Trong mắt Tiêu Thiểu Giác chợt lóe sáng rồi biến mất. Tiểu cô nương này vừa vào, hắn liền nhận ra. Hắn ở bên trong nhìn thấy rõ ràng, nha đầu này lá gan thật không nhỏ, chẳng những dùng kế khiến cho nha hoàn canh giữ rời đi, còn có can đảm một mình chạy vào nghe lén, cũng không sợ Chu Hạo biết gây bất lợi với nàng. Thấy nàng không đem an nguy để ở trong lòng, trong lòng hắn hết sức bất mãn. Chẳng qua thấy nàng chợt gặp tập kích, cũng có thể tỉnh táo lại trong nháy mắt, lại không thể không bội phục tố chất tâm lý của nàng quả thực rất cao.

Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy thân thể nàng ôn nhu mềm mại, ôm vào trong ngực thoải mái nói không nên lời, không biết tại sao liền có mấy phần không muốn buông nàng ra. Thấy nàng bắt đầu liều mạng giãy dụa, lúc này mới không tình nguyện buông lỏng tay.

Lục Thanh Lam thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ bức người của Cửu hoàng tử điện hạ theo thói quen mag theo lãnh ý nhàn nhạt, nhớ tới bộ dạng của hắn ở Nam An Hầu phủ chợt lạnh chợt nóng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, rũ mắt xuống.

Tiêu Thiểu Giác vẫn duy trì ưu nhã phong độ của hậu duệ quý tộc, hít sâu một hơi, ở bên tai của nàng thấp giọng nói: “Ngươi đi vào thật sao?”

Chỗ hai người là một chỗ lõm vào của thạch động, nếu không phải chú ý tra tìm, không ai sẽ biết nơi này còn ẩn dấu hai người, cho dù địa phương không tính lớn, giấu hai người bọn họ tương đối miễn cưỡng, khó tránh khỏi có tiếp xúc tứ chi, không khí rất là vi diệu.

Lục Thanh Lam “Hư” một tiếng nói: “Đừng nói chuyện.”

Giờ phút này chỗ hai người cách chỗ sơn động của Chu Hạo và Tiền Song vẻn vẹn một tảng đá, Chu Hạo và Tiền Song vừa rồi không cố ý hạ giọng nói chuyện, cho nên bọn họ nói đều nghe được đặc biệt rõ ràng.

Lục Thanh Lam cũng bất chấp có người ở bên cạnh, vểnh tai nghe.

Trước tiên là một thanh âm kiều mỵ truyền vào lỗ tai: “Hạo ca ca, người ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi, thả thiệp của cả nhà bọn họ vào, bọn họ bây giờ đã đến Hầu phủ dự tiệc rồi. Một tiếng “Hạo ca ca” này Lục Thanh Lam nghe được toàn thân nổi da gà, vừa nghe liền biết là Tiền Song.

Thanh âm Chu Hạo vang lên ngay sau đó: “Ta bảo ngươi chuẩn bị những hậu chiêu kia, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Tiền Song nói: “Ngươi yên tâm đi, ta đã dựa theo phân phó của ngươi chuẩn bị xong hết thảy ở trong phòng thay quần áo, ngươi nói lúc nào hạ thủ, lập tức có thể động thủ, lần này nhất định phải làm cho nàng ta thân bại danh liệt.”

Chu Hạo hừ lạnh một tiếng: “Tiện nhân cho mặt mũi không cần, ta lúc trước vốn định mang đại kiệu tám người nghênh nàng ta vào phủ, nàng ta hết lần này tới lần khác không biết điều, nửa đường hối hôn! Nếu dám can đảm nhục nhã ta như vậy, cũng đừng trách ta xuất thủ vô tình. Lần này ta sẽ làm cho nàng không mặt mũi làm người, ngay cả Trường Hưng Hầu phủ bọn họ cũng mất hết mặt mũi theo.”

Tiền Song nhìn có chút hả hê cười nói: “Chuyện lần này xong rồi, nữ nhân kia hoặc là thắt cổ, hoặc là cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp cho ngươi thôi.” Lại có chút chua nói: “Ngươi không thể đổi biện pháp khác sao, cần gì phải để cho nàng vào đại môn của Chu gia các ngươi chứ? Có phải ngươi cảm thấy bộ dạng tiểu tiện nhân kia xinh đẹp hay không, vẫn không nỡ bỏ nàng à?” Trong giọng nói tràn đầy ghen tỵ.

Thanh âm Chu Hạo mềm nhũn, “Nàng đẹp nữa thì có thể qua được ngươi sao? Có châu ngọc như ngươi ở phía trước, ta sao lại để loại tàn hoa bại liễu bực này ở trong lòng. Ta làm như vậy, cũng chỉ là vì ta, cũng vì ngươi xả giận thôi. Tương lai chờ ngươi gả vào bá phủ, làm thế tử phu nhân của ta, nàng chỉ là một thiếp thất, ngươi bảo nàng đi hướng đông nàng không dám đi hướng tây, tùy ngươi sửa chữa, ngươi không cảm thấy rất là hả giận sao?”

Trong giọng nói của hắn tràn đầy thắm thiết, Tiền Song cũng chỉ là một tiểu cô nương kinh nghiệm sống chưa nhiều, làm sao có thể chịu được lời ngon tiếng ngọt tấn công như vậy, có chút ngượng ngùng nói: “Ngươi chỉ là nói ngoài miệng nghe thật hay thôi, ngươi chừng nào mới tới cửa cầu hôn nha? Người ta cũng đã đem thân thể cho ngươi rồi, nhưng ngươi mặc người ta như vậy...” Thanh âm thấp xuống, bộ dạng hết sức ủy khuất.

Lục Thanh Lam bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lúc trước hết sức dứt khoát loại Tiền Song, thì ra là nàng đã sớm không còn là tấm thân xử nữ, cho dù không biết Chu Hạo và nàng ta tằng tịu là trước lúc nghị hôn với tỷ tỷ hay là về sau, nếu là trước, vậy người này quả thực quá ghê tởm.

