Editor: Vy Vy 1505

Kỷ Uyển Thanh uống thuốc xong liền nghỉ ngơi, nằm trên giường dưỡng thai.

Cao Húc không nói chuyện quấy rầy nàng, chỉ lẳng lặng ngồi bên mép giường làm bạn, hình như thuốc có tác dụng an thần, không bao lâu sau nàng đã ngủ.

Nhưng chung quy đêm qua sáng nay nàng ngủ quá nhiều, một canh giờ sau đã tỉnh lại.

Ngủ dậy Cao Húc đã không còn trong phòng, có triều vụ đột phát, hắn không thể không đi ngoại thư phòng xử lý.

“Trước khi ra cửa điện hạ dặn dò nửa ngày, làm lão nô nhất định phải hầu hạ thật tốt.”

Hà ma ma ý cười doanh doanh, vết chân chim trên khóe mắt nhăn thành hoa cúc, dĩ vãng Thái Tử cũng dặn dò chiếu cố chủ tử, nhưng không cẩn thận bằng một góc hôm nay.

Tuy một phần xác thật vì thân mình Kỷ Uyển Thanh cần thận trọng. Nhưng cũng phản ánh, Cao Húc xem trọng thê tử, cũng xem trọng hài tử.

Là một phụ nhân cổ đại truyền thống, Hà ma ma thân thiết cho rằng, nhà chồng càng phú quý, nữ nhân càng cần phải có con trai bàng thân.

Ngoại trừ con nối dõi, cái gì khác đều là hư không.

Bà rót chén nước mật ong ấm, thật cẩn thận nâng chủ tử dậy: “Nương nương, ngài nhẹ chút, đừng làm ầm ĩ con trai.”

Hà ma ma không hiểu nhiễm sắc thể, bà vâng theo mẹo từ xưa lưu truyền tới nay, cho rằng chỉ cần kêu gọi, có thể ảnh hưởng giới tính thai nhi.

Tuy Kỷ Uyển Thanh không trọng nam khinh nữ, sinh trai hay gái cũng sẽ yêu thương giống nhau, nhưng không thể phủ nhận, thai thứ nhất là con trai sẽ tốt hơn rất nhiều đối với Đông Cung thậm chí bản thân nàng.

Kỷ Uyển Thanh đương nhiên sẽ không phất ý tốt của nhũ mẫu, chỉ mỉm cười nhận chén nước mật ong ấm trong tay bà, uống hết.

Có lẽ trước có ca ca, sau này bảo hộ muội muội cũng tốt.

Sau đó, Hà ma ma lại sai người truyền bữa tối, dong dài nói: “Điện hạ ra cửa thực gấp, cũng không biết trì hoãn tới khi nào, trước khi ra cửa đã dặn dò lão nô, nói nương nương không được chờ ngài ấy về dùng bữa.”

Dĩ vãng, trừ phi Cao Húc thật sự không thể phân thân, mới sai người về nhắn nàng không cần chờ, nếu không chỉ cần hắn ở Thanh Ninh Cung, Kỷ Uyển Thanh đều sẽ chờ hắn dùng bữa tối.

Đây là một vũ khí sắc bén để tăng tiến cảm tình, sau một hai lần, nếu có thể, hắn cũng tận lực gấp trở về cùng nàng dùng bữa.

Nhưng hiện giờ lại không được, nàng không đói bụng, phu thê hai người cũng lo lắng hài tử bị đói, không thể lại chờ.

Kỷ Uyển Thanh biết nghe lời, chọn mấy món thanh đạm, ăn tám phần no, mới buông đũa bạc, cũng không xuống giường.

Mới nhậm chức mẫu thân đã xem lời Lưu thái y nói như thánh chỉ, ông nói phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, nếu không phải tất yếu nàng sẽ không dễ dàng xuống đất.

Nhưng lão nhân kia y thuật xác thật không tồi, uống một thang thuốc, ngủ một canh giờ, bụng dưới Kỷ Uyển Thanh âm ỉ đau cơ bản đã biến mất.

