Không phải Phó Xuyên không biết gần đây Diêu Nhất cố ý thân cận hơn, cậu không hỏi cũng không ngăn cản, mặc kệ cô đến gần mình.

Gần đây có một cuộc thi nhỏ chỉ có 100 người đứng đầu hai lớp gộp lại rồi bắt đầu thi, vì thế độ khó của bài kiểm tra so với bình thường cũng tăng lên nhiều.

Diêu Nhất sau khi thi xong trong lòng tự tin hơn không ít, đáng tiếc là Phó Xuyên ở nhà cũng làm không ít bài tập, sau khi có thành tích kết quả vẫn yên ổn ở ngôi vị thứ nhất như cũ.

Ở nhà buồn nửa ngày Diêu Nhất đến trường muốn thân cận với Phó Xuyên hơn nữa, cô phải mau chóng yêu đương với Phó Xuyên!

“Tần Lịch, tập san của tháng sau vẫn là cậu xem trước” Diêu Nhất ra lấy nước vừa lúc gặp phải Tần Lịch, thuận miệng nói một câu.

“Không phải đến lượt cậu xem trước à?” Tần Lịch rót xong nước, quay đầu kỳ quái hỏi “Cậu có việc gì cần làm?”

Diêu Nhất cúi đầu có chút chột dạ nhìn ly nước “Mình có chút việc, có quá nhiều việc còn chưa lo liệu xong” Cô khẳng định muốn mau mau cùng Phó Xuyên yêu đương, tập san toán học trước tiên cứ đặt sang một bên đã.

“Được thôi” Tần Lịch đương nhiên đồng ý, cậu ước gì mỗi kỳ đều là mình xem trước.

Thấy Diêu Nhất rót xong nước phải quay lại lớp học, Tần Lịch gọi cô lại “Cậu chuẩn bị cho cuộc thi đua toán học thế nào rồi? Tớ xem trên mạng mấy anh chị khóa trên đều nói vào đội tuyển quốc gia rất khó”

Bởi vì thi đua lần này liên quan đến lựa chọn vào đại học của Tần Lịch nên cậu vẫn luôn rất căng thẳng. Kết quả là càng tìm hiểu càng thấy hoảng, cảm giác tất cả mọi người đều thấy thi đua đặc biệt khó.

“Còn ổn, mình cảm thấy chúng ta sẽ làm được” Diêu Nhất nhìn đề thật của mấy năm vừa rồi, cũng đã làm xong hết, thậm chí còn ra đề lại cho Tần Lịch, cảm giác vẫn ổn.

“Cậu không cần khẩn trương đâu, trình độ của mọi người trong lớp hẳn là không ai có thể vượt qua cậu cả” Diêu Nhất an ủi nói, sau lại bổ sung thêm một câu “Tất nhiên là trừ mình ra”

Cô nói như vậy Tần Lịch cũng không tức giận, phải nói là về mặt toán học người làm Tần Lịch phục cũng chỉ có Diêu Nhất.

“Lão Hàn mấy ngày trước có tìm tớ nói chuyện” Tần Lịch cầm ly nước nói “Thầy nói rất coi trọng hai chúng ta, hy vọng chúng ta có thể lấy được thành tích tốt”

“Thầy không có tìm mình” Diêu Nhất nhíu mày “Cái gì cũng chưa nói với mình cả”

“Lão Hàn nói không chừng chúng ta có thể thay đổi lịch sử kỷ lục của trường” Tần Lịch cảm thấy áp lực trên người càng nặng thêm “Hy vọng chúng ta có thể đi xa hơn”

“Xa hơn?” Diêu Nhất chỉ là muốn làm đề thật khó.

Tần Lịch gật đầu, thuận tiện ý đồ muốn chia sẻ một ít áp lực cho Diêu Nhất. Lão Hàn quá giảo hoạt, thế mà lại không tìm Diêu Nhất ném áp lực lên người cậu.

“Tớ thấy ý của lão Hàn là muốn chúng ta đến IMO” Tần Lịch cảm thấy không có hy vọng nhiều, cả nước có nhiều cao thủ như vậy, Diêu Nhất ngược lại là vẫn có chút hy vọng đi.

Đến bây giờ Tần Lịch vẫn chưa nhìn thấy đỉnh cao của của Diêu Nhất, tuy là Diêu Nhất viết văn không tốt dẫn đến thành tích môn ngữ văn không xưng hùng làm chủ được, nhưng mà nhìn tổng thể từ cô ra thì Tần Lịch vẫn có chút nghi hoặc.

