Hạ Tiêu vội vàng đi lại phía 3 người kia, cảm giác tức giận dâng lên trong lòng cô, gây chuyện với ai không gây, lại đi gây với thần thánh phương nào, Bạch Tử Du chán sống rồi sao? 

   Cô còn chưa kịp mở miệng thì Mạc Hàn Lâm đã mở lời trước, trong giọng nói của anh ta pha lẫn một chút vui vẻ : " Yo Bạch Thiên chủ "

   Hạ Tiêu dù sao thì cũng không bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, cô vẫn mạnh miệng trả lời lại : " Mạc lão đại có việc gì sao ? "

   Mạc Hàn Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, giống như muốn nhìn thấu cô đang suy nghĩ gì : " Không có gì đặc biệt, tán chuyện lung tung cùng thuộc hạ của cô thôi " 

   Hạ Tiêu cũng không biết nói gì thêm, trong khi sự im lặng sắp biến thành gượng gạo thì Mạc Hàn Lâm lên tiếng : " Thôi tôi có chút việc bận, đi đây " 


   Nhìn bóng lưng của anh ta xa dần, cô mới quay lại nhìn Bạch Tử Du đứng bên cạnh : " Nói, cậu lại gây phiền phức gì rồi "

   " Hạ tỷ... tỷ đừng nói bậy.. anh ta tự lại gây chuyện.. "

   " Mạc Hàn Lâm tự nhiên lại đây gây chuyện? Cậu đùa tôi đấy à ". Ánh mắt Hạ Tiêu ngờ vực nhìn cậu ta, mặc dù Mạc Hàn Lâm đúng là cũng có vài phần giống Bạch Tử Du, đặc biệt là cái tính nói lơ ngơ, tuy nhiên anh ta cũng không rảnh đến mức tự nhiên đi lại đây gây chuyện  

   Bạch Tử Hàn bỗng lên tiếng : " Mạc lão đại vừa lại đây thì tỷ đã quay về rồi " 

   Cô muốn điên đầu với cái sự ngu ngốc này của Bạch Tử Du rồi, anh ta còn chưa kịp làm gì, chỉ có con chó này đổi trắng thay đen thôi

     Cô nhìn điện thoại, 10 giờ rồi, chắc cũng sắp về được rồi

   Hạ Tiêu hướng đầu nhìn về phía trên, ba bóng người lúc nãy cũng không còn... tiệc tùng gì mà chán nản thế? Cô đến đây chỉ để nhìn mặt 3 bọn họ, bây giờ cũng đi đâu mất


   Trong đầu cô bỗng xuất hiện gương mặt của người đàn ông lúc nãy chết ngoài vườn, thôi kệ, cô chính là không liên quan

   " Chút nữa gọi một người đưa xe khác đến đây cho tôi, tôi tự lái về biệt thự " 

   Bạch Tử Du ngơ ngác nhìn cô : " Nhưng tỷ lúc nãy mới uống rượu mà... "

   Hạ Tiêu khinh thường nhìn cậu ta, nói như một lẽ thường : " Mấy cái rượu hoa quả nhảm nhí đó thì ảnh hưởng gì đến tôi ? "

   Cô nhìn cậu ta cứng họng mà muốn phá lên cười, nhưng cũng khôi phục vẻ mặt bình thường ngay : " Điện thoại cho người đưa xe đến đi " 

   Ba bọn cô nói chuyện một lúc rồi đi ra về, cô vẫn không hiểu tại sao mọi người có thể nói chuyện bình thường như thế, trong khi không khí nơi đây hơi... đáng sợ

   Cô cảm giác như cho đến tận lúc ra về, ánh mắt đó vẫn nhìn cô


   " Hầy... do mình nghĩ nhiều rồi " . Hạ Tiêu lẩm bẩm trong miệng, ngồi trên chiếc xe mui trần nhìn vào cổng biệt thự

     Bạch Tử Hàn và Bạch Tử Du đều về trụ sở, bây giờ cũng chỉ còn mình cô hòa mình vào bóng đêm, ngón tay mảnh khảnh gõ trên vô lăng, Hạ Tiêu đang băn khoăn nên đi chơi đã hay đi về căn biệt thự không một bóng người của cô

   Đầu cô hướng về phía đường lớn không một chiếc xe, người trong bữa tiệc cũng về hết rồi, bên trong vẫn còn sáng đèn, im lặng một lúc, cô khởi động xe, đi thẳng về phía trước

   Cạch...

   Hạ Tiêu cởi giày ra, bật đèn lên : " Tiểu Hắc! "

   Một bóng đen khổng lồ lao ra từ phòng bếp, sà vào lòng cô

   " Nhớ con quá đi mất ". Hạ Tiêu vứt mặt nạ sang một bên, bóp hai cục mỡ bên mặt con hổ màu đen 
   Từ cổ họng của bé mèo khổng lồ nghe ra tiếng ư ử đáng yêu, vóc dáng to lớn chạy vòng vòng chân cô, bộ lông mềm mại cọ vào làm cô thấy hơi nhột nhột

   " Ôi.... mẹ nghi ngờ con không phải là hổ đấy... "

   Hạ Tiêu đứng dậy, đi lên phòng ngủ thay một bộ đồ ở nhà đơn giản, rồi lao vào bếp làm một ít thịt cho Tiểu Hắc, tiện thể nấu thêm một tô mì

   Cô dựa vào sofa, bật tivi lên rồi nhanh chóng ăn hết tô mì, cô có thói quen ngồi đây ăn, nên chiếc bàn ăn mua cũng chỉ nằm một góc, chẳng ai quan tâm tới

   Cô rửa tô mì rồi đi đánh răng rửa mặt, tiện thể kêu Tiểu Hắc lên ngủ cùng

   ...