Chu Hạo làm bộ như khó xử nói: “Ngươi cho rằng ta không muốn mang đại kiệu tám người khiêng cưới ngươi về sao? Ta nằm mơ cũng muốn, nhưng Hầu gia và phu nhân thủy chung không chịu nhả ra, ta cũng không có biện pháp, ngươi còn phải đả động bọn họ nhiều hơn, để bọn họ đáp ứng cửa hôn sự này mới được a.”

giọng nói Tiền Song có chút thấp xuống: “Cha nương luôn luôn thương ta, nhưng không biết tại sao lại không tán thành cửa hôn sự này. Hạo ca ca thiếu niên đầy hứa hẹn, văn võ song toàn, anh hùng cái thế, cả kinh thành cũng tìm không ra người thứ hai, bọn họ sao lại là không chịu để cho ta gả cho ngươi chứ?” Dừng một chút, nàng lại nói: “Chẳng qua ngươi yên tâm, hoàng hậu cô mẫu từ trước đến giờ luôn thương ta, ta chỉ cần tìm cơ hội van xin nàng tứ hôn cho chúng ta, đến lúc đó cho dù là cha nương ta cũng không thể ngăn trở ta gả vào bá phủ.”

Chu Hạo nói: “Đúng vậy...” Rất nhanh liền chuyển đề tài, “Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi ra bố trí, nếu đợi bữa tiệc kết thúc rồi, con tiện nhân kia đi mất, chúng ta sẽ uổng công một trận rồi.”

Tiền Song hết sức không tha nói: “Nhanh như vậy sao? Chúng ta thật vất vả mới gặp mặt một lần, ngươi không chịu ngốc với ta nhiều một chút sao?”

Chu Hạo nói cho có lệ: “Đợi thu thập xong tiểu tiện nhân kia rồi, sau này thời gian chúng ta gặp mặt còn dài mà, huống chi hôm nay là ngày đại hỉ thành thân của ca ca ngươi, nhiều người ở đây mắt tạp, vạn nhất bị nhìn thấy, thì phiền toái.”

Tiền Song nói: “Nếu không chúng ta cứ để người ta phát hiện đi, ta càng dễ dàng thừa cơ gả vào bá phủ.”

Chu Hạo sợ hết hồn, lập tức phản đối: “Vậy sao được!”

Vành mắt Tiền Song đỏ lên: “Ngươi có ý gì, ngươi không thích ta sao? Bình thường ngươi nói với ta thế nào? Ngươi nói ngươi sau này chỉ đối tốt với một mình ta...”

“Được rồi được rồi!” Chu Hạo ăn nói khép nép dụ dỗ nàng: “Ta làm sao có ý tứ kia, ta đối với ngươi yêu như trân bảo, ta làm sao cam lòng để thanh danh ngươi bị hao tổn chứ, ta muốn cưới ngươi cũng nhất định là mang đại kiệu tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng để mang ngươi nở mày nở mặt về nhà, tuyệt sẽ không để cho người ta nói chúng ta là vô môi tằng tịu với nhau, làm cho nửa đời sau của ngươi bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ không ngẩng đầu lên được.”

Cái này ngay cả ở một bên nghe lén hai người nói chuyện cũng nghe ra ý có lệ của hắn, đáng tiếc Tiền Song bị tình yêu che mắt, vậy mà cũng không hoài nghi lời nói của tình lang chút nào.

Tiền Song bị lời nói này làm cảm động, “Hạo ca ca, ngươi đối xử với ta thật tốt!” Một trận thanh âm xột xoạt, tựa hồ là Tiền Song chủ động áp vào trong ngực của Chu Hạo.

Ngay sau đó liền truyền đến thanh âm quần áo ma sát.

Lục Thanh Lam kiếp trước đã trải qua điều này, đương nhiên biết bọn họ đang làm cái gì, thầm mắng đôi cẩu nam nữ này, thật không biết xấu hổ.

Lục Thanh Lam nghe đôi cẩu nam nữ tình chàng ý thiếp như vậy thiếu chút nữa phun ra, đang van thần bái Phật để cho hai người bọn họ nhanh xong chuyện, thiếu niên ở sau lưng nàng bỗng nhiên vươn một tay ra, vòng qua hông của nàng, kéo nàng vào trong ngực.

Lục Thanh Lam kinh hãi, lập tức giằng co. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Cửu hoàng tử vang lên bên tai của nàng: “Chớ lộn xộn, cẩn thận bị bọn họ phát hiện.”

Hơi thở mát lạnh của thiếu niên thổi vào trong tai nàng, ngứa, ôm ấp rộng lớn và ấm áp của thiếu niên, thanh âm của hắn trầm thấp nhưng tràn đầy từ tính, phảng phất tràn đầy ma âm hấp dẫn, thân thể hai người dán lại một chỗ, không biết có phải ảo giác hay không, nàng thậm chí nghe được tiếng tim đập của hắn. Chẳng qua trong tích tắc nàng liền thanh tỉnh lại, vừa thẹn vừa giận, nhưng sợ bị phát hiện, không dám lộn xộn. Thân phận của Tiêu Thiểu Giác, không sợ bị phát hiện, nhưng nếu nàng bị bại lộ, thanh danh cũng coi như xong.

Không khỏi tức giận ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiểu Giác liếc mắt một cái.

Cửu hoàng tử hiếm khi lộ ra một nụ cười sáng lạn, bình thường người không thường cười bỗng nhiên cười lên, hết sức đẹp mắt, trong nháy mắt phảng phất giống như sơn động hôn ám này cũng đều sáng lên, cho dù Lục Thanh Lam đang hết sức tức giận, vẫn bị vẻ đẹp của hắn sở mê, thất thần trong khoảnh khắc.