Nhất Trung không phải chưa từng xuất hiện chuyện nhảy lớp, cuối cùng là nhảy lên cấp ba. Tần Lịch cảm thấy Diêu Nhất rất quen thuộc với kiến thức cấp ba, nếu trước kia nhảy lớp cũng không phải là không có khả năng.

“IMO là cái gì?” Diêu Nhất có chút không phản ứng lại được.

Tần Lịch dừng lại hai giây, bắt đầu sắp xếp lại từ ngữ “Sau khi vào đội tuyển quốc gia rồi, bọn họ sẽ từ trong đó chọn ra 6 học sinh ưu tú nhất đại diện quốc gia đi dự thi. Cuộc thi này gọi lạ IMO”

“Oh” Diêu Nhất bừng tỉnh hiểu ra “Có phải đề thi sẽ càng khó không?”

“…… Có thể nói như vậy” Tần Lịch vẫn luôn cho rằng mình đối với số học là một sự yêu thích thuần túy, bây giờ xem ra vẫn còn kém Diêu Nhất một bậc.

“Vậy thì đi” Diêu Nhất chắc chắn gật đầu, giống như mình được chọn rồi vậy.

“Hai người có vào lớp hay không đấy. Còn muốn đứng ngoài đó nói bao lâu nữa?” Lớp trưởng ngồi trên bục giảng hướng ra cửa nói với hai bọn họ.

Phía dưới lập tức truyền ra mấy tiếng phì cười.

Tần Lịch chỉ có thể ngừng nói chuyện đi vào lớp học, phía sau còn có Diêu Nhất cũng giống như thế cầm theo ly nước.

“Bên ngoài không lạnh sao?” Phó Xuyên thấy Diêu Nhất ngồi ổn rồi, đột nhiên hỏi một câu.

Diêu Nhất sửng sốt một lát rồi mới trả lời “Vẫn còn ổn ấy”

Ánh mắt Phó Xuyên tối lại, dựa ra sau ghế, cũng không tiếp tục làm bài tập nữa. Ở trong lòng nghiền ngẫm tên của Diêu Nhất một hồi, ánh mắt cũng dừng lại trên người Tần Lịch ở một tổ khác.

Không biết có phải mấy người trầm mê toán học đều có tính chất đặc biệt này không mà tóc đều là hướng lên trên hết, hoặc là rối tung lên. Diêu Nhất như vậy mà Tần Lịch cũng như vậy nốt.

Nghĩ rồi Phó Xuyên lại một lần nữa dời ánh mắt lên người Diêu Nhất chỉ có điều ánh mắt rất u tối.

Khu dạy học trước tiên là an ổn một giây, ngay sau đó là một trận hoan hô thật lớn.

Lớp giỏi người đầu tiên lên tiếng chính là Lý Cách: “Cúp điện rồi!”

“Mình còn chưa làm xong đề này đâu” Bàn tay Diêu Nhất bỏ vào trong ngăn bàn tìm tới tìm lui rốt cuộc cũng tìm được điện thoại của mình.

Diêu Nhất lấy ra ý muốn bật đèn pin lên lại bị Phó Xuyên đè tay lại “Đừng lấy ra, lát nữa giáo viên sẽ qua đây”

Giáo viên đương nhiên biết học sinh mang theo điện thoại đến trường, có điều biết là một chuyện mà tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Không đợi Diêu Nhất lên tiếng, giáo viên dạy lớp tự học buổi tối đã từ phòng giáo viên sang đây.

“Trước tiên tự do thả lỏng một chút, đợi lát nữa sẽ có điện ngay” Giáo viên nói xong liền đứng ở ngoài cửa “Đứng lên hoạt động gân cốt chút đi”

Nếu chuyện này mà nói ở lớp khác thì sẽ là một trận than thở, nhưng học sinh lớp giỏi lại mang trên vai một áp lực riêng đã đạt đến cảnh giới đam mê với học tập luôn rồi.

Trừ bỏ người “không cùng loại” nào đó ra.

“Thầy ơi, em nghe nói máy biến áp trường hỏng rồi, chúng ta chắc không cần phải lên lớp tiết học buổi tối nữa đi” Lý Cách cười hì hì nói.

