Editor: Vy Vy 1505

Kỷ Uyển Thanh là nửa đêm bừng tỉnh, mở mắt , đồng thời thấy bụng từng đợt co rút đau đớn, cũng may rất nhỏ.

Kỳ thật, tới gần ngày sinh sản, bụng nàng ngẫu nhiên sẽ hơi hơi trụy đau đớn, trải qua quá nhiều lần sợ bóng sợ gió, hiện tại nàng đã bình tĩnh.

Cho nên lần này, nàng như cũ an tĩnh chờ đợi, chờ đợt đau đớn này qua đi.

Một đôi cánh tay tráng kiện từ sau lưng ôm lấy Kỷ Uyển Thanh, ngoại trừ chớp chớp mắt, nàng không nhúc nhích. Bởi vì Cao Húc nhớ thương mẹ con nàng, gần đây ngủ đặc biệt không an ổn, hơi có động tĩnh lập tức sẽ mở mắt.

Hiện tại ban đêm nàng tổng đi tiểu một hai lần, ban ngày hắn làm lụng vất vả, buổi tối ngủ không tốt, tuy như cũ tinh thần sáng láng, nhưng nam nhân của ai người đó đau lòng không phải sao?

Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, đau đớn biến mất, Kỷ Uyển Thanh nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Chính là lúc này, lại có chút không giống dĩ vãng, không chờ nàng ngủ, lại một đợt đau đớn ập tới.

Đợt đau đớn này mãnh liệt hơn rất nhiều, Kỷ Uyển Thanh ngẩn ra, ngay sau đó liền cảm giác dưới thân nóng lên, có ướt át từ giữa hai chân ào ạt chảy ra.

Nước ối phá.

Gần như là nháy mắt, nàng hiểu ra: “Điện hạ, điện hạ!”

Lần đầu gặp việc này, Kỷ Uyển Thanh có chút hoảng loạn, nàng vội vàng gọi nam nhân phía sau.

Thê tử trong lòng ngực mới vừa động, Cao Húc liền mở mắt ra, ánh mắt hắn thanh minh, không giống vừa mới tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, “đằng” một tiếng ngồi dậy, gấp giọng hỏi: “Thanh Nhi, làm sao vậy?”

Khi nói chuyện, hắn không quên thay nàng dịch dịch góc chăn.

“Điện hạ, thiếp muốn sinh!”

Tuy sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này Cao Húc vẫn tim đập dồn dập, cũng may hắn trải qua nhiều chuyện lớn, lấy lại bình tĩnh: “Được, Thanh Nhi nàng nhịn một chút, cô lập tức gọi người hầu hạ.”

Giọng hắn thực ổn, trấn an Kỷ Uyển Thanh đang hoảng loạn, nàng gật đầu, nói: “Điện hạ đừng lo lắng, còn một thời gian nữa hài nhi mới ra tới.”

Cao Húc gật đầu ứng, cũng không nói nhiều, lập tức giương giọng gọi người.

Khi nói chuyện, hắn đã xoay người xuống giường, dùng chăn gấm gói thê tử kỹ lưỡng, ôm cả người và chăn vào trong ngực, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Cổ đại cho rằng phụ nhân sinh sản dơ bẩn, mặc dù là Hoàng hậu tôn sư, cũng không thể sinh con ở chính phòng buồng trong, cần chọn một phòng sinh khác, sinh sản và ở cữ đều ở chỗ này.

Thai đầu tiên của Thái tử phi vạn người chú ý, Kỷ Uyển Thanh hoàn toàn không muốn vi phạm quy định, bởi vậy, sớm liền sai Hà ma ma lãnh người thu thập phòng sinh. Mỗi ngày kiểm tra, cũng ngày ngày đốt địa long, để trong phòng không dính nhiễm một chút hàn khí nào.

Chính phòng ra lệnh một tiếng, Thanh Ninh Cung sớm đã đèn đuốc sáng trưng, mọi người chuẩn bị chút thời gian, ai làm việc nấy, tất cả vội mà không loạn.

Cao Húc nện bước vững vàng, ôm thê tử ra chính phòng, nhanh chóng bước vào phòng sinh. Mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài tuyết rơi, hắn có chút lo lắng, cúi đầu hỏi: “Thanh Nhi, có lạnh không?”

