Lục Thanh Nhàn rưng rưng nước mắt lôi kéo tay của Kỷ Hải, trên tay Kỷ Hải có mấy cái lỗ nhỏ, đỏ máu chảy ra, Lục Thanh Nhàn đang cầm lấy khăn của mình cẩn thận băng bó cho hắn. Vẻ mặt Kỷ Hải hạnh phúc không ngăn được, trên mặt đều là nụ cười ngu ngơ.

Lục Thanh Nhàn cúi đầu khóc nức nở nói: “Biểu ca việc gì ngươi phải chịu tội như vậy?”

“Thế này là thế nào…?” Lục Thanh Lam nhìn thấy mấy con bò cạp nát bét bị ném trên tủ treo quần áo, dù nàng không động não đi nữa cũng hiểu được vừa rồi bên trong tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra Kỷ Hải đi vào phòng, nhìn thấy ba con bò cạp đang bò về phía nữ thần trong lòng hắn, mà Lục Thanh Nhàn và Đan Hương núp ở một góc run rẩy.

Không thể được! Kỷ Hải nhất thời tức sùi bọt mép, không hề nghĩ ngợi liền vọt tới, hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là cho dù mình bị bò cạp cắn độc chết, cũng quyết không thể để cho Lục Thanh Nhàn chịu một chút thương tổn. Trong tay hắn cũng không có công cụ thuận tiện, liền lấy tay trực tiếp bắt lấy bò cạp hung hăng quẳng lên trên tủ quần áo gỗ lê hoa.

Bò cạp bị ném như vậy, hiển nhiên là nát bét rồi, nhưng hắn cũng không ổn lắm, bị bò cạp chích liên tiếp mấy cái. Lục Thanh Nhàn thấy hắn vì bảo vệ mình mà ngay cả mạng cũng không cần, rất cảm động, vội vàng lấy khăn tay ra băng bó vết thương cho hắn.

Kỷ Hải chỉ cảm thấy động tác đôi tay nhỏ bé của người trong lòng ấm áp nói không nên lời, hai người trong lúc lơ đãng đụng chạm da thịt quả thực làm cho hắn như rơi vào tiên cảnh.

Lục Thanh Nhàn thì ngược lại, thấy muội muội tới thất kinh: “Bảo Nhi, sao ngươi lại tới đây?”

Lục Thanh Lam thông minh bực nào, vừa nhìn bộ dáng này, liền đoán được tám, chín phần. Ý niệm trong đầu nàng thay đổi, không đáp lời Lục Thanh Nhàn, câu đầu tiên liền nói: “Vừa rồi tiếng kêu của các ngươi nói không chừng đã kinh động đến người khác, nhanh rời đi thôi.”

Lục Thanh Nhàn nghe xong lời này sắc mặt cũng trắng, váy nàng hiện tại còn ẩm ướt chưa đổi lại, bị nhìn thấy có nói cũng nói không rõ ràng, nhưng là… Nàng dù sao cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa: “Nhưng biểu ca bị bò cạp chích, nếu bò cạp có độc, huyết mạch gia tăng lưu động trúng độc càng nặng thì làm sao?”

Kỷ Hải cũng hiểu điểm mấu chốt ở đây, vội nói: “Ta không sao, chúng ta vẫn là đi mau, khuê dự của Nhàn biểu muội quan trọng hơn.” Lục Thanh Nhàn thấy lúc này hắn còn xem trọng khuê dự của mình, lại càng thêm cảm động.

Lục Thanh Lam gật đầu, nàng muốn cho Lục Thanh Nhàn gả cho Kỷ Hải, nhưng là muốn mang đại kiệu tám người khiêng nở mày nở mặt ngẩng cao đầu đi qua, quyết không thể để cho tỷ tỷ gánh tội tư hội tình lang, nhân phẩm có danh tiếng. Huống chi còn có Chu Hạo ở một bên nhìn chằm chằm, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây.

Lúc này Lục Thanh Lam phân phó: “Đan Hương, Đan Khấu! Mau đỡ biểu ca lên trước.”

Hai nha hoàn nghe lệnh tiến lên, Lục Thanh Nhàn do dự một chút nói: “Để ta đi.” Cùng Đan Khấu đỡ Kỷ Hải, mọi người vội vã ra khỏi phòng, từ xa truyền đến tiếng bước chân, nghĩ là động tĩnh vừa rồi quá lớn, kinh động đến người trong phủ, Lục Thanh Lam lúc này mới an bài: “Biểu ca ngươi đi ra ngoài từ cửa nhỏ, Đan Khấu ngươi đi theo hầu hạ, Mặc Cúc ngươi cũng đi cùng, đi tìm Tam gia, bảo Tam gia tìm cách đưa biểu ca đi y quán trị liệu. Tỷ tỷ, chúng ta trở về!”

Để giữ được khuê dự của Lục Thanh Nhàn, chuyện Kỷ Hải bị thương tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài.

Thấy Lục Thanh Nhàn lôi kéo cánh tay của Kỷ Hải không tha, bộ dạng không yên lòng. Lục Thanh Lam vội la lên: “Tỷ tỷ chúng ta mau trở về, có thời gian lại đến thăm biểu ca.”

Kỷ Hải cũng nói: “Nhàn biểu muội ngươi mau trở về đi thôi, ta không sao.”

Lúc này Lục Thanh Nhàn mới nói: “Biểu ca ngươi bảo trọng, ta có thời gian nhất định đi thăm ngươi.” Kỷ Hải có được cam đoan của nàng, cao hứng cả người đều sắp bay lên trời.

Lục Thanh Lam phất tay một cái để cho bọn họ nhanh đi ra ngoài từ cửa nhỏ, còn bảo Đan Hương đóng cửa lại, khóa trái từ bên trong, bởi vì nàng nghe thấy ngoại viện bên kia cũng truyền đến động tĩnh, lúc này mới lôi kéo Lục Thanh Nhàn trở lại phòng thay y phục. Để có thể nói cho kín kẽ, nàng bảo Đan Hương cầm một cái mâm trà lưu ly ở trong phòng, để Đan Hương chịu đựng buồn nôn đập lên trên thân bò cạp hai cái.

