Editor: Vy Vy 1505

Cách màn trướng, Lưu thái y đắp khăn lụa lên cổ tay trắng nõn, đặt ngón tay lên mạch, rũ mắt yên lặng nghe, vẻ mặt ông ấy vốn ngưng trọng, giây lát lại ngẩn ra.

Cao Húc mày kiếm nhăn lại, hắn vốn cũng cho rằng thê tử không quá đáng ngại, giờ phút này thấy thế, trong lòng hơi nhấc lên.

Hắn trầm giọng hỏi: “Lưu thái y, thân thể Thái tử phi như thế nào?”

Lúc này, vẻ mặt Lưu thái y râu tóc hoa râm đã xoay mấy vòng, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo hơi kinh ngạc, sau đó là vui mừng.

Ông buông tay, lập tức đứng lên: “phanh” một tiếng quỳ rạp xuống trước người Cao Húc: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, mạch đập của nương nương lui tới lưu loát, như châu đi bàn, đúng là hỉ mạch.”

Hỉ mạch, Kỷ Uyển Thanh mang thai.

Về vấn đề mang thai sinh con, mặc kệ trước đại hôn hay là sau đại hôn, Kỷ Uyển Thanh đều từng cẩn thận suy xét.

Lúc đầu, tình cảnh của nàng xấu hổ, bên trong bị phòng bị, bên ngoài bị áp bách, căn bản nàng không cho rằng chính mình nên mang thai.

Bên người Cao Húc chỉ có một nữ nhân là nàng, hai người đôn luân liên tiếp, nàng tính ngày an toàn, ở mấy ngày phá lệ mẫn cảm tìm cớ tránh một chút.

Không có cách nào, dùng nhiều thuốc tránh thai thương thân, hơn nữa Thái tử phi lén dùng thuốc tránh thai, một khi bị phát hiện, chỉ sợ kết cục thảm hại.

Thanh Ninh Cung là địa bàn của Hoàng Thái tử, nếu muốn hắn không biết, trừ phi nàng đừng làm.

Lúc đó, giữa phu thê vừa mới thành lập tín nhiệm nhỏ bé, tuyệt đối chịu không nổi khảo nghiệm bậc này.

Sau đó, cảm tình phu thê có tiến triển nhảy vọt, Cao Húc thiệt tình đối đãi nàng, giữa phu thê dần dần giao thác và tín nhiệm.

Hoàn cảnh quẫn bách lúc ban đầu đã đi qua, tương lai triển vọng không tệ.

Lúc này, tiếp tục lợi dụng ngày an toàn để tránh thai đã không thích hợp.

Cao Húc là Hoàng Thái tử, trữ quân một quốc gia, đã qua tuổi cập quan, dưới gối hãy còn hư không. Trước kia không cưới vợ cũng thôi đi, đại hôn qua đi, hắn không thể vẫn luôn không có con nối dõi.

Sau đại hôn thời gian ngắn cũng chưa ai nói gì, nếu thời gian dài, Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn không mang thai, chỉ sợ đến lúc đó liền gặp áp bách khách quan bên ngoài.

Nếu Thái tử phi không mang thai, vậy nạp thêm mấy thiếp thất.

Dưới gối Hoàng Thái tử hư không chưa bao giờ là vấn đề riêng giữa phu thê, nói vậy đến lúc đó, tấu chương sẽ như bông tuyết bay đầy trời.

Đối với Hoàng đế, vấn đề khách quan này cần giải quyết, cũng thực dễ giải quyết, tuyệt bút vung lên, tứ hôn quý nữ mấy nhà vào Đông Cung là được.

Cao Húc thực tốt, cảm tình phu thê hòa hợp, hắn cũng chưa từng có ý niệm nạp nữ nhân khác.

Kỷ Uyển Thanh không biết tình huống này có thể liên tục bao lâu, nhưng nếu nàng có năng lực, khẳng định sẽ cật lực duy trì.

Huống hồ, một Thái tử phi hoặc Hoàng hậu không con, cuộc sống tất nhiên sẽ không tốt, nàng đã không thể rời đi Cao Húc, vậy nghĩ cách làm chính mình tốt chút.