“Không lạnh.”

Trước khi ra cửa, hắn lại dùng áo choàng lông bọc ngoài chăn gấm, ấm áp dễ chịu, Kỷ Uyển Thanh không lạnh chút nào, ngược lại hơi chau mày đẹp nhìn hắn: “Sao điện hạ không mặc thêm quần áo lại ra cửa?”

Cao Húc ra cửa, chính mình vẫn chưa phủ thêm quần áo, trên người mặc áo ngủ màu nguyệt bạch mỏng lăng, hắn nghe vậy chỉ nói: “Cô không lạnh.”

Phu thê nói hai câu đã tới trước cửa phòng sinh, hắn trực tiếp ôm thê tử bước vào trong.

Hoàng cung tất cả chú ý quy củ, ngay cả phòng sinh cũng không ngoại lệ. Theo quy định, phòng sinh của Thái tử phi là phải thiết lập tại phòng xép bên góc chính phòng của hậu điện.

Phòng xép, tên như ý nghĩa, nó không lớn, so với chính điện, có thể nói là thực nhỏ hẹp. Cao Húc rất không vừa lòng, lúc ấy lập tức liền nói muốn đổi nơi khác, vẫn là Kỷ Uyển Thanh ngăn lại hắn.

Phòng xép xác thật nhỏ, nhưng chỉ là nhỏ hơn so với chính viện mà thôi. Trên thực tế nó vẫn là một nhà ở độc lập gần hai mươi mét vuông, chuyên dùng để nữ nhân sinh sản và ở cữ, cũng không thể nói thực ủy khuất.

Rốt cuộc so với Hoàng Hậu sinh sản, đãi ngộ cũng không kém bao nhiêu, thật sự không cần thiết lập dị.

Hà ma ma lãnh người cẩn thận thu thập, Cao Húc tự mình xem qua vài lần, thấy tuy nhỏ chút, nhưng cái khác đều thực không tệ, lúc này mới gật đầu đồng ý.

Hiện tại hắn ôm người vào cửa, vòng qua bình phong đặt nàng xuống giường, không đợi hắn nói thêm gì, Hà ma ma theo sát sau đó đã tiến lên hành lễ: “Điện hạ xin yên tâm, nơi này giao cho chúng nô tỳ hầu hạ là được.”

Cao Húc liếc mắt nhìn chung quanh trong phòng, thấy một phòng cung nhân bà đỡ bởi vì hắn có mặt, mỗi người câu nệ, hắn chỉ phải gật đầu: “Hầu hạ thật tốt.”

Hắn xoay người dặn dò thê tử: “Thanh Nhi, nàng đừng kinh hoảng, cô ở bên ngoài.”

“Dạ.”

Kỷ Uyển Thanh nhịn đau, ngưỡng mặt cười với hắn: “Bên ngoài lạnh lẽo, điện hạ nhớ nhiều mặc quần áo.”

Cao Húc “Ừ” một tiếng, chỉ phải buông tay, bị mời ra ngoài.

Trương Đức Hải đã cầm sẵn quần áo áo choàng chờ ở bên ngoài, vừa thấy chủ tử ra cửa, vội giũ quần áo, hầu hạ mặc vào.

Cao Húc thất thần mở cánh tay, tầm mắt không rời phòng sinh, cửa phòng “két” một tiếng khép lại, tim hắn như bị treo lên, mày kiếm nhíu nhíu.

Lại nói bên trong phòng sinh, Kỷ Uyển Thanh nhìn theo phu quân ra cửa, trán nàng trắng nõn trơn bóng đã thấm ra một tầng mồ hôi.

Hà ma ma vội vắt khăn ấm, vừa lau mồ hôi cho nàng, vừa phân thần chỉ huy cung nhân bà đỡ trong phòng.

Mấy bà đỡ tiến lên hành lễ, người cầm đầu cung kính nói: “Xin cho chúng nô tỳ hầu hạ nương nương.”

Mấy bà đỡ này trên danh nghĩa là Phủ Nội Vụ đưa tới, trên thực tế là Cao Húc chọn đi chọn lại trong số tâm phúc của hắn, bối cảnh tra xét rõ ràng, bảo đảm tay nghề thuần thục, trung tâm như một, lúc này mới cho vào Thanh Ninh Cung.

