Xe dừng lại, Tịnh Kỳ giật mình tỉnh giấc, trước mặt chính là một biệt thự to lớn với tone màu bên ngoài là trắng kết hợp với xám, có khu vườn với nhiều cây cảnh đẹp mắt, phía xa xa có một hồ bơi rộng miên man.

Trạch Hải bước đến mở cửa xe cho Tịnh Kỳ:
- Từ từ thôi.
- Không sao đâu, tôi ổn mà
Trạch Hải cũng chẳng để tâm lời nói của Tịnh Kỳ vẫn đỡ cô, Tịnh Kỳ khó chịu:
- Tôi không sao, anh lo cho tay mình đi
- Được, được.

Cô thấy chỗ này như thế nào?
Tịnh Kỳ đảo mắt xung quanh, hít một hơi thật sâu, nhà của chủ tịch tập đoàn lớn quả thật không giống người bình thường!
- Chỗ này rộng rãi, thoáng mát, rất dễ chịu
Trạch Hải vẻ mặt hài lòng, đưa mắt sang những người đàn ông đứng cạnh đó:
- Cho người đem đồ đạc trong cốp vào nhà
Thế là họ cùng nhau đi vào trong với sự vui vẻ, háo hứng của Tịnh Kỳ.

Bước vào trong, thật ngỡ ngàng trước sự hoành tráng từ cách bày trí, trang trí đến đồ nội thất tiên tiến khiến người khác phải chết ngộp trước sự hoàn mỹ của biệt thự.

Có một người đàn bà cũng khá lớn tuổi đi lại:
- Chào cậu chủ, chào cô.

Mọi thứ đã chuẩn bị như những gì cậu dặn
- Được rồi, dì Loan cứ đi làm việc của mình
Người được Trạch Hải gọi là dì Loan đi ra chỗ khác.

Trạch Hải đưa ánh nhìn sang Tịnh Kỳ:
- Dì ấy là quản gia, có gì cứ tìm dì ấy
- Ờ! Tôi ở đâu?
- Theo tôi

Căn biệt thự này quá rộng so với bề ngoài nhìn thấy.

Tới cầu thang lại có hai bên, hai hướng, họ đi lên trên với lan can được thiết kế bằng thủy tinh nhìn rất đẹp.

Trạch Hải đi đến căn phòng cuối cùng mở cửa ra:
- Đây là phòng của cô
Tịnh Kỳ chậm bước vào nhìn ngắm xung quanh, quan sát những đồ vật bên trong:
- Sao lại phải chuẩn bị nhiều thứ thế này?
- Phòng nào cũng thế thôi!
Trạch Hải bước tới cánh cửa lớn kéo màn qua, rồi kéo rèm cửa lên, thật ngạc nhiên khi khung cảnh trước mắt chính là thành phố hoa lệ với nhiều toà nhà cao tầng, đặc biệt thấy cả tập đoàn Nikây và thêm vài tập đoàn gần đấy, ở phía xa xa là trường Phi Geo.
Ở đây mọi thứ giống như đều nằm trong tầm mắt, trong sự kiểm soát của mình, Tịnh Kỳ ngồi xuống chiếc giường êm ái:
- Sao anh lại cho tôi những thứ tốt như thế?
- Chỉ vì tôi muốn cho em một cuộc sống tốt- Trạch Hải nhìn ra ngoài
Người đàn ông ở dưới lầu đã mang đồ đạc đến, rất lịch sự đứng bên ngoài:
- Tôi vào được không?
Tịnh Kỳ khá kinh ngạc với yêu cầu người bên cạnh của Trạch Hải, cửa mở nhưng người này vẫn phải hỏi:
- Anh vào đi
Thế là người đàn ông này bước vào phòng để vali sát giường, balo để trên giường rồi cúi đầu đi ra ngoài.

Tịnh Kỳ đi lại gần Trạch Hải:
- Tôi thật sự không muốn mắc nợ ai nhiều như thế!
- Nếu không muốn mắc nợ tôi thì sau này hãy cố gắng làm việc cho thật tốt
Trạch Hải chỉ quay qua nhìn Tịnh Kỳ chốc lát lại đi ra cửa rồi dừng lại:
- Phòng của tôi kế bên, nghĩ ngơi chút đi rồi qua phòng kế cầu thang
Trạch Hải đi ra ngoài đóng cửa lại.

Tịnh Kỳ đi vào phòng tắm mở nước ấm vào bồn tắm mà không được rồi tiến lại mở vòi sen, nước cũng không chảy ra.
Tịnh Kỳ đi ra ngoài tìm Trạch Hải, cô đi tới căn phòng kế bên gõ cửa thì không thấy ai đáp lại.

Lại đi đến căn phòng kế tiếp, đây không phải phòng gần cầu thang nhưng mở ra xem thử mới được, Tịnh Kỳ dần nắm lấy tay cầm rồi mở thì ra bên trong căn phòng chứa rất nhiều sách.
Tịnh Kỳ đi vào nhìn xung quanh, ở đây có nhiều sách mà còn đủ thể loại nữa, thôi đi tìm Trạch Hải mới được.

Tịnh Kỳ đi ra khỏi phòng đóng cửa lại quay người thì giật mình khi thấy Trạch Hải.

Trạch Hải giờ đã cởi áo vest và cà vạt ra chỉ còn áo sơ mi.