Thiếu niên xinh đẹp được một tấc lại muốn tiến một thước, đặt cằm trên đầu Lục Thanh Lam.

Trong nháy mắt đó hô hấp của Lục Thanh Lam cơ hồ đều ngừng lại.

Đúng lúc Chu Hạo lộ vẻ không có bao nhiêu hứng thú với Tiền Song, lời ngon tiếng ngọt vài câu rốt cục nói động nàng, hai người thân mật sơ sơ liền ra khỏi sơn động, bọn họ đi vội vàng, đương nhiên không phát hiện Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam núp trong bóng tối.

Đợi Chu Hạo, Tiền Song cùng nha hoàn kia đi xa, Lục Thanh Lam mới dùng sức đẩy Tiêu Thiểu Giác. Nàng cơ hồ đã dùng hết toàn bộ khí lực, hắn không phòng bị, đông một tiếng đụng vào thạch bích trên sơn động, cái ót nhất thời đau nhức, trước mắt tối sầm.

Con ngươi của Tiêu Thiểu Giác liền chìm xuống, nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Kiếp trước Tiêu Thiểu Giác là tiểu thúc của nàng, Lục Thanh Lam càng cảm thấy thẹn, cả giận nói: “Ngươi không biết xấu hổ!”

Tiêu Thiểu Giác rốt cuộc có chút đuối lý, hắn là đang nhớ lại lời mẫu phi nói với hắn hôm đó, muốn hắn nạp Lục Thanh Lam làm Trắc Phi, lại bị đôi cẩu nam nữ Chu Hạo Tiền Song kia kích thích, mới làm ra chuyện không lý trí như vậy.

Hắn vừa rồi tại sao phải như vậy, đến hiện tại cũng còn đần độn hồ đồ đây này.

Tiêu Thiểu Giác tự biết đuối lý, hừ một tiếng nói: “Không đi ra ngoài nữa, tỷ tỷ của ngươi sẽ bị bọn họ tính kế đấy.” Liền nói sang chuyện khác.

Lục Thanh Lam kịp phản ứng, không kịp tính sổ với hắn vội vã đi ra khỏi sơn động, trong lòng Tiêu Thiểu Giác thầm nghĩ nha đầu này hạ thủ thật là tàn nhẫn, cũng nhắm mắt theo đuôi nàng đi ra ngoài.

Vừa rồi trong sơn động ánh sáng ảm đạm, không thấy rõ ăn mặc của Lục Thanh Lam. Kỷ thị mang theo Lục Thanh Lam ra cửa, cố ý tỉ mỉ trang phục cho nàng, chỉ thấy nàng mặc một thân bối tử anh đào thêu hoa văn cành cúc quấn lá ám kim, bên trong phối trung y màu hồng cổ đứng, bởi vì tuổi còn nhỏ, hôm nay nàng vấn song thùy kế, trên búi tóc mang trâm hoa thủy tinh màu tím trong suốt, tinh xảo xinh đẹp nói không nên lời, hết sức ngây thơ.

Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy mấy ngày không gặp, nàng càng trở nên xinh đẹp, dù mình kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy qua tiểu cô nương xinh đẹp như vậy. (người tình trong mắt hóa Tây Thi thôi =]])

Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác đảo tới đảo lui ở trên người của nàng, Lục Thanh Lam lại không có tâm tư nào lãng phí thời gian với tên khốn kiếp này, lúc này Mặc Cúc đã trở lại, Lục Thanh Lam lôi kéo tay áo của nàng, nói một tiếng: “Đi mau!”

Mới vừa nghe được rõ ràng, Chu Hạo bố trí độc kế muốn nhằm vào tỷ tỷ, nàng đi nhanh về trông nom tỷ tỷ, tránh cho nàng bị hại, làm gì để ý tới Cửu hoàng tử điện hạ.

Nàng muốn đi nhưng Cửu hoàng tử cũng không cho phép nàng đi, cất bước chắn trước mặt nàng: “Ngươi cứ như đi như vậy à?”

Lục Thanh Lam vội muốn chết, dậm chân nói: “Ngươi mau tránh ra!”

Tiêu Thiểu Giác cản đường của nàng, nhưng không nói lời nào. Cửu hoàng tử điện hạ hôm nay mặc một bộ cẩm bào màu huyền thanh, áo khoác lông chồn Hàng Châu màu lam, mỗi lần Lục Thanh Lam gặp, y phục của hắn cũng không giống nhau thật là muốn bao nhiêu phong tao có bây nhiêu phong tao, đúng thật là phong độ, mê ngã bao nhiêu hoa si thiếu nữ. Nhưng Lục Thanh Lam hoàn toàn ngay cả đuôi mắt cũng không nhìn hắn một cái.

Lục Thanh Lam thấy mình đi không được, tức giận đến dậm chân, nhẫn nại nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Tiêu Thiểu Giác vừa rồi ôm nàng một lát, lại cảm giác được một loại an tĩnh chưa bao giờ có, vì vậy nhất thời không muốn để cho nàng đi, nhưng lại không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút mới nói: “Ngươi sau này không nên mạo hiểm như vậy.” Cái này giống như không có cũng tìm để nói vậy.

Trong lòng Lục Thanh Lam tức giận a, “Ngươi là hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng, ta chẳng qua chỉ là một nữ nhi của tiểu quan thất phẩm, hai ta không có bất kỳ liên quan gì? Ta hiện tại có việc gấp, phiền ngươi mau tránh đường.”

Tiêu Thiểu Giác hết sức không hài lòng đối với lời này của nàng: “Ta giúp ngươi bao nhiêu lần, ngươi lại nói hai ta không có bất kỳ liên quan?”

