Không đến hai tiếng, Sở Nghinh và Ân Viêm đã về đến Đế Cư.

Vừa xuống xe thì đã có quản gia, dì Hoa và vài người hầu đứng thành hai hàng dài từ phòng khách ra sân để đón ông chủ và bà chủ.

Theo sự phân công của quản gia, mỗi người đều nhanh chóng làm việc của mình, đem đồ đạc trên xe mang lên cầu thang.

Còn Sở Nghinh chưa kịp bước hai bước vào nhà đã bị Ân Viêm kéo cổ tay rồi lôi đi trước sự ngơ ngác của quản gia đến vú nuôi.

Sở Nghinh cũng không biết đang yên đang lành sao hắn lại đột nhiên nổi điên như vậy, suốt dọc đường trở về đây, cô chỉ thấy hắn tập trung xem các tài liệu công việc, hắn không nói năng gì với cô cũng chẳng có gì là lạ cả, thế nhưng sao vừa về đến nhà thì lại nổi điên kéo cô lên phòng vậy chứ.

Không lẽ nào, là vì đnag còn tức giận chuyện cô đòi li hôn sao?
Rầm!
- Ân Viêm, anh đang làm gì vậy? Anh mau bỏ tay tôi ra! Đau! Anh làm tôi đau đấy!
Một tay hắn lôi cổ tay của cô, dùng một lực có thể dễ dàng bẻ gãy cả cổ tay của cô rồi.

Mới đến cửa đã giơ chân đạp mạnh một cái, tiếng ồn ào giữa hai người dọa cho mấy người hầu đang sắp xếp lại đồ đạc trong phòng của hai người đều khiếp vía.

Ân Viêm lớn tiếng đuổi hết tất cả ra ngoài và chốt cửa lại, đem Sở Nghinh ném lên giường như đang quăng một bao cát, mặc kệ cô có chật vật ra sao.

- Anh lại phát điên.....uuuummm......!
Lời của Sở Nghinh còn chưa trọn câu thì đã bị chặn lại, cũng không thể ngồi dậy bước xuống giường được nữa vì tên nam nhân mặt hằm hằm sát khí đã leo lên giường để khóa chặt cô tại chỗ, một tay hắn chống lên tường, ép cô chỉ có thể trong phạm vi của riêng hắn.

Tay kia của hắn thì dùng sức bóp chặt cổ của cô, đồng thời còn nâng lên một đoạn khiến cô không thể nào hít thở được, chỉ có thể vung tay lộn xộn để kéo tay hắn ra khỏi cổ của mình.

Ân Viêm ghé sát mặt bên mặt của cô, từ ánh mắt đến lời nói đều mang theo mấy phần đe dọa rất rõ ràng.

- Sở Nghinh, từ khi nào mà em tự cho mình cái quyền được li hôn vậy?
Đôi mắt ngấn lệ vì khó thở của Sở Nghinh run sợ ngước nhìn người đàn ông, nghe hắn hỏi như vậy thì rốt cuộc cô cũng đã chắc chắn vừa rồi mình đoán đúng rồi, hắn tức giận vì chuyện cô đòi li hôn.

Lúc này chỉ có hắn mới nằm toàn quyền quyết định có muốn nghe cô nói hay là cho cô nói không.

Cứ mỗi lần lực tay hắn siết chặt lại thì Sở Nginh lại cảm giác toàn bộ khung cảnh xung quanh mình như đang quay cuồng vậy.


- Sở Nghinh, tôi nương tay với em một chút thì em liền nghĩ muốn leo lên đầu tôi ư? Em quên mất rằng lí do tôi cưới em rồi à? Tôi cưới em vì muốn em làm vợ tôi sao? Không phải, tôi cưới em để khiến em sống trong địa ngục, sống trong cảm giác tồi tệ và thống khổ nhất, để trả giá cho cái chết của A Tiêu.

Cho nên em không có quyền lựa chọn, càng không có quyền trốn tránh.

Em nghĩ li hôn là xong sao? Cho dù em có li hôn với tôi thì đã sao? Cả đời này em cũng không thể thoát được tay tôi.

