Nhân viên công tác gọi tên Đường Vũ Nhu ba lần liên tiếp.

Thấy cô ta không có mặt trên sân khấu, ban giám khảo nhất trí quyết định Đường Vũ Nhu bị loại.

Không chút nghi ngờ, Đường Tâm Nhan đã giành vị trí đầu bảng trong nhóm.

Sau đó, cô cùng hai nữ diễn viên chiến thắng bắt đầu vòng thi cuối cùng.

Cuối cùng, người chiến thắng là Đường Tâm Nhan, cô không chỉ giành được vai nữ chính mà còn nhận được lời khen ngợi và đánh giá cao từ Đạo diễn Hầu.

Một bên khác.

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi đã đi vệ sinh không biết bao nhiêu lần.

Hai người duỗi hai chân yếu ớt, toàn thân như không còn sức lực, mồ hôi nhễ nhại, như sắp chết, đau đớn, khó chịu và tuyệt vọng.

Đường Vũ Nhu biết rằng thuốc xổ này rất mạnh nên ít nhất cũng phải kéo dài đến một ngày một đêm.

Cô ta nghiến răng nguyền rủa Đường Tâm Nhan hàng nghìn lần trong lòng!

……

Để chúc mừng Đường Tâm Nhan, Quý Tịnh đã đặt một chỗ trong nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của khách sạn.

Sau khi Đường Tâm Nhan hoàn thành buổi thử vai xong và nói chuyện với Đạo diễn Hầu một lúc, liền đi thẳng lên tầng cao nhất.

Trang trí của nhà hàng tao nhã và đẹp mắt, mang đậm phong cách Pháp, ánh sáng đèn pha lê hắt lên lộng lẫy, yên tĩnh, lãng mạn và toát lên vẻ sang trọng xa hoa.

Nhiều cặp đôi đến dùng bửa.

Nhìn thấy Quý Tịnh đứng dậy vẫy tay với cô, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở nụ cười bước về phía chị ấy.

Chỉ là khi cô đi qua góc cua thì nhìn thấy Phó Tư Thần.

Anh ta đang trả lời điện thoại, trên bàn đặt một bó hoa hồng tinh xảo, không biết người đầu dây bên kia đã nói gì, sắc mặt anh ta thay đổi, nhíu mày đứng dậy khỏi ghế.

Đường Tâm Nhan nhìn theo ánh mắt của anh ta hướng về phía cửa nhà hàng.

Đường Vũ Nhu sắc mặt tái mét, trắng bệch đứng đó, toàn thân vô cùng chật vật.

Phó Tư Thần sải bước đến chỗ Đường Vũ Nhu, áo vest khoác lên vai cô ta rồi giang tay ôm ngang cô ta lên nhanh chóng rời đi.

Những ngón tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan vô thức siết chặt lại.

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hằn lên những vết đỏ giống như cô không biết đau.

Cũng giống như lần trước ở Dinh thự Dực, cô đứng rất gần anh ta nhưng anh ta lại không hề nhìn thấy cô.

Cô trở thành nhân vật chính trong bộ phim mới của Đạo diễn Hầu, nhưng cô cũng trở thành một vai phụ bị Phó Tư Thần lãng quên.

Đường Tâm Nhan chớp chớp mắt cố nén đau đớn và chua xót đang tràn ra trong lồng ngực, cô mỉm cười đi về phía Quý Tịnh.

Quý Tịnh hơn Đường Tâm Nhan 4 tuổi, là kim bài đại diện có tiếng trong giới giải trí, điềm đạm, khôn ngoan và có năng lực, hoàn toàn là một kiểu người khác xa Đường Tâm Nhan.

Nhưng hai người lại là bạn thân trong cuộc sống riêng.

Cuộc hôn nhân của Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần được giữ bí mật rất tốt, người ngoài đều không biết rằng họ đã kết hôn, nhưng Đường Tâm Nhan không hề giấu giếm điều đó với Quý Tịnh.

Quý Tịnh vừa mới nhìn thấy một màn Phó Tư Thần ôm Đường Vũ Nhu rời khỏi, liền an ủi Đường Tâm Nhan vài câu rồi cùng cô uống rượu.

Quý Tịnh biết rõ tình cảm của Đường Tâm Nhan dành cho Phó Tư Thần, giờ đi đến bước này, nếu nói không đau lòng thì chắc chắn là gạt người.

Đường Tâm Nhan gọi một loại rượu mạnh nồng độ cao, sau vài ly, đầu cô hơi choáng váng và có chút đau.

Bụng cũng không ngừng kêu ùng ục.

“Chị Quý, em đi vệ sinh một chút.” Đường Tâm Nhan che ngực, lắc lư đứng dậy.

“Để chị dìu em đi!”

Đường Tâm Nhan lắc đầu, mím môi cười, “Không sao, em sẽ quay lại ngay.”

Đường Tâm Nhan liếc nhìn tấm biển trên cửa nhà vệ sinh, trong một khoảnh khắc cô không biết chính xác bên nào là nam và bên nào là nữ. May mắn thay, chỉ một lát sau một bóng người với mái tóc dài ngang vai bước ra. Đôi mắt sáng của Đường Tâm Nhan nheo lại, cô mỉm cười, “Đây là nhà vệ sinh nữ.”

Cô không hề phát giác rằng người vừa bước ra là một người đàn ông có mái tóc dài.

……

Một lúc sau, Đường Tâm Nhan từ trong buồng vệ sinh đi ra, đang muốn rửa tay thì ánh mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đứng bên một cái bể, cô nghĩ đó là nơi rửa tay, liền lảo đảo đi tới.

Khóe mắt Mặc Trì Uý thoáng nhìn thấy một người phụ nữ đang đến gần mình, khuôn mặt tuấn tú lập tức bao phủ một màn sương lạnh, “Cút ra ngoài!”