Lục Thanh Lam thật sự không có cách nào cho hắn sắc mặt tốt. Nghĩ đến tỷ tỷ nguy trong sớm tối nàng thật sự nóng nảy, lớn tiếng nói: “Ngươi có nhường hay không, nếu không nhường, ta ta ta...” Người này rất không nói đạo lý, Lục Thanh Lam thật đúng là không có cách làm gì hắn.

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Ngươi có thể làm gì ta?”

Lục Thanh Lam cười lạnh một tiếng nói: “Việc đã đến nước này, ta không quan tâm được nhiều như vậy.” Nói xong liền đẩy Tiêu Thiểu Giác sang một bên.

Lấy võ công của Tiêu Thiểu Giác, thu thập một cái tiểu cô nương quả thực không cần tốn nhiều sức, chẳng qua sự đáo lâm đầu hắn vẫn hơi nghiêng người, Lục thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, mang theo Mặc Cúc chạy như điên trở về. Lúc này cũng bất chấp những thân phận nghi thái kia.

Nàng giác giác chạy đến đầu lưỡi đều sắp rơi ra rồi, Tiêu Thiểu Giác mở rộng chân dài, từng bước từng bước chậm rãi theo sát ở bên cạnh nàng, giống như tản bộ nhàn nhã, nhưng không rơi ở phía sau một bước nào.

Lục Thanh Lam chợt ngừng lại, cả giận nói: “Sao ngươi lại đi theo ta?”

Tiêu Thiểu Giác cũng không tức giận, cười nhạt nói: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đi theo ngươi? Con đường này chứa được ngươi, liền không chấp nhận được ta sao?”

Lục Thanh Lam thấy người này vô lại, lười nhiều lời với hắn, lại chạy về phía trước. Tiêu Thiểu Giác vẫn nhắm mắt theo đuôi nàng, không nhịn được nói: “Ngươi đi chậm như vậy, lúc nào mới có thể tìm tới chỗ tỷ tỷ của ngươi, đợi ngươi đến, nói không chừng tỷ tỷ của ngươi đã trúng chiêu của bọn họ.” Hắn nhìn thấy Chu Hạo len lén đi vào trong, nhất thời tò mò mới đi theo vào. Không ngờ đụng phải tiểu nha đầu này ở đây.

Lục Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vừa rồi hắn hại mình trì hoãn thời gian, làm sao sẽ không kịp cứu tỷ tỷ, trong lúc nhất thời quả thực hận chết Tiêu Thiểu Giác.

Rũ mắt xuống không để ý tới hắn.

Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Ngươi muốn cứu tỷ tỷ của ngươi, ta có thể giúp ngươi.”

Tiêu Thiểu Giác thường ngày cao lãnh, giống như Đường Tăng lảm nhảm dọc đường đi, Lục Thanh Lam làm như không nghe thấy gì, xem hắn trở thành người vô hình hoàn toàn không thèm để ý tới.

Tiêu Thiểu Giác rất khó hiểu vì sao mình bị vắng vẻ như vậy, đổi lại thường ngày đã sớm giận dữ rồi, hôm nay lại không tức giận, chỉ cảm thấy chọc nha đầu này như vậy rất thú vị.

Nhưng Mặc Cúc bị làm cho sợ đến đi đứng cũng mềm nhũn, vừa rồi nghe thấy hai người nói chuyện nàng mới biết thiếu niên bộ dạng đặc biệt đẹp mắt này là nhi tử thứ chín của đương kim Gia Hòa đế, làm cho nàng khó hiểu chính là, cô nương nhà mình thấy Cửu hoàng tử lại chẳng những lạnh nhạt, ngược lại giọng nói chống đối như muốn chết, nàng không sợ Cửu hoàng tử tức giận sao?

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng không để ý tới mình, tự chủ trương, bỗng nhiên nhấc nàng lên, nhanh chóng chạy đi, Lục Thanh Lam bị dọa nhảy dựng, chỉ cảm thấy cây cối hai bên như bay lui về phía sau, tiếng gió bên tai vang lên vù vù, nhanh hơn mình chạy không biết bao nhiêu lần.

Nhất thời có chút an lòng.

Chẳng qua là bị hắn xách lên cực kỳ khó chịu, vì tỷ tỷ nàng cũng bất chấp, không tự chủ được đưa tay ôm vai của hắn, miệng Tiêu Thiểu Giác nhếch nhẹ, cước bộ nhanh hơn vài phần. Bỗng nhiên hi vọng con đường này chạy không tới cuối càng tốt.

Đúng lúc chỗ này vắng vẻ, cũng không có ai, nếu không sẽ kinh thế hãi tục mất.

Đằng trước chính là Phúc Thuận đường, Tiêu Thiểu Giác mới để nàng xuống. Bên trong đều là nữ quyến, Tiêu Thiểu Giác dù sao cũng không tiện trực tiếp đi vào, liền dừng ở xa xa.

Lục Thanh Lam vừa tới cửa Phúc Thuận đường, liếc thấy đại nha hoàn Đan Khấu của tỷ tỷ đứng thủ ở đó, nhưng không thấy Đan Hương. Các cô nương dùng cơm ở bên trong, nha hoàn đều bị lưu ở bên ngoài, không thấy Đan Hương hiển nhiên là đi theo tỷ tỷ đi ra ngoài.

Lục Thanh Lam vội hỏi: “Đan Khấu tỷ tỷ, tỷ tỷ ta đâu rồi?”

Đan Khấu thấy bộ dáng Lục Thanh Lam thở không ra hơi, kinh ngạc không thôi, “Lục cô nương, vừa rồi lúc một tiểu nha hoàn của An Bình Hầu phủ rót rượu không cẩn thận, làm đổ ly vào trên váy của cô nương, cô nương mang theo Đan Hương đi thay y phục rồi.”

Lòng Lục Thanh Lam thẳng trầm xuống, mình vẫn tới chậm một bước. Đây rõ ràng chính là quỷ kế của Chu Hạo và Tiền Song, hẳn là dẫn tỷ tỷ đi đổi lại váy, Chu Hạo xuất hiện va chạm, làm hỏng thanh danh của tỷ tỷ làm cho nàng không thể không ủy thân cho hắn, thủ đoạn thật là độc ác.

Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy tâm can muốn nứt ra, khàn giọng nói: “Tỷ tỷ đi đâu?”

Đan Khấu thấy mắt Lục cô nương đều đỏ lên, bộ dạng hận không thể ăn thịt người, “Lục cô nương, xảy ra chuyện gì vậy, nô tỳ cũng không biết cô nương đi đâu. Ta chỉ biết là nàng đi về hướng kia rồi!”

Lục Thanh Lam cả giận nói: “Ta nuôi dưỡng đám vô dụng các ngươi làm cái gì? Mặc Cúc, đi theo ta!” Nói xong liền lôi kéo Mặc Cúc chạy về hướng Đan Khấu chỉ.

Đan Khấu tự dưng bị cô nương mắng một trận, có chút ủy khuất, cũng không dám phản bác. Lục cô nương từ trước đến giờ thấu tình đạt lý, luôn luôn khách khách khí khí dùng lễ đối đãi với các nàng, hôm nay rốt cuộc là thế nào? Suy nghĩ một chút, không dám sơ suất cũng đi theo.

Vừa khéo hôn yến của An Bình Hầu phủ lần này hết sức được chú trọng, mỗi một đoạn ngắn sẽ có vài cái nha hoàn mặc bỉ giáp màu hồng đỏ đứng ở đó, tùy thời chuẩn bị phục vụ cho những khách nhân. Âm mưu của Chu Hạo và Tiền Song an bài không có khả năng để cho mọi người đều biết rõ, Lục Thanh Lam vẫn là có thể nghe ngóng được lộ tuyến của Lục Thanh Nhàn từ trong miệng của các nàng.

Nàng từ từ bình tĩnh lại, bảo Mặc Cúc và Đan Khấu chia làm hai nhóm, chia ra hỏi thăm các nha hoàn, đối chiếu hai bên, cũng miễn cho mình tìm lầm đường. Cứ như vậy vừa đi vừa hỏi, quả thực lòng như lửa đốt, đang lúc không có manh mối, không biết Tiêu Thiểu Giác khi nào thì lại đến.

“Ta giúp ngươi!” Hắn mở miệng nói.

Lục Thanh Lam vẫn không để ý tới hắn.

Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Ta nói ta giúp ngươi.”

Lục Thanh Lam vẫn là không nói lời nào.

Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Ta có thể tìm được tiểu tử Chu Hạo kia. Ta biết hắn đi đâu.” Hắn từ nhỏ chìm đắm trong âm mưu quỷ kế mà lớn lên, cho nên trong sơn động mặc dù chỉ nghe được đôi câu vài lời của Chu Hạo và Tiền Song nhưng cũng đoán được đại khái âm mưu của Chu Hạo.

Lục Thanh Lam nghe xong lời này, rốt cuộc ngừng lại, “Ngươi có biện pháp gì?” Hiện tại cũng chỉ có thể ngựa chết làm thành ngựa sống thôi.

Tiêu Thiểu Giác chỉ chỉ cái mũi của mình: “Nhờ chính là cái này. Hương phấn của Chu Hạo hôm nay đặc thù, các ngươi có lẽ ngửi không được, nhưng không qua được ta!”

Hắn vừa rồi trêu chọc Lục Thanh Lam như vậy, cũng là bởi vì điểm này mới không sợ hãi.

Lục Thanh Lam lúc này mới nhớ lại, vị Cửu hoàng tử này quả là thiên phú dị bẩm, có lỗ mũi bén nhạy giống như chó con, hắn nói có thể tìm được Chu Hạo hẳn không phải là nói dối.

Chẳng qua bây giờ Lục Thanh Lam lại cực độ không tín nhiệm hắn, “Ngươi thật sự chịu giúp ta ư? Ngươi có điều kiện gì?”

Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút nói: “Rất đơn giản, ngươi giống như khi còn bé gọi ta một tiếng ‘Cửu ca ca’.” Mỗi lần thấy nàng, đều có nguyện vọng này, hôm nay rốt cục nói ra.

Lục Thanh Lam giận đến trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi khốn kiếp!”

Tiêu Thiểu Giác khoanh tay nói: “Ngươi gọi không gọi a, nếu ngươi có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ ngươi chịu nhục, thì đừng gọi.”

“Được, ta đồng ý với ngươi!” Nếu đổi lại là chuyện của nàng, sợ là dù chết tại chỗ, nàng cũng sẽ không nhượng bộ, nhưng là hôm nay chuyện quan hệ đến hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ, Lục Thanh Lam không thể không khuất phục.

Trên mặt Tiêu Thiểu Giác lộ ra một nụ cười đạt được âm mưu: “Ta nghe đây.”

Lục Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi kêu: “Cửu... Cửu ca ca!” Nàng thật sự là mở miệng không nổi a.

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng, nói: “Không hài lòng, lại lần nữa.”

Bên trong tiếng “Cửu ca ca” này đều là phẫn nộ và oán hận, hắn đương nhiên không hài lòng.

Lục Thanh Lam quả thực sắp bị tức chết rồi, nhưng cũng không dám lấy chuyện với tỷ tỷ ra nói giỡn, đành phải hạ thấp thân mình, ngọt ngào kêu một tiếng “Cửu ca ca”.

Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy nửa người đều mềm nhũn, cười khẽ một tiếng, nói một câu: “Thế này còn không tệ lắm.”

Nói xong những lời này, bỗng nhiên như đại điểu phóng người lên, dĩ nhiên cũng đứng như vậy trên ngọn cây của một cây đại thụ. Đan Khấu và Mặc Cúc đều kinh hô một tiếng. Lục Thanh Lam cũng biết võ công của hắn cao cường, sẽ không ngạc nhiên.