Chỉ qua một lát, người của An Bình Hầu phủ liền tới. Cầm đầu không ai khác, chính là đại phu nhân Đậu Thị, phía sau còn không ít phu nhân theo tới xem náo nhiệt, trong đó cũng bao gồm Kỷ thị.

Mọi người vừa vào phòng nhìn, liền thấy ba nữ tử lui ở một chỗ run rẩy thấp giọng khóc nức nở. Trên mặt đất có ba đống huyết nhục dinh dính, cũng không rõ là cái gì.

Đây là tình huống gì, mọi người đều trợn tròn mắt.

Kỷ thị nhìn thấy hai nữ nhi bộ dạng kinh sợ quá độ, nhất thời đau lòng vạn phần, vội la lên: “Nhàn tỷ nhi, Bảo Nhi, các ngươi không có chuyện chứ?” Vừa xoay người lại nói với Đậu Thị: “Đại phu nhân, đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Đến lúc xem diễn rồi. Lục Thanh Lam vốn đang thấp giọng khóc nức nở, nghe được thanh âm Kỷ thị “Oa” một tiếng liền khóc lớn lên, lao vào trong ngực của Kỷ thị nói: “Mẫu thân, bò cạp, có bò cạp, bò cạp thật đáng sợ!” Nước mắt ào ào chảy xuống, tựa như mưa rơi.

Lục Thanh Nhàn dở khóc dở cười, diễn thật giỏi a? Rõ ràng vừa rồi còn tỉnh táo hơn bất cứ ai, hiện tại lại làm bộ bị dọa cho bể mật gần chết. Nàng theo dặn dò của Lục Thanh Lam vừa rồi, cũng cúi đầu lau nước mắt.

Mọi người nhất thời nổ tung, “Bò cạp, tại sao có thể có bò cạp?” Lại nhìn ba đống huyết nhục mơ hồ trên mặt đất, dùng não liên tưởng ra một chút, nhất thời liền có kết luận. Có mấy người phu nhân đức cao vọng trọng liền hỏi: “Đại phu nhân, đang yên lành sao lại có bò cạp trong phòng?” Trong giọng nói đã có ý chất vấn, phải biết rằng những người này hôm nay cũng đều dẫn theo nữ nhi hoặc là con dâu tới tham gia hôn lễ, vạn nhất kinh sợ đến thân nhân của các nàng, các nàng sao có thể nguyện ý?

Não Đậu Thị nhão như bột, riêng chuyện xảy ra hôm nay, công lao lúc trước nàng tân tân khổ khổ chuẩn bị hôn yến liền bị xoá bỏ toàn bộ rồi, chuyện này nếu truyền đi, nàng làm sao có thể quản lý cái nhà này, nào có đạo đãi khách như vậy, ngoại nhân còn nhìn đại phu nhân nàng quản gia như thế nào, sau này nàng làm sao còn có thể đặt chân trong giới phu nhân kinh thành?

Trên đầu Đậu Thị cũng toát ra mồ hôi lạnh.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tam cô nương Lục cô nương, sao các ngươi lại đến nơi này?”

Lục Thanh Nhàn cũng đã nhìn ra, cái bẫy hôm nay là An Bình hầu thiết kế cố ý muốn hại nàng. Nàng cũng không phải là bánh bao, bị thua thiệt chỉ biết nuốt xuống bụng, liền lau nước mắt nói: “Hồi bẩm đại phu nhân, vừa rồi ở trên yến tịch, lúc nha hoàn của quý phủ châm trà không biết sao lại làm đổ lên váy của ta, nha hoàn kia tự đứng ra muốn mang ta đi thay y phục, ta đi theo nàng đến nơi này, còn chưa kịp thay y phục, liền thấy ba con bò cạp bò ra khỏi tủ quần áo, ta kinh hãi gần chết, nhờ có nha hoàn của ta mạo hiểm bị bò cạp chích độc cầm mâm trà đánh chết bò cạp. Ta cũng không biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Đan Hương đúng lúc giơ khay trà lưu ly trong tay lên.

Ngữ khí Lục Thanh Nhàn dịu dàng, không có một câu chỉ trích An Bình Hầu phủ, chỉ trích Đậu Thị. Lục Thanh Lam lại đang trong ngực của Kỷ thị vặn vẹo uốn éo, đề cao giọng nói: “Bò cạp! Bò cạp thật đáng sợ!” Mọi người nghe xong lại càng đồng tình với tiểu tỷ muội, liền có người mở miệng nói: “Thật là đáng thương, đều là thiên kiều bách sủng nuôi lớn, ai từng thấy qua cái này đâu chứ? Vạn nhất bị sợ hãi thì làm sao.”

Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận phụ họa, mặc dù không muốn mở miệng trách cứ Đậu Thị miễn cho đắc tội An Bình Hầu phủ, nhưng nói chuyện bênh vực bên nào vừa xem liền hiểu ngay.

Kỷ thị cũng đã hiểu, không nhịn được lạnh lùng nói: “Nơi này sợ không phải chỗ thay y phục đi? Đại phu nhân, ngươi nên quản giáo nha hoàn trong phủ cho tốt!”

Đã có người lên tiếng phụ hoạ nói: “Đúng a! Đúng a! Nơi này vắng vẻ như vậy, đại phu nhân sẽ không thiết kế phòng thay quần áo ở chỗ này a?”

Lại có có người nói: “Nói nửa ngày sao lại không thấy tiểu nha hoàn dẫn đường?”

Đại phu nhân giận sôi gan, vốn hôm nay tất cả khách nhân đều chiêu đãi hết sức hoàn mỹ, mọi người nói lý ra đều khen nàng khôn khéo tài giỏi, quản lý Hầu phủ gọn gàng ngăn nắp, mình vừa mới cao hứng không được một lát đã có người làm cho nàng như xe bị tuột xích rồi.

Nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, nàng chìm đắm trong hậu trạch nhiều năm, cũng là một nhân vật cực kỳ khôn khéo, lập tức kịp phản ứng, chuyện này nhìn sao cũng lộ ra hương vị của âm mưu! Huân quý thế gia kiêng kỵ nhất là đem những * này bại lộ trước mặt mọi người.

Nàng liền phân phó ma ma quản sự phía sau: “Đi tìm tiểu nha hoàn dẫn đường kia cho ta, lập tức nhốt vào phòng chứa củi, đợi chuyện hôm nay xong rồi, ta nhất định phải hỏi nàng một chút, chuyện xui xẻo này là thế nào.” Chỉ nói là tiểu nha hoàn vô tích sự làm không tốt, không hề đề cập tới cái khác.

Ma ma kia lĩnh mệnh đi. Đậu Thị hướng về phía Kỷ thị thi lễ thật sâu, “Hôm nay là ta tiếp đón không chu, thất lễ với Nhị phu nhân, làm cho hai vị cô nương kinh sợ, ta ở chỗ này bồi lễ trước cho Nhị phu nhân. Hôm nay là lỗi của An Bình Hầu phủ, ta tuyệt đối không đùn đẩy, ta đây sẽ nhanh chòn mời thái y tới xem cho hai vị cô nương! Quay về ta nhất định chỉnh đốn bên trong, sửa trị nha hoàn chểnh mảng kia một phen, mấy ngày nữa ta nhất định đăng môn tạ lỗi, cho ngài cho Trường Hưng Hầu phủ một cái công đạo, người xem như vậy được không?” Nàng thật đúng là sợ Kỷ thị không thuận theo không buông tha, bắt nàng đem tiểu nha hoàn kêu đến đối chất, khi đó chuyện có thể không áp chế nổi nữa. May mà kỷ thị cũng không ngu ngốc, nàng hiểu được nữ nhi bị cuốn vào âm mưu, cho dù nữ nhi chiếm lý, chuyện này truyền đi cũng không dễ nghe. Liền gật đầu nói: “Mời thái y thì không cần, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tiệc rượu chúng ta không thể ăn nữa rồi, đến đây xin cáo từ, kính xin đại phu nhân thay chuyển cáo một tiếng với Lão phu nhân, chúng ta cũng không đi chỗ đó cáo từ nàng nữa. Ta ở nhà pha trà đợi đại phu nhân quang lâm!” Ý là chờ Đậu Thị cho một cái công đạo. Dù sao Trường Hưng Hầu phủ cũng không phải là dễ bắt nạt như vậy.

Đậu Thị nghe lời này thở phào nhẹ nhõm, nói mấy câu lễ phép giữ lại, Kỷ thị đương nhiên không chịu ngốc ở chỗ này nữa. Lúc này Trương thị cũng nghe tiếng chạy tới, thấy tỷ muội nhị phòng ra chuyện này, trong lòng thầm mắng nhà các ngươi nhiều chuyện, làm mặt của mọi người rồi lại phải ra vẻ cùng thù căm thù giặc, vừa gọi xe, vừa báo cho đám người Lục Kháng đang ăn uống tiệc rượu phía trước.

Đậu Thị liên tục nói xin lỗi, đưa người Lục gia cửa đại môn, lúc này mới quay lại. Tiền viện Lục Thần nghe nói chúng nữ nhi gặp chuyện này, lòng nóng như đốt, làm sao còn có tâm tư ăn cơm, chờ ở cửa từ sớm. Thấy hai nữ nhi hoàn hảo, lúc này hắn mới yên tâm.

Lục Kháng, Lục Hãn tất cả cũng đứng dậy cáo từ, Lục Diệp đang uống đến cao hứng, vốn không muốn đi, nhưng Trường Hưng Hầu phủ chỉ còn lại một mình hắn cũng không ra thể thống gì, đành phải cùng đứng dậy đi theo lão gia tử.

Mắt Lục Thanh Lam nhìn xung quanh không thấy ca ca Lục Văn Đình, lúc này Mặc Cúc đi tới, Lục Thanh Lam kéo nàng đến một bên thấp giọng hỏi: “Sao? Biểu ca bên kia thế nào?”

Mặc Cúc thấp giọng nói: “Tam gia đã tiễn biểu thiếu gia về, hắn bảo ta chuyển cáo với hai vị cô nương không cần lo lắng thương thế của biểu thiếu gia, bò cạp kia độc tính không mạnh, biểu thiếu gia chắc chắn không có chuyện gì.” Lục Văn Đình không giới hạn ở một mức độ nhỏ giống nữ hài tử các nàng, hắn kiến thức rộng rãi, cố gắng vẫn có thể phân biệt được bò cạp có độc hay không! Cộng thêm nghĩ đến tiện nhân Chu Hạo kia còn muốn tỷ tỷ vào cửa, chắc có lẽ sẽ không để bò cạp kịch độc ở trong tủ quần áo, nghĩ đến đây yên tâm hơn không ít.

Nàng thấy tỷ tỷ vẫn dựng thẳng lỗ tai ở một bên nghe hai chủ tớ nói chuyện với nhau, cười ranh mãnh nói khẽ với tỷ tỷ: “Tam ca nói biểu ca tốt của tỷ không có chuyện gì rồi, tỷ tỷ đừng lo lắng.”

Lục Thanh Nhàn đỏ mặt, mắng: “Biểu ca của ta cái gì, không phải cũng là biểu ca của ngươi sao?” Lục Thanh Lam chỉ cười hì hì, cười đến Lục Thanh Nhàn mặt càng đỏ hơn.

Kỷ thị mới vừa đem chuyện xảy ra thông báo đơn giản với Lão Hầu gia Lão phu nhân, quay người lại lại nhìn thấy vẻ mặt trưởng nữ thẹn thùng, không khỏi sửng sốt.

