Từ sau ngày đại hôn của Sở Nghinh và Ân Viêm, Sở Bất Liên lại không được gặp con gái và con rể vì hai người đã đến Bắc Kinh mấy ngày vừa rồi.

Hôm nay nghe được tin con đã trở về Thượng Hải nên ông mới cấp tốc đến đây ngay, cũng muốn xem thử con mình có chịu uất ức gì không.

Trong thời gian ngồi chờ, dựa vào việc quan sát thái độ của những người làm trong Đế Cư này, ông cũng có thể đoán ra được là con gái mình có được coi trọng thực sự không.

Sở Bất Liên chưa uống được hai ngụm trà thì Ân Viêm và Sở Nghinh từ trên lầu đã đi xuống.

Vừa nhìn thấy con gái, ông liền đặt tách trà trên tay xuống rồi đứng lên, gọi vội tên của con.

Đứng từ xa thì Sở Nghinh cũng đã nhìn thấy cha rồi, suýt chút nữa thì cô quên mất có thể làm lộ những vết thương trên người và cả việc Ân Viêm đang đứng bên cạnh khống chế nữa, cho nên còn chưa kịp nhấc chân thì đã phải đứng yên một chỗ rồi.

Ân Viêm đúng là rất biết diễn xuất mà, vừa nãy còn không khác gì cầm thú đánh vợ không chút nương tay mà bây giờ đứng trước mặt cha vợ lại còn bày ra được một thái độ hiền từ lẫn vô hại, niềm nở đi qua chào hỏi trước nữa.

Sở Nghinh càng nhìn thì chỉ thấy buồn nôn thôi.

- Ba, không biết ba lại đến tận đây để thăm bọn con, con không kịp chuẩn bị tiếp đón, hy vọng ba có thể thứ lỗi.

Mặc dù bây giờ xét theo vai vế thì mình là bậc trưởng bối nhưng đối diện với một nhân vật lớn như Ân Viêm thì Sở Bất Liên vẫn có vài phần dè chừng và không được tự nhiên lắm, ông chỉ gật đầu cười cười cho đúng phép lịch sự, còn lại là hướng mắt nhìn về con gái đang được con rể ôm chặt trong ngực.

- Là ba quá đường đột rồi, không biết có quấy rầy hai đứa không.

Ba nghe được hai đứa chỉ mới vừa về tới đã vội đến, chỉ sợ là tiểu Nghinh, con bé này từ nhỏ đã được cưng chiều nên tính khí nóng vội, nếu có gì không phải thì hy vọng con có thể rộng lượng bỏ qua, từ từ dạy bảo nó.

Nhìn người cha vẫn luôn lo lắng cho mình đến từng miếng ăn giấc ngủ, cổ họng của Sở Nghinh cứ như có một tảng đá lớn đang đè chặt lên vậy.

Ông sợ cô sẽ khiến Ân gia không hài lòng, nhưng ông lại không hề biết con gái ông thực chất đang bị cầm tù bởi một tên ác ma và một gã biến thái, sống còn không bằng chết nữa.

Nhưng những uất hận này, làm sao cô có thể nói với ông được đây, nhất định ông sẽ lo lắng đến ngất thôi, sẽ lại hy sinh vì cô, làm sao cô có thế để ông làm những việc đó vì cô nữa đây.

Trước những lời dặn của cha vợ, Ân Viêm còn có thể tỏ thái độ vô cùng thản nhiên, cười cười và nói với ông.


Nhưng mỗi câu mỗi chữ hắn nói chính là đang tăng thêm lực tay bóp chặt eo của Sở Nghinh ẩn sau lớp áo khoác, còn cố tình nhấn mạnh từng câu chữ mang đầy hàm ý.

- Ba nói phải, tiểu Nghinh còn nhỏ nên còn chưa hiểu chuyện, cho nên con cần phải từ tử dạy bảo cô ấy.

Thế nhưng Sở Bất Liên lại không hề nghe ra được những ẩn ý phía sau đó, còn cho rằng là Ân Viêm thực sự đã rất tốt với con gái mình.

- Thế thì ba có thể yên tâm rồi.