Kỷ Uyển Thanh mở mắt, nhịn đau gật đầu: “Làm phiền chư vị, chờ hài nhi sinh ra, bổn cung sẽ trọng thưởng.”

“Chúng nô tỳ tạ nương nương.”

Mấy bà đỡ nếu nhận nhiệm vụ này, tánh mạng người thân cũng đã cột vào hai vị chủ tử lớn nhỏ, tự nhiên sẽ làm hết sức.

Nói hai câu, kế tiếp, liền đâu vào đấy bận rộn, bà đỡ xem xét, vui vẻ nói: “Cung khẩu bắt đầu nở rồi.”

Đây là chuyện rất tốt, sản phụ nước ối phá, cung khẩu đương nhiên nở rộng càng sớm càng tốt. Nếu chậm chạp không nở, còn phải uống thuốc trợ sản, để tránh hài nhi kẹt ở bên trong ra không được.

Thái tử phi là thai đầu tiên, bà đỡ cho rằng còn phải kéo một thời gian, không nghĩ tới thuận lợi như vậy, bà vui mừng nói: “Tiểu chủ tử có lẽ thực mau ra tới.”

Ở đây phần lớn đều là phụ nhân có kinh nghiệm, mọi người nghe vậy vui mừng ra mặt.

Lý luận tri thức, Kỷ Uyển Thanh vẫn biết, nghe vậy trong lòng trấn định, nàng không quên phân phó Hà ma ma: “Ma ma, ma ma sai người nói cho điện hạ, tất cả thuận lợi.”

Nhớ tới mới vừa rồi ngay cả quần áo Cao Húc đều quên khoác, trong lòng nàng ngọt ngào.

“Được, được, nương nương an tâm, lão nô lập tức sai người ra ngoài.”

“Ừ.”

Thực mau, Kỷ Uyển Thanh không rảnh phân thần quá nhiều, bởi vì cung khẩu thuận lợi mở ra, liền ý nghĩa cơn đau một trận dồn một trận, cảm giác đau đớn nhanh chóng kéo đến.

Kỳ thật nói, hẳn là nhức mỏi. Nhức mỏi tận cùng sinh ra đau đớn, trướng đến mức tận cùng sinh ra đau đớn, khó có thể hình dung, cũng khó có thể chịu đựng.

Nàng rất muốn lớn tiếng hò hét để phát tiết một vài, đáng tiếc biết không thể hét, chỉ có thể cắn răng chịu khổ, tích góp sức lực.

Sau đó đau đớn kịch liệt kéo đến, nàng cũng chỉ ngẫu nhiên hừ hừ hai tiếng.

Chư phó tán đồng lại cao hứng, chủ tử phối hợp, các nàng đỡ mất công thật nhiều.

Trong phòng sinh rất hài hòa, ngoài phòng sinh chính là chênh lệch lớn. Bởi vì vẫn luôn không nghe thấy động tĩnh, Hoàng thái tử xưa nay ổn trọng nội liễm cũng nhịn không được, không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng.

Trương Đức Hải cũng khẩn trương, đi tới đi lui sau chủ tử. Khi bồn máu loãng đầu tiên mang ra tới, Cao Húc chợt dừng chân, hắn một đầu đánh vào trên người chủ tử.

Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, Cao Húc nhíu mày thật chặt, cũng không rảnh quát lớn nô tài này, vội hỏi: “Thái tử phi như thế nào?”

Bà tử kia vội hành lễ: “Nương nương rất tốt, bà đỡ nói rất thuận lợi, nói……”

Bà giương mắt nhìn sắc trời sắp sáng: “Trước buổi chiều, tiểu chủ tử sẽ ra tới.”

“Ừ.”

Tầm mắt Cao Húc miễn cưỡng dời khỏi chậu nước đồng thau huyết hồng, gật đầu, dặn dò: “Hầu hạ thật tốt.”

Ngay sau đó, hắn lui ra phía sau một bước, tránh đường. Bà tử vội vàng hành lễ, bưng chậu máu loãng đi xuống.

Trong phòng tình huống Kỷ Uyển Thanh xác thật không tệ, thực thuận lợi, cho dù bản thân nàng cảm giác cũng không tốt lắm.