Nàng không còn cha mẹ huynh trưởng, kỳ thật cũng chờ mong có thể thêm một người huyết mạch chí thân.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân khách quan chủ quan, qua năm mới không bao lâu, Kỷ Uyển Thanh không lại tính ngày an toàn, thuận theo tự nhiên đi.

Cao Húc tuổi trẻ huyết khí tràn đầy, phu thê hành phòng thường xuyên, nàng nghĩ tới chính mình sẽ mang thai, chỉ là thật không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

Tuy xưa nay Cao Húc ổn trọng tự nhiên, nghe vậy cũng giật mình. Bình sinh lần đầu làm cha, phản ứng lại, sung sướng ập vào trong lòng, hắn hiếm thấy lộ rõ vui mừng trên nét mặt: “Tốt! Thưởng, trọng thưởng!”

Một phòng cung nhân thái giám sôi nổi quỳ xuống chúc mừng, hắn vung tay lên, đồng dạng trọng thưởng.

Trong điện tràn ngập không khí vui mừng, lúc này, trong trướng truyền ra giọng Kỷ Uyển Thanh, nàng có chút vội vàng, giương giọng nhẹ gọi: “Điện hạ!”

Cao Húc lập tức cúi người vén lên màn: “Thanh Nhi, sao vậy?”

“Điện hạ, đêm qua chúng ta ……”

Biết được mình mang thai, Kỷ Uyển Thanh cũng đại hỉ, chỉ là sau đó bụng dưới ẩn ẩn đau đớn lập tức nhắc nhở nàng.

Nàng đại kinh thất sắc, đêm qua hoan hảo kịch liệt chưa từng có, cũng không không biết có thương đến hài nhi hay không.

“Điện hạ, hiện giờ bụng thiếp còn có chút đau đớn.”

Cao Húc mới vừa rồi nghe tin vui, xem nhẹ vấn đề đêm qua, hiện giờ nghe vậy trong lòng lập tức căng thẳng.

Hắn không kịp nói chuyện, lập tức xoay người dò hỏi.

Kỷ Uyển Thanh lại nắm chặt tay hắn, vẻ mặt gấp gáp, lại hạ giọng nói: “Điện hạ, tháng trước quỳ thủy của thiếp còn tới đúng ngày.”

Quỳ thủy, tức là nguyệt sự.

Xưa nay nguyệt sự của Kỷ Uyển Thanh rất đúng ngày, nếu không có gì khác thường, hai ngày nữa sẽ tới.

Tuy nàng không hiểu y thuật nhưng cũng biết, trung y bắt mạch, phụ nhân ít nhất mang thai hơn một tháng mới có thể chẩn ra.

Thai của nàng mới hơn một tháng, nhưng vấn đề là, tháng trước quỳ thủy đúng hạn tới.

Không mang thai không biết, hiện giờ biết được trong bụng có cốt nhục, Kỷ Uyển Thanh vẻ mặt kinh hoảng, e sợ cho thai nhi có gì sai lầm.

“Nàng đừng kinh hoảng, Lưu thái y không nhắc tới, chắc là không ngại.”

Cao Húc lớn lên trong hoàng cung, rất rõ ràng tập tính các thái y, nếu là có việc, mới vừa rồi Lưu thái y sẽ không chúc mừng trước tiên.

Hắn vỗ vỗ tay thê tử, thấp giọng trấn an hai câu, thấy vẻ mặt nàng hơi hòa hoãn, mới thả màn trướng.

Chẳng qua, trấn an thê tử thì trấn an thê tử, chuyện liên quan chính mình cốt nhục, không được đáp án khẳng định, nói gì Cao Húc cũng không an tâm.

Hắn lập tức thấp giọng dò hỏi Lưu thái y.

Cao Húc biết thê tử da mặt mỏng, bình lui phần lớn cung nhân thái giám, chỉ còn mấy người Trương Đức Hải, Hà ma ma, nói kỹ càng tỉ mỉ việc đêm qua.

Chuyện nguyệt sự Hoàng Thái tử mở miệng kỳ thật không tốt, vừa lúc Hà ma ma cũng lo lắng, bà cũng không rảnh lo tôn ti, nhanh tìm lúc thích hợp, lập tức chen vào dò hỏi.