Từ giờ tiểu Nghinh giao cho con, nếu như nó có làm gì không đúng thì ba cũng hy vọng con đừng quá khắt khe với nó.

Nói xong với con rể thì Sở Bất Liên mới hướng qua Sở Nghinh để hỏi chuyện.

- Tiểu Nghinh, có phải con không khỏe ở đâu không? Trông sắc mặt con kém như vậy?
Bị cha hỏi tới bất ngờ như vậy, Sở Nghinh không khỏi chột dạ mà vội vàng lắc đầu, càng sợ bị ông nhìn ra gì đó nữa.

Cô cố gắng giữ vẻ mặt thật tự nhiên nhất cùng với nụ cười nhẹ nhàng, lắc lắc đầu rồi trả lời ông.

- Ba, con không sao, chỉ là đi đường mệt một chút thôi, nghỉ ngơi một hai hôm sẽ ổn thôi ạ.

Nghe vậy, Sở Bất Liên cũng tạm thời yên tâm.

Ông lấy mấy túi đồ mà trợ lý Lý Hàng đang cầm, đưa cho Ân Viêm.

- Cũng không có gì nhiều, thói quen khi rảnh rỗi của ba thôi.

Mong con có thể nhận lấy chút tâm ý của ba.

Ân Viêm cầm lấy món đồ mà trợ lý của Sở Bất Liên vừa đưa, chậm rãi mở ra xem thử.

Đó là một mô hình thuyền buồm đặt trong hộp gói rất kỹ lưỡng, mô hình được chạm khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, còn nguyên liệu thì hoàn toàn dùng khối gỗ cẩm lai, một loại gỗ thuộc vào hàng quý hiếm trong việc làm đồ mỹ nghệ.

Hình như hắn khá hài lòng với món quà này, còn cầm rất cẩn thận để ngắm nhìn từng ngóc ngách nữa.


Trong đầu liền nảy ra một câu hỏi, người của Sở gia đúng là có bàn tay hơn người.

- Mô hình rất đẹp, nếu ba đã có lòng thì con xin phép nhận lấy.

Cảm ơn món quà của ba.

Thấy mọi việc diễn biến tốt như vậy, Sở Bất Liên cũng không còn gì lo lắng nữa.

Ông còn có nhiều việc cần làm nên chỉ ở được một lúc đã phải đi.

- Chắc là hai đứa đều đã mệt rồi, ba không làm phiền hai đứa nghỉ ngơi nữa.

Ba còn có cuộc hẹn với đối tác nên giờ phải đi ngay đây.

Từ đầu đến cuối, Sở Nghinh lại chẳng nói được câu nào với ông, bởi vì Ân Viêm luôn trông chừng bên cạnh cô.

Đến khi thấy cha đã chuẩn bị ra về, cô mới cất tiếng nghẹn ngào.

- Ba, nếu con muốn về nhà, ba vẫn đợi con về chứ?
Nghe giọng của con gái đang hỏi mình, Sở Bất Liên liền dừng bước và ngoảnh đầu lại nhìn con, ông vẫn mỉm cười hiền từ như trước giờ.

- Nha đầu ngốc, nhà của con thì con muốn về lúc nào mà không được.

Nếu muốn về thì cứ về, ba sẽ không đuổi con đâu.

Nói xong, ông còn cố tình nán lại thêm một chút để nhìn con gái lâu hơn rồi mới tươi cười rời đi.

Hai chân Sở Nghinh chôn chặt tại chỗ rất muốn chạy theo ông để nói, cô muốn về nhà, cô muốn về nhà với ông, ở đây cô không thể nào sống được, ở đây là địa ngục, chỉ toàn là ác mộng, cô chỉ muốn về nhà với cha mẹ thôi.

Đợi Sở Bất Liên đi rồi, Ân Viêm mới đưa món quà mà cha vợ tặng cho quản gia và bảo ông ta đem lên đặt trong thư phòng của hắn.


Còn Sở Nghinh bên cạnh thì hắn lại lần nữa bị hắn lôi lên lầu.

- Anh thả tôi ra! Ân Viêm, thả tôi ra! Anh mau thả tôi ra!
Sở Nghinh vừa la hét chửi bới vừa vung tay đánh vào cánh tay của người đàn ông đang siết chặt tay của mình.

