Editor: Vy Vy 1505

Trên tờ giấy nhỏ chỉ có một câu, Thôi Lục Nương không rõ nguyên do, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ không sai một chữ, cũng tranh thủ mau chóng truyền tới tin tức tay chủ tử.

Phu thê Cao Húc vẫn luôn chú ý việc này, chuyện cũ biết không ít, vừa thấy liền hiểu ngay. Cho nên Kỷ Uyển Thanh vừa được tin tức, mới có thể chạy tới tiền điện.

“Điện hạ, sao hiệp nghị lại có thể thất lạc được?”

Nàng nhíu lại mày đẹp, biến hóa này thật bất ngờ: “Cũng không biết, Khả Hãn làm mất ở nơi nào?”

Vật quan trọng bậc này, không phải nên cất giữ thích đáng sao? Phải biết rằng Khả Hãn là Thát Đát quốc quân, vật quan trọng của hắn không phải nói đánh rơi là có thể đánh rơi.

Cao Húc rũ mắt suy tư một lát, bỗng ngẩng đầu, trầm giọng phân phó: “Trương Đức Hải, lập tức truyền lời cho Lâm Dương, làm hắn thăm dò sau khi Ngụy Vương, Trần Vương ra cung, đi nơi nào?”

Mệnh lệnh này hạ không bao lâu, Lâm Dương liền vội vàng trở lại: “Hồi bẩm điện hạ, Trần Vương ra cung đi Lâm Giang Hầu phủ; mà Ngụy Vương thì đi nhà mẹ đẻ Ngụy Vương phi, Anh Quốc Công phủ.”

Cuối cùng, hắn bổ sung một câu: “Ngụy Vương phi có thai, một tháng rồi.”

“Anh Quốc Công phủ? Tốt lắm.”

Cao Húc chậm rãi lặp lại một lần, môi mỏng hơi cong, lộ ra một nụ cười không rõ ý vị.

Hắn rũ mắt nhìn thê tử mặt lộ vẻ khó hiểu, thấp giọng giải thích: “Bốn năm trước Tùng Bảo bị vây, cầu viện hai nơi Tuyên Phủ và Đại Đồng, Đại Đồng không cần nhắc lại, mà Tuyên Phủ trước sau chia quân hai lần gấp rút tiếp viện.”

Lúc ấy, Tuyên Phủ áp lực cũng rất lớn, nhưng vẫn cắn răng, cứng rắn phân ra mấy vạn binh mã giao cho Sở Lập Tung, gấp rút tiếp viện Tùng Bảo.

Vài ngày sau, quân địch hơi lui, Tuyên Phủ áp lực ít  hơn nhiều, không nhiều lời, lập tức lại điểm mấy vạn tướng sĩ tiếp viện.

Thống soái đại quân nhóm tiếp viện thứ hai chính là Anh Quốc Công Tần Thân.

Theo bí ẩn ngày xưa dần dần cởi bỏ, Cao Húc sớm đã suy nghĩ cẩn thận. Sở dĩ quân địch hơi lui, chính là vì năm đó Thát Đát đại vương tử khẩn cấp điều đi một bộ phận đại quân, mới dẫn đến áp lực lên Tuyên Phủ giảm đi.

Vì sao đại vương tử phải điều đi một bộ phận đại quân?

Đáp án chỉ có một, đương nhiên là vì mai phục viện quân của Sở Lập Tung, giết người diệt khẩu, lặng lẽ ngăn chặn đối phương.

Nhưng không ngờ đại quân của Sở Lập Tung quá mức dũng mãnh, vượt qua đại vương tử dự đoán, bị đối phương đột phá trùng vây thoát đi.

Đại vương tử bất đắc dĩ, chỉ có thể lâm thời điều khiển đại quân, mất bò mới lo làm chuồng, lại lần nữa vây công Tùng Bảo, lúc này mới thành công.

Việc này trực tiếp làm cho áp lực lên Tuyên Phủ chợt giảm, có thể phân ra nhóm viện quân thứ hai. Nhưng cũng vô dụng, chờ viện quân của Anh Quốc Công đến, chỉ có thể quét tước chiến trường.

Tuy đại vương tử thất bại một lần, nhưng tổng thể còn tính thành công, đoạt lấy vô số vàng bạc nô lệ, làm Đại Chu bị thương nặng, chiến công hiển hách, vì thế khải hoàn thu binh, về vương đô kế thừa hãn vị.

“Thát Đát Khả Hãn chính là quốc quân, hắn không có khả năng đánh rơi hiệp nghị quan trọng.” Phải chú ý, không phải bị ăn trộm, mà là đánh rơi.

Cao Húc chậm rãi nói: “Nhìn chung mấy năm nay, nơi duy nhất có khả năng rơi mất hiệp nghị chỉ có Tùng Bảo dịch.”