Trạch Hải ép Tịnh Kỳ vào tường:
- Đi đâu?
- Kiếm anh
- Làm gì?
- Đi tắm
- Em muốn tắm với tôi
- Không...!không...!Nhờ anh đi xem nhà tắm sao lại không có nước- Tịnh Kỳ đẩy Trạch Hải ra
- Thế sao lại vào đây?
- Tò mò- Tịnh Kỳ thành thật trả lời
- Để tôi qua phòng xem cho, em vào phòng tôi tắm đi
- Sao mà được!- Tịnh Kỳ ngạc nhiên
- Tắm nhớ để ý đến vết thương- Trạch Hải đi thẳng tới phòng Tịnh Kỳ
Trạch Hải vào trong phòng Tịnh Kỳ, cô gái nhỏ cũng đành vào phòng anh ta thôi! Tịnh Kỳ đi lại phòng ngủ Trạch Hải mở cửa đi vào.

Bên trong trang trí rất hài hòa, Tịnh Kỳ đi vào nhà tắm mở nước ấm vào bồn, nước bắt đầu chảy ra.

Tịnh Kỳ dần lột hết đồ để gọn gàng qua một bên.


Chân cô từ từ bước vào rồi tay lại mở nước lạnh, nước bây giờ có chút lạnh nhưng với thời tiết ấy thì thật sự rất mát mẻ, Tịnh Kỳ đang thư thả cơ thể thì chợt ngồi dậy:
- Vết thương băng lại ướt hết rồi, lát ra thế nào cũng nghe Trạch Hải cằn nhằn.

Mình tự dưng lại để ý đến anh ta làm gì?
Tịnh Kỳ thấy chai xà phòng, cô cầm lên ngửi:
- Cũng thơm đó sử dụng chút chắc Trạch Hải cũng không nói gì đâu
Tịnh Kỳ cho chút vào rồi để lại chỗ cũ, lại nằm ra thư giản.

Chốc lát Tịnh Kỳ tắm rửa sạch sẽ, thoả mái cô xả nước bồn tắm rồi choàng khăn tắm để trên kệ vào.

Tịnh Kỳ hốt hoảng:
- Mình không có lấy quần áo! Tiêu rồi!
Tịnh Kỳ đi lòng vòng tại chỗ một chút thì đã đưa ra quyết định:
- Thôi choàng khăn tắm đi về phòng đại đi!
Tịnh Kỳ từ từ mở cửa phòng ra, Tịnh Kỳ cho đầu ra nhìn xung quanh:
- Không ai hết.
Tịnh Kỳ nhẹ nhàng đi ra rồi đóng cửa lại, từng bước đi qua phòng mình, vẫn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra bước vào trong phòng thì lại thấy Trạch Hải từ nhà tắm đi ra.

Hai người, hai con mắt nhìn nhau.

Tịnh Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh:
- Tôi quên lấy đồ
Trạch Hải đầu hơi nghiêng, miệng khẽ cười, chậm rãi đi lại:
- Đây là trợ lý đang muốn quyến rũ chủ tịch sao?
Tịnh Kỳ không muốn để anh ta hù doạ cũng bước lên với vẻ tự tin:
- Chủ tịch khéo tưởng tượng
Tịnh Kỳ mới đi được vài bước thì đã trượt chân vì chân cô không đi dép và sàn gạch hơi trơn.

Tịnh Kỳ lao thẳng tới Trạch Hải khiến hai người ngã xuống, Tịnh Kỳ đè lên người Trạch Hải, hai bờ môi ấy đã khẽ chạm vào nhau.

Họ đều mang một suy nghĩ, tim mình đập nhanh quá, hai đôi mắt lại nhìn thẳng vào nhau với khoảng cách rất gần đủ để con tim của đối phương phải loạn nhịp.

Giây phút ấy chưa được bao lâu thì Tịnh Kỳ quay mặt đi, trấn an bản thân bình tĩnh, định đứng dậy thì khăn tắm rơi ra, cô quyết định nằm xuống người Trạch Hải.

Tịnh Kỳ chưa kịp nói gì thì Trạch Hải bảo:
- Người tôi đâu phải muốn nằm lên là cứ nằm nhưng em là trường hợp ngoại lệ

- Anh đừng tưởng bở, chỉ do...!khăn tắm của tôi bị lỏng ra rồi- Lời nói từ từ nhỏ lại
Trạch Hải từ từ nâng cao đầu lên:
- Chỉ do sao?
- Do...!do...!khăn tắm bị lỏng ra rồi- Tịnh Kỳ nói khẽ
- Rõ ràng là em đang muốn hưởng thụ thêm nữa- Trạch Hải áp vào tai Tịnh Kỳ
- Nằm im
Tịnh Kỳ vừa nói vừa dùng tay kéo khăn tắm lại.

Tịnh Kỳ đứng dậy:
- Xong rồi đứng dậy đi
Trạch Hải lúc này mặt lại nhăn nhó khó chịu:
- Đau
Tịnh Kỳ thì anh cũng không phải giả vờ thì bước lại ngồi xuống:
- Đau ở lưng sao?
- Đúng
- Chắc do ngã xuống đất mạnh quá.

Anh từ từ ngồi dậy tôi đỡ anh
Trạch Hải nghe theo dần ngồi dậy, Tịnh Kỳ luồng tay qua bên vai khó khăn đỡ anh đứng dậy.

Trạch Hải ngã vào ôm lấy Tịnh Kỳ:
- Đau
Tịnh Kỳ liền đẩy mạnh Trạch Hải xuống giường:
- Ây da!- Trạch Hải nằm trên giường hét
- Theo phản xạ thôi!
- Em muốn mưu sát chủ tịch của mình.
- Đau thế mà còn nói, cởi áo ra để tôi xem
- Tay chưa hết đã đến lưng, không mở được, em mở giúp tôi đi
Tịnh Kỳ trừng mắt, anh đây là cố tình, tôi sẽ cho anh nếm mùi.