Chu Lân cười bất đắc dĩ: - Đợi ta phục hồi bản thảo này sau đó đem nó in ra, cháu đem một bản trả lại cho Chu lão gia tử.

Phạm Ninh ngây ngẩn cả người: - Ngài biết chủ nhân của nó?Chu Lân tức giận nói: - Ta có gặp qua ông ta trong phủ, đây chính là bảo bối của ông ta, không ngờ lại bị xé thành như vậy, nếu ông ta biết không biết sẽ tức giận thế nào, tiểu tử ngươi tự cầu phúc đi.

Phạm Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm: - Cũng không phải cháu xé, tìm cháu làm gì?- Được rồi, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị học nào.

Phạm Ninh vội vàng ngồi xuống, Chu Lân mang bản thảo thật cẩn thận cất kỹ, lại từ trong giá sách lấy ra năm khối ngọc: - Hôm nay ta nói cho cháu một chút về ngọc!.

Phạm Ninh về nhà liền mang hai trăm lượng bạc cất đi, hắn không muốn nói cho cha mẹ, trong nhà tạm thời không thiếu tiền, Phạm Ninh chuẩn bị dùng hai trăm lượng bạc cho phụ thân mở y quán.

Mở y quán cũng không phải trong thời gian ngắn có thể thực hiện được, còn phải tiến hành điều tra nghiên cứu, phân tích, ít nhất hắn cần phải biết rằng mở một y quán hai trăm lượng bạc có đủ hay không?Một khi phụ thân mở y quán nói không chừng bọn họ sẽ chuyển nhà, về mọi mặt Phạm Ninh phải suy nghĩ chu đáo.

Qua ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Phạm Ninh cùng phụ thân trở về trường học.

Phạm Thiết Chu dường như có chút lo lắng, ngày hôm qua anh ta đưa tam đệ trở về Lục gia, Lục viên ngoại liền nhéo tai tam đệ, hùng hổ kéo cậu ta vào nhà.

Cha vợ đánh chửi con rể ở nông thôn là một việc bình thường, Phạm Thiết Chu cũng không để ý lắm, mấu chốt chính là Lục viên ngoại nói chuyện rất khó nghe.

Ông ta nói gì mà tam đệ là do Lục gia dùng tiền mua được, rồi Tam đệ cả ngày chỉ biết ăn cơm, không muốn làm việc, nếu lại không nghe lời thì sẽ đuổi đến chuồng bò mà ngủ!.


Đây quả thật không xem tam đệ là người, thật khi dễ người quá đáng.

- Phụ thân còn đang suy nghĩ đến chuyện Tam thúc sao? Phạm Ninh hỏi.

Phạm Thiết Chu gật đầu, miễn cưỡng cười nói: - Tam thúc con ngày hôm qua có nhắc đến con.

- Tam thúc nói cái gì?Phạm Thiết Chu nói: - Tam thúc con nói con quên thúc con rồi.

Phạm Ninh ngây ngẩn cả người.

- Tam thúc con rất thích con, khi con mới hai tuổi cả ngày thúc ấy cứ khiêng con trên vai, có gì ngon liền cho con ăn, đứa trẻ khác ức hiếp con thúc con liền xông lên bảo vệ con.

- Có một lần con rơi vào sông thiếu chút nữa chết đuối, cũng là Tam thúc con lặn xuống cứu con lên, còn thúc ấy bị cỏ rong rêu cuốn lấy, thiếu chút nữa mất mạng.

Phạm Thiết Chu cười nói: - Tuy nhiên cha có nói với Tam thúc con, sau khi con bị bệnh đã quên nhiều chuyện trong quá khứ.

Trầm mặc một lát Phạm Ninh nhỏ giọng hỏi: - Nếu trả lại cho Lục gia hai trăm lượng bạc, cửa hôn nhân này có thể giải trừ sao?Phạm Thiết Chu lắc đầu: - Không riêng gì vấn đề tiền, chủ yếu tam thúc con do dự, chú ấy không chịu được sự ức hiếp của Lục gia nhưng chú ấy cũng luyến tiếc hai đứa con của mình.

Lúc trước khi chưa kết hôn đã nói không được ức hiếp Tam thúc con, kết quả Lục gia không giữ chữ tín.

- Lục gia này ở đâu?- Ở Hoành Đường, thôn Bạch Loan, Lục viên ngoại không có con trai chỉ có một đứa con gái, trong nhà có nhiều ruộng đất liền chiêu con rể, Tam thúc con làm rể nhà bọn họ đã bốn năm rồi.

Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói: - Nếu cần hai trăm lượng phụ thân cứ nói, ngày hôm qua con có nói chuyện này với Chu viên ngoại, ngài ấy nguyện ý giúp chúng ta.

Trong lòng Phạm Thiết Chu cười khổ, Chu viên ngoại không phải là thân thích của mình, hai trăm lượng sao có thể nói mượn là mượn được, dù sao việc của lão Tam thì chưa chắc có tiền là có thể giải quyết được.

