“Xem như là các cậu giỏi!” Đối diện tầng 1 ở dưới lầu là học sinh Lớp 15, thành tích dường như là bét trường Nhất Trung chỉ là đa số bọn họ dự định đi theo con đường nghệ thuật này.

Trong lúc tranh cãi, một người từ trong phòng học tối thui lấy ra cây đàn guitar.

“Cho mấy người thấy một màn biểu diễn hoành tráng là như thế nào”

Học sinh Lớp 15 đều hét giọng lên nói: “Im lặng hết đi, để cho tôi nghe”

Không hiểu sao nhưng cả tòa lầu đều im lặng lại, ánh mắt mọi người đều hướng về hành lang phía nam trên tầng 2.

Một nam sinh ôm cây đàn guitar, tóc dài xõa trên vai, cũng không biết làm cách nào mà tránh được nội quy trường.

À, không đúng, khối 11 còn có Phó Xuyên dẫn đầu mà.

Trước khi nam sinh mở miệng vẫn còn vài âm thanh ồn ào, nhưng mà sau khi cậu cất tiếng hát lên xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại.

Mọi người đều vô tình bị giọng hát hấp dẫn đó thu hút, không nói đến cậu hát rất dễ nghe mà giọng hát này còn làm người khác muốn tìm tòi nghiên cứu câu chuyện trong đó.

Một bài hát được hát xong, cả khu dạy học lâm vào một khắc trầm mặc thật lâu, một lát sau là một tràng vỗ tay thật lớn.

Chuyện này vẫn chưa xong, Lớp 15 lại cử ra một học sinh nữ. Hai giọng hát cùng lứa tuổi, giọng của bạn nữ lại càng cao hơn, một âm thanh cao vút khiến cả toà dạy học đều phải nín thở.

“3 phút 16 giây, cậu ấy lợi hại thật đấy” Diêu Nhất dựa vào trên lan cang nhỏ giọng nói.

Phó Xuyên quay đầu nhìn Diêu Nhất, bất đắc dĩ nói “Cậu còn muốn tính cả thời gian nữa sao?” 

“Tớ chỉ là muốn tính xem cậu ấy so với người bình thường lợi hại hơn bao nhiêu”

Diêu Nhất nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, có chút hâm mộ “Bọn họ lợi hại thật đấy”

“Cậu cũng rất lợi hại” Ánh mắt Phó Xuyên dịu dàng nói.

Không chỉ đơn giản là Diêu Nhất thấy học sinh của Lớp 15 lợi hại thôi, những người có thành tích tốt ở tầng trên cũng thay đổi ánh nhìn khác với mấy học sinh ở tầng dưới.

“Một bài nữa, một bài nữa đi!” Không biết ai trên lầu bỗng nhiên la lên, mọi người hình như cũng nắm bắt được, tất cả bắt đầu hô lên như thế.

Một người lúc nãy không chịu thua học sinh Lớp 15 ngượng ngùng đi lên trên.

Mọi người trong hành lang nhìn nhau vài lần, họ cảm thấy mình nên cùng nhau hát bài cũ kinh điển này.

Một bài hát của thuở xưa luôn có uy lực ở chỗ là làm mọi người không tự chủ được muốn cùng nhau hát, từ lầu trên đến lầu dưới chậm rãi cất tiếng hát. Khung cảnh phi thường hài hoà.

Một vài thầy cô đứng xung quanh quan sát tình huống của học sinh cũng không nhịn được cùng nhau hát.

Trong lúc tất cả đều đang hòa mình vào ca hát thì tất cả đèn ở hành lang, phòng học trong nháy mắt đều sáng lên.

Bầu không khí cả khu toàn dạy học ngưng đọng lại, có ánh sáng rồi thì không còn thú vị nữa. Ngược lại còn chiếu sáng cả ranh giới sông Chu và sông Hàn của tầng trên và tầng dưới vậy, khoảng cách của hai bên lại một lần nữa bị kéo ra.

Một vài học sinh phát ra âm thanh tiếc nuối, lục tục quay về lớp học.

“Lần sau cúp điện, chúp ta lại cùng nhau hát nhá!” Âm thanh của Lý Cách vang vọng cả khu dạy học.

“Nói cái gì đấy!” Giọng của chủ nhiệm giáo dục cũng đột nhiên xuất hiện.

“Ha ha ha ha” Học sinh ở hành lang phát ra một trận cười, người ở dưới Lớp 15 ra hiệu lên “Ok”.

“Vốn dĩ trước kia lớp cậu thú vị như vậy à?” Lý Cách ôm Tần Lịch cười hì hì nói, hoàn toàn quên mất chính mình trước kia là người xa lánh cậu khi vào nhóm bốn người họ.

“Bọn họ chỉ là đem tâm tư đặt ở nơi khác thôi” Tần Lịch cũng không chán ghét người của Lớp 15, chỉ là con đường phải đi trong tương lai của cậu không giống với họ mà thôi.

“Sao cậu lại ở Lớp 15, tuy là ở bét lớp bọn mình nhưng mà so với cả năm khối mà nói thì thành tích của cậu vẫn là không tồi” Đôi mắt nhỏ của Lý Cách loé lên sự hứng thú mãnh liệt.

Tần Lịch nhún vai: “Mình thi không vào được, thành tích năm cấp hai không tốt không đến được điểm chuẩn”

Giải thích này ngược lại rất hợp lý, nhưng mà…..

“Thành tích trước kia của cậu kém như vậy à?” Triệu Tiền ở sau lưng hỏi.

