Hứa Giai nhanh chóng xem hết thẻ manh mối, trong lòng đã có chủ ý.

Cô không hề hoang mang thu thẻ manh mối lại, sau đó tiếp tục lắc lư khắp nơi, tìm kiếm tấm thẻ manh mối mới.
Có tiếng bước chân vang lên cách đó không xa.
Hứa Giai ngẩng đầu, lập tức hơi giật mình, tại sao Tư Hải lại đi cùng số 8?
Chu Vân Vi hớn hở ra mặt, giọng nói cũng lộ ra niềm vui, "Tìm được rồi".
Hứa Giai thấy hai người họ hợp tác, lờ mờ cảm thấy đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, càng đừng nhắc đến chuyện đối phương thấy cô thì vui vẻ.

Hai người này đều từng thua thiệt dưới tay cô, liệu gặp được cô có thể vui vẻ đến như vậy không? Trừ khi...!các cô ấy đến báo thù, đồng thời còn có biện pháp chắc chắn loại được cô.
Nghĩ đến đây, Hứa Giai không nói một câu nào, nhanh chóng quay người rời đi.
Tư Hải nhíu mày, trong lòng không vui.

Vừa mới tìm được người, không phải là đã loại được người ta, cô nàng đồng đội mới hợp tác này vui sướng như thế làm gì?
Chẳng qua đôi bên đang có mối quan hệ hợp tác, cô bé không tiện mở miệng chỉ trích nên cố gắng kiềm chế cảm xúc không vui này xuống, vội bảo: "Đuổi theo".
Chu Vân Vi gật đầu đồng ý.
Thế là Hứa Giai chạy phía trước, Chu Vân Vi và Tư Hải đuổi phía sau, ba người chạy như điên trên dãy hành lang.
Theo mắt nhìn của người ngoài cuộc, nếu Hứa Giai muốn thành công thoát khỏi hai người này thì rất khó khăn, nhưng thực tế thì, Hứa Giai vừa chạy trốn, vừa tìm cơ hội phản kích.
Trong lòng cô biết rõ, đối phương đuổi sát không buông, chắc chắn là đã tìm được thẻ manh mối, muốn loại cô.

Nhưng vừa khéo, cô cũng mới tìm được một tấm thẻ manh mối, hoàn toàn có thể tấn công ngược lại hai người họ.
Đối thủ có hai người, có thể không giải quyết được cả hai.

Nhưng nếu đối thủ chỉ còn một người thì cô vẫn có tự tin.

Chỉ là...!phải làm thế nào để tách Tư Hải và số 8 ra?
Hứa Giai khống chế tốc độ chạy bộ, bảo đảm mình không thể thoát khỏi ánh mắt của đối phương, lại cũng không bị bắt lấy, sau đó nhẩm tính trong lòng.
"Phù...!Phù...!Phù...!Phù..." Không chờ Hứa Giai nghĩ ra biện pháp, Chu Vân Vi đã mệt mỏi rã rời, hô hấp nặng nề hơn hẳn.
"Cô, cô ta là thỏ sao? Sao vẫn còn chạy nổi!" Chu Vân Vi phát điên.
"Trong những người chơi nữ, thể lực Hứa Giai tương đối tốt".

Gương mặt Tư Hải đỏ bừng, bước chân cũng nặng nề hơn.
Chu Vân Vi không cam tâm.

Cô nàng khẽ cắn môi, hạ giọng, căn dặn: "Tôi lập tức tăng tốc, hắt nước thánh vào người cô ta.


Sau đó cô nhanh chóng tiến lên giữ người, hai chúng ta cùng xé bảng tên cô ta xuống".
Dưới suy đoán của Chu Vân Vi, đây chính là cơ hội ra tay tốt nhất.

Trò chơi vừa mới bắt đầu, khả năng Hứa Giai đã tìm được manh mối là không cao.

Nói cách khác, cô chỉ có thể tránh né đòn tấn công, chứ không có cách nào chống lại họ được.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, nếu sau này còn muốn loại Hứa Giai, sợ rằng chỉ có thể đối đấu trực tiếp, cứng đối cứng.
"Được." Tư Hải gật đầu đồng ý.
Thương lượng xong, Chu Vân Vi hít sâu một hơi, dùng hết khả năng trong cơ thể mình, lao như tên bắn về phía Hứa Giai! Đồng thời, cô nàng đưa tay vào túi bên phải, lấy nước thánh ra.
Nói thì chậm, nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, nước thánh từ trong lọ hất ra.
Sau lưng Hứa Giai như mọc thêm con mắt, bỗng nhiên tăng tốc, một giọt nước thánh cũng không dính được vào người cô mà lại hất thẳng lên người qua đường vô tội – số 10...
Chu Vân Vi ngạc nhiên đến ngây người, nét mặt biểu hiện rõ mình đã gây họa rồi.
Bờ môi Tư Hải run rẩy, không biết nói gì cho phải.