Phạm Thiết Chu vẫn cười an ủi con trai: - Nếu Chu viên ngoại đồng ý giúp, hôm nay cha đến Lục gia nói chuyện một chút xem thế nào! ! Phạm Ninh đến Diên Anh học đường đúng giờ vào lớp, tiếng chuông vừa vang lên hắn nhanh chóng chạy vào lớp học.

Lớp học khá ầm ĩ, không ít học sinh như Phạm Ninh vừa nghe tiếng chuông liền chạy vào.

Nhưng điều Phạm Ninh không ngờ chính là bàn học đơn của hắn lại không thấy đâu.

Phạm Ninh nhìn lại hàng đầu tiên gần cửa sổ, tiểu loli Chu Bội đã ngồi xuống, nàng ta ngẩng đầu nhìn nóc nhà, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt có chút khinh thường.


Vị trí bên cạnh nàng ta còn trống khiến Phạm Ninh có chút chần chừ, vị trí kia hắn có nên ngồi hay không đây?- Phạm Ninh, trò còn chần chừ gì nữa?Lưu viện chủ đi tới, thấy Phạm Ninh đứng ở cửa ngẩn người liền trừng mắt nhìn hắn: - Còn không mau ngồi xuống!Bất đắc dĩ Phạm Ninh đành phải trở về chỗ ngồi xuống, Chu Bội bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

Phạm Ninh làm bộ như không nghe thấy, hắn mở túi sách, lấy ra bài tập giao cho trợ giáo.

Bọn họ được nghỉ một ngày cũng không thoải mái, mỗi ngày đều phải chép Luận ngữ một lần, phải chép hơn một vạn chữ.

Lưu viện chủ gõ cái bàn, lớp học yên tĩnh trở lại.

- Hôm nay, thầy giáo Thái có việc xin nghỉ, ta đến thay thầy ấy dạy một tiết, mọi người mang Mạnh Tử ra, lật đến phần đầu tiên - Cáo tử.

Hôm nay ta sẽ giới thiệu qua với các học trò về quyển sách này, làm như thế nào để hiểu! ! Nguyên cả buổi sáng Chu Bội và Phạm Ninh không nói lời nào, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng không có.

Thậm chí, cánh tay Phạm Ninh hai lần không cẩn thận vi phạm ranh giới Chu Bội cũng không để ý đến, hai người hoàn toàn như người xa lạ vậy.

Buổi sáng bình thường có hai tiết học, giữa giờ được nghỉ ngơi thời gian một nén nhang.

Vừa tan học, các học sinh đều chạy vèo vào nhà vệ sinh, Lưu viện chủ lại đến trước mặt Phạm Ninh.

- Phạm Ninh, trò đi theo ta.

Phạm Ninh đành phải đứng lên đi theo Lưu viện chủ.

Lúc này khóe miệng Chu Bội nhếch lên lộ ra vài phần đắc ý.


Đi vào phòng Lưu viện chủ, Lưu viện chủ chỉ ghế.

- Ngồi xuống đi.

Lưu viện chủ ngồi đối diện với hắn, các đốt ngón tay gõ gõ cái bàn, nhìn Phạm Ninh nói: - Đọc sách không chỉ để học tập kinh văn, mà còn học cách đối nhân xử thế như thế nào.

- Viện chủ đang muốn nói chuyện xảy ra hôm trước.

Lưu viện chủ gật gật đầu: - Hôm trước xảy ra hai chuyện đều có quan hệ đến trò, thật khiến ta thất vọng.

Phạm Ninh lạnh lùng nói:- Lưu viện chủ có biết rõ ngọn nguồn sự tình hay không? Ví như vì sao học trò dùng bát canh tạt vào Phạm Cương?Lưu viện chủ trầm mặc chốc lát nói: - Ta định khai trừ Phạm Cương, Diên Anh học đường tuyệt không cho phép nhục mạ cha mẹ, nhưng phụ thân cậu bé đến cầu tình, nguyện ý đến xin lỗi trò, ta mới cho cậu ta cơ hội một lần nữa.

Hơi ngoài dự kiến của Phạm Ninh, trong lòng hắn cảm xúc mâu thuẫn cũng được tiêu trừ nhiều, hắn lắc đầu: - Xin lỗi thì không cần, nếu có lần sau học trò sẽ trực tiếp đánh hắn.

- Còn có điều ta phải phê bình trò, đường đường là đàn ông sao có thể hẹp hòi như thế, đương nhiên ta không nói đến chuyện Phạm Cương, ta nói đến Chu Bội, trò cũng biết Chu Bội là cô nương, trò nhường cho cô bé chút thì có sao, cứ coi nàng ấy như muội muội của trò vậy, không nên hơi một tí là đổi vị trí ngồi.

.