Lúc này xe đã chuẩn bị xong, nàng mang theo hai nữ nhi lên xe, Lục Thanh Lam quấn lên người Kỷ thị, còn liên miên cằn nhằn: “Mẫu thân, bò cạp thật đáng sợ!”

Kỷ thị giơ tay đánh nhẹ một cái lên đầu của nàng: “Được rồi, ngươi cũng đừng mồm mép bịp người trước mặt nương ngươi nữa.” Nhiều năm như vậy rồi, tính tình của Lục Thanh Lam nàng đã sớm nhìn thấu, biết vừa rồi nàng gào khóc chỉ là làm bộ nhất định là đang diễn trò. Nữ hài khác sợ côn trùng nàng còn tin tưởng, Lục Thanh Lam ư, nàng đã tự mình thấy “Tư thế oai hùng” cầm sâu lông hù dọa tỷ tỷ của nó rồi.

Lục Thanh Lam ai u một tiếng, ôm đầu nói: “Tại sao mẫu thân lại đánh đầu của ta, đánh ta ngốc thì làm sao bây giờ?”

Lục Thanh Nhàn vừa nghe nói biểu ca bình yên vô sự tâm tình rất tốt. Lại thấy muội muội nói chọc cười, không nhịn được phù một tiếng bật cười.

Trưởng nữ cũng không có chuyện gì, Kỷ thị thấy tình hình này trái tim liền triệt để rơi xuống bụng. Làm nương rốt cuộc vẫn không yên lòng, liền hỏi: “Nhàn nhi không sao chứ?”

Lục Thanh Nhàn nói: “Mẫu thân ta không sao.”

Lục Thanh Lam lập tức ăn vạ: “Mẫu thân, ngươi thật thiên vị, chỉ hỏi tỷ tỷ có sao không, sao người không hỏi ta.”

Kỷ thị dùng ngón tay điểm đầu của nàng: “Thấy ngươi nghịch ngợm, ta biết ngay là ngươi không có chuyện gì!”

Lục Thanh Lam giảo hoạt cười một tiếng nói: “Mẫu thân ta quả thật không có chuyện gì, nhưng tỷ tỷ có việc đấy!”

Lục Thanh Nhàn khó hiểu nói: “Ta có chuyện gì?”

“Vừa rồi lúc tỷ thay y phục, Hải biểu ca chạy vào đánh chết bò cạp cứu tỷ, tỷ nói xem tỷ có sao không?”

“Cái gì?” Kỷ thị thất kinh, giọng nói nghiêm túc: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nàng không ngờ trong chuyện này còn có nhiều ngọn nguồn như vậy.

Thật ra lúc Kỷ Hải xông vào, xiêm y Lục Thanh Nhàn vẫn rất chỉnh tề, cho dù chuyện này truyền ra cũng không coi là du lễ (vượt quá lễ nghi). Chẳng qua lời này Lục Thanh Lam nói hết sức hàm hồ, làm cho người ta liên tưởng rất nhiều. Kỷ thị không nhịn được nghĩ nhiều.

Lục Thanh Lam cũng là muốn tác hợp đôi thiếu niên thiếu nữ này, lúc nàng nói lời này còn giữ lại một lỗ hổng, nếu Lục Thanh Nhàn nguyện ý phản bác, nàng cũng có thể nói ra thực tế lúc đó.

Lục Thanh Nhàn há miệng định phản bác, nhớ tới Kỷ Hải mấy lần liên tiếp tỏ vẻ một tú tài như hắn không xứng với một đích tiểu thư Hầu phủ, mà cữu cữu cữu cữu mẫu biết rõ Kỷ Hải có tình ý với mình, nhưng thủy chung không chịu tới cửa cầu hôn, hiển nhiên cũng là bởi vì bọn họ cũng cảm thấy Kỷ Hải không xứng với mình, cữu cữu cữu mẫu cũng là người ngạo cốt, bọn họ làm như vậy nàng hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng thật ra bọn họ không biết, Lục Thanh Nhàn nàng cũng không phải là người thích trèo lên quyền quý, Kỷ Hải nhân phẩm đoan chính, đối với nàng lại tốt, nàng cũng không cảm thấy gả cho Kỷ Hải có gì ủy khuất.

Nhớ tới biểu hiện anh dũng của Kỷ Hải hôm nay, còn lấy tay trực tiếp đi bắt bò cạp, ngu ngốc nhưng lại cực kỳ đáng yêu. Lục Thanh Nhàn nghĩ tới đây, mặt không khỏi đỏ lên, lời giải thích đến khóe miệng cũng không nói ra.

Lục Thanh Lam thấy tư thái tiểu nhi nữ xấu hổ của tỷ tỷ, trong lòng quả thực vui mừng nở hoa. Làm sao còn không rõ tâm tư của tỷ tỷ, lập tức đánh rắn tùy côn, “Mẫu thân, xảy ra chuyện như vậy, ta thấy cũng không có biện pháp khác, ngươi nhanh ám hiệu cho cữu cữu cữu mẫu tới cửa cầu hôn đi.” Trong xe này chỉ có mẫu nữ ba người, cũng không sợ truyền ra làm hỏng khuê dự của Lục Thanh Nhàn.

Kỷ thị còn đang trong tình trạng khiếp sợ khi biết được chuyện này còn chưa hồi phục lại đâu. Thật lâu mới mở miệng hỏi: “Hắn thật sự lúc ngươi đang thay quần áo thì…”

Lục Thanh Nhàn cúi thấp đầu không nói lời nào, Kỷ thị thở dài một tiếng, do dự một lát mới nói: “Hải ca nhi là ta nhìn lớn lên, đứa nhỏ này tâm tính tốt cũng thông minh. Kỳ thật lúc trước ta cũng không phải là không nghĩ tới chuyện gả ngươi đến nhà cữu cữu ngươi, cữu cữu cữu mẫu ngươi cũng đều là người nhà mình, biết gốc biết ngọn, đối đãi ngươi cũng vô cùng tốt. Nhưng Hải ca nhi dù sao cũng chỉ là một tú tài, tổ phụ và phụ thân ngươi nhất định sẽ không đồng ý. Việc đã đến nước này, thôi thôi! Quay về ta sẽ nói chuyện với cữu cữu cữu cữu mẫu ngươi.”