Lưu thái y vuốt vuốt râu dài: “Hồi bẩm điện hạ, hiện giờ nương nương mang thai ước chừng một tháng rưỡi, xác thật có chút dấu hiệu động thai khí. Cũng may thân thể nương nương khoẻ mạnh, trở ngại không lớn, uống hai thang thuốc dưỡng thai, lại nằm trên giường nghỉ ngơi hai ba ngày là được.”

Thái y nói chuyện xưa nay đều là nói bệnh tình hơi nặng một chút, kỳ thật, cơ thể Kỷ Uyển Thanh căn bản vững chắc, vấn đề xác thực rất nhỏ.

Cao Húc nghiêm túc nghe xong, lại hỏi vài câu, xác định không có gì trở ngại, mới thoáng an tâm. Sau đó, hắn trầm ngâm nói: “Vậy chuyện Hà ma ma nói……”

Thái tử là hỏi nguyệt sự, Lưu thái y ngầm hiểu, vội giải thích: “Phần lớn phụ nhân khi mang thai quỳ thủy lập tức ngừng. Chẳng qua, vẫn có số ít phụ nhân, tháng đầu mang thai quỳ thủy vẫn tới như cũ.”

“Chỉ là, lượng sẽ ít hơn so với bình thường.” Lão nhân nghiêm trang phổ cập tri thức, lại nói: “Vi thần đã cẩn thận khám mạch cho nương nương, mạch đập của nương nương cũng không có gì khác thường, chắc là nằm trong số này.”

Trong màn trướng Kỷ Uyển Thanh ngưng thần nghe xong, bừng tỉnh hiểu ra, tháng trước nguyệt sự xác thật rất ít, lúc ấy nàng còn nghi hoặc, tính toán điều trị một phen. Không nghĩ tới, thì ra là mang thai.

Sau đó, lão thái y để ngừa vạn nhất, còn hỏi Hà ma ma một ít tình hình cụ thể và tỉ mỉ của quỳ thủy, cùng với cảm thụ linh tinh.

Lượng nhiều hay ít, Hà ma ma hầu hạ bên cạnh có thể đáp, còn về cảm thụ, bà chỉ phải chạy nhanh vào trong dò hỏi chủ tử.

Kỷ Uyển Thanh cũng không rảnh lo thẹn thùng, vội cẩn thận nói, nhờ nhũ mẫu truyền lời.

Lưu thái y nghiêm túc nghe hết, cuối cùng tuyên bố, việc này cũng không gây trở ngại.

Một phòng người thở ra một hơi, Cao Húc gật đầu: “Một khi đã như vậy, Lưu thái y viết phương thuốc trước đi.”

Phương thuốc viết xong, bốc thuốc, Hà ma ma tự mình sắc thuốc.

Màn trướng một lần nữa được vén lên, Cao Húc ngồi ở mép giường, giúp thê tử dịch góc chăn.

Hài tử an ổn, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, Kỷ Uyển Thanh ý cười doanh doanh, cầm tay hắn, mười ngón giao nắm, hai người đối diện, ánh mắt nhu hòa, chảy xuôi dịu dàng.

“Thanh Nhi.”

“Dạ?”

“Kế tiếp, nàng cứ ở trong phòng an thai.” Giọng hắn thực ôn hòa, cũng thực trịnh trọng.

“Thiếp biết.”

Hiện giờ nếu có thai, đương nhiên cốt nhục trong bụng là trước nhất, chuyện còn lại một mực áp sau.

Cao Húc mắt mang vui vẻ, môi mỏng hơi cong, đại hỉ, hiếm thấy hắn lộ cảm xúc ra ngoài, đến nay chưa hoàn toàn thu liễm.

Hắn vươn một tay khác luồn vào dưới chăn mỏng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng.

Cốt nhục giao hòa, bình thản bụng nhỏ dựng dục sinh mệnh mới, thực mới lạ, thực cảm động.

Cao Húc thật xúc động, thê tử, hài tử, đã chiếm cứ vị trí quan trọng trong sinh mệnh của hắn, hoàn chỉnh nhân sinh của hắn.

Hắn cúi người, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào ấn đường Kỷ Uyển Thanh.