Mắt thấy kế hoạch đang tiến hành rất thuận lợi, ai ngờ đột nhiên số 10 lại nhảy ra, nhận hết tất cả.
Hứa Giai chỉ nghe thấy tiếng bước chân người kia sắp đến gần, nên định tăng tốc độ duy trì khoảng cách, đâu biết số 8 không tìm được cơ hội, lại tự sáng tạo cơ hội mới cho mình?
Cô lẩm bẩm có lẽ là ý trời, sau đó nhân cơ hội chạy mất.
Trong tất cả những người chơi ở đây, người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra là số 10.

Cô ấy vạn vạn không ngờ tới, chỉ đứng ở bên hóng chuyện thế mà mình lại dính chưởng.

Cô ấy bị hất nước đầy người, nhìn rất chật vật, có ý muốn hòa giải với hai người còn lại: "Hiểu lầm rồi.

Các cô đuổi theo số 6 tiếp đi, đừng quan tâm đến tôi".
Nét mặt Chu Vân Vi thay đổi liên tục.

Cô nàng nghĩ, bảng tên của số 10 đã biến từ màu vàng về thành màu trắng.

Nếu không loại người ngay thì sau này gặp lại, số 10 sẽ bỏ qua cho mình sao? Khả năng rất thấp.
Quan trọng hơn nữa là đạo cụ cô nàng nhận được – nước thánh đã dùng hết! Hiện giờ nếu bỏ qua cho số 10 thì không khác gì lãng phí đạo cụ!
Gần như trong nháy mắt, Chu Vân Vi hạ quyết tâm, nhanh chóng vội vàng gọi: "Nhanh! Loại số 10 đi!".
Nói xong, cô nàng chạy lên phía trước, định xé bảng tên số 10.
Tư Hải chẳng những không phối hợp mà còn nghệt mặt đứng sững ở một bên, tâm trạng rất hỗn loạn.


Trong kế hoạch hợp tác của hai người họ, không hề có mục tiêu loại số 10 này.
Thuận lợi gặp được Hứa Giai, thuận lợi đuổi theo cô ấy, sao cuối cùng lại đột ngột rẽ ngoặt một cái, biến thành loại người chơi khác thế này? Tư Hải không thể hiểu nổi logic trong đó.
Nhưng không hiểu thì kệ không hiểu, có một chuyện khác Tư Hải vẫn rõ – cứ tiếp tục đi cùng số 8 thế này, có thua cũng không hiểu vì sao mình thua.
Trò chơi bắt đầu không lâu, số 10 chưa tìm được thẻ manh mối.

Vì thế cô ấy chỉ có thể liều mạng đẩy số 8 ra, có ý tìm đường trốn chạy.
Đáng tiếc Chu Vân Vi không cho cô ấy cơ hội.

Cô nàng nhanh chóng xé bảng tên của số 10, động tác nhanh chuẩn tàn nhẫn.
Trong mắt số 10 hiện lên tuyệt vọng.

Hóng drama cuối cùng lại đem tặng cả mạng mình, lý do bị loại này thật quá uất ức, cô ấy từ chối tiếp thu sự thật.
Loa phát thanh kịp thời thông báo: "Người chơi số 10 OUT! Người chơi số 10 OUT!"
Chu Vân Vi hoàn thành một việc lớn, không nhịn được dựa vào tường nghỉ một lúc, khôi phục thể lực, nhưng vẫn không quên đầy miệng phàn nàn: "Sao cô không đến giúp tôi? Chỉ có một mình tôi, chút nữa là mệt chết".
Cô nàng quay đầu tìm đồng đội, lại ngạc nhiên phát hiện ra, Tư Hải đâu còn ở đây chứ? Người đã sớm chạy mất rồi.
Chu Vân Vi, "..."
Trước khi đi cũng không nói một tiếng, quả là người không có nghĩa khí.
**
Hứa Giai không hề biết Tư Hải và số 8 đã nội chiến.

