Nếu nhà gái thiện lương thì có thể nuôi dưỡng con rể như một đứa con trai, nhưng nếu không gặp được gia đình tốt thì con rể cũng không bằng đứa tôi tớ trong nhà, đánh chửi như cơm bữa.

Về phần Phạm Thiết Ngưu tại sao ở rể người ta, Phạm gia đối với chuyện này cũng giữ kín như bưng, không đề cập đến.

Phạm Ninh chỉ nghe khi mẫu thân oán giận ông nội có đề cập đến một câu Lúc trước nếu ông ấy chẳng thiên vị lão Tứ thì lão Tam cũng không đến bước đường kia.

Tuy nhiên lần đầu tiên Phạm Ninh nhìn thấy Tam thúc của mình là người môi dày, mũi to, vẻ mặt thành thật, bộ dạng thật thà chất phác, mặc một bộ quần áo vải thô màu đen, khăn tròn trùm đầu, thân thể vô cùng cường tráng.

Lúc này chỉ nghe ông nội trong phòng quát: - Không có tiền đồ, có phải lại bị đánh nên trốn về không?Phạm Thiết Ngưu ôm đầu lầm bầm nói: - Lần này là không cho ăn cơm.

Phạm Đại Xuyên từ trong phòng đi ra, ông ta liếc Phạm Ninh một cái, mặt vẫn không tươi cười như trước.

Ông ta căm tức nhìn Phạm Thiết Ngưu: - Vì sao không cho ngươi ăn cơm?Thân thể Phạm Thiết Ngưu vô cùng cường tráng, thậm chí so với đại ca Thiết Chu còn khỏe hơn.

Anh ta sợ hãi cha mình, nhỏ giọng nói: - Năm trước cha vợ đồng ý với con, chỉ cần năm nay thu hoạch tốt hai trăm mẫu đất thì để Nữu Nữu theo họ con.

- Năm nay con liều chết liều sống làm hai trăm mẫu đất, khó khăn lắm mới thu hoạch vụ mùa xong, con đề xuất chuyện của Nữu Nữu ông ta lại nói không có chuyện này, con tức giận nói năm nay con không làm nữa, kết quả ông ta nhốt con trong chuồng bò, không cho con ăn cơm, con đói bụng nên trốn ra.

Lúc này lão Tứ Phạm Đồng Chung cũng đã về, hắn ta nghe vậy giận dữ nói: - Lục gia xem Tam ca như đầy tớ, phụ thân, cuộc hôn nhân này nên chấm dứt thôi.


Phạm Đại Xuyên hung hăng trừng hắn ta nói: - Ngươi có hai trăm lượng bạc không?Phạm Đồng Chung lập tức ỉu xìu.

Giờ Phạm Ninh mới hiểu được, hóa ra Tứ thúc lên huyện học mất hai trăm lượng bạc chính dùng Tam thúc làm sính lễ ở rể, với thu nhập trên dưới một trăm mẫu đất như ông nội hắn thì làm sao có thể có được hai trăm lượng chứ?Phạm Đại Xuyên quay đầu hướng con cả Phạm Thiết Chu nói: - Đưa lão Tam trở về, con nói với Lục viên ngoại con ta không phải đầy tớ, cũng không phải súc vật, hắn ta còn dám ngược đãi ta liền báo quan.

- Đúng, báo quan! Phạm Thiết Ngưu nhảy dựng lên.

- Ngươi câm miệng cho ta.

Phạm Đại Xuyên giận dữ mắng mỏ: - Trở về thành thật mà sống, không được nghĩ đến chuyển không an phận, khi con cái trưởng thành ngươi nhất định sẽ có ngày nổi danh, có nghe không?Phạm Thiết Ngưu yên lặng gật đầu.

Phạm Ninh thật nhìn không nổi nữa, hiếm thấy có ông nội nào như thế, chỉ vì hai trăm lượng bạc lại để con trai mình đi ở rể.

Hắn nhìn phụ thân nói: - Phụ thân, con tìm Chu viên ngoại có việc, con đi trước.

Phạm Thiết Chu gật đầu: - Con chào ông nội đi rồi đi.

Tai Phạm Đại Xuyên rất thính, ông ta nghe đi tìm Chu viên ngoại lập tức cười ha hả nói: - Đi đi, thay ta chào hỏi Chu viên ngoại.

Phạm Ninh gật đầu, lại hướng bà nội thi lễ: - Bà nội, con đi nha.

Dương thị vội từ trong bếp lấy ra quả trứng gà luộc cười tủm tỉm đưa cho cháu trai, sờ sờ đầu hắn.

Phạm Ninh chào hỏi hai thúc thúc liền xoay người rời đi.

Phạm Thiết Ngưu rướn cổ nhìn Phạm Ninh đi xa, trong ánh mắt anh ta đầy mất mát, A Ngốc quên y rồi.