Đau nhức đã khó có thể chịu đựng, nàng không thể không phát ra rên rỉ đứt quãng, mồ hôi đầy đầu đầy cổ, hốc mắt ướt át, đã phân không rõ là mồ hôi hay là nước mắt.

Hà ma ma tiếp nhận khăn ấm lau mặt cho chủ tử: “Nương nương, nhịn một chút, tiểu chủ tử thực mau sẽ ra tới.”

Kỷ Uyển Thanh cắn răng gật đầu, nàng hiểu, còn không phải là không thể nhịn được nữa, vẫn cần lại nhịn sao?

Rốt cuộc, nàng nghe thấy bà đỡ nói: “Được rồi, nương nương, nên dùng sức!”

Mới vừa rồi tích góp lực hồi lâu, hiện giờ rốt cuộc có tác dụng, Kỷ Uyển Thanh cắn một cái khăn sạch sẽ, đôi tay nắm dải gấm vóc từ đỉnh đầu rũ xuống, liều mạng dùng sức.

Giãy giụa, liều mạng dùng sức, dùng lực trâu già kéo xe không biết bao lâu, cảm giác đau đớn toan trướng rốt cuộc tới đỉnh núi, tìm được rồi chỗ đột phá, như ong vỡ tổ hướng đến chỗ kia.

Sau cơn đau nhức, Kỷ Uyển Thanh chỉ cảm thấy thân mình một trận nhẹ nhàng, một khắc không thể tưởng tượng nhất tiến đến, “Oa” một tiếng con nít khóc lảnh lót, mãnh liệt biểu thị công khai sinh mệnh mới ra đời.

Bà đỡ vui mừng giọng nói đều biến cao vút: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là tiểu điện hạ trắng trẻo bụ bẫm!”

Nàng nghe vậy thật cao hứng, nỗ lực nhìn thăm dò hướng bên kia.
Chỉ thấy bà đỡ đang ôm một đứa bé nho nhỏ, tay chân lanh lẹ rửa sạch, em bé đúng là có chút béo, nhưng không trắng chút nào, đỏ rực.

Hắn đang liệt miệng nhỏ lớn tiếng khóc, thanh âm vang dội, tay chân cùng sử dụng tránh động. Bà đỡ cười đến không khép miệng được: “Ai da, tiểu điện hạ thật chắc nịch.”

Kỷ Uyển Thanh nghe vậy trong lòng nở hoa, giờ khắc này thật cao hứng, khó có thể hình dung hân hoan, nhưng trong mắt lại không tự kìm hãm được chảy xuống hai hàng lệ nóng.

“Nương nương, ngài không thể khóc, ở cữ khóc nhiều sợ là sẽ để lại mầm bệnh.”

Hà ma ma vội khuyên dỗ, cầm khăn lau nước mắt cho chủ tử: “Mau mau dừng nước mắt.”

Kỷ Uyển Thanh hít sâu một hơi, cười nói: “Được rồi, mọi người đều được trọng thưởng.”

Cung nhân ma ma trong phòng vui mừng, vội hành lễ tạ ơn.

Hiện tại đã là giờ ngọ, Kỷ Uyển Thanh thai đầu tiên tuy thực thuận lợi, nhưng rốt cuộc lăn lộn sáu bảy canh giờ, nàng kiệt sức, thở ra một hơi, mí mắt liền không mở ra được.

Miễn cưỡng chống, chờ bà đỡ ôm hài tử lại đây nhìn thoáng qua, nàng liền nặng nề ngủ.

Lúc vang lên tiếng con nít khóc, trong phòng sinh không khí nhiệt liệt, ngoài phòng sinh cũng thế.

Toàn bộ Thanh Ninh Cung sôi trào, Trương Đức Hải hoan thiên hỉ địa: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ!”

Cao Húc đột nhiên dừng chân, mắt khó nén kích động: “Tốt!”

Sau đó có bà tử đẩy cửa ra: “Chúc mừng điện hạ, nương nương sinh con trai, mẹ con đều bình an.”

Cao Húc thở ra một hơi thật sâu, cất cao giọng nói: “Tốt, trọng thưởng!”