Nàng thật cao hứng, cũng an tâm, vội sai Lê Hoa đi tiền viện, nói cho Cao Húc tin tức tốt này, thuận tiện dặn dò một chút, làm hắn đúng hạn dùng bữa, đừng quá mệt nhọc.

Vẻ mặt Lê Hoa vui mừng lĩnh mệnh, hưng phấn xuất phát. Kỷ Uyển Thanh mới vừa dùng bữa, cũng không thể lập tức nằm xuống, liền dựa nghiêng trên gối mềm, nói chuyện với nhũ mẫu.

“Nương nương, ngài……”

Chủ tớ hai người nói một hồi, Hà ma ma quan tâm dò hỏi, được nàng trả lời cảm giác rất khỏe, bà đổi đề tài, trên mặt hiện ra vẻ chần chờ.

“Ma ma, giữa hai chúng ta, ma ma còn gì không thể nói sao?” Kỷ Uyển Thanh khó hiểu, vội cẩn thận hỏi: “Ma ma có gì phiền lòng sao?”

“Nương nương đừng lo lắng, ma ma rất tốt.”

Hà ma ma dưới gối một trai một gái, con trai ở bên ngoài, đi theo Kỷ Vinh xử lý của hồi môn sản nghiệp cho Kỷ Uyển Thanh. Con gái chính là Lê Hoa, hầu hạ trong phòng chủ tử, mẹ con ngày ngày gặp mặt, không có gì ưu phiền, bà toàn tâm toàn ý chiếu cố chủ tử là được.

Bà nghĩ nghĩ, chung quy hạ quyết tâm, thấp giọng nói: “Nương nương, ngài đang có thai là chuyện vui lớn, chỉ là bởi vậy bên cạnh điện hạ liền không có người hầu hạ.”

Bên cạnh Cao Húc chỉ có một nữ nhân là Kỷ Uyển Thanh, hiện giờ nàng mang thai chưa đủ ba tháng, đương nhiên không thể hành phòng.

Nàng nghe vậy trầm mặc, nếu ở hiện đại, thê tử mang thai vất vả, trượng phu hầu hạ thật tốt mới là chân lý, nếu sinh hoa hoa tâm tư, không ít trường hợp kết thúc bằng việc ly hôn. Chỉ tiếc, cổ đại không phải như thế.

Ở cổ đại, nam tử tam thê tứ thiếp là lẽ thường. Đương nhiên, không phải không có trường hợp ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước, đáng tiếc chỉ chiếm số ít. Phần lớn nam nhân ham thích trái ôm phải ấp, kiều thê mỹ thiếp.

Càng là nhà phú quý, chuyện này càng thịnh hành. Xuất thân huân quý giống Kỷ Uyển Thanh, thê tử mang thai còn phải chủ động thu xếp thông phòng ngủ với trượng phu, người một nhà dễ nắm giữ, cũng miễn làm cho người khác chui chỗ trống.

Phụ thân nàng Kỷ Tông Khánh kỳ thật là trường hợp đặc biệt, các phu nhân quý tộc tầng cao ở kinh thành chưa chắc gặp qua ông ấy, nhưng đều nghe nói đến tên ông, đây là nam nhân tốt chuyên tình mà nữ nhân nào cũng hướng tới.

Nhà huân quý còn như thế, huống chi là hoàng gia?

Cho nên, Hà ma ma thấy chủ tử thân thể không ngại mới mở miệng nhắc nhở, rốt cuộc nắm quyền chủ động trong tay chính mình, tốt hơn nhiều những hồ mị tử không biết gốc gác.

“Nương nương, hay là chọn hai người trung tâm trong các cung nữ nhị đẳng.”

Trong số đồ cưới của quý nữ cổ đại đều có nha hoàn hồi môn thế này, lúc trước Kỷ Uyển Thanh chú trọng chọn người trung thành và tận tâm, mà Hà ma ma nhìn xa hơn chút, để lại hai người nhan sắc không tệ, tuổi cũng vừa vặn.