Dựa vào hành động này của hắn thì cũng có thể đoán ra là hắn vẫn còn chưa quên chuyện cô muốn li hôn.

Vừa lôi cô vào trong phòng, Ân Viêm đã lập tức đem cửa phòng khóa lại, ném cô lên giường không chút thương xót.

Trải qua chuyện kinh khủng vừa rồi, Sở Nghinh đã đoán được hắn đang định làm gì.

Hai mắt cô trợn tròn kinh ngạc lẫn sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào hành động đang nhặt chiếc thắt lưng dưới sàn lên, cô hoảng loạn muốn bỏ trốn, vừa đến cửa thì ra sức đập vào chốt cửa nhưng lại hoàn toàn vô vọng, trong khi đó thì người đàn ông đã đi tới sau lưng cô rồi.

Hắn chỉ cần dùng một tay đã kéo cô ngược lại.

- Ân Viêm, anh còn muốn làm gì nữa hả? Anh mau thả tôi ra! Thả tôi ra!
Nhìn cô gào thét trong tâm thế run sợ kia, Ân Viêm lại không nhịn được mà bật cười.

Hắn cố tình ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ khụy một gối để có thể thuận lợi mà nâng cằm thon nhỏ của cô lên cao hơn, ép cô phải nhìn vào mắt mình, cất giọng trầm ấm đầy từ tính.

- Tiểu Nghinh à, em muốn về nhà lắm sao? Nhưng đây là nhà của em rồi mà, em có biết em nói vậy khiến tôi rất buồn không hửm?
Sở Nghinh bị ném lên giường nhưng không hề ngoan ngoãn nằm yên một chỗ chờ chết mà lại lăn xuống dưới sàn, một lần nữa hướng về phía cửa muốn tháo chạy, dùng hết chút sức lực yếu ớt của mình để thoát khỏi ách kìm kẹp của người đàn ông, đôi mắt trừng lên đầy uất hận, nghiến chặt răng mà nói lại hắn.

- Anh lấy tư cách gì để cấm cản tôi về nhà của tôi hả? Tôi muốn về nhà đấy thì sao? Tôi không muốn ở đây, một phút cũng không muốn! Tôi nhất định sẽ li hôn và rời khỏi đây.

Ân Viêm bắt đầu không còn kìm chế được cơn thịnh nộ đang bùng lên trong người nữa.

Hắn kéo cô lại rồi vung tay đang cầm thắt lưng lên, một roi dứt khoát lại đánh xuống khiến cho Sở Nghinh vì quá đau mà kêu lên một tiếng thất thanh, vừa khóc vừa tìm cách bỏ trốn.

- Aaaa…..đau….đau quá….đừng mà, đừng đánh nữa….

Vết thương trước ẩn sau bộ quần áo sạch sẽ bây giờ đã dần dần lộ ra khi có thêm những trận đòn mới đè lên, máu nhuộm thành từng vệt chi chít, lớp vải mỏng mảnh không thể nào cản được thắt lưng bằng da cao cấp đánh xuống.

Sở Nghinh trốn không được, chạy cũng không xong, từ cánh cửa lùi vào giữa phòng, cảm giác bản thân sắp không còn chịu nổi nữa nên mới đánh liều một phen lao tới ôm lấy hai chân của người đàn ông với hy vọng có thể giữ được tay của hắn lại, không tiếp tục đánh nữa, cô khóc đến cổ họng cũng lạc đi, cất lên từng tiếng nức nở đáng thương.

- Đừng đánh nữa, tôi xin anh, đừng đánh nữa.

Tôi không li hôn nữa, tôi không nói li hôn nữa, cầu xin anh, đừng đánh nữa mà.


Đau, đau lắm….

Đây là Đế Cư của hắn, là lãnh địa của hắn, cho dù bên ngoài có nghe được tiếng kêu khóc, cầu xin của cô thì đã sao chứ, sẽ chẳng một ai đến cứu cô đâu, cho dù hôm nay cô có bị hắn đánh chết ở đây thì cũng không ai đứng ra lấy lại công bằng cho cô.

Cho nên cô chỉ còn có thể hèn mọn cầu xin hắn, chỉ cần không chết ở đây thôi.