Giống như lông chim hơi hơi phất qua, nụ hôn này thực thuần túy, nhu tình muôn vàn, mang theo trân ái và thương tiếc.

Kỷ Uyển Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt, nàng hoàn toàn thể hội được hắn trịnh trọng yêu quý.

Tiểu phu thê thấp thấp nói chuyện, chia sẻ lẫn nhau vui sướng, không bao lâu, chén thuốc đã sắc xong.

Hà ma ma không mượn tay bất luận kẻ nào, chính mình nhìn chằm chằm không chớp mắt toàn bộ hành trình, một khi xong lập tức bưng lên.

Cao Húc cúi người, nâng thê tử, Kỷ Uyển Thanh nương lực đạo của hắn ngồi dậy, phu thê hai người thật cẩn thận.

Chén thuốc màu nâu đen nóng hôi hổi, hương vị vừa đắng vừa sáp, nàng không do dự chút nào, chờ chén thuốc hơi nguội, lập tức bưng lên uống một hơi cạn sạch.

Súc miệng, lại ăn một viên mứt hoa quả, Kỷ Uyển Thanh dựa nghiêng trên gối màu hoa hạnh thêu hoa, trước nghỉ một chút, đợi lát nữa lại nằm xuống.

Nàng cẩn thận vuốt ve bụng, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, uống thuốc xong liền cảm giác đau đớn lại nhẹ chút.

Kỷ Uyển Thanh nói cho Cao Húc, hắn thật cao hứng, gật đầu khen ngợi Lưu thái y hai câu.

“Điện hạ, may mắn hài nhi không có việc gì.” Kỷ Uyển Thanh lòng còn sợ hãi.

Đêm qua vừa chạy vội, vừa hết sức điên loan đảo phượng, phu thê hai người nghĩ mà sợ không thôi. Nhớ tới người khởi xướng, nàng chán ghét nhíu nhíu mày đẹp.

“Thanh Nhi, cô sẽ không để nàng và hài nhi bị ủy khuất suông.”

Cao Húc khẽ chạm eo bụng Kỷ Uyển Thanh, ánh mắt lạnh lùng, vốn phản kích thuận lợi hoàn mỹ, việc này đã tính tạm hạ màn, nhưng hiện giờ biết được nàng mang thai, hắn lại không hài lòng.

Nếu không phải thân thể thê tử căn bản cực tốt, thai nhi trong bụng cũng kiên cường, chỉ sợ cho dù hai người ảo não hối hận, cũng không thể cứu vãn.

“Điện hạ, hiện giờ thiếp và hài nhi đều không sao, chàng cần suy xét đại cục.”

Kỷ Uyển Thanh căm ghét Hoàng hậu không sai, nhưng nàng lại càng để ý Cao Húc. Gả vào Đông Cung đã lâu, nàng đương nhiên biết rõ Xương Bình Đế muốn cân bằng thế cục, nếu bên Hoàng hậu suy tàn quá mức, tuyệt đối có hại vô ích với bên ta.

Nếu không, mỗi lần hắn ra tay, lực đạo sẽ không nhẹ như vậy, nói trắng ra, chính là làm Hoàng đế yên tâm.

“Thanh Nhi yên tâm, cô có chừng mực.”

Cao Húc hừ lạnh một tiếng, mặc dù Khôn Ninh Cung không thể rơi đài, cũng có rất nhiều biện pháp lăn lộn đối phương, đặc biệt là ngay lúc này.

Hắn làm việc, Kỷ Uyển Thanh rất yên tâm, bỏ qua đề tài này, nàng lập tức nói một chuyện khác.

“Điện hạ, thiếp muốn che giấu tin tức này trước, chờ ba tháng sau thai ổn lại nói.”

Bên ngoài sôi nổi hỗn loạn, nàng không muốn khiến người chú ý, Kỷ Uyển Thanh cẩn thận suy nghĩ, cho rằng nhân cơ hội ngủ đông cáo ốm, chờ thai nhi hoàn toàn vững chắc lại tuyên bố, mới là thượng sách.

Thái tử phi đầu một thai, ý nghĩa quá lớn, huống hồ Hoàng hậu vẫn luôn cho rằng nàng không được sủng ái, hiện tại đột nhiên tuôn ra cái thai, đối phương cảm thấy bị lừa bịp, liên tiếp tao ngộ suy sụp cũng không biết sẽ phát tiết lửa giận như thế nào.