Bà chính là nghĩ tương lai có thể phát huy tác dụng, rốt cuộc trong hoàng cung không giống bên ngoài, nhân viên hồi môn đều phải ghi vào danh sách của Phủ Nội Vụ, không thể tùy ý tăng giảm.

Nhũ mẫu đề nghị là phù hợp tình đời, cũng là thay nàng suy nghĩ, chỉ là Kỷ Uyển Thanh lại cười cười, cự tuyệt.

“Ma ma, không cần.”

Cao Húc cũng không phải là một nam tử trọng nữ sắc, hơn nữa nàng cũng làm không được việc tự mình dẫn mối cho phu quân.

Nhưng, trong lòng nàng cũng không nắm chắc, chỉ có thể nói, nếu thực sự có nữ nhân ngoại lai, nàng liền chờ ứng đối.

Kỷ Uyển Thanh cười khổ, nếu thực sự có một ngày kia, đại khái trong lòng nàng, địa vị Cao Húc sẽ một lần nữa từ phu quân trở về ông chủ lớn.

Không sai, lòng người làm bằng thịt, Cao Húc thiệt tình chân ý đối đãi nàng, cảm tình phu thê mặn nồng, nàng không phải người gỗ, không thể phân giới hạn rõ ràng, ngày qua ngày, hắn đã dần dần trở thành phu quân của nàng.

Chỉ là cùng lúc đó, trước sau dưới đáy lòng Kỷ Uyển Thanh vẫn lưu lại một phần lý trí cho riêng mình, cũng làm tốt chuẩn bị để ứng đối tình huống đột phát.

Trước khi tình huống đột nhiên chưa xuất hiện, Cao Húc vẫn là phu quân đạt tiêu chuẩn, nàng cũng không tính toán làm chuyện chính mình buồn nôn.

“Ma ma, con có chừng mực.”

“Nương nương, ngài……” Hà ma ma thở dài.

Bà nuôi lớn tiểu chủ tử, bà rất rõ ràng, dưới mặt ngoài lý trí che giấu một trái tim nhiệt liệt; vẻ ngoài bình tĩnh che giấu tình cảm nóng cháy chân thành tha thiết bên trong; nàng thông minh có chủ kiến, lại còn có hạn cuối, có một số việc nàng tuyệt đối sẽ không làm.

Hà ma ma hiểu biết chủ tử chính mình, đơn giản cũng không khuyên, chỉ cẩn thận hầu hạ nàng nằm xuống, dong dài nói: “Ma ma biết nương nương có chủ ý, hy vọng lúc này cũng chính xác giống lúc trước.”

“Chủ ý gì vậy?”

Mành được nhấc lên, Cao Húc cúi người vào phòng, vừa vặn nghe một câu như thế, vừa đi nhanh tới trước giường ngồi xuống, vừa mỉm cười hỏi.

Hắn vừa được Lê Hoa truyền lời, biết thê tử không có việc gì, trong lòng vui sướng, ngồi xuống tinh tế đánh giá một phen, thấy quả nhiên sắc mặt Kỷ Uyển Thanh tốt hơn rất nhiều, vui vẻ gật đầu.

Ánh mắt Cao Húc chuyên chú, dịu dàng hiền hòa, trên mặt khó nén quan tâm. Bên ngoài khốc nhiệt, trên trán hắn có mồ hôi mỏng, lại không lau đi mà trước tiên lại đây xem nàng.

Kỳ thật cũng không phải vì nàng có thai hắn mới phá lệ chú ý, ngày thường hắn cũng thiệt tình tốt với nàng.

Kỷ Uyển Thanh đối diện ánh mắt hắn hiền hòa, trong lòng vừa động, hắn tình ý không giả, có lẽ, có phải nàng có thể tranh thủ một chút hay không, cho dù vô dụng, cũng thử một phen.

“Chủ ý gì vậy?”

Nàng nghịch ngợm cười, một lần nữa được hắn nâng ngồi dậy: “Thiếp nói cho điện hạ nghe.”