Trong thư phòng Chu Lân thật cẩn thận bỏ đá Thái Hồ có hình trụ vào cốc nước ấm, một lát chỉ thấy tất cả lỗ hổng đều toát ra nhiệt khí.

- Đúng là cực phẩm đá Thái Hồ.

Chu Lân liền tán thưởng.

Lần đầu tiên ông ta thấy khối đá Thái Hồ này liền cho rằng là giả, không có khả năng bên ngoài có nhiều lỗ nhỏ như thế mà không gãy lìa.


Nhưng ông ta cảm giác được là đồ thật cho nên cần thí nghiệm, quả nhiên là thật, điều này làm cho Chu Lân vừa mừng vừa sợ.

- Phạm Ninh cháu thật có phúc.

Phạm Ninh cũng không giấu diếm, liền kể tỉ mỉ qua một lần làm thế nào hắn có được khối đá Thái Hồ này.

Chu Lân gật đầu nói: - Ngõ Kỳ Thạch ta cũng đã từng đi dạo qua nhưng trong đó đều là đồ giả, phẩm chất rất kém, nếu hơi xuất hiện khối đá có chất lượng tốt một chút liền bị cửa hàng lấy đi, cháu có thể gặp được cục đá này thật sự đúng là cơ duyên xảo hợp.

- Cũng không hoàn toàn là cơ duyên xảo hợp, cháu cảm thấy đó là do lòng tham của Kỳ Thạch Quán.

Chu Lân cười cười nói: - Cũng không thể nói là lòng tham của Kỳ Thạch Quán, nếu lúc ấy Lý chưởng quỹ nói khối đá Thái Hồ này là thật, thư sinh kia chưa chắc đồng ý bán, mấu chốt là do chủ quán nhỏ kia nhìn sai rồi.

- Nói cũng đúng.

Hiện tại Phạm Ninh quan tâm là có thể bán được bao nhiêu tiền, hắn gãi đầu cười hỏi: - Lão gia tử, tảng đá này thế nào?Chu Lân cười tủm tỉm nói: - Ngươi dùng một lượng bạc mà mua được, ta đây dùng mười lượng mua, cho ngươi kiếm lợi ích mười lần, thế nào?Phạm Ninh liền cướp đá Thái Hồ trên tay, dài mặt nói: - Giường cháu ở ký túc xá bị chênh, vừa lúc thiếu một khối đá kê chân, Lão gia tử, ngài nghỉ ngơi đi, cháu đi trước.

Chu Lân vừa bực mình vừa buồn cười, kéo hắn lại nói: - Ngươi tên tiểu tử lòng dạ hiểm độc kia, ta sợ ngươi rồi, ta cho ngươi hai trăm lượng bạc.

- Bao nhiêu? Phạm Ninh vội vàng hỏi.

- Hai trăm lượng không hơn, không cò kè mặc cả gì nữa, nếu không ta cũng không cần nói đến tiền nong gì nữa.

Phạm Ninh vội cười hì hì nói: - Cháu tuyệt không có lòng tham, hai trăm lượng là được rồi, thành giao.


- Hừ, buôn bán lời hai trăm lần, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói mình không tham?- Đó là do cháu may mắn, lão gia tử, hôm nay còn có việc tìm người.

Từ trong túi Phạm Ninh lấy ra bọc giấy, đem giấy mở ra, bên trong là một đống giấy vụn.

- Ngài nhìn một cái xem sách này có thể phục hồi không?- Đây là cái gì?Chu Lân lật xem một chút: - Hình như bản thảo.

- Đúng, là bản thảo của Đinh Vị - Bình Giang tập- Cái gì?Chu Lân chấn động, là bản thảo của tướng quốc Đinh Vị, ông ta vội mở ra, thấy bị xé không còn hình dáng gì, ông ta giận nói: - Là ai làm?- Lão gia tử, cháu nói rồi, không phải cháu làm, cháu cảm thấy tiếc mới mang về.

Chu Lân càng xem càng đau lòng, mười năm trước Đinh Vị đã qua đời, bản thảo này hẳn là độc bản, thơ ông ta chỉ có vài tác phẩm lưu truyền hậu thế, bản thảo này bị phá hủy vậy cũng có nghĩa là những thi từ đó sau này sẽ bị chôn vùi.

Chu Lân thật cẩn thận mở mảng giấy vụn này ra, nhìn một lúc lâu hỏi: - Có nhặt toàn bộ bản thảo không?Phạm Ninh gật đầu: - Cháu tìm nửa ngày, đều được nhặt hết.

- Nếu nhặt được hết thì để ta tìm người thử xem, trong thiên hạ này thợ thủ công dán tốt nhất chính ở Trường Châu huyện, ngày mai ta sẽ đi một chuyến.

Chu Lân nhìn chăm chú vào Phạm Ninh: - Cháu nói cho ta biết, ai làm?Phạm Ninh nói: - Cháu thực sự không thể nói, chuyện này cháu cũng có trách nhiệm.

.