Tiêu Thiểu Giác kích thích cái mũi ngửi ngửi, sau đó nhanh nhẹn chuyển hướng, dừng ở nơi xa hơn một trượng, như thế, hắn thi triển khinh công, mượn lực trên cây, phút chốc bay xa.

Mặc Cúc chạy tới hỏi: “Cô nương, chúng ta làm sao bây giờ?”

Do dự một chút, dứt khoát kiên quyết nói: “Đuổi theo hắn.” Nàng hiểu rõ tính tình của hắn, vừa rồi lời hắn nói với mình, không giống như là lừa gạt mình. Lục Thanh Lam quyết định đánh cuộc một lần.

Ba người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước một lát, liền thấy cách đó không xa, dưới một gốc cây nhãn khổng lồ, Tiêu Thiểu Giác đã chặn Chu Hạo lại. Chu Hạo khẽ khom người, biểu hiện lễ độ cung kính. Hắn vốn có thể sớm đi đến bên này hơn, trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Tiền Song dính chặt quá, một mực không chịu thả hắn đi, nơi này là An Bình Hầu phủ, hắn lại không tiện phát tác với Tiền Song, vẫn trì hoãn đến hiện tại, không ngờ nửa đường lại đụng phải vị gia này. Ngày thường cho dù muốn nịnh bợ, vị gia này cũng sẽ không cho hắn một sắc mặt tốt, hôm nay lại chủ động bắt chuyện với hắn.

Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ Tiêu Thiểu Giác lại thật sự làm việc thay mình, nàng cảm thấy có chút khó tin.

Bên này chỉ có một con đường, Lục Thanh Lam để cho Đan Khấu dáng người tương đối cao che chắn thân hình của mình, đương nhiên cho dù bị Chu Hạo phát hiện cũng không có gì.

Tiêu Thiểu Giác cố ý di động thân thể chặn lại tầm mắt của Chu Hạo, tay hắn để ở sau lưng mở ra, ý bảo Lục Thanh Lam mau đi qua.

Chu Hạo chỉ nhìn thấy hai nha hoàn từ bên này vội vàng đi qua, có chút ngạc nhiên khi thấy hai người các nàng gặp mình lại không hành lễ, nhưng không nhìn thấy Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam dọc theo đường đi thẳng về phía trước, đi đến cuối đường lại rẽ ngang, nhìn thấy cách đó không xa có một căn phòng, nghĩ tới đây hẳn chính là “Phòng thay quần áo” Chu Hạo Tiền Song chuẩn bị cho Lục Thanh Nhàn rồi. Ở cửa không nhìn thấy Lục Thanh Nhàn và nha hoàn Đan Hương, nghĩ có lẽ hai người đã đi vào, xa hơn chính là một tường rào, bên kia tường rào cũng không biết là địa phương nào. Ở giữa tường rào có một cái cửa nhỏ, xem ra thường ngày bị khóa lại, hiện giờ lại mở ra, cũng không thấy bà tử trông coi.

Lục Thanh Lam không khỏi thầm mắng. Lục Thanh Nhàn và Đan Hương đã tiến vào trong phòng nhỏ thay y phục rồi, cũng không biết Chu Hạo bố trí âm mưu quỷ kế gì ở đâu, nhưng đến nơi này lòng của nàng liền hoàn toàn bình tĩnh lại rồi. Lục Thanh Lam đang định vào xem một chút, liền thấy bóng người chợt lóe chỗ cửa nhỏ, Lục Thanh Lam lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ Chu Hạo còn lưu lại một người thay thế, còn lưu lại một người ở đây sao.

Nhưng ngay sau đó nàng liền thấy rõ bộ dáng người tới, hóa ra lại là nhị biểu ca Kỷ Hải.

Thì ra là một bên khác của tường rào hợp với ngoại viện. Kỷ Hải hôm nay cũng đi theo Kỷ Thành đến An Bình Hầu phủ tham gia hôn yến của tiền bằng, nhớ tới lời nói lần trước phụ thân nói với mình, biểu muội mà mình tâm tâm niệm niệm cứ như vậy vĩnh viễn hữu duyên vô phận, trong lòng hắn hết sức khó chịu liền uống nhiều mấy chén, trong dạ dày phiên giang hải đảo, rời tiệc đi ra ngoài tìm cái chỗ ói ra mấy ngụm, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Hắn cũng không muốn trở về nữa, liền mang theo gã sai vặt tản bộ xung quanh bên trong An Bình Hầu phủ, cũng là trùng hợp đi đến bên này, thấy cửa nhỏ này mở, trong lòng hắn có chút khó hiểu. Chẳng qua hắn rốt cuộc là người thủ lễ, cảm thấy có thể là thông vào nội trạch, liền không muốn đi vào bên trong.

Lại không biết cửa này mặc dù vị trí vắng vẻ, trong này vốn cũng có người trông coi, nhưng Tiền Song vì để cho Chu Hạo đi vào, đã sớm thu mua bà tử thủ vệ, sau khi bà tử rời đi Chu Hạo từ nơi này đi vào trong, Tiêu Thiểu Giác cũng đi vào theo. Vốn là bà tử nên sớm trở về trông coi, không ngờ nhất thời tham rượu uống nhiều mấy chén say đến bất tỉnh nhân sự, nơi này là cấm khu. Nếu đổi lại bình thường, cũng nên có người sớm phát hiện bà tử tự ý rời khỏi, chẳng qua hôm nay là đại yến với Hầu phủ, bọn hạ nhân loay hoay, nhất thời lại không phát giác chỗ sơ suất lớn như vậy.

Nhưng vừa vặn lúc này, hắn nhìn thấy hình dạng thướt tha của một nữ tử mang theo hai nha hoàn tiến vào. Cách đó không xa chính là căn phòng kia, nháy mắt, hắn cảm thấy đó chính là Lục Thanh Nhàn mà hắn nhớ ngày đêm mong.

