Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu, Giang Na Nhi được phân thành một nhóm, cuối cùng chỉ có một người có thể trở thành ứng cử viên cho vai nữ chính.

Sau khi rút thăm, Giang Na Nhi là người đầu tiên vào thử vai.

Đề tài của kịch bản là một bộ phim truyền hình dân quốc, kể về câu chuyện của một người phụ nữ mất chồng bị người ta hãm hại lưu lạc trở thành một cô đào hát, nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên tắc, không chìm vào thế giới phồn hoa, và cuối cùng tìm thấy con trai của mình tạo nên một bộ phim tình cảm gia đình.

Trong kịch bản có lời thoại cũng như những đoạn ngắn phải hát và khiêu vũ.

Lời thoại và vũ đạo là thế mạnh của Đường Tâm Nhan, giọng hát thì tạm ổn, nhưng cô chắc chắn không bằng Đường Vũ Nhu, người đã từng ra đĩa nhạc.

Cô chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, cuối cùng có được chọn hay không, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.

Sau khi Giang Na Nhi biểu diễn xong, nhân viên công tác mời Đường Tâm Nhan lên sân khấu.

Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi đứng ở góc sân khấu, Giang Na Nhi thì thầm vào tai Đường Vũ Nhu, “Em đã lặng lẽ bỏ thuốc vào nước uống của cô ta. Lát nữa cô ta nhất định sẽ phải xấu hổ, chị Vũ Nhu, lần này ngoài chị ra không còn ai có thể trở thành nữ chính được nữa!”

Đôi môi Đường Vũ Nhu nhếch lên, “Đường Tâm Nhan cô vĩnh viễn sẽ không thắng được tôi!”

…….

Thực ra, phía nhà đầu tư không đồng ý với buổi diễn thử vai này, bởi vì họ muốn trực tiếp chỉ định nữ chính.

Đó là người đang chuẩn bị lên sân khấu Đường Tâm Nhan.

Đạo diễn Hầu là đạo diễn hàng đầu trong nước, ông ấy không thích những người đi cửa sau nên đã thương lượng các điều khoản với nhà đầu tư, nếu diễn xuất của Đường Tâm Nhan không đạt thì dù người đứng sau có cứng rắn đến đâu thì ông ta cũng không cần.

…….

Trên sân khấu.

Đường Tâm Nhan đặt kịch bản xuống, cô liếc nhìn Đạo diễn Hầu, người không hề nhìn cô một chút nào kể từ khi cô bước lên sân khấu, cô lịch sự cúi chào ông ấy và các giám khảo khác.

Đạo diễn Hầu cho rằng Đường Tâm Nhan là một cái bình hoa, trông thì đẹp mắt nhưng không dùng được, vì vậy ông ấy không nhịn được phất tay, “Bắt đầu đi!”

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, lập tức tập trung tinh thần, bắt đầu tiến vào trạng thái diễn xuất.

Ánh mắt, động tác và lời thoại của Đường Tâm Nhan đều sống động như thật, giàu cảm xúc và tự nhiên.

Đạo diễn Hầu nhìn thấy màn thử vai của cô, sự thiếu kiên nhẫn và khinh thường trong mắt ban đầu dần biến thành sự kinh ngạc và mừng rỡ.

Trong đoạn lời thoại cuối cùng kết thúc màn biểu diễn, Đường Tâm Nhan lau nước mắt, cô từ trên ghế đứng lên, ánh mắt kiên định sau khi chịu đựng nhiều tang thương, chậm rãi mở miệng, “Con người, chỉ cần còn sống thì không được bán linh hồn của mình!”

Biểu diễn xong phần lời thoại, Đường Tâm Nhan bắt đầu biểu diễn ca hát và khiêu vũ.

Khi cô hát và khiêu vũ, đôi mắt lạnh lùng nhưng kiêu sa và tư thế đầy mê hoặc cao quý đã phát huy hình tượng nữ chính lý tưởng trong đầu Đạo diễn Hầu vô cùng tinh tế.

Dưới khán đài Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi xem màn biểu diễn của cô không khỏi nhìn nhau.

“Không phải em đã cho cô ta uống thuốc sao? Tại sao cô ta không có chuyện gì?” Đường Vũ Nhu thấp giọng hỏi Giang Na Nhi.

“Em cũng không biết, em rõ ràng cho cô ta … ọc …” Giang Na Nhi ôm bụng, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Đường Vũ Nhu cau mày, vừa định chỉ trích Giang Na Nhi hành sự không có mà bại sự có thừa, thì bụng cô ta cũng sôi ùng ục rồi bắt đầu quặn đau.

Lúc này, trong phòng biểu diễn vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt. Nhân viên công tác thông báo để Đường Vũ Nhu chuẩn bị sẵn sàng.

“Chị Vũ Nhu, em không thể chịu được nữa. Bụng em đau quá. Em đi vệ sinh đây.” Giang Na Nhi ôm bụng, kẹp chặt hai chân, vội vàng chạy đi.

“Số 12 Đường Vũ Nhu, đến lúc cô phải lên sân khấu rồi.” Nhân viên công tác nói lớn.

Bụng của Đường Vũ Nhu dường như đang có Na Tra đại náo thủy cung ở bên trong. Mặt cô ta tái nhợt, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Đường Tâm Nhan đang bước xuống sân khấu. Rõ ràng lúc này nguời nên đau bụng chính là Đường Tâm Nhan, tại sao lại trở thành cô ta và Giang Na Nhi?