Li hôn hay không là do tôi quyết định, và Sở Nghinh à, tôi nói cho em biết, cho dù em có chết thì tôi cũng không cho phép em li hôn.

Nhờ vùng vẫy từ nãy giờ nên lúc này Sở Nghinh mới lấy đủ đà để cắn vào tay của người đàn ông.

Bởi vì cô tấn công đột ngột nên Ân Viêm chưa kịp phòng bị, theo phản xạ tự nhiên mà buông lỏng tay đang bóp cổ của cô.

Vừa được trả lại không khí, Sở Nghinh liền liều ngay một phen nói cho rõ trắng đen với hắn.

- Ân Viêm, anh phát điên đủ chưa vậy? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu hiểu đây? Chuyện của Ân Tiêu tôi thực sự không hề cố ý, đó là sự cố ngoài ý muốn, sao anh lại đem hết mọi chuyện đổ hết lên người tôi như vậy? Nếu như anh cưới tôi chỉ vì muốn thay em trai mình trút giận thì tôi càng không thể tiếp tục được cuộc hôn nhân vô nghĩa này nữa, cho dù anh không muốn thì tôi cũng sẽ li hôn.

Nghe Sở Nghinh một lần nữa khẳng định muốn li hôn, lửa giận trong người Ân Viêm càng bùng lên dữ dội hơn.

Hắn nâng bàn tay lên kiểm tra xem xét một lượt, không một dấu hiệu báo trước, ngay lập tức giáng thẳng một bạt tai xuống mặt của Sở Nghinh.

Phải hứng chịu cái tát trời giáng kia của người đàn ông, Sở Nghinh càng thêm chật vật hơn, theo phản xạ mà đưa tay lên ôm mặt ngay sau đó.

Bên tai vẫn còn đang nghe những lời sỉ nhục, chửi mắng thậm tệ từ người đàn ông.

- Sở Nghinh, tôi nhận định về con người em quả là không sai nhỉ? Em tốn bao nhiêu công sức và tâm tư để thiết kế được trang phục vừa ý của bà nội, mục đích cũng là để xin bà cho li hôn.

Em lấy được tình cảm của bà nội nhưng lại là lợi dụng tình cảm của bà.

Đúng là bản tính của em vẫn không thay đổi, vẫn là giỏi nhất trêu đùa tình cảm của người khác.

Nhưng tiếc là em không chơi lại tôi, tôi muốn em cả đời này không thể nào thoát khỏi được tôi.


Bàn tay run rẩy lạnh lẽo của Sở Nghinh vẫn đang ôm chặt trên mặt, hướng ánh mắt đầy căm phẫn lên nhìn hắn, dù bị khí thế cường bá cao ngạo kia áp xuống nhưng vẫn không một chút khuất phục.

- Anh đừng đắc ý.

Cho dù bà nội không đồng ý thì tôi cũng sẽ li hôn với anh thôi.

Ân Viêm bật cười một tiếng, lùi lại một khoảng coi như tạm thời không khống chế Sở Nghinh nữa, còn chủ động bước xuống giường.

Ngay đúng lúc Sở Nghinh đang thở phào vì nghĩ hắn đã tha cho mình thì Ân Viêm lại đang c ởi thắt lưng ra, động tác dứt khoát và rất nhanh chóng.

- Muốn li hôn? Lá gan của em đúng là lớn hơn tôi tưởng đấy.

Dù chưa biết hắn sẽ làm gì khi đang hành động như vậy nhưng một linh cảm rất rõ ràng mách bảo Sở Nghinh là chắc chắn sẽ có chuyện không lành.

Đôi mắt xinh đẹp trợn tròn đầy kinh hãi, cảnh giác cao độ, giọng cũng run run vì sợ hãi.

- Anh, anh định làm gì? Anh đừng có qua đây! Ân Viêm, anh đừng đến đây!
Thắt lưng được hắn cởi ra đã hoàn toàn nằm gọn trong tay của hắn, chỉ là đang chỉnh lại cách cầm cho thuận tay hơn.