- Đừng đánh nữa, hức hức, đau, tôi rất đau, cầu xin anh, đừng đánh nữa mà.

Tôi không dám nữa, tôi sai rồi, làm ơn đừng đánh nữa.

Nhưng Ân Viêm lại không có ý định buông tha cho cô, nhìn xuống dưới chân thấy hai tay cô vẫn đang cố gắng ôm chặt chân của mình, hắn không chút do dự liền nâng chân lên rồi đá thật mạnh vào hông của cô, một cú đá của hắn đủ để cô bị văng ra một đoạn, cả người bị va đập mạnh vào chân bàn gần đó.

Sở Nghinh mới ôm bụng đau đớn, còn định ngồi dậy nhưng trong lúc cô còn đang chật vật thì người đàn ông nào đó đã đi tới, một tay túm lấy tóc của cô rồi kéo cô ngồi dậy không theo một tư thế chuẩn nào cả, hắn chỉ biết là thuận tay hắn thôi.

Dự cảm hắn lại định làm gì đó còn quá đáng hơn, Sở Nghinh vẫn dùng hai tay để níu lấy bàn tay của hắn, đồng thời vừa gào khóc vừa van xin.

- Đừng mà, tôi xin anh, đừng đánh nữa, Ân Viêm, tôi cầu xin anh, tôi sai rồi, tôi không dám nói li hôn nữa, tôi xin anh, làm ơn, tha cho tôi đi mà, hức hức, đau, đau lắm, đừng đánh nữa….

Hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Sở Nghinh, Ân Viêm khom người xuống rồi túm lấy tóc của cô giật ngược ra phía sau rồi dùng sức đập thật mạnh đầu của cô vào góc bàn cô vừa va phải.

- Aaaa!!! Không được! Đừng mà….đau….làm ơn dừng lại đi mà…hức….tôi xin anh…dừng lại đi mà, Ân Viêm, tôi cầu xin anh, làm ơn dừng lại đi mà….

Có vẻ như cô càng gào thét xin tha thì Ân Viêm càng thêm hung bạo hơn, thậm chí chẳng cần nhìn thử xem vết thương trên đầu cô đang ở tình trạng nào rồi, hắn vẫn tiếp tục kéo tóc của cô rồi đập thật mạnh phần trán đã bị rách của cô xuống góc bàn.

Cứ mỗi lần đập như vậy thì hắn lại buông ra một câu cảnh cáo.

- Không phải em thích li hôn sao? Còn muốn ra điều kiện với tôi à? Muốn li hôn lắm hửm? Sở Nghinh, đừng tưởng là tôi không thể làm gì em, nếu em còn dám thách thức tôi thêm lần nữa thì cả em và Sở gia của em, tôi sẽ tiễn luôn một lần.

Nói dứt câu này thì hành động của hắn cũng đã dừng lại, kéo tóc cô đập mạnh trán của cô xuống bàn một lần cuối rồi mới buông tay ra, ném cô xuống sàn nằm thở hổn hển như món đồ chơi đã hết tác dụng.

Sở Nghinh nằm bất động tại chỗ, toàn thân xụi lơ không còn một chút sức sống, đau đớn từ thể xác đến tinh thần, khắp người đều đầy rẫy những vết roi do thắt lưng gây ra, mà chiếc thắt lưng dính đầy máu của cô còn bị Ân Viêm ném ngay bên cạnh cô nữa, đúng là châm chọc mà.

Mặt cũng không khá hơn là mấy, trán bị trán một mảng lớn và máu cứ chảy xuống không ngừng, hòa cùng nước mắt đã khô của cô, thê thảm hơn hai chữ thê thảm, tóc đen dài bị hắn túm rồi giật mạnh không biết bao nhiêu lần đã biến thành một mớ hỗn lộn.

Cô không biết ngày tháng sau này phải đi tiếp như thế nào nữa, Ân Viêm chắc chắn không để cô sống yên, hắn nhất định sẽ bắt cô nếm trải tất cả những loại thống khổ nhất mà hắn có thể làm được, ngay cả việc ném cô lên giường cho người khác mua vui hắn còn làm được thì có việc gì hắn không thể chứ..