Thân thể Lục Thanh Nhàn run rẩy, trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng ngọt ngào dị thường.

Kỷ thị thấy Lục Thanh Nhàn cúi đầu không nói lời nào, liền quay người lại nghiêm túc hỏi Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nói một lần từ đầu tới cuối cho ta.”

Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, Vũ Tiến bá phủ liên tục bày âm mưu quỷ kế với Nhị phòng, để cho mẫu thân và tỷ tỷ biết chân tướng cũng giúp các nàng đề phòng ám tiễn, cho nên nàng liền đem mọi chuyện mình nghe lén âm mưu của Chu Hạo và Tiền Song như thế nào, trở về tìm tỷ tỷ như thế nào nói một lần, chỉ là lược qua phần Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác.

Hai mẹ con nghe được đều lòng đầy căm phẫn. Kỷ thị nhổ ra một ngụm nói: “Vũ Tiến bá phủ thật là khinh người quá đáng, bọn họ giả bộ nhân nghĩa đường đức, chúng ta cũng chỉ từ hôn là xong việc, cũng không tuyên dương bọn họ làm nhiều việc ác ở gia hương. Bọn họ trước lừa gạt chúng ta, lại còn dám báo thù như thế, thật là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Nhất là Chu Hạo kia nhìn nho nhã lễ độ, thật không ngờ lại ngầm hạ lưu. May mà lúc trước không đáp ứng hôn sự với Vũ Tiến bá phủ!”

Lục Thanh Nhàn cũng cảm thấy may mắn, nếu mình nhất thời vô ý gả vào Vũ Tiến bá phủ, sống chung một nhà với một kẻ ngụy quân tử như Chu Hạo mười mấy năm, thử nghĩ thôi đã làm cho người hỏng mất.

Lục Thanh Lam dặn dò: “Cho nên chúng ta sau này nhất định phải ngàn vạn cẩn thận với Vũ Tiến bá phủ.”

Trở lại Hầu phủ, Lục Thần và Kỷ thị không yên lòng, vẫn mời Chu tiên sinh vội tới bắt mạch cho hai nữ nhi, Chu tiên sinh kê cho các nàng thuốc áp kinh (trấn áp kinh hãi), hai người lúc này mới yên tâm.

Toàn gia ở chính đường nói chuyện, Lục Thanh Lam đem chuyện ở trên xe ngựa nói lại với Lục Thần một lần, sắc mặt Lục Thần cũng rất khó coi, cắn răng nói: “Vũ Tiến bá phủ thật là khinh người quá đáng!” Lại nói: “Hải ca nhi là một hài tử tốt.”

Lục Thanh Nhàn nghe lời này, chợt quỳ xuống, nói: “Việc đã đến nước này, kính xin phụ thân thành toàn cho hôn sự của ta và biểu ca.”

Lục Thần sợ hết hồn, không nghĩ tới trưởng nữ luôn luôn hiểu chuyện khiến cho người ta bớt lo lại không thuận hôn sự như vậy, hắn luôn luôn thương yêu con cái, vội nói Lục Thanh Nhàn: “Nhàn nhi mau đứng dậy đi, ngươi làm cái gì vậy.” Thấy bộ dáng nữ nhi như vậy, trong lòng hắn cũng hết sức khó chịu.” Chuyện này ta sẽ thương lượng với cữu cữu cữu mẫu ngươi, nhất định sẽ xử lý thích đáng, không để cho thanh danh của ngươi bị hao tổn, tùy theo tình hình, chuyện này chẳng trách ngươi!”

Quan hệ của hắn và cậu cả Kỷ Thành không tệ, nhưng không có nghĩa hắn nguyện ý ủy khuất gả nữ nhi cho một cái tú tài nho nhỏ. Hắn cũng là từ tú tài từng bước đi lên, cũng không phải là xem thường hắn là tú tài, thật sự là từ tú tài đến Tiến sĩ mặc dù chỉ kém hai cấp, nhưng khó như lên trời, không phải là chuyện đơn giản như vậy.

Đến đây Lục Thanh Nhàn cũng nghe ra phụ thân vẫn không muốn để cho nàng gả cho Kỷ Hải, nhất thời nóng nảy, “Chuyện đã xảy ra, ta sao có thể xem như chưa phát sinh chuyện gì, phụ thân luôn dạy chúng ta làm người phải thành thực, để nữ nhi quên chuyện này, nữ nhi thật sự làm không được.

Nữ nhi luân lạc tới một bước này, cũng chỉ có một con đường gả cho biểu ca, nếu phụ thân không chịu đáp ứng, nữ nhi không thể làm gì khác ngoài chuyện tìm dây treo cổ!”

Lục Thần nghe lời này không khỏi sợ hết hồn: “Ngươi chớ nói nhảm.” Kỷ thị vẫn tương đối coi trọng người nhà mẹ đẻ mình, lúc này cũng khuyên: “Ta thấy Hải ca nhi không tệ, đã như vậy, không bằng dứt khoát thành toàn bọn nhỏ.”

Lục Thần có chút nôn nóng: “Cho dù ta đáp ứng, phụ thân lão nhân gia cũng nhất định sẽ không đồng ý.” Lục Kháng rất coi trọng hôn sự của tôn nữ này.

Lục Thanh Lam vừa nghe có cửa, nói: “Vậy có nghĩa là cha đáp ứng ư?”

Lục Thần cười khổ nói: “Mẫu nữ các ngươi liên hiệp thông đồng, đều có ý tưởng đen tối, ta còn có gì để không đáp ứng.”

Lục Thanh Nhàn vui vẻ nói: “Tạ ơn phụ thân thành toàn.” Lúc này mới để muội muội đỡ dậy.