“Lúc ấy Khả Hãn và Sở tướng quân đối chọi, chẳng lẽ đánh rơi hiệp nghị trong trận vây công viện quân?”

Kỷ Uyển Thanh vốn là người thông minh, hiểu biết rõ tình huống cơ bản, lập tức suy một ra ba: “Cuối cùng Sở tướng quân chết trận ngoài Tùng Bảo, nếu ông ấy nhặt được hiệp nghị, rất có khả năng rơi vào tay người liệm thi cốt.”

Nhóm viện quân thứ hai là Anh Quốc Công suất lĩnh, tạm không đề cập tới lúc ấy người này đã đầu nhập vào Khôn Ninh Cung hay chưa, nhưng phụ trách liệm thi cốt Sở Lập Tung, khẳng định là tướng sĩ dưới trướng ông ta.

“Không sai, bởi vậy Ngụy Vương ra cung liền đi thẳng đến Anh Quốc Công phủ.” Thời điểm mấu chốt thế này Ngụy Vương đi nhà nhạc phụ, khẳng định sẽ không vì Vương phi mang thai.

Cao Húc ngón trỏ nhẹ gõ mặt bàn: “Thát Đát Khả Hãn hẳn là kể ra việc năm đó, cũng chỉ ra địa điểm đánh rơi.”

Không giống Thôi Lục Nương chỉ vội vàng nghe được một câu, nếu Thát Đát Khả Hãn chiếm tiện nghi, lại không trả hiệp nghị, hắn đuối lý, nói rõ ràng từ đầu đến cuối cũng là lẽ thường.

Dù sao hắn cũng không tổn thất, coi như thuận nước đẩy thuyền thôi.

Bởi vậy, hành động của Ngụy Vương cũng chứng thực suy đoán của Cao Húc.

“Lâm Dương, chặt chẽ giám thị Anh Quốc Công phủ, cần nghĩ cách thám thính rõ ràng nhất cử nhất động của Tần Thân.”

Cao Húc tin tưởng hiệp nghị vẫn còn, đây là một loại trực giác, hơn nữa hắn rất tin tưởng năng lực của Sở Lập Tung.

Cổ đại giao chiến, bình thường đại tướng sẽ đánh tay đôi với đại tướng, Thát Đát Khả Hãn nổi danh thiện chiến nhiều năm, tất nhiên sẽ tự mình lên sân khấu.

Nếu hiệp nghị bị đánh rơi dưới mí mắt Sở Lập Tung, ông ấy không thể nào không thấy, khả năng ông nhặt lên phi thường lớn.

Bởi vậy, khả năng rơi vào tay người liệm cũng không nhỏ.

Nhưng phỏng chừng có lẽ người này không đầu nhập vào Khôn Ninh Cung, ít nhất trong lòng không có, nếu không lúc này Hoàng hậu cũng không cần vội vàng tra xét.

Điều tra Tùng Bảo dịch đã đến thời khắc mấu chốt, Cao Húc phân phó: “Lâm Dương, việc này không thể sơ xuất.”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh, nhất định không phụ điện hạ giao phó.” Lâm Dương lưu loát quỳ xuống đất, trịnh trọng ứng, sau đó cáo lui, vội vàng ra cửa an bài.

Cuộc sống từng ngày qua đi, chuyện lại khó giải quyết hơn trong tưởng tượng, mấy bên người ngựa ra tay trong tối ngoài sáng, nhưng kết quả điều tra thực không như ý.

Chiến trường hỗn loạn, có vài người phụ trách liệm thi cốt Sở Lập Tung, đều là võ tướng cấp thấp. Những người này phẩm cấp thấp, cũng không phải thân tín của Anh Quốc Công, có một người đã chết trận, có thương tàn xuất ngũ về quê, còn có hai người bị điều khỏi đơn vị cũ, thay quân đến địa phương khác.

Chỉ có một người còn ở dưới trướng Anh Quốc Công.

Người này trước tiên tra xét, không phát hiện vấn đề, bất đắc dĩ, chỉ có thể dời tầm mắt về phía mấy người còn lại.

Những người này phân bố linh tinh, muốn tìm kiếm và tra rõ cũng không phải chuyện dễ dàng, tốn thời gian cũng dài. Nhưng Kỷ Uyển Thanh đã không rảnh lo quá nhiều, tiến vào tháng chạp rét đậm, tuyết lớn bay tán loạn, thai nhi trong bụng nàng đã đến lúc sắp sửa dưa chín cuống rụng.

Sắp sinh sắp tới, chớ nói nàng không quan tâm chuyện khác, mặc dù nàng muốn quan tâm, Cao Húc cũng không cho phép.

“Thanh Nhi, bên ngoài có cô, nàng đừng nhớ thương, an tâm sinh hạ hài nhi trước đã.”