Hắn gập thắt lưng lại thành đôi, tay cầm một đầu, bước nhanh về phía giường, trong khi Sở Nghinh đang hoảng loạn muốn bỏ chạy thì hắn đã vung thắt lưng trong tay lên, đánh thẳng vào người của Sở Nghinh.

- Aaaa! Đau! Ân Viêm, anh điên rồi à? Dừng lại đi!
Sở Nghinh vừa hoảng sợ vừa đau đớn mà kêu lên từng tiếng thất thanh, hai tay theo phản xạ ôm lấy hai bên vai như một động tác tự vệ, động thái đầu tiên chính là nhanh chóng tìm cách trốn đi.

Thế nhưng Ân Viêm đâu dễ dàng gì chỉ như vậy đã buông tha cho cô rồi.

Nhìn thấy cô có ý định bỏ chạy, hắn còn hành động nhanh hơn đó là đánh thêm một roi xuống hai chân của cô để cô không thể nào chạy được.

- Muốn chạy? Để tôi xem em chạy được đi đâu.

Vút! Vút! Vút!

- Aaa!!! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!
Sở Nghinh không cách nào thoát khỏi được những trận đòn dội xuống liên tục của hắn, đến việc ngẩng đầu lên còn khó chứ nói gì đến việc tiếp tục chạy xuống khỏi giường.

Cô run rẩy lùi lại đầu giường như cũ, hai tay thì ôm chặt lấy hai vai đang run bần bật, mặt thì gục xuống giữa hai chân.

Vừa khóc lóc vừa van xin người đàn ông tha cho mình.

- Hức hức hức! Đau....aa....đau!!! Ân Viêm, tôi xin anh, đừng đánh nữa mà! Aaaa.....đau....đau quá....!
Tiếng roi của thắt lưng đánh xuống làn da trắng mịn của Sở Nghinh liền in lại dấu vết màu đỏ chói vì rách thành đường dài.

Hai chân thon thả bây giờ đã đầy rẫy những vết roi cắt rách từng mảng da thịt.

Hai tay đưa ra che chắn trước mặt cũng bị đánh không thương tiếc.

- Không phải em muốn chạy sao? Mau chạy đi! Không phải muốn đi tìm bà nội để xin li hôn à? Tôi cho em đi đấy! Có giỏi thì đi đi!
Mỗi câu của hắn là một roi nữa lại đánh xuống người của Sở Nghinh.

Dường như đối với hắn cô càng gào thét thê thảm thì càng thêm phấn khích hơn, lực đánh càng lúc càng tăng lên, nhưng đó mới chỉ là một phần lực của hắn mà đã đánh Sở Nghinh đến mức thừa sống thiếu chết rồi.

Hắn lại không hề có dấu hiệu dừng lại, mặc kệ cô van xin kêu khóc vẫn cứ đánh không ngừng nghỉ.

- Ân Viêm, tôi xin anh, đừng đánh nữa, cầu xin anh, đừng đánh nữa mà, đau, đau quá, đừng đánh nữa....aaa....aaa....!
Nếu cô cứ ngồi yên như vậy thì chắc chắn sẽ bị hắn đánh đến chết thôi, cho nên dù phải đối diện với với những trận đòn đang giáng xuống như vũ bão thì cô cũng phải thử đánh liều một phen nữa để bỏ trốn.

Cô lao nhanh về phía chân giường, đồng thời đẩy Ân Viêm qua một bên, hướng về phía cửa để chạy trốn.

Nhưng tay còn chưa kịp chạm đến nắm cửa thì đã bị người đàn ông bắt trở lại.

Ân Viêm tiêu sái bước đến phía sau cô, vươn tay túm lấy mái tóc đen dài của cô, kéo ngược cô lại gần mình.

- Sở Nghinh à Sở Nghinh, gan của em cũng thật to đấy, lại dám chạy trốn thật?
Sở Nghinh bị bắt lại không chỉ còn có sợ hãi nữa mà là tuyệt vọng đến thống khổ, khóc lóc van nài hắn buông tha nhưng lời cầu xin của cô lại hoàn toàn không thể lọt được vào tai của Ân Viêm.

