyên, tự hỏi có phải cậu đang chọc tức mình không. Cô vẫn còn rất nhiều kỹ xảo trong sách nói vẫn chưa thực hiện đâu, sao tự nhiên thành công rồi?

Người mình thích, có ngốc cũng chỉ có thể đồng ý.

Phó Xuyên muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc cô nàng ngốc nghếch nào đó. Cậu không làm được khi cứ nhìn báu vật mình luôn cất giữ trong lòng một chút cũng không biết tự chăm sóc bản thân mình, luôn bị thương hết chỗ này đến chỗ khác.

“Ừm, tôi đồng ý rồi” Trên mặt Phó Xuyên vẫn trấn định như cũ, nhưng tay lại không tự giác nắm chặt.

Diêu Nhất chớp chớp mắt “Oh” một tiếng, tiếp theo là lấy một tốc độ cực nhanh hôn lên khóe môi Phó Xuyên.

Vừa rồi cô mới nhớ đến một câu trong sách: Giữa bạn trai và bạn gái cần có sự thân mật, chẳng hạn như nụ hôn chúc ngủ ngon hay là nụ hôn tạm biệt.

Nếu Phó Xuyên đồng ý rồi vậy thì bọn họ chính là bạn trai bạn gái, phải dùng đến cái này. Diêu Nhất hôn xong trong lòng thầm khen mình học rồi còn biết sử dụng nữa.

Trong nháy mắt đồng tử Phó Xuyên thắt chặt, cậu có chút chật vật mà quay mặt đi, không cho Diêu Nhất nhìn thấy màu hồng nhạt trên mặt mình.

Cũng may Diêu Nhất hôn xong chỉ lo rạo rực một mình, căn bản không phát hiện ra Phó Xuyên có gì không thích hợp.

“Tớ về nhà đây, cậu cũng mau về đi, ở đây gió lớn, thổi vào cậu làm tim tớ đau lắm” Mấy lời âu yếm khô khan kia của Diêu Nhất lại được mở ra, toàn bộ cô đều lấy ra dùng.

Phó Xuyên biết rõ Diêu Nhất ở phía đối diện tuyệt đối không phải là thật tâm. Vẫn là dáng vẻ mộc mạc khó hiểu này của Diêu Nhất, mấy lời yêu thương kia thậm chí còn không tính là nói yêu thương với người yêu.

Chú Lý ở trong xe chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của thiếu gia nhà mình, Diêu Nhất bị che chắn hoàn toàn nên ông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết trên mặt thiếu gia nhà mình lộ ra nụ cười đẹp đến mức mà bản thân ông nhiều năm qua chưa từng gặp.

Còn Diêu Nhất cô ngập tràn vui vẻ vì đã thành công yêu đương với Phó Xuyên. Vui sướng đi về nhà, trên môi còn treo một nụ cười thật tươi.

“Làm sao vậy, đây là? Trên trường có chuyện tốt gì mà vui vẻ thế này” Lâm Tú Ngọc vừa mới chuẩn bị đồ ăn xong, vừa gỡ tạp dề xuống liền thấy Diêu Nhất cười toe toét đứng phía sau, một chút cũng không giống người vừa mới bị gãy tay xong.

“Không có gì ạ” Diêu Nhất nở một nụ cười thật tươi với mẹ.

Bọn họ đã yêu đương rồi, Diêu Nhất mơ mộng nghĩ, bây giờ thì ngồi chờ thành tích của Phó Xuyên giảm xuống.

“Được rồi, mau đi rửa tay ăn cơm” Lâm Tú Ngọc nói với Diêu Nhất rồi đi đến gõ cửa thư phòng “Lão Diêu ra ăn cơm”

Diêu Nhất đi vào toilet, gian nan rửa tay xong.

Vì cô phải dùng tay trái ăn cơm nên Lâm Tú Ngọc làm đồ ăn đều là những thứ dễ dùng thìa ăn.

Giữa trưa hôm nay Diêu Nhất thoạt nhìn rất vui vẻ, ăn liền hai chén cơm, thậm chí còn không đi đến phòng đọc sách tuy rằng bây giờ cô cũng chẳng thể tự viết được.

Nhìn Diêu Nhất nằm dài trên sofa xem tivi, ba Diêu rửa chén xong vui mừng nói: “Cũng nên thả lỏng một chút đi, cả ngày đều là mấy cái thi cử rồi thi đua, ba nhìn mà da đầu đều tê dại hết cả”

Như vậy xem ra tay con gái mình bị thương cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Ba Diêu ngồi cùng con gái xem tivi, ông còn tưởng rằng là vì tay Diêu Nhất có vấn đề nên cô mới không đi đọc sách.