Nói xong, nàng im miệng không nói, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Cao Húc lập tức hiểu ý, tùy tay vẫy lui thái giám cung nhân hầu hạ trong phòng, nhướng mày cười nói: “Thanh Nhi lại có chủ ý gì sao?”

Thê tử thần thái sáng láng, hắn cũng hứng thú rất cao phối hợp nàng.

“Điện hạ.”

Cao Húc ngồi dựa vào gối, ôm thê tử, Kỷ Uyển Thanh cũng ôm lấy hắn, vẻ mặt cao hứng phấn chấn mới vừa rồi biến mất, rầu rĩ nói: “Mới vừa rồi, Hà ma ma nói với thiếp một chuyện.”

Nàng héo úa, cúi đầu đạp não, hắn hiếm thấy bộ dáng nàng như vậy, mày kiếm nhíu lại, lập tức tiếp nhận câu chuyện dò hỏi: “Chuyện gì?”

Cao Húc biết Hà ma ma, người này là nhũ mẫu của thê tử, xưa nay  trung thành và tận tâm, nhìn cũng không phải người hồ đồ, sao lại nói lung tung trong khi chủ tử cần tĩnh dưỡng?

Hắn thầm nghĩ, ngày mai lệnh cho Trương Đức Hải đi dặn dò một phen, làm cho đối phương chú ý nhiều chút.

Kỷ Uyển Thanh đoán được tâm tư Cao Húc, nói: “Điện hạ cũng đừng trách Hà ma ma, bà ấy cũng muốn tốt cho thiếp.”

Hắn nghi hoặc, liền nghe nàng rầu rĩ nói: “Ma ma nói, hiện giờ thiếp có thai, không hầu hạ chàng được, kêu thiếp chọn mấy cung nữ se mặt, bỏ vào trong phòng.”

Cao Húc kinh ngạc, ngay sau đó hiểu rõ, hắn thật đúng là chưa bao giờ có ý này.

Nhưng không đợi hắn nói tiếp, Kỷ Uyển Thanh liền nói: “Thiếp cự tuyệt ma ma.”

Nàng nâng mắt, thẳng tắp nhìn hắn, trong mắt hình như có tia lửa: “Thiếp không vui, trong lòng rất khó chịu.”

Đúng vậy, Kỷ Uyển Thanh xác thật đau lòng, nếu xem Cao Húc trở thành phu quân, nhắc tới việc này, khó chịu là bình thường.

Nàng khó chịu không giả nửa phần, chân tình biểu lộ, mắt đẹp phiếm lệ ý, cổ họng hơi có nức nở: “Nếu một ngày kia, điện hạ thực sự có người khác, thiếp ngăn cản không được, nhưng kêu thiếp chủ động đẩy chàng đi, thiếp thật làm không được.”

Nói, trong mắt trong suốt đã tràn ra.

Mặt ngoài nàng quật cường chấp nhất, thực tế yếu ớt, ánh mắt nhuộm dần một tầng hơi nước, che giấu tình cảm nóng cháy, chấn động tâm can.

Nóng bỏng đến mức tim Cao Húc như bị phỏng, lần đầu tiên hắn trực diện tình cảm mãnh liệt trần trụi của thê tử, cảm giác nhiệt trướng mà ngày xưa hắn chưa từng miệt mài theo đuổi lại lần nữa lấp đầy ngực trái. Giờ phút này, lòng hắn là rung động.

“Nói hươu nói vượn cái gì?”

Hắn vươn tay về phía trước, lau nước mắt trên mặt nàng, ôm nàng vào lòng, nhẹ trách mắng: “Cô chưa bao giờ có tâm tư này, nàng không cần uổng công phỏng đoán lung tung.”

Cao Húc không biết cách biểu lộ tâm ý giống thê tử, trách cứ hai câu, lại e sợ nàng cảm thấy bị ủy khuất, hắn hiếm có lo được lo mất, xoa xoa lưng nàng, thả chậm tốc độ trấn an: “Nếu cô muốn thu người vào phòng, mấy năm trước sớm đã thu hết, cần gì chờ đến hôm nay?”