Bình thường Kỷ Uyển Thanh là không sợ, nhưng thời kỳ mang thai, đặc biệt là ba tháng đầu, đúng là lúc nàng yếu ớt, nàng tuyệt đối không thể để hài tử mạo hiểm. Nấp trong nhà không ló mặt mới có thể bảo đảm không bị tính kế.

“Biện pháp này không tệ.”

Vấn đề này, Cao Húc cũng đã suy xét. Kỳ thật hắn không nguyện ý làm thê tử mang thai cáo ốm, cho dù chỉ là lấy cớ, nhưng suy nghĩ kỹ, này xác thật là biện pháp thích hợp nhất hiện giờ.

Hoàng hậu bên ngoài phải lo lắng Ngụy Vương, bên trong phải nghĩ cách thu nạp cung quyền, không bị Lệ Phi phụng chỉ cùng nhau giải quyết cung vụ phân đi, đang sứt đầu mẻ trán, một đoạn thời gian tất nhiên không rảnh phân thần chú ý Thái tử phi.

Kỷ Uyển Thanh cáo ốm không đi thỉnh an, vừa lúc ở trong phòng ngồi ổn thai.

“Chờ đủ ba tháng, nàng liền lấy cớ mang thai thân thể không khoẻ, tiếp tục đóng cửa không ra.” Ba tháng sau liền không thích hợp giữ kín không nói, Cao Húc thoáng trầm tư, liền an bài thỏa đáng công việc mặt sau.

Hoàng trưởng tôn, vẫn là cháu đích tôn, phân lượng có bao nhiêu nặng không cần nhiều lời. Nếu một thai này là con trai, đại biểu giang sơn có người kế tục, vị trí của Đông Cung tiến thêm một bước củng cố, bổ khuyết một nhược điểm rất lớn.

Phải biết rằng, dưới gối Hoàng Thái tử vẫn luôn hư không, hắn không vội, trong triều không ít văn võ trọng thần đều lo âu.

Kẻ đầu tiên không muốn đứa nhỏ này sinh ra chính là một đảng Kỷ Hoàng hậu, tiếp theo, Xương Bình Đế cũng chưa chắc sẽ vui sướng.

Hoàng đế sẽ không ra tay ám hại cháu ruột của chính mình, nhưng không đại biểu ông ta sẽ không mắt nhắm mắt mở để hai đảng đấu. Đối với ông ta, danh vọng Hoàng Thái tử càng cao, ông ta càng không an ổn.

Dưới tình huống này, Kỷ Uyển Thanh người mang lục giáp, ở yên trong địa bàn chính mình mới là an ổn nhất.

Hoàng gia xem trọng con nối dõi, đây không phải một câu vui đùa, có khối miễn tử kim bài này, nàng có thể đóng cửa không ra, không thấy bất luận kẻ nào.

Ở Đông Cung, Cao Húc có mười phần tin tưởng, có thể bảo hộ vợ con chu toàn.

“Dạ, thiếp biết.” Kỷ Uyển Thanh trịnh trọng ứng.

Còn về sau khi sinh sản, nàng và Khôn Ninh Cung khẳng định không còn mặt ngoài hài hòa như cục diện hiện giờ nữa.

Cái gọi là kế sách điệp trung điệp, đại khái về sau cũng không dùng được, rốt cuộc một khi nữ nhân có chính mình cốt nhục, giá trị tín nhiệm đã suy giảm cực lớn.

Nhưng cũng không sao, Kỷ Uyển Thanh có nhân thủ nhãn tuyến phụ thân lưu lại, dưới gối lại có hài nhi, dừng chân đã ổn, hoàn toàn không còn cục diện từng bước gian nan lúc trước.

“Ủy khuất nàng.”

Cao Húc khẽ vuốt mặt nàng: “Thanh Nhi đừng sợ, ngày sau có cô.”

Đúng, còn có hắn, hiện tại hắn đã toàn tâm toàn ý che chở nàng.

Kỷ Uyển Thanh giương mắt nhìn hắn, mắt đẹp sáng lấp lánh, cười nói: “Được!”