Vũ Hứa như được kêu gọi về, có phần giật mình:
- Không gì hết, mà sao cậu lại ở đây?
- Mình đến đây xin việc và được trúng tuyển vào phòng phó giám đốc rồi
- Sau này có chân sai vặt rồi, còn chị ấy là ai?
- Chị ấy là Tịnh Kỳ được nhận vào phòng chủ tịch.

Chị ấy rất tốt mà còn giỏi nữa.

Lúc nãy giúp chủ tịch mà bị thương như thế này
- Mấy người đó sao có thể chứ, anh của mình rất giỏi...
- Anh không sao rồi em về phòng làm việc đi.

Ái Liên cũng có thể đi được rồi- Trạch Hải cắt lời Vũ Hứa
- Em muốn ở đây...- Vũ Hứa đang nói thì bị ánh mắt của Trạch Hải làm gián đoạn
Ái Liên kéo kéo tay Vũ Hứa lôi đi:
- Đi thôi.
Vũ Hứa còn chần chừ rồi cũng bị Ái Liên kéo đi.

Cô bác sĩ bắt đầu sát trùng vết thương.

Tịnh Kỳ đau nhưng cũng không nói gì, còn cảm thấy mình làm chuyện bao đồng rồi.

Trạch Hải lại nắm lấy tay Tịnh Kỳ:
- Chút là hết đau thôi!
Tịnh Kỳ ngước lên nhìn vào mặt Trạch Hải:
- Không sao đâu tôi ổn.

Mà cô bác sĩ, có cần phải kĩ như thế không nó chỉ trầy xước thôi.
Cô bác sĩ lại bắt đầu băng bó.

Tịnh Kỳ liền nói:

- Không cần băng bó nhiều lớp thế đâu, với lại nó cũng không cần phải băng bó mà.
Cô bác sĩ ra hiệu liếc mắt qua hướng Trạch Hải.

Tịnh Kỳ liền hiểu nhìn vào gương mặt Trạch Hải:
- Chủ tịch à!
- Cứ tiếp tục- Trạch Hải giả vờ như không nghe thấy
- Hai người bị làm sao không biết nó chỉ là trầy xước một chút chút chứ đâu phải...- Tịnh Kỳ thở dài
Chốc lát, cô bác sĩ đã hoàn thành công việc của mình, đứng lên bảo:
- Xong rồi, nhớ những gì tôi dặn
- Đi thôi- Trạch Hải kêu
- Bàn tay của chủ tịch bị ghế đập vào rất mạnh bác sĩ xem thử đi
Trạch Hải nhìn vào Tịnh Kỳ, cô bác sĩ lại gần nắm lấy tay chủ tịch nhìn rồi nhẹ đụng vào:
- Đau không?
- Đau
- Vào trong kiểm tra mới được
- Không cần đâu
- Sao không cần được chủ tịch mau đi đi mà- Tịnh Kỳ đẩy đẩy Trạch Hải
Trạch Hải cũng theo bác sĩ vào trong kiểm tra.

Tịnh Kỳ ngồi nhìn vào trong, Trạch Hải sao lại giúp đỡ mình, bế mình lên đây dù lòng bàn tay anh ta bị thương chỉ đụng nhẹ là đau rồi.

Ít lâu thì hai người họ đã đi ra:
- Sao rồi bác sĩ?
Bác sĩ cầm giấy đọc thầm qua, đi lại chỗ Tịnh Kỳ:
- Xương, khớp bình thường nhưng không được làm việc nặng nếu không sẽ ảnh hưởng đến tay
Trạch Hải mặt mũi lại bắt đầu khó chịu nhưng lại làm vẻ bình tĩnh:
- Đi được chưa?
Tịnh Kỳ nhìn gương mặt anh rất khó chịu rồi vậy mà vẫn giữ vẻ điềm đạm thì rất mắc cười:
- Được rồi, được rồi
Trạch Hải định lại đỡ Tịnh Kỳ nhưng cô theo phản xạ phớt tay anh ra:
- Không sao đâu tôi tự đi được, tay anh bị thương rồi
- Tôi bị thương chỉ có tay trái, tay phải vẫn dìu cô được

- Nhưng...
- Cứ để chủ tịch giúp đi
Cô bác sĩ khẽ cười cắt ngang lời Tịnh Kỳ.