Thê tử ngưỡng mặt, mắt trông mong nhìn hắn, ánh mắt hàm khiếp sợ, lại ẩn ẩn có chờ đợi, làm đầu quả tim hắn phiếm đau, hắn thấp thấp nói: “Cô không thích mấy chuyện này, cũng không thích nữ tử đến gần, nhiều năm qua cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.”

Điểm này, tuy có một phần vì lúc trước Kỷ Hoàng hậu tính kế, nhưng tùy vào ý thức chủ quan của hắn tuyệt đối cũng không ít. Có lẽ là giống nhà ngoại hắn.

Ngoại tổ phụ của Cao Húc là Ngô các lão Ngô Chính Dung. Cả đời Ngô Chính Dung chỉ có một thê tử, phu thê cầm sắt hòa minh, không có thiếp, thanh niên góa vợ, cũng chưa bao giờ có ý niệm tái giá, mấy chục năm sống cô độc một mình.

Dưới gối ông có một trai một gái, con gái là nguyên hậu, tuổi xuân chết sớm không đề cập tới. Còn lại con trai, tức là cữu cữu ruột của Thái tử cũng giống như phụ thân, một chồng một vợ, chuyên tình một người.

Xuống dưới hai biểu huynh biểu đệ cũng là như thế.

Cao Húc chăm chú nhìn thê tử: “Cô cũng không cho rằng tam thê tứ thiếp là chuyện tốt, giống như phụ thân nàng cũng không phải không tốt.”

Đúng vậy, hắn thật cho rằng như vậy.

Kỷ Uyển Thanh nhìn vào ánh mắt hắn chuyên chú, rõ ràng chính xác hiểu điểm này, trong nháy mắt, nàng mừng như điên.

“Điện hạ!”

Hà ma ma nói chung quy lưu lại dấu vết trong lòng nàng, nàng khó chịu, nàng không cam lòng, nhớ đến ngày thường Cao Húc tình ý, muốn tranh thủ hoặc thử một phen.

Chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới sẽ được một câu trả lời như vậy. Nàng biết Cao Húc nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng hứa hẹn.

Là muốn bỉ cực thái lai, trời xanh chung quy thương tiếc nàng một lần sao?

Mặc kệ như thế nào, giờ phút này Kỷ Uyển Thanh nước mắt doanh tròng: “Điện hạ, chàng……” nàng nói không ra lời.

Cao Húc nội liễm, hắn nói không được nhiều câu biểu lộ tình ý, chỉ lau nước mắt cho thê tử, nhẹ giọng nói: “Cô không giống phụ hoàng, sau này nàng không được suy nghĩ miên man, có biết chưa?”

“Dạ, thiếp biết.”

Kỷ Uyển Thanh ứng, nàng chủ động hôn lên môi phu quân, Cao Húc lập tức đáp lại, nhưng hắn rất cẩn thận, e sợ làm mẹ con nàng bị thương.

Nụ hôn kéo dài một lát, tiểu phu thê mới tách ra, hắn hôn hôn nàng: “Được rồi, không được lại nghĩ nhiều, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng là dưỡng thai cho tốt, bình an sinh con.”

“Dạ.”

Đôi mắt nàng nhuộm thủy quang, phá lệ lóe sáng, chóp mũi có chút hồng hồng, lúm đồng tiền lại như hoa.

Hắn không nhịn được mỉm cười.

“Thiếp nhớ rõ lời điện hạ nói, thiếp không cho chàng có người khác.” Nàng nắm chặt vạt áo của hắn, nửa làm nũng nói chuyện, mắt đẹp lại rất nghiêm túc.

“Được.” Giọng nam ôn hòa, ẩn mang nhu tình.

“Thiếp muốn cùng ngủ với điện hạ, thiếp luyến tiếc chàng.” Được đáp ứng, nàng nhảy nhót.

Hắn mỉm cười mang theo dung túng: “Được.”