“Em nhiều chuyện thế!” Thầy giáo cũng bất đắc dĩ, tuy rằng trường học là trường công nhưng nhìn tổng thể ra thì miễn cưỡng nói giống như nhà của Lý Cách đi, nào có ai đi đạp phá biển hiệu của ba mình chứ.

Bởi vì lời nói chen vào kia của Lý Cách bầu không khí trong lớp cũng dần dần nhẹ nhàng hơn. Không ít học sinh sôi nổi thả lỏng người, có vài người còn chạy ra ngoài phòng học đón gió.

Lúc này ngoài hành lang cũng tràn đầy học sinh ra ngoài cho thoáng khí, nghịch ngơm một chút, thậm chí còn đứng ở đối diện kêu học sinh mà mình quen.

“Đánh bài poker không?” Hàn Tiêu Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại nói với Diêu Nhất.

Diêu Nhất nhìn quanh bốn phía “Tối như vậy đánh thế nào?”

Triệu Tiền cũng xoay người lại không đồng ý nói “Đánh với cậu ấy? Không bằng để cậu ấy với Tần Lịch hai người bọn họ chơi đi”

Trước kia không phải là chưa từng chơi cùng nhau, bị Diêu Nhất ngược đến….. Thành tích toán học của bọn họ cũng không kém đâu nha, đầu óc cũng không ngu ngốc, nhưng chơi với Diêu Nhất và Tần Lịch thì như giỡn thôi.

Lúc này Lý Cách cũng sang đây muốn bọn họ đi ra ngoài chơi, lớp bên kia đã bắt đầu hát đối đáp với nhau rồi, nhưng lớp giỏi tạm thời chưa ai xuất chiến Lý Cách lập tức đến xin sự giúp đỡ của Hàn Tiêu Tiêu.

“Chúng ta không chỉ biết học thôi đâu, Tiêu Tiêu cậu ngược chết bọn họ đi” Lý Cách đầy tinh thần chiến đấu.

“Đi, đi, đi!” Triệu Tiền cũng rất có hứng thú.

Vừa rời đi xong, lớp học trong nháy mắt thấy rất trống vắng, giáo viên và tất cả đều đang ở bên ngoài nhìn bọn học sinh làm trò.

Diêu Nhất lặng lẽ ngó đầu ra nhìn thấy mọi người đã ra ngoài gần hết, cúi đầu bật đèn pin muốn tiếp tục làm bài tập.

Nhưng cô cũng chỉ có hai tay thôi, làm hết thì có hơi bất tiện.

Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp bao phủ lên, cầm lấy điện thoại của Diêu Nhất “Tôi cầm giúp cậu”

Diêu Nhất đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau khi phát hiện là Phó Xuyên thì bình tĩnh lại “Cảm ơn, cậu không cần làm bài tập à?”

Phó Xuyên khẽ cười “Không cần, cậu làm là được rồi”

Nghe thấy lời này tâm tình Diêu Nhất trở nên rất phức tạp, cô đã cảm ơn vì Phó Xuyên cầm đèn giúp cô, lại có chút ghen ghét vì cậu không cần đọc sách cũng đều có thể thi tốt hơn cô.

“Oh” Diêu Nhất rầu rĩ lên tiếng rồi thật sự cúi đầu xuống làm bài của mình.

Phó Xuyên ngồi ở bên cạnh, an an tĩnh tĩnh soi đèn cho cô. Đôi khi Diêu Nhất viết xuống dưới, yêu cầu chiếu đèn tới, Phó Xuyên đều kịp thời soi đến cho cô.

Diêu Nhất càng viết càng hăng say, cuối cùng quên mất sự tồn tại của Phó Xuyên ở bên cạnh.

“Chỗ này, tại sao không dùng phương pháp trước kia thầy giảng?” Phó Xuyên đột nhiên lên tiếng hỏi, cậu kỳ thật đã sớm nhìn ra Diêu Nhất làm đề thi vượt qua phạm vi của cấp ba. Nhưng mà cậu không hiểu, làm từng câu hỏi thì liền có thể hiểu được đề này.

Diêu Nhất dừng bút, trong bóng tối nhìn thoáng qua Phó Xuyên.

Bởi vì phải chiếu đèn pin cho Diêu Nhất, Phó Xuyên dựa người đến thật sự gần, Diêu Nhất nhẹ xoay người liền đụng phải.