Cô cũng chỉ có thể chịu khuất phục để Trạch Hải dìu ra khỏi phòng.

Tịnh Kỳ thấy một vị chủ tịch mà lại chịu đối xử chu đáo với mình như thế lại có phần cảm động:
- Cảm ơn anh đã giúp tôi
Trạch Hải vốn là người khó chịu nhưng giờ lại có phần dịu dàng với cô gái nhỏ này:
- Cô hiện tại chưa có chỗ ở đúng không?
Tịnh Kỳ lườm anh một cái, vậy mà chẳng thèm để ý lời mình nói, cũng chỉ trả lời qua loa cho xong:
- Đúng thế
- Lại nhà tôi ở
Tịnh Kỳ đưa mắt nhìn anh đầy nghi hoặc, lẽ nào anh ta lại có ý đồ gì đó với mình sao?
- Không cần, không cần đâu chủ tịch, nam nữ khác biệt
- Tôi nói gì thì nghe đó đi
Họ đi vào thang máy của chủ tịch, Tịnh Kỳ bắt đầu lung lay, giờ mình cũng chưa có chỗ ở, mà khách sạn, nhà trọ lại đắt thế không ở được bao lâu thì hết tiền mất.

Tịnh Kỳ dùng gương mặt đầy nghiêm túc nhìn anh:
- Tôi có đều kiện.

Anh không được có gì quá đáng với tôi
- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô chứ?
Tịnh Kỳ lại bắt đầu suy ngẫm, con người này bề ngoài có vẻ là khó hiểu nhưng mình cảm thấy anh ta cũng là người đàng hoàng.

Tịnh Kỳ lại vui vẻ, cười nói:
- Tôi thấy chủ tịch đây cũng đâu như báo chí nói đến
- Mặc họ
Ra khỏi thang máy Trạch Hải vẫn đang dìu Tịnh Kỳ với bao con mắt nhìn tới.


Không khí gì thế này, Tịnh Kỳ thấy mình nên giữ im lặng thì tốt hơn.
Ra tới cửa đã có xe để sẵn có người đứng kế bên chờ, một chiếc xe sang trọng, thiết kế mới lạ đúng là một chiếc xe hạng sang được đặt riêng có khác.
Đi tới xe thì người đứng bên cạnh mở cửa ra Tịnh Kỳ từ từ ngồi xuống ghế phụ, Trạch Hải ngồi vào ghế lái, cô gái này áp lại gần vị chủ tịch kêu ngạo này:
- Tịnh Kỳ đúng là không biết ngượng ngùng mà- Trạch Hải mắt đưa qua nhìn Tịnh Kỳ
Tịnh Kỳ nhìn vẻ tự phụ của anh lại không hiểu anh ta nghĩ gì, cô chỉ đơn giản là thắt dây an toàn cho anh:.

Trờ ???????? tr???????? h????yề???? trù???? == Tr????????tr ????yệ????﹒???????? ==
- Bớt ảo tưởng
Tịnh Kỳ trượt tay nên đã tựa đầu vào vai Trạch Hải.

Khoảnh khắc ấy hai đôi mắt nhìn nhau, không gian bên ngoài dường như không còn tiếng động, mọi thứ như chìm vào tĩnh lặng.