Hắn nhớ thương vợ con, nói xong, liền nhấc chân muốn vào cửa. Bà tử kia hoảng đến mức không màng tôn ti, vội ngăn trở: “Điện hạ, phòng sinh dơ bẩn, xin ngài dừng bước.”

Cổ nhân cho rằng phụ nhân sinh sản là việc dơ bẩn, phòng sinh cả phòng mùi máu cũng đồng dạng dơ bẩn, nam tử không thể tiến vào, sợ lây dính xui xẻo.

Cao Húc chẳng những là nam chủ nhân Thanh Ninh Cung, hắn vẫn là Hoàng thái tử một quốc gia, bà tử gánh không dậy nổi trách nhiệm này, cái khó ló cái khôn, bà đề nghị: “Hay là bế tiểu chủ tử ra cho điện hạ gặp một lần.”

“Vớ vẩn!”

Cao Húc khuôn mặt tuấn tú nghiêm lại, lập tức quát lớn, con hắn mới sinh ra, hiện giờ trời giá rét, sao dám bế ra? Mặc dù dùng bình phong vây quanh hành lang cũng không ổn thỏa.

Đề cập con trai âu yếm, hắn cực kỳ không vui, cũng may hôm nay vừa lúc gặp đại hỉ, lúc này mới không lần nữa trách cứ.

Nhưng Hoàng thái tử xưa nay uy nghi hơn người, bà tử kinh hãi, đã “phanh” một tiếng quỳ xuống, thấp giọng thỉnh tội.

“Điện hạ, ngài xem……”

Trương Đức Hải lấy chủ tử làm đầu, thà rằng tin là có, còn hơn là không tin, kỳ thật muốn khuyên chủ tử từ bỏ. Nhưng hắn đồng dạng hiểu biết chính mình chủ tử nói một không hai, do dự nửa ngày, chung quy chỉ khuyên nhủ: “Bên trong đang thu thập, hay là điện hạ chờ một chút.”

Cao Húc kỳ thật không thèm để ý cái gọi là dơ bẩn, chỉ là Trương Đức Hải nói cũng đúng, nghe vậy dưới chân ngừng lại.

Lúc này, cửa phòng lại lần nữa mở ra, là Hà ma ma. Bà hầu hạ chủ tử ngủ, liền nghe thấy bên ngoài ầm ĩ.

“Thái tử phi có khỏe không?”

Cao Húc vừa thấy bà, lập tức hỏi một câu, trong lòng Hà ma ma rất an ủi, vội nói: “Nương nương mạnh khỏe, chỉ là đã kiệt lực cho nên ngủ rồi, tiểu điện hạ cũng thật khỏe mạnh.”

“Điện hạ, nương nương đã ngủ rồi, không nên quấy nhiễu, huống hồ hiện giờ trời hạ tuyết, bên ngoài đi vào sẽ mang chút gió lạnh.”

Mới vừa rồi Hà ma ma đứng sau cửa nghe hết, Thái Tử yêu thương mẹ con chủ tử như thế, bà phi thường cao hứng, nhưng bà quan tâm chủ tử, khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều một ít.

Phu thê tình nồng, luôn là cái gì cũng không thèm để ý, sợ là sợ tình nồng sẽ chuyển đạm, đến lúc đó nhớ tới chuyện xưa, sẽ sinh lòng chán ghét.

Kỳ thật Hà ma ma luôn hoài nghi với quan hệ phu thê. Cho nên trong đầu bà dạo qua một vòng, liền nói: “Nương nương mới vừa sinh sản, không thể gặp chút nào gió lạnh, hay là điện hạ gặp tiểu chủ tử một lần ở gian ngoài trước.”

Cho Thái tử điện hạ một ít khe hở, nghĩ kỹ, hôm sau nếu vẫn muốn vào, khi đó lại vào cũng không muộn.

Bà nói hợp tình hợp lý, Cao Húc đặt thê tử thân thể khỏe mạnh lên hàng đầu, nghe vậy gật đầu nói: “Ma ma nói đúng lắm, phải nên như thế.”

Hắn chỉ có thể trước tiên áp xuống nhớ thương trong lòng.

Chờ một lát, bên trong bẩm báo đã thu thập thỏa đáng, Cao Húc lập tức bước vào.