Một tay hắn túm tóc của cô kéo cô vào giữa phòng, đang định đánh tiếp thì đột nhiên có tiếng gõ cửa cùng giọng của quản gia đến thông báo.

- Ân tiên sinh, ngài và phu nhân có khách, là Sở lão gia.

Nghe được câu thông báo của quản gia, Ân Viêm mới tạm dừng tay lại, còn Sở Nghinh cũng lập tức mà bừng tỉnh, đầu óc quay mấy vòng để kịp thích ứng với chuyện đang xảy ra.


Cha của cô, cha của cô đến đây ư? Sao ông lại đến đây chứ? Không được, nếu để ông nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô thì, chắc chắn ông sẽ vì bảo vệ cô mà không tiếc hy sinh Thương Sở mất.

Trong lúc Sở Nghinh còn ngơ ngẩn ra thì Ân Viêm đã ngồi xuống ngay bên cạnh cô, vươn tay tới vén lại mái tóc đen dài rối rắm và dính đầy mồ hôi của cô ra sau tai, để nhìn rõ sắc mặt hiện giờ của cô, còn vô cùng bình thản mà nói.

- Tiểu Nghinh của tôi, cha của em đến rồi.

Đột nhiên tôi nhớ ra tôi có rất nhiều chuyện cần nói với ông ấy đấy.

Em nói thử xem, nếu như ông ấy biết được con gái của ông ấy kết hôn với tôi nhưng lại ngoại tình thì sẽ cảm thấy thế nào đây.

Bị hắn tố cáo như vậy, Sở Nghinh mặc dù vẫn còn rất sợ hãi với toàn thân đều đau đến sắp đứt làm đôi nhưng vẫn cương quyết phản biện lại.

- Tôi không có ngoại tình!
Ân Viêm nghe cô trả lời lại thì không hề tỏ thái độ tức giận gì cả, ngược lại còn bật cười trông rất vui vẻ nữa.

Hắn ồ lên một tiếng, bên ngoài như đang khen ngợi nhưng thực chất lại giống như châm biếm hơn.

- Khẩu khí rất lớn đấy.

Em cứ biện minh như vậy trước mặt cha vợ của tôi.

Hắn nói vậy thì Sở Nghinh cũng đoán được là ý tứ gì rồi, thấy hắn đang đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng, cô nhanh chóng kéo lấy tay của hắn trong dáng vẻ vô cùng hèn nhát mà van cầu.

- Đừng mà, đừng nói với ông ấy.

Hành động đó của Sở Nghinh đã giúp cho Ân Viêm đạt được mục đích.

Hắn cúi người xuống, cẩn thận dìu cô đứng lên, còn cố tình trải chuốt lại tóc tai và lau nước mắt trên mặt cho cô.

Nhưng những hành động đó của hắn chỉ khiến cho Sở Nghinh rùng mình sợ hãi hơn mà thôi, toàn thân cứng đờ không dám phản ứng gì lại.

- Vậy thì không thể để cha vợ lo lắng được, chúng ta phải giống một cặp vợ chồng mặn nồng chứ nhỉ? Đúng không nào, phu nhân?
Sở Nghinh đã kinh tởm đến muốn nôn ra, hắn còn có thể vô sỉ đến mức đó ư? Từ tay chân đến toàn thân cô hiện giờ đều là những vết roi do hắn ban tặng, ngay cả đứng cũng khó mà đứng vững nữa, hắn còn có thể nói được những lời giả tạo đến mức đó sao?
Cô giống như con rối để mặc cho hắn điều khiển và tùy ý sắp xếp, hắn lấy cho cô một bộ quần áo kín đáo mặc ở nhà để cô mặc vào.

Sau đó mới đưa cô ra khỏi phòng, nhưng vẫn vòng tay ôm ngang eo của cô giống như một lời cảnh cáo ngầm..