Trạch Hải đưa tay xoa đầu Tịnh Kỳ:
- Gấp gáp thế
Tịnh Kỳ lại ngượng ngùng chở về ngồi ngay ngắn lại:
- Trượt tay thôi!
____________
Trong khi đó nhà họ Bạch lại có chuyện, Mộng Loan tức giận:
- Tôi đã nói rồi nên coi chừng nó thật cẩn thận, giờ để nó chạy mất.
- Bà cứ la hét thế có được gì, tôi cho người đi tìm nó rồi
Dương Đằng cũng không muốn để tâm đến việc cha mẹ ầm ĩ như thế mà có phần trầm ngâm đi ra ngoài:
- Tập đoàn còn có việc
- Cái thằng này không biết giống ai trong căn nhà này- Mộng Loan nóng giận
Trong lúc lái xe trong đầu Dương Đằng luôn lo lắng cho Tịnh Kỳ, em ấy có sao không? Mình điện mãi mà chẳng bắt máy? Lời tạm biệt của em là như thế sao? Anh thật sự không thể thiếu em? Em đâu rồi? Dương Đằng dừng lại giữa đường lấy điện thoại trong túi quần ra gọi:
- Mau điều tra em gái của tôi ở đâu phải thật nhanh
_____________
Tịnh Kỳ suy tư nhìn ra bên ngoài cửa xe một lúc thì có việc thắc mắc:
- Sao chủ tịch biết tôi sẽ đồng ý về nhà anh ở mà đem đồ của tôi bỏ hết vào xe thế này?
- Đều đó là hiển nhiên
Tịnh Kỳ liếc nhìn anh mà cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, bỏ đi cho rồi.

Tịnh Kỳ lại dùng ngữ điệu nhẹ nhàng:
- Chủ tịch định cho tôi làm ở vị trí nào?
- Trợ lý chủ tịch- Trạch Hải thản nhiên đáp
Tịnh Kỳ nghe xong cũng chẳng có gì là bất ngờ cũng rất thản nhiên:
- Ờ

- Không thích sao?
Tịnh Kỳ lại quay ra nhìn con người, xe cộ trên đường:
- Không, tôi rất thích
- Tại sao có tâm trạng đó?
- Không ngờ chủ tịch lại có nhiều thắt mắc với người trợ lý này
- Cô giờ đã là trợ lý của tôi nên biết...
- Được, được tôi biết rồi.

Do tôi cũng đoán được chủ tịch đây sẽ cho tôi vào chức trợ lý thôi!- Tịnh Kỳ tựa đầu vào ghế
- Người nhà họ Bạch đối xử với cô rất tệ?
Tịnh Kỳ khẽ giật đầu tỏ ra đồng ý, nhìn qua Trạch Hải:
- Tình báo của anh không cho biết à?
- Cô như thế này ai làm gì được chắc do cô nhẵn nhịn
- Tôi thật sự đã nhẵn nhịn họ mấy năm qua, cũng chỉ muốn trải nghiệm thử xem
Trạch Hải lúc này không biết sao lại có cảm giác xót thương:
- Trải nghiệm lòng người
- Đúng, trải nghiệm lòng người.

Tự nhiên tôi lại nói với anh- Tịnh Kì thở dài
- Chắc do cô đã rung động với tôi rồi
Tịnh Kỳ chỉ nhìn qua Trạch Hải rồi khẽ cười không nói gì.

Trạch Hải thấy thế lại rất tự tin:
- Tôi nói đúng rồi phải không?
Cô gái luôn vui vẻ, tươi cười này giờ lại đem đến một cảm giác buồn bã:
- Tôi cũng không biết.

Trước giờ ngoài cha mẹ ra, anh là người đầu tiên muốn cứu tôi ra khỏi tay tử thần
- Tôi sẽ luôn cứu em ra khỏi tay tử thần trừ khi tôi không sống còn nữa
- Hử?
Trạch Hải không đáp lại, Tịnh Kỳ nhìn qua Trạch Hải rồi cứ thế không khí chìm vào trong im lặng.

Tịnh Kỳ đã quá mệt mỏi nên chỉ chốc lát đã thiếp đi.

Trạch Hải khẽ nhìn Tịnh Kỳ, chắc em đã chịu khổ nhiều lắm rồi!.