Thê tử sắp sinh nở là chuyện trước mắt hắn chú ý nhất, không gì sánh nổi. Hắn tự mình hầu hạ nàng tắm gội, từ thay quần áo đến rửa mặt chải đầu, không nửa phần mượn tay người khác, thật cẩn thận.

“Dạ, thiếp biết.”

Cao Húc ôm nàng trở lại trên giường buồng trong, hắn nện bước vững vàng, không thấy cố hết sức chút nào. Kỷ Uyển Thanh thuần thục nâng lên cánh tay, lại lần nữa hưởng thụ đãi ngộ Hoàng thái tử hầu hạ mặc quần áo.

Mặc xong áo ngủ, nàng được đỡ nghiêng người nằm xuống, hắn tùy tay thả màn gấm, ở phía sau ôm nàng.

Kỷ Uyển Thanh sờ sờ bụng: “Hà ma ma nói hài nhi lại hạ trụy chút, một hai ngày sẽ sinh sản.”

Phụ nhân có kinh nghiệm đều biết, thai phụ sắp đủ tháng sinh sản, thai nhi sẽ nhập bồn. Nàng không biết xem, nhưng lại cảm giác nhiều ngày nay bụng trụy trụy, khó chịu hoảng.

Nhưng Lưu thái y bắt mạch cũng nói chính là một hai ngày.

Cao Húc đương nhiên biết, hắn cao độ chú ý việc này, mỗi ngày đều sẽ sai người triệu thái y tới, cẩn thận dò hỏi.

Nuôi con mới biết ơn cha mẹ, tuy hắn còn chưa bắt đầu giáo dưỡng hài tử, nhưng tự mình làm bạn thê tử từ lúc có thai đến sinh nở, hắn tràn đầy hiểu được.

“Thanh Nhi, vất vả nàng.”

Nghe Cao Húc thực nghiêm túc nói một câu, Kỷ Uyển Thanh cười, nàng là cao hứng, ít nhất phu quân nàng không giống đương thời đại đa số nam tử, cho rằng phụ nhân sinh con là bổn phận, buông tay nên ngủ thiếp thất không chút nào hàm hồ.

“Điện hạ,…… Ai nha!”

Kỷ Uyển Thanh vừa muốn nói chuyện, không nghĩ cẳng chân trái truyền đến co rút đau đớn quen thuộc, lại rút gân, nàng đau đến thấp gọi một tiếng.

Cao Húc lăn long lóc ngồi dậy, lập tức chạm vào cẳng chân trái nàng, thuần thục xoa ấn, cũng quan tâm hỏi: “Thanh Nhi, chính là nơi này sao?”

“Dạ, đúng vậy.”

Rút gân, vừa mới bắt đầu xoa càng đau, nhưng Kỷ Uyển Thanh thân mình nặng, ngay cả xoay người động một chút cũng không thể.

Nàng thở hổn hển mấy hơi, chỉ phải nói chút chuyện khác phân tán lực chú ý: “Điện hạ, lần trước chàng nói võ tướng Thát Đát kia, chính là người đang hợp tác với Hứa Trì, tra được hắn là người của ai sao?”

Hứa Trì tận chức tận trách, được tin tức từ chỗ Gia Lạp, lại làm chủ đạt thành hiệp nghị, xong việc lập tức ghi lại kỹ càng tỉ mỉ người này việc này, truyền lại trình tới trước án chủ tử.

Đồng thời, hắn còn viết chính mình cảm tưởng.

Gia Lạp trung tâm Đại Chu, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng Hứa Trì vẫn có chút nghi hoặc. Bởi vì lúc đối phương nghe được Đông Cung quá kinh ngạc, biết Thái tử có hậu, đối phương ý mừng thực rõ ràng, biểu hiện hơi quá chút.

Không phải rõ ràng thì không được, mà là vừa thấy Gia Lạp, liền biết người này không phải dễ dàng vui buồn hiện rõ trên nét mặt.

Xong việc, Hứa Trì hoang mang càng sâu.

Cao Húc xem qua tin báo tường tận này, trong lòng lại vô cớ động.

Hắn đột nhiên nhớ tới một người tuyệt đối không thể.

Có khả năng tường tận biết Hoàng hậu thông đồng với địch, vốn dĩ ít ỏi không có mấy người. Lại tình cờ gặp gỡ hoặc có thể tới Thát Đát, võ công cao thâm, quan tâm Thanh Ninh Cung, vừa lúc có một người như vậy.

Tiền Tĩnh Bắc Hầu thế tử, Kỷ Minh Tranh.

Phải biết rằng, lúc trước Kỷ Minh Tranh chết trận, thi thể hắn không vận trở lại kinh thành.