“Cách đó giải không ra, đề này là một cái bẫy” Diêu Nhất nghĩ nghĩ vẫn quyết định nói với Phó Xuyên một chút, cô như vậy là muốn có ý tốt với cậu như vậy không chừng Phó Xuyên sẽ nguyện ý yêu đương với cô.

Bài này không thuộc phạm vị kiến thức của cấp ba, giải thích thì chắc chắn phải dùng đến toán học lý luận và công thức thì mới ra được.

Nhưng mà hình như hôm nay Phó Xuyên đầu óc có chút không xoay chuyển được, mãi vẫn không phản ứng lại, Diêu Nhất phải giảng lại mấy lần lý thuyết mà cậu chưa học.

Tuy là Diêu Nhất tự tin về toán học Phó Xuyên tuyệt đối không giỏi như cô, nhưng mà năng lực hiểu biết cũng quá kém, cậu ấy làm cách nào mà mỗi lần thi đều ngang điểm với cô vậy? Ngày thường thoạt nhìn cậu cũng không phải liều mạng học, không chừng muốn giữ vững ngôi vị đầu phải về nhà luyện tập thâu đêm.

Mang theo một tia hoài nghi và ánh mắt đồng tình, Diêu Nhất tiếp tục giảng bài.

Rốt cuộc Phó Xuyên cũng hiểu mấy cái lý luận Diêu Nhất nói, gtj đầu tỏ vẻ đã biết.

Diêu Nhất lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục giảng đề này cho cậu, lại không phát hiện khoảng cách của hai người ngày càng gần.

Sau khi nói một hồi, Diêu Nhất ngừng lại, để Phó Xuyên tự mình suy nghĩ, còn cô rũ mắt chờ.

Lúc này tiếng hát bên ngoài càng ngày càng lớn, có vẻ như lớp ngoài kia đnag hát đến phần điệp khúc của bài hát cổ điển nào đó. Học sinh lớp giỏi hình như cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu, Hàn Tiêu Tiêu dẫn dắt hát lên một bài hát tiếng anh.

“Không tính! Không tính! Có bản lĩnh thì hát bài tiếng trung đi!!!”

Diêu Nhất bị tiếng hô vang bên ngoài hấp dẫn, muốn nhìn xem thử, lại quên mất bên cạnh còn có người, trực tiếp chạm một cái gì đó mềm mềm vào.

Đến khi Diêu Nhất phản ứng lại được thì trước mắt là một mảnh tối thui, cô cái gì cũng không nhìn thấy, bởi vì điện thoại trong tay Phó Xuyên đã rớt xuống dưới.

“Xin lỗi” Trong bóng tối Phó Xuyên mang di động còn phát ra ánh sáng nhặt lên, phủi sạch sẽ, một lần nữa đưa lại cho Diêu Nhất “Không có bị rơi đến hư”

“Oh” Diêu Nhất ngơ ngác nhận lấy, cũng không bật đèn pin nữa.

Phó Xuyên làm như chuyện gì cũng phát sinh, cưỡng chế xúc động muốn xoa má phải của mình lại, nhẹ giọng nói: “Đề này tôi hiểu được rồi”

Diêu Nhất mím môi vẫn không đem cảm giác vừa nãy áp chế lại, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên “Oh, cậu hiểu là tốt rồi”

“Muốn ra ngoài xem không?” Phó Xuyên mở miệng hỏi.

“Bên ngoài?” Diêu Nhất đạg ở trạng thái mờ mịt, sớm đã đem chuyện “rầm rộ” ở bên ngoài vứt sang một bên rồi.

“Bọn họ thi đấu, thuận tiện hít thở không khí một chút” Phó Xuyên cũng không biết chính mình đnag nói cái gì, rõ ràng lúc trước khi cúp điện hỏi có lạnh hay không cũng là cậu hỏi.

Diêu Nhất gật đầu “Được thôi”

Hai người đứng lên, cùng nhau ra khỏi lớp học.

Ở tổ 1 trong một góc nào đó, một bạn học cũng giống như vậy lén lút dùng điện thoại để soi tính tính, ngồi dậy nhìn hai người Diêu Nhất đi ra ngoài, trong lòng hừ một tiếng: Định lực vẫn là không bằng cậu ta!

Tác giả có lời muốn nói: Diêu Diêu nói muốn yêu đương là giả, trong lòng cô yêu nhất vẫn là toán học :)