Cô chạy một hơi thật xa, sau đó mới bắt đầu tính toán.
Số 10 đã bị loại; số 7, số 8 ở cùng nhau, không tiện ra tay; thẻ manh mối này chỉ có thể tấn công người chơi nữ...!Tổng hợp tất cả những tin tức trên, nếu như không muốn lãng phí thẻ manh mối, thì cô chỉ có thể dùng nó để tấn công số 9.
Thế là người không làm gì hết, cần cù chăm chỉ đi tìm thẻ manh mối – người chơi số 9 gặp phải xui xẻo lớn.

Lúc cô ấy đang mở tủ tìm đồ thì bỗng có một bàn tay giơ đến, che miệng cô ấy lại, sau đó kéo cô ấy vào góc khuất.
Số 9: "!!!"
Cô ấy quá sợ hãi, suýt chút nữa cho rằng mình bị biến thái tấn công.
Hứa Giai đè số 9 xuống đất, giữ thật chặt, sau đó kéo tay phải số 9 lên cao, sâu sắc khuyên nhủ: "Tốt nhất là cô đừng giãy dụa, không thì cô sẽ bị loại khó coi lắm đấy".
Hứa Giai không phải đang uy hiếp đối phương, chỉ là biểu đạt cảm xúc của mình mà thôi.

Cô còn nhớ tập Quỷ, có con quỷ xui xẻo bị loại bằng son môi, cậu ta phản kháng kịch liệt quá, cuối cùng bị loại bằng một dáng vẻ xấu xí vô cùng, hiệu quả thị giác cực kỳ chấn động.

Số 9 tự nhủ, cô ấy có điên mới ngoan ngoãn nhận cái chết.

Vì thế cô ấy nỗ lực kéo tay mình về, còn có ý đồ hất người ngồi trên lưng mình xuống.
Hứa Giai kéo tay phải số 9, không để cô ấy thu tay về, nhanh chóng mở lọ sơn móng tay, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Lọ sơn mới mở ra, mùi hương đặc trưng của sơn móng tay bay khắp không khí.

Số 9 bất ngờ, run rẩy: "Rốt cuộc cô định làm gì?"
Hứa Giai không đáp.

Cô không muốn lộ ra con át chủ bài, cho đối phương cơ hội trốn thoát.
Số 9 quả thực sắp điên rồi: "Không phải cô định sơn móng tay cho tôi đấy chứ?? Đừng làm loạn! Tôi mới làm móng không lâu mà!!!!"
Hứa Giai giật mình, tập trung nhìn lại, đúng là móng tay số 9 mới được sửa sang qua, hình dáng xinh đẹp, trên móng còn có một lớp sơn màu da.
"Thật có lỗi với cô quá".

Tâm tình Hứa Giai rất nặng nề, cô cũng không muốn nhưng cô biết làm sao? Trừ số 9 ra, cô không thể tấn công người nào khác nữa.

Đều do trò chơi rác rưởi này, thủ đoạn tấn công quá hiếm lạ.
"A a a!!!" Số 9 không nói nên lời, không biết do móng tay xinh đẹp bị hủy làm cô ấy sụp đổ, hay do sắp bị loại nên cô buồn bã.

Dù sao lúc này, cô ấy đã chết tâm, hận không thể kéo người tấn công mình ra ngoài đánh một trận.
"Có ai không --- mau tới đây --- cứu mạng!" Giãy dua nửa ngày mà vẫn không thoát được kẻ đè lên lưng mình, số 9 dứt khoát gào lên, gọi người đến cứu.
Hứa Giai thầm thì trong lòng Xin lỗi cô sau đó không nói lời nào, tăng tốc độ.

Cô cầm sơn móng tay, tùy ý vẽ lên móng tay số 9.

Bởi vì làm quá nhanh nên sơn móng không chỉ vẽ vào bên trong, mà còn tạo thành vô số vòng tròn lớn bé, có chỗ thì sơn lên da, có chỗ thì bao trùm cả móng, có chỗ thì là hình tròn rỗng ruột.
Ban đầu khi cầm được đạo cụ này, Hứa Giai đã có rất nhiều ý nghĩ.

Ví dụ cô có thể đem sơn móng tay đổ lên từng ngón tay của số 9, hoặc là có thể đem từng ngón tay của số 9 nhúng vào?
Nhưng sau khi suy nghĩ, Hứa Giai vẫn quyết định sử dụng phương pháp thông thường, vẽ sơn móng lên từng ngón tay.
Bản thân lọ sơn móng tay chỉ là một lọ rất nhỏ, không có quá nhiều.

