Hạ Tiêu lởn vởn ở ngoài vườn, cô cũng công nhận biệt thự này khá đẹp, người thiết kế cái này chắc chắn phải là nhà thiết kế nổi tiếng

   Cô ngồi trên một cái xích đu màu trắng ở gần hồ nuôi cá, xung quanh toàn là hoa, mùi hương thoang thoảng khiến cô cảm giác vô cùng dễ chịu, khác hẳn bầu không khí ngột ngạt lúc nãy bên trong bữa tiệc

   Có một giọng nói vang lên gần chỗ cô

   " Tối nay cũng may mắn quá đi, gặp được nhiều người có tiếng như vậy... "

   Một người khác lại lên tiếng : " Đúng vậy đúng vậy, tôi quả thật vừa phấn khích vừa sợ hãi, quả thật không biết làm gì "

   Cô gái kia lại lên tiếng : " 4 người bọn họ tôi chưa gặp bao giờ, cũng chưa từng thấy tham gia mấy bữa tiệc như này, thế mà hôm nay lại gặp được..."

   " Bạch ... Thiên chủ trông đáng sợ thật đấy "


   " Bộ váy cô ta mang làm cô ta trông như búp bê ma ấy, nhìn ghê chết đi được "

   Cô gái kia cười cười, bỏ qua đề tài về cô : " Công nhận Mạc lão đại, Tư lão đại và Doãn lão đại đẹp trai thật đấy, woa bây giờ tôi chỉ muốn vào đó và tán tỉnh 3 bọn họ thôi... "

   " Suỵt cô bé bé cái miệng lại, lỡ thuộc hạ 3 người đó ở đây thì cô chết không toàn thây " 

   " Nhưng họ thật sự rất đẹp trai... tuy nhiên đáng sợ cũng không kém... " 

     Hạ Tiêu thật sự cạn lời với 2 cô gái này, trong xã hội đen cũng có người ngây thơ như này sao?

   2 cô gái vừa nãy đang đi lại gần đây, nhưng vì cô ngồi trong góc khuất nên chẳng ai chú ý đến. Hạ Tiêu bỗng có một ý tưởng không tồi

   " Phập " một tiếng, 2 cô gái kia giật thót mình nhìn lại cái cây đằng sau lưng, chỉ thấy một bông hồng đen cắm sâu vào thân cây, trong phút chốc mặt tái mét, không hẹn mà cùng nhìn lại phía cô, chỉ thấy xích đu màu trắng đang đung đưa, bên trên còn có một bóng đen


   " AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA " . Tiếng hét đinh tai nhức óc của 2 cô gái khiến Hạ Tiêu cũng phải giật mình, mới hoàn hồn lại thì đã không thấy bóng dáng vừa nãy đâu

   Ặc... có vậy thôi mà sợ đến thế ?

   Hạ Tiêu chơi đùa xong cũng không vui nổi, dọa con gái người ta hét thảm đến thế, ai mà cười cho được

   Bỗng cô nghe thấy một tiếng bước chân rất khẽ, không chú ý thì cũng không nghe rõ được . Không phải là 2 cô vừa đây hét to đến mức người trong kia cũng nghe thấy rồi đi ra đây kiểm tra đấy chứ?  

   Cô lắng tai nghe, ẩn mình vào bóng tối, âm thầm lại gần nơi phát ra bước chân

   Hình như ai đó vừa thả một cái gì lên bụi cây, cô rón rén bước lại  

   Một bóng đen nằm sõng soài trên cỏ, ánh sáng mờ mờ từ ánh trăng giúp cô nhìn rõ mặt người đang nằm dưới đất, máu ông ta liên tục tuôn ra từ ngực, trông cũng không có vẻ là còn thở


   Gϊếŧ có một người mà cứ thần thần bí bí, chỉ là một cái mạng rác rưởi thì cần gì phải gϊếŧ trong im lặng như vậy? 

     Cô vội đi theo tiếng bước chân đang xa dần, chỉ vì cô hơi tò mò thôi, kệ đi, thám thính một chút cũng chẳng ai làm gì được mình

   Vừa mới rẽ qua đường khác thì thấy một bóng đen biến mất ở phía xa, từ vóc dáng cô nhìn ra là một chàng trai khá trẻ : " Xìii làm gì chạy như ma đuổi vậy " 

   Cô nhìn xung quanh, dù không có một ai nhưng vẫn có cảm giác hơi rợn người, chủ biệt thự ai cô cũng không biết, nhưng chắc chắn không thiếu tiền, mọi thứ trong nơi này đều rất tỉ mỉ, sang trọng, chỉ có duy nhất ngoài vườn không có dù chỉ một bóng đèn

   Cô thật sự không thể hiểu được logic này

   ...

   Hạ Tiêu bước chân vào sảnh một lần nữa, bây giờ cũng chẳng mấy ai rảnh hơi quan tâm đến cô, phần lớn đều ngồi làm ăn hợp tác, còn tổ chức cô thì cũng chỉ cho thuê sát thủ thôi, chẳng ai lại gần cũng đúng
   Cô đảo mắt một vòng đã thấy Bạch Tử Hàn và con chó nào đó đang đứng một bên, cũng chỉ có thể công nhận tài năng giữ chó của Bạch Tử Hàn quá tuyệt, về nhất định phải thưởng thêm cho cậu ta

   Ặc... hình như có gì sai sai...

   Sau cái mái tóc màu vàng của Bạch Tử Du cô bỗng thấy... một cái đầu còn sáng hơn nữa!  

   Cô không biết nên cười hay nên khóc, không phải là con chó vàng nhà cô lại gây chuyện với Mạc Hàn Lâm đấy chứ...

   Miệng khẽ chửi bậy một tiếng, cô nhanh chóng đi lại đó xem chuyện gì xảy ra

   " Yo Bạch Thiên chủ "