Đến đây không riêng Lục Thần, ngay cả Kỷ thị cũng nhìn ra nữ nhi là thật tâm thích Kỷ Hải. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy có chút vui vẻ an ủi, bọn họ cũng không phải người bá đạo, hôn sự của các con quan trọng nhất chính là bọn họ tự mình thích, lúc trước không phải là không hỏi ý tứ của Lục Thanh Nhàn, Lục Thanh Nhàn lại chỉ nói toàn bộ nghe an bài của cha mẹ, hiện giờ nếu nàng đã có thái độ, thì như thế này là tốt nhất.

Đang nói thì có nha hoàn đi vào bẩm báo: “Tam gia đã trở lại.”

Vừa dứt lời, Lục Văn Đình mặc một thân giáp bào màu thạch thanh anh khí bừng bừng đi nhanh vào. Hắn hành lễ cho phụ thân mẫu thân, đặt mông ngồi xuống ghế thái sư.

Mắt Lục Thanh Nhàn mong đợi nhìn hắn, nhưng có chút xấu hổ hỏi hắn tình huống Kỷ Hải. Vẫn là Kỷ thị mở miệng trước: “Tình hình của Hải ca nhi hiện tại như thế nào?”

Lục Văn Đình đầu tiên là cầm lấy một chén trà uống ùng ục một hơi, lúc này mới lấy mu bàn tay lau miệng, nói: “Khát chết ta.” Sau đó mới trả lời vấn đề của Kỷ thị: “Mẫu thân yên tâm đi, biểu ca không có chuyện gì đâu. Ta đưa biểu ca về quý phủ, lại tìm đại phu xem cho hắn, đại phu nói mặc dù biểu ca bị bò cạp chích vài cái, may mắn bò cạp kia không độc lắm đợi vết thương trên tay khỏi thì không có gì đáng ngại.”

Lục Thanh Nhàn nghe đến đó thở phào nhẹ nhõm.

Lục Văn Đình lại nói: “Ta cho đại phu kia một số bạclớn  bảo hắn không được nói lung tung ra ngoài, cha nương tỷ tỷ các ngươi yên tâm đi.” Đừng nhìn Lục Văn Đình là kẻ tập võ, kỳ thật tâm tư cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, làm việc giọt nước không lọt, nếu không ngày sau cũng sẽ không tới bốn mươi tuổi liền lăn lộn đến chức vị cao như Tổng binh.

Kỷ thị khen nhi tử hai câu. Lục Văn Đình nhíu nhíu mày nói: “Chẳng qua ta có chút hoài nghi, có phải đầu óc của biểu ca bị thương rồi hay không.”

Lục Thanh Nhàn nghe xong liền nóng nảy: “Lời này là sao?”

Lục Văn Đình nói: “Trên đường hắn nắm chặt một khối khăn tay cười ngây ngô, ta hỏi hắn hắn cũng trả lười lộn xộn, không cơ trí như bình thường. Các ngươi nói biểu ca làm sao lại đần như vậy, một đại nam nhân, gặp phải bò cạp dùng cái gì không được, lại lấy tay đi bắt, đây không phải là chờ bị chích sao? Thật là…”

Lục Thanh Lam nghe xong liền nở nụ cười khanh khách. Mặt Lục Thanh Nhàn lại đỏ rần, “Ngươi chớ nói lung tung…”

Lục Văn Đình mới phản ứng lại: “Vậy khối khăn tay kia là của đại tỷ sao? Khó trách!” Kỷ Hải có tình ý với Lục Thanh Nhàn hắn cũng không phải là không biết.

Lục Thanh Nhàn thật sự nghe không nổi nữa, bụm mặt chạy vào trong. Lục Văn Đình có chút khó hiểu nói: “Đại tỷ thế này là thế nào?”

Lục Thanh Lam cao hứng nói với hắn: “Ca ca, nhà chúng ta sắp có chuyện vui rồi.”

Đầu óc Lục Văn Đình linh hoạt, một chút liền hiểu: “Cha nương muốn gả đại tỷ cho nhị biểu ca ư? Thật tốt quá!”

Lục Thần gật đầu, dặn dò hắn nói: “Chuyện này ta và nương ngươi cũng là vừa mới quyết định, các ngươi đừng nói lung tung ra ngoài, miễn rước lấy phiền toái không cần.”

Lục Văn Đình gật đầu.

Lục Thần lại nói: “Ngươi cũng tán thành ta gả đại tỷ ngươi cho Hải ca nhi à?”

Lục Văn Đình nói: “Hải biểu ca là người vui tính, lại vừa thông minh, tương lai nhất định sẽ đậu Tiến sĩ. Huống hồ lòng hắn thuần lương, đối với tỷ tỷ tình thâm, nhà bọn họ lại ít người, cữu cữu cữu mẫu đều là người khoan hậu, không có nữ nhi, đối với tỷ tỷ lại tệ được sao? Cho dù gia sản của cữu cữu cữu mẫu mỏng, chúng ta cho chút của hồi môn sản nghiệp đi qua là được.” Cuối cùng hắn tổng kết: “Nói tóm lại, Hải biểu ca so với Chu Hạo kia, còn mạnh hơn nhiều lắm.”

Lục Thần nghe nhi tử nói xong sửng sốt, “Tiểu tử ngươi xem ra cũng có chút kiến thức.” Nói thật hắn cũng không có nghĩ chu toàn được như nhi tử.

Lục Văn Đình cười hì hì không ngừng. Toàn gia lại thương lượng vài câu, quyết định ngày mai cả nhà xuất động đi xem thăm Kỷ Hải, lúc này mới đều tự giải tán.

Lục Văn Đình trực tiếp đi đến iểu viện của Lục Thanh Lam, đi thẳng vào vấn đề nói: “Bảo Nhi, chuyện đại tỷ hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ”

Lục Thanh Lam hết sức tín nhiệm ca ca, liền đem chuyện ngày hôm nay một năm một mười nói toàn bộ.