Tần Lịch quay đầu “Trừ toán ra, còn lại đều rất kém”

Cậu và Diêu Nhất không giống nhau, Diêu Nhất có một thành tích học tập đều rất tốt, như vậy cô có thể tiết kiệm thời gian để nghiên cứu toán. Mà Tần Lịch trước kia đều là dành thời gian của mấy việc khác để nghiên cứu toán học.

Chỉ là bây giờ cậu đã trưởng thành hơn một chút, biết như thế này là không có trách nhiệm với tương lai của mình, học nhiều hơn để nâng cao thành tích lên.

“Nhanh đi vào đi, còn đứng ở ngoài làm gì?” Giáo viên đi tới đây, vẻ mặt hung dữ:

“Các em sao hôm nay lại không ngoan như vậy?”

Học sinh lớp giỏi không dám đứng ở ngoài nữa, tất cả như ong vỡ tổ chạy vào lớp học.

Diêu Nhất ở phía sau cùng cúi đầu xuống, không nhìn thấy người phía trước, vẫn là bị Phó Xuyên kéo lại mới không đụng phải.

“Cảm ơn” Diêu Nhất lập tức nhỏ giọng nói.

“Mọi lúc mọi nơi đều thất thần như thế không phải là chuyện tốt” 

Phó Xuyên nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm. Cậu nhớ lại lúc năm lớp 10, chính mình ở đường Phượng Dương kéo Diêu Nhất đang đi dạo lại, lúc đó xém chút nữa cô đã bị xe đụng phải.

Những lúc thế này thì mấy cuốn sách tình yêu mà Diêu Nhất nghiên cứu bỗng nhiên rất có tác dụng. Cô nói một câu mà chính cô cũng nổi cả da gà lên: “Tớ đợi một người mà mọi lúc mọi nơi đều dõi theo tớ”

Nói xong lời này, Diêu Nhất lặng lẽ quan sát biểu tình của Phó Xuyên, ý đồ muốn nhìn một ý gì đó từ trên mặt cậu, kết quả cô căn bản lại không thể thấy rõ mặt Phó Xuyên.

Trên mặt Phó Xuyên vẫn trầm tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu nhảy bình bịch không ngừng. Những lời này bao gồm hàm ý quá nhiều, nếu đổi lại là Phó Xuyên thì thật sự cậu sẽ nghĩ nhiều rồi, nhưng bây giờ là Diêu Nhất…..

Cậu cảm thấy bản thân mình vẫn là không nên nghĩ nhiều, Diêu Nhất nhiều lúc cũng không biết mình đang làm gì.

“Ừm” Phó Xuyên bâng quơ nhẹ nhàng lên tiếng rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

“?” Diêu Nhất thấy Phó Xuyên một chút cũng không có phản ứng gì, trong lòng buồn bực.

Ám chỉ rõ ràng như vậy mà còn không nhìn ra được? Cậu này ngốc thật đấy!

Diêu Nhất hoàn toàn không nghĩ đến chuyện là vẫn hiểu ám thị đó nhưng lại giả vờ như không biết.

Cách một không thành thì đổi sang cách hai. Có lẽ tiếng hát của bạn học Lớp 15 tối nay đã truyền cảm hứng cho ra-da về cuốn sách tình yêu trước kia của Diêu Nhất, cô đã nhớ ra một cách khác để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai bọn họ.

Đi xem phim!

Trong sách nói rồi, trong rạp chiếu phim tối om, mang theo một bịch bỏng ngô, hai người ngồi nghe nhạc phim cùng nhau đưa tay vào gói bỏng, không, là mũi tên tình yêu của thần Cupid.

Sau khi xem phim xong rồi, chuyện tình yêu cũng thành.

“…… Phó Xuyên” Diêu Nhất nhỏ giọng gọi một tiếng sau đó đưa cho cậu một tờ giấy.

Phó Xuyên nhận lấy, ở trên viết một đoạn lời nói thật dài, ý chính là nói học sinh cấp ba thật thiếu ý tưởng, cần phải bổ sung thức ăn tinh thần. Nếu cậu đã là bạn cùng bàn với cô vậy thì cần phải đi xem phim cùng nhau, thúc đẩy sự giao lưu giữa bọn họ nhiều hơn.

[Cảm ơn]

“Cậu có đi hay không đấy?” Diêu Nhất nhìn chằm chằm hai chữ ‘tạ’* cả nửa ngày rồi sát lại gần Phó Xuyên hỏi.

*谢谢: hán việt là ‘tạ’: nghĩa cảm ơn.

“Xem phim gì?” Phó chỉ cảm thấy lời mời của Diêu Nhất có chút kỳ quái.

“Tớ sao cũng được, thứ bảy cậu rảnh không?” Diêu Nhất đến bài tập cũng không làm, lăng tăng đi hỏi Phó Xuyên.

Cô không biết mình bây giờ là đang mềm như bông dựa vào trên bàn, ở trong mắt Phó Xuyên là bộ dáng gì, nhìn chằm chằm cậu muốn cậu đồng ý.

“Ừm” Hầu kết Phó Xuyên giật giật, sau cùng dời ánh mắt đi.

Nhưng mà Diêu Nhất vẫn không buông tha Phó Xuyên “Ừm là ý gì chứ, cậu rốt cuộc có đi hay không vậy”

Cô có chút sốt ruột.

“Được” Phó Xuyên lại đổi thành một từ khác.

Mặt Diêu Nhất lập tức xuất hiện ý cười xán lạn gần như làm hai mắt Phó Xuyên rung động.

“Vậy cậu muốn xem phim gì đây?” Diêu Nhất rất nỗ lực đi theo từng bước trong sách.

“Cậu chọn là được rồi” Phó Xuyên hoàn toàn không thèm để ý đến là xem phim gì.