Lại thêm việc chất lỏng này là một chất lỏng hơi sền sệt, tốc độ chảy rất chậm.

Lỡ đâu trong lúc đổ ra, số 9 giãy dụa, chất lỏng rơi xuống đất, đạo cụ bị lãng phí hết, mục tiêu lại không thể loại bỏ, vậy thì phải làm sao?
Còn chuyện nhét ngón tay vào, nghe thì đơn giản, nhưng thao tác lại không dễ.

Nếu đối phương tìm đúng cơ hội, cái bình có thể bị hất đi mất; mà muốn nhét một ngón tay khác vào bình thì cũng cần bỏ ra rất nhiều sức lực.
Ngược lại, sử dụng cách sơn móng tay thông thường, nếu không quan tâm đến độ chính xác thì thật ra không hề phiền phức đến vậy, bôi lên từng móng tay cũng rất nhanh.


Quan trọng nhất là, cách làm này rất an toàn, không lãng phí đạo cụ.
Số 9 cảm nhận được từng sợi chổi quét sơn quét lên da thịt, lập tức ngây người.

Cô ấy run run đôi môi, cầm lòng không được mà gào lên: "Cô vẽ đẹp vào cho tôi!!!".
Giọng điệu của Hứa Giai đau thương bất ngờ: "Nói ra có lẽ cô không tin, trước giờ tôi chưa sơn móng bao giờ".
Số 9: "..."
Cô ấy muốn mắng người.
Mười giây ngắn ngủi, năm ngón tay đã được vẽ xong, Hứa Giai còn đang nghĩ có nên vẽ thêm vài nét nữa không thì đã thấy bảng tên số 9 từ màu vàng biến thành màu trắng.
Thế là cô đổi giọng an ủi: "Việc đã đến nước này, về nhà cô làm lại móng tay vậy nhé".

Xong rồi, nhanh nhẹn xé bảng tên của số 9 xuống.
Bởi vì lúc nãy số 9 đã lớn tiếng kêu la, Hứa Giai sợ có người nghe tiếng chạy tới nên không định ở lại lâu.

Chờ thông báo OUT vang lên, xác định số 9 đã bị loại, cô lập tức rời khỏi hiện trường.
Số 9 nhìn móng tay màu đen mới ra lò, cả người bị đả kích nghiêm trọng.

Hơn nửa ngày, cô ấy mới thở dài một tiếng, cam chịu nói, "Được rồi, coi như hôm nay đổi tạo hình mới vậy".
**
"Người chơi số 9 OUT! Người chơi số 9 OUT!".
Ở một góc khác của tòa nhà dạy học, động tác của số 5 dừng lại, không dám tin ngẩng đầu lên.

Chờ khi loa phát thanh thông báo mấy lần xong, cậu ta mới chán nản ngồi xuống đất, chấp nhận sự thật – cậu ta chọn hai người là ý trung nhân – số 9 và số 10 – cả hai đã bị loại bỏ.

Nói cách khác, cậu ta không thể nào thắng được trò chơi này nữa.
Nhìn từ ngoài vào thì ý trung nhân mỗi người chơi chọn là ngẫu nhiên, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Hai người chơi nam nữ đã chọn lẫn nhau thì phải sống sót đến cuối cùng mới chiến thắng, cho nên so với người chơi cấp thấp thì những người chơi cấp cao có khả năng chọn nhau hơn.

Mối quan hệ giữa hai bên nhất định phải là cả hai đều lựa chọn đối phương, những người chơi cấp cao thường không hứng thú với người chơi cấp thấp, trừ khi có những nguyên nhân đặc biệt, nếu không thì những cặp tình nhân thường là những người có cùng đẳng cấp.
Xuất phát từ suy nghĩ này nên số 5 chọn số 9 và số 10.

Ai ngờ phối đôi còn chưa thành công, ý trung nhân đã bị loại sạch...
Số 5 tâm tình uể oải, trong lòng tự nhủ, người chơi có cấp độ không cao chính là có yếu điểm này, dễ bị loại.

Trò chơi mới bắt đầu không bao lâu, những người khác còn chưa có vấn đề gì, hai người cậu ta chọn đã không còn!
Một lúc lâu sau, số 5 cuối cùng cũng tiếp nhận được sự thật là mình không thể nào chiến thắng.

Cậu ta đứng lên, lẩm bẩm: "Dù sao cũng không thắng, cứ chơi cho tận hứng đi"..