Lục Văn Đình nghe xong mặt đen giống như đáy nồi, “Được lắm Chu Hạo, lúc trước làm tổn hại thanh danh của Tam tỷ tỷ ta còn chưa thu thập hắn đâu, lại dám liên tiếp ra tay đối phó với Tam tỷ tỷ, làm như Trường Hưng Hầu phủ ta dễ bắt nạt phải không? Xem ta có đánh gãy chân chó của hắn không!”

Lục Thanh Lam hoảng sợ: “Ca ca ngươi muốn làm gì, ngươi đừng làm loạn!”

Lục Văn Đình sờ lên đầu của nàng, cười ha ha nói: “Yên tâm đi, ca ca ngươi là người không có đầu óc như vậy sao?”

***

Ngày hôm sau, toàn gia ngồi lên xe ngựa chậm rãi đi thăm Kỷ Hải.

Cữu cữu Kỷ Thành và cữu mẫu Trần thị tự mình tới cửa nghênh đón. Kỷ thị áy náy nói: “Vì chuyện của Nhàn tỷ nhi, khiến cho Hải ca nhi bị thương, chúng ta thật là áy náy.”

Kỷ Hải cũng theo cha mẹ đi ra, ngoại trừ miếng vải trắng bao lấy hai cánh tay, thì thấy tinh thần tốt vô cùng. Hắn vừa nhìn thấy Lục Thanh Nhàn ánh mắt cũng không rời nổi. Lục Thanh Nhàn bị ánh mắt nóng rát kia nhìn đến ngượng ngùng, sắc mặt đỏ bừng cúi đầu.

Lục Thần và Kỷ thị liếc nhìn nhau một cái, nhìn ra được, Kỷ Hải là mối tình thắm thiết với nữ nhi, hai người an tâm.

Mọi người hàn huyên mấy câu tiến vào chính sảnh. Lục Thần và Kỷ thị đầu tiên là lôi kéo tay của Kỷ Hải hỏi lung tung này kia, Kỷ Hải vỗ ngực cam đoan thân thể của mình vô cùng tốt, không có bất cứ vấn đề gì.

Lúc này Lục Thần mới xoay chuyển, hỏi chuyện tình học vấn hắn, hơn nữa hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, từ «Luận Ngữ» đến «Mạnh Tử», càng hỏi càng là kỹ càng. Kỷ Hải không dám ngang bướng, đối đáp trôi chảy, nói chậm rãi. Hỏi đến mức Lục Văn Đình, Lục Thanh Lam tất cả đều cảm thấy nhàm chán. Kỷ Thành và Trần thị cũng kinh ngạc không thôi.

Hỏi đến gần nửa canh giờ, Lục Thần lúc này mới vỗ đầu một cái, “Nhìn ta xem, nhất thời cao hứng, hỏi không ngừng, để cữu huynh và tẩu tử chế giễu.”

Con ngươi Kỷ Thành đảo một vòng, cười nói: “Không sao không sao. Tiểu tử này từ trước đến giờ ham chơi, ta đang đốc thúc hắn, sang năm thi Hương nếu không trúng cử, ta liền đánh gãy hai đùi của hắn. ”

Lục Thần cười nói: “Học vấn của Hải ca nhi vô cùng tốt, so với ta năm đó còn phải giỏi hơn nhiều. Ngay cả ta như vậy cũng có thể thi đậu Tiến sĩ, cữu huynh còn lo lắng gì chứ?”

Kỷ Thành nói: “Ngươi đừng dát vàng lên mặt hắn.”

Hai người cùng nhau nở nụ cười, Lục Thần lại nói: “Lý học đại sư Lương Di Nhượng tiên sinh đang thu đồ đệ bên ngoài, sao cữu huynh không để cho Hải ca nhi đi thử.” Lương Di Nhượng tinh thông lý học, chính là người đứng đầu danh dự của kim văn đàn, được hưởng uy vọng cao quý của Đại Tề, nếu Kỷ Hải có thể theo hắn đọc sách, lập tức có thể tăng giá trị, đến lúc đó cầu hôn Lục Thanh Nhàn cũng có phần nắm chắc hơn.

Lục Thần tự biết Lục Kháng tuyệt sẽ không đáp ứng cửa hôn sự này, có thể nói dụng tâm lương khổ.

Kỷ Thành nói: “Chuyện này ta cũng hiểu biết, ta cũng nhờ tiểu thúc nói đến chỗ Lương tiên sinh, nhưng ngươi cũng không phải là không biết Lương tiên sinh, lấy danh hiệu thu đồ đệ nghiêm khắc lưu hậu thế, hắn lấy cớ đã thu đủ đồ đệ rồi.” Lương Di Nhượng rất ít thu đồ đệ, mỗi đồ đệ cũng đều là người thông minh phẩm hạnh tốt, cho nên Kỷ Thành vấp phải trắc trở có thể nói là hết sức bình thường.

Lục Thần có chút đắc ý nói: “Ta và Lương tiên sinh có mấy phần giao tình, để ta tới tiến cử một phen, có thể thành hay không, chỉ có thể xem vận khí của Hải ca nhi.”

Kỷ Thành kinh hãi. “Tử Hòa cư nhiên lại có giao tình với Lương tiên sinh ư?” Lương Di Nhượng học vấn cao, tư thái cũng lớn, cho dù vương công công khanh cũng không bán chút mặt mũi nào, không nghĩ tới Lục Thần có thể có giao tình với hắn.

Lục Thần cười nói: “Vận khí, vận khí thôi.” Nếu nói Lục Thần là có một tuyệt chiêu đặc biệt, đó chính là chế nghiên mực, hắn từ nhỏ thích cái này, lại học qua vài năm với đại sư chế nghiên mực Mạnh quang trước khi thành danh. Tuyệt chiêu chế nghiên mực này, đến Hàn Lâm viện không lâu liền bị mọi người biết được.