Hắn dụi dụi mắt, hỏi gã sai vặt: “Vừa rồi có phải là Nhàn biểu muội không?”

Gã sai vặt nói: “Nhị gia, ta không nhìn thấy, không phải là ngài hoa mắt chứ?” Tình cảm của Kỷ Hải đối với Lục Thanh Nhàn gã sai vặt biết quá tường tận, Kỷ Hải lại là người hòa khí, gã sai vặt ngày thường quen nói như vậy, cho nên sẽ không che giấu.

Kỷ Hải đưa tay đánh đầu của gã sai vặt một cái: “Ngươi đồ ngốc, ánh mắt ngươi mù phải không, kia chính là Nhàn biểu muội, ta tuyệt đối sẽ không nhìn sai, chúng ta đi qua chào hỏi.”

Gã sai vặt vội vàng khuyên hắn: “Vừa rồi không phải ngài nói đây có thể là nội viện ư, ngài xông vào như vậy sẽ thất lễ.”

Kỷ Hải lừa mình dối người nói: “Ta chỉ qua chào hỏi với biểu muội, nói hai câu liền đi, có thể có cái gì thất lễ?” Lời này ngay cả hắn cũng không thuyết phục mình được, chẳng qua từ lần trước hắn tự chủ trương chạy đến Trường Hưng Hầu phủ thổ lộ một phen, Kỷ Thành liền hạ tử lệnh, kiên quyết không cho phép hắn đi Trường Hưng Hầu phủ nữa, Kỷ Hải đã mấy ngày không gặp nàng rồi. Có thể nói là “Tương tư thành hoạ”!

Gã sai vặt không lay chuyển được Kỷ Hải, hai người liền xuyên qua cửa nhỏ đi vào phía trước căn phòng.

Lục Thanh Lam đã lôi kéo Đan Khấu và Mặc Cúc trốn vào phía sau một cây đại thụ, trong lòng Kỷ Hải chỉ có Nhàn biểu muội, đương nhiên là không phát hiện.

Hai nha hoàn bị Lục Thanh Lam lôi đi tới nơi này, cũng không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Đan Khấu liền hỏi: “Lục cô nương, chúng ta không đi vào sao?” Không phải là đến tìm Tam cô nương đấy sao?

“Xuỵt!” Lục Thanh Lam bảo hai người chớ có lên tiếng, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện, chỉ nhìn là được.”

Nàng vừa rồi vốn định ra mặt gặp Kỷ Hải, nhưng là trong nháy mắt liền thay đổi chủ ý. Nàng biết rõ Kỷ Hải thích Lục Thanh Nhàn, nàng cũng thử dò xét qua, Lục Thanh Nhàn cũng không ghét Kỷ Hải.

Đang lo không có cách nào thích hợp để ghép hai người kia đây này!

Kỷ Hải đi vào phía trước căn phòng, đang khó hiểu vừa rồi có một tiểu nha hoàn Hầu phủ đứng hầu ở chỗ này sao chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, hắn nào biết nha đầu kia chính là nha đầu làm đổ nước lên váy Lục Thanh Nhàn, nàng phụng lệnh của Tiền Song, mang Lục Thanh Nhàn tới chỗ này liền lập tức rời đi.

Kế tiếp vốn là Chu Hạo xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, Cửu hoàng tử điện hạ đem Chu Hạo chặn lại, Chu hạo lo lắng suông không có cách gì, trong lúc nhất thời cũng không qua được.

Kỷ Hải chuyển hai vòng ở cửa ra vào, có chút hương tình e sợ, huống hồ cũng biết đi vào là không thích hợp liền liền ở cửa ra vào gọi một tiếng, “Nhàn biểu muội... Biểu muội ngươi có ở bên trong không?”

Lục Thanh Nhàn đi theo nha hoàn của Hầu phủ đi vào thay y phục, nàng cũng là hạng người tâm tư tinh tế tỉ mỉ, ngay từ đầu thấy phòng thay quần áo của Hầu phủ thiết kế ở xa như vậy liền có chút khó hiểu. Chỗ này cách chính sảnh xa như vậy, vạn nhất khách nhân xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lại phải đi hai khắc đồng hồ mới có thể đổi lại quần áo xiêm y?

Nếu an bài như vậy, quản sự Hầu phủ chính là kẻ không có đầu óc. Nàng cũng thật không ngờ An Bình Hầu phủ lại bố trí độc kế đối phó nàng, bởi vì An Bình Hầu phủ và Trường Hưng hầu phủ vẫn là đầu qua lại, lại không thù không oán với bọn họ.

Chẳng qua nàng vẫn là người cẩn thận, không để cho nha hoàn dẫn đường của An Bình Hầu phủ đi theo vào, chỉ dẫn theo Đan Hương tiến vào thay y phục. Quần áo đều có sẵn, vào phòng, Đan Hương đang định lấy xiêm y ra, nàng lại khẽ vươn tay ngăn lại, nàng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trong nháy mắt nàng kịp phản ứng, lẽ ra phòng thay quần áo như vậy cần phải chú trọng nhiều hơn, chủ nhân sẽ đốt huân hương, nhưng trong phòng này cũng không có.

Đây là vì sao?

Liên tưởng đến hoài nghi của mình lúc trước, trong lòng nàng đột nhiên chấn động. Chỉ có một khả năng, căn phòng này vốn không phải là gian thay đồ mà chủ nhân chuẩn bị.

Đầu óc Lục Thanh Nhàn vận chuyển nhanh, liền tạm thời chưa cởi quần áo.

Đúng lúc này nàng nghe thấy được thanh âm của Kỷ Hải. Lúc nàng đang kinh nghi bất định, chẳng biết tại sao nghe thấy thanh âm này, lòng của nàng lại yên ổn không ít.