Tình huống này kỳ thật thực bình thường, đại chiến qua đi, chiến trường vô cùng hỗn loạn, trước khi Thát Đát lui quân, còn thả lửa lớn, đốt hủy vàng bạc tài vật, các loại vật tư không mang đi được.

Phần lớn di thể tướng sĩ đều bị thiêu hủy, thân phận Kỷ Minh Tranh đặc thù, tìm kiếm trong thành ngoài thành rất nhiều lần, cũng không phát hiện, chỉ xem như đã bị thiêu hủy.

Bởi vì thực xác định, lúc ấy hắn vẫn luôn lao vào chém giết quân địch đã công vào thành, chiến đến một khắc cuối cùng.

Hiện tại gặp gỡ Gia Lạp, hình như hắn không có quan trên, Cao Húc nhịn không được nghĩ nhiều chút.

Thát Đát khổ hàn, bọn họ nhiều lần xâm nhập phía nam Đại Chu, ngoại trừ chiếm lĩnh, chính là vì đoạt lấy.

Vàng bạc, lương thực, nữ nhân và nô lệ.

Mỗi một lần chiến thắng, liền phải nỗ lực cướp đoạt mấy thứ kể trên. Kéo không đi thì đốt lửa, cũng không lưu lại. Mà thiêu hủy thường là vàng bạc và lương thực, bởi vì nữ nhân và nô lệ có chân, có thể giống đuổi dê chạy về.

Dựa theo lệ thường, năm đó Tùng Bảo cũng thế.

Nhưng mà, nô lệ thường là chút ít binh lính chiến bại và bình dân.

Như vậy, có thể nào Kỷ Minh Tranh bị áp tải về như nô lệ không?

Tuy rằng, Thát Đát sẽ giết hết tướng quân mặc khôi giáp, bọn họ chỉ cần bình dân và quân tốt làm nô lệ. Nhưng có lẽ nào Kỷ Minh Tranh trở thành cá lọt lưới?

Bởi vậy, chỗ không rõ trên người Gia Lạp đều có thể giải thích thông. Phần đầu bị thương khả năng làm cho hắn mất đi ký ức một đoạn thời gian, trên người có vết roi, trung tâm Đại Chu, cũng biết Hoàng hậu thông đồng với địch, quan tâm Thái tử, hoặc có lẽ là Thái tử phi.

Nếu Kỷ Minh Tranh thật không chết, Cao Húc thật cao hứng, trung thần có người thừa kế, vương triều thêm một lương tướng, quan trọng nhất chính là, huynh trưởng của thê tử hắn mất mà tìm lại được.

Hắn tuy nội liễm, nhưng chân tình thực lòng với Kỷ Uyển Thanh không cần phải nói, yêu ai yêu cả đường đi, phần vui sướng này sẽ nâng lên một bậc.

Nhưng, Cao Húc cũng không dám khẳng định, dù sao khả năng này rất nhỏ, hắn sợ thê tử hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, cuối cùng sẽ tuyệt vọng. Cho nên, mật báo kia của Hứa Trì hắn áp xuống, chỉ đề ra một câu: “Gia Lạp biết Hoàng hậu thông đồng với địch, có thể là bộ hạ của cha nàng hoặc Sở Lập Tung.” liền không nói nhiều.

Tuy như thế, Kỷ Uyển Thanh như cũ vô cùng quan tâm, vài lần dò hỏi tiến triển điều tra.

Động tác trên tay Cao Húc hơi hơi dừng, giây lát tiếp tục xoa ấn, cười cười, chỉ nói: “Còn không có tin tức.”

Xác thật không có tin tức, nhưng hàm nghĩa khác chính là, Gia Lạp cơ bản không phải thủ hạ của vài vị đại tướng bắc cương.

Cao Húc không đợi thê tử nghĩ quá nhiều, lập tức chuyển đề tài, nhẹ giọng dò hỏi: “Thanh Nhi, hiện giờ khỏe hơn chưa?”

Kỷ Uyển Thanh bị dời đi lực chú ý, giật giật cẳng chân: “Khá hơn nhiều.”

“Không cần xoa nữa, chàng cũng ngủ sớm chút.”

Nàng nghiêng đầu, quan tâm nhìn Cao Húc, ban ngày hắn nhọc lòng chuyện ngoài sáng trong tối, còn lúc nào cũng nhớ thương vợ con, buổi tối về phòng tự tay làm mọi chuyện, một tháng gần đây đã gầy gò hơn một chút.

“Được.”

Phu thê hai người nằm xuống nghỉ ngơi, tất cả cũng không có gì khác bình thường. Nhưng, đêm nay ngủ đến nửa đêm, Kỷ Uyển Thanh lại đột nhiên bừng tỉnh.

Nàng phát hiện, hình như chính mình muốn sinh.