Mà Lương Di Nhượng lại nổi danh ưa thích thu thập nghiên mực. Một ngày có một lão nhân tìm tới cửa, xin hắn hỗ trợ bắt chước chế tác vài khối nghiên mực cổ thất truyền, Lục Thần ngay từ đầu không biết đó chính là Lương Di Nhượng đại danh lẫy lừng, hắn thấy lão nhân gia khí độ bất phàm, hắn lại là người hòa khí, liền thống khoái đáp ứng.

Thường xuyên qua lại, lão nhân này tìm hắn làm nghiên mực mấy lần, hai người từ từ quen thuộc mới biết được hắn chính là Lương Di Nhượng, bắt người tay ngắn, Lương Di Nhượng thiếu nhân tình của hắn, hắn đương nhiên có thể mặt mũi trước mặt hắn.

Kỷ Thành nghe xong ngọn nguồn, lúc này đẩy nhi tử: “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau cám ơn cô trượng ngươi.”

Lục Thần tự mình đưa tay dìu hắn, trong lời có lời nói: “Hài tử tốt, khoa thi Hương tiếp theo ngươi dù thế nào nhất định phải trúng cử mới được.”

Kỷ Hải kính cẩn trả lời: “Chất nhi nhất định cố gắng gấp bội, không cô phụ kỳ vọng của cô trượng và cô mẫu.”

Nói tới đây cũng không xê xích gì nhiều, trước đây Lục Thần và chất nhi này tiếp xúc không nhiều lắm, hôm nay nói chuyện lần này làm cho hắn đổi cái nhìn không ít với Kỷ Hải, cuối cùng nói với hắn vẫn là thật hài lòng.

Lục Thần liền nói: “Mấy hài tử các ngươi đều đi ra ngoài chơi đi, người lớn chúng ta nói chút chính sự. ”

Bọn nhỏ đáp ứng một tiếng đi ra ngoài.

Tòa nhà Kỷ gia không tính là lớn, hoàn toàn không cách nào so sánh được với Trường Hưng Hầu phủ, vừa khéo phía sau còn có một vườn nhỏ, dựng lên vài giàn nho, rất thú vị, Kỷ Hải liền dẫn mọi người chạy tới đấy giải nhiệt.

Lục Văn Đình và Lục Thanh Lam là một đôi quỷ tinh nghịch, hai người đi ở xa xa phía sau, dáng điệu xem cuộc vui không sợ đài cao. Lục Thanh Nhàn đương nhiên biết rõ hai người này xấu xa không yên lòng, nhưng nàng quả thật có không ít lời muốn nói rõ với với biểu ca, liền chỉ làm như không nhìn thấy ánh mắt trêu tức của hai người kia.

Kỷ Hải có Lục Thanh Nhàn ở bên người nên cái gì cũng đều mặc kệ, khóe miệng quả thực đều sắp liệt rồi.

Đi một hồi, Lục Thanh Nhàn xấu hổ hỏi hắn: “Biểu ca, tay ngươi còn đau không?”

“Không đau không đau!” Kỷ Hải liên tục nói, “Một chút cũng không đau, không tin ngươi xem đi!” Nói xong muốn nắm chặt nắm tay để cho Lục Thanh Nhàn kiểm tra.

Lục Thanh Nhàn hoảng sợ, vội vàng nói: “Mau buông tay, vạn nhất xé rách vết thương làm sao bây giờ?”

Kỷ Hải sờ lên cái ót, cười ngây ngô.

Lục Thanh Nhàn còn nói: “Lần sau gặp loại chuyện như vậy, biểu ca không nên liều mạng như vậy, cũng nên thương tiếc thân thể của mình.”

Kỷ Hải nói: “Ta nhìn thấy những con bò cạp kia muốn thương tổn biểu muội, nhất thời váng đầu, chỉ muốn bảo vệ biểu muội chu toàn, cái gì cũng chưa nghĩ. Ta… Làm biểu muội sợ sao.” Hắn có chút ảo não.

Lục Thanh Nhàn cúi thấp đầu nói: “Không phải, biểu ca đối với ta thật rất tốt, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.”

Cho dù Kỷ Hải có ngốc cũng nghe ra được ý trong lời nói của nàng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hạnh phúc khổng lồ trong lòng lan tràn ra, hắn ấp úng nửa ngày mới nói ra một câu: “Có những lời này của biểu muội, cho dù lập tức chết, ta cũng cam tâm tình nguyện!”

Lục Thanh Nhàn mắng nói: “Chớ nói nhảm! Ta muốn ngươi sống tốt, vẫn…” Rốt cuộc là đại gia khuê tú, mấy chữ “vẫn ở cùng ta”

Cuối cùng vẫn không nói ra, Lục Thanh Nhàn che mặt chạy xa.

Kỷ Hải còn có chút không hiểu ra sao cả, Lục Thanh Lam đã đi tiến lên lôi kéo tay áo của hắn, Kỷ Hải có chút mờ mịt nhìn nàng, Lục Thanh Lam cười nói: “Ngươi đồ ngu ngốc này, còn không cho người đến chỗ cha nương ta cầu hôn!”

Kỷ Hải quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, “Nhàn biểu muội… Ý là?”

Lục Văn Đình đi tiến lên, đánh một quyền lên bả vai hắn, “Không phải là ý này, thì còn là ý gì? “Hắn một tay ôm bả vai của Kỷ Hải, một tay nắm đấm quơ quơ trước mắt của hắn: “Sau này ngươi chính là tỷ phu của ta, ta nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám khi dễ tỷ tỷ ta, quả đấm của ta cũng không tha cho ngươi đâu.”

Kỷ Hải mừng như điên, liên tục nói: “Sẽ không! Sẽ không! Nếu ta làm Nhàn biểu muội chịu một chút ủy khuất, ngươi cứ một quyền đánh chết ta!”

Bên trong nhà chính, Lục Thần bưng chén trà trầm tư một lát nói: “Cữu huynh, tẩu tử, chúng ta người một nhà không nói hai lời, có lời gì ta cũng nói thẳng. Hai nhà chúng ta kết thân gia được chứ?”