Chẳng qua nàng hiện đang là cái bộ dáng này cũng không thích hợp đi ra ngoài gặp người. Liền ngăn Đan Hương lại, không để cho nàng lên tiếng.

Đúng lúc cái này trong phòng đặt một cái tủ gỗ lê hoa lớn. Cửa tủ khép hờ. Lúc này, trong tủ bỗng nhiên truyền ra tiếng xột xoạt, hai chủ tớ hoảng sợ. Nhìn kỹ lại, liền thấy cửa tủ kia không biết lúc nào đã mở ra, trong tủ cư nhiên lại bò ra ba con bò cạp khổng lồ bằng bàn tay.

Bò cạp tựa như diễu võ dương oai chậm chạp bò lại, làm hai chủ tớ sợ tới mức hồn phi phách tán.

Vốn dựa theo độc kế của Chu Hạo, hắn cũng không muốn thừa dịp Lục Thanh Nhàn thay y phục đi vào va chạm. Nói như vậy, tương lai dư luận cũng sẽ khiển trách hắn không phải là quân tử. Hắn muốn lừa gạt Lục Thanh Nhàn tới chỗ này thay xiêm y, nàng thấy bò cạp tất nhiên sẽ kinh hoảng, đến lúc đó nhất định sẽ đẩy cửa chạy ra, hắn liền canh giữ ở cửa, đến lúc đó chỉ nói nghe thấy tiếng kêu của Lục Thanh Nhàn mới đuổi tới chỗ này, lại đến anh hùng cứu mỹ nhân, diệt ba con bò cạp, mà bộ dạng quần áo không chỉnh tề của Lục Thanh Nhàn đã bị hắn nhìn thấy, đến lúc đó Lục Thanh Nhàn ngoại trừ gả cho hắn tuyệt không có con đường thứ hai.

Hắn là Vũ Tiến bá phủ thế tử, Chu Hạo rất được chân truyền của tổ phụ, làm người vô cùng âm trầm dối trá. Lục Thanh Nhàn chính là hầu môn khuê tú, vóc người xinh đẹp lại ôn tú đoan trang, mặc dù hết sức xuất sắc, nhưng cũng không đến trình độ nhất kiến chung tình không phải khanh không cưới. Trước đây hắn không phản đối hôn sự là bởi vì hắn cảm thấy Trường Hưng Hầu phủ có hai vị Tiến sĩ, đang ngày càng đi lên, tương lai tất nhiên có chỗ trợ giúp cho sĩ đồ của hắn, huống hồ núi dựa lớn sau lưng hắn cũng định để cho hắn dùng tầng quan hệ hôn nhân đánh vào nội bộ địch nhân dò hỏi quân tình.

Nhưng hành động từ hôn của Trường Hưng Hầu phủ lại làm cho hắn cảm thấy hết mất mặt mũi, hắn nhìn sáng sủa hào phóng, kì thực bụng dạ hẹp hòi có thù tất báo. Bởi vậy nhận được tin tức, lại bắt đầu gieo rắc lời đồn chửi bới thanh danh của Lục Thanh Nhàn khắp nơi, không nghĩ tới Lục Thanh Nhàn được Trinh Phi và Trương Thiên Sư chọn trúng có thể có thể cùng Trương Thiên Sư cùng nhau cầu mưa, chẳng những rửa sạch hoàn toàn ô danh của nàng, hơn nữa còn làm cho nàng trở thành khuê tú số một trong kinh sư.

Chu Hạo sao có thể cam tâm, liền thiết kế độc kế lần này, kỳ thật ý tưởng chân chính trong lòng hắn là, sau chuyện này, Lục Thanh Nhàn không lấy hắn là không được. Nếu Trường Hưng Hầu phủ đồng ý để cho nàng làm thiếp là tốt nhất, nếu không đồng ý, để cho nàng làm thê cũng không phải là không được.

Về phần Tiền Song hắn tự tin bằng thủ đoạn của mình có thể giải quyết được nàng ta. Hắn chuẩn bị gọn gàng, định đi hái thành quả thắng lợi rồi. Nhưng không ngờ lời của hắn và Tiền Song bị Lục Thanh Lam và Tiêu Thiểu Giác nghe được nhất thanh nhị sở.

Lại nói hai chủ tớ ở trong phòng nhìn thấy ba con bò cạp thần khí hiện ra, cho dù nam tử nhìn thấy thế này cũng sẽ sởn hết cả gai ốc, huống gì là nữ hài tử xinh đẹp.

Lục Thanh Nhàn còn có thể miễn cưỡng duy trì trấn định, Đan Hương lại không có định lực như nàng, không nhịn được hét lên. Một tiếng này xen lẫn với sợ hãi và bất an, lực vô cùng xuyên thấu. Lục Thanh Lam lẩn rất xa cũng nghe được nhất thanh nhị sở, lại càng không cần phải nói đến Kỷ Hải ở gần trong gang tấc.

Kỷ Hải lớn tiếng hỏi: “Nhàn biểu muội, xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt hắn cũng trắng không còn chút máu, gấp đến độ xoay quanh. Còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy Đan Hương phát ra tiếng thét chói tai thứ hai.

Kỷ Hải cũng bất chấp, cắn răng một cái liền vọt đi vào.

Lục Thanh Lam cũng hoảng sợ, không dám trì hoãn nữa, mang theo Đan Khấu và Mặc Cúc từ phía sau cây chạy đến, cũng chạy về phía gian phòng kia.

Chỉ nghe thấy bên trong một trận loạn vang binh binh choang choang, đầu tiên là thanh âm của Kỷ Hải: “Biểu muội đừng sợ, ta tới giúp ngươi!”

Sau đó là tiếng thét chói tai của Lục Thanh Nhàn: “Biểu ca!” Sau đó truyền đến tiếng khóc lóc trầm thấp của nàng, đợi Lục Thanh Lam vào phòng, bên trong hết thảy đều đã kết thúc.