Ghẹo em là sở thích đặt biệt của Hân Nghiên
" Ưm!! Ngon quá "
Quản gia còn đệm thêm vài câu
" Số sơn trà này là số cuối mùa rồi ạ! Đến năm sau mới có lại "
Bọn họ đều hùa nhau ghẹo em.

Mẹ bầu thì tâm tính rất nhảy cảm
" Hức...tất cả mọi người đều muốn chọc tôi! "
Hiểu Tinh ôm mặt khóc nức nở.

Hân Nghiên luốn cuốn cả lên vì không ngờ bé con quá nhạy cảm
" Cục cưng của tôi xin lỗi! Em đừng khóc như thế, là tôi quá đáng rồi "
Cô tuột xuống ghế quỳ gối lên sàn nhà
" Chị tránh ra đi...em giận chị rồi...hhuhu "
Hân Nghiên lấy tay choàng qua eo em rồi tựa nhẹ đầu vào bụng lớn
" Bảo bảo mau nói giúp mami vài câu đi! Mẹmi của con giận ta mất rồi "
Bảo bảo đột nhiên đạp một cái mạnh cô và em đều giật mình.

Đột nhiên Hiểu Tinh cười phá lên
" Hah! Bảo bảo cũng về phe của em rồi "
Cô hơi ngơ ngác một chút nhưng nhìn thấy bé con đã chịu cười trong lòng cô liền hạnh phúc
" Phải phải! Cả tôi và bảo bảo ai cũng yêu em nhất "
Cô lấy tay lau nước mắt cho em.

Bé con cũng đã quên đi việc muốn đòi ra ngoài
Tiểu Linh từ dưới bếp đi lên

" Phu Nhân, cô chủ cơm đã chuẩn bị xong "
Hân Nghiên nắm lấy tay em mà xoa
" Hôm nay có món mà em thích, ăn xong nghĩ ngơi một chút buổi chiều sẽ liền đưa em đi "
Em vui vẽ đồng ý.

Hiểu Tinh hăng hái đi nhanh xuống bếp
Cô còn nghĩ chiều nay sẽ dẫn em đi mua một số quần áo mới và bắt đầu chuẩn bị đồ cho bảo bảo nhưng mà mọi tính toán của cô đều bị phá vỡ
Ăn cơm xong em đột nhiên tự mình quay về phòng không nói năng gì với ai một lời.

Nếu bình thường em sẽ chạy đến kéo Hân Nghiên đi ngủ trưa với mình nhưng hôm nay lại không
Cô lo lắng nên đi vào phòng tìm em.

Thấy em nằm co ro trên giường cô lại càng lo thêm
" Cục cưng à sao vậy? Lại giận tỷ tỷ sao? "
Em không thèm trả lời, tay cứ xoa xoa bụng
" Chuyện gì vậy? Bụng khó chịu sao? "
Hơi thở của Hiểu Tinh cũng có hơi nặng nề.

Cô cười khổ rồi kéo chăn ra chui vào trong đỡ đầu em ôm vào lòng.

Để em nằm lên người mình
" Cục cưng ốm rồi! "
Em chui rút vào lòng cô mà hít lấy hít để.

Cô cùng tự mình tiết ra pheromone cho em thật dễ chịu
" Hôm nay ở nhà cả ngày với em ha, có chịu không? "

Hiểu Tinh ôm lấy cổ cô thật chặc
" Em...muốn cắn...tỷ tỷ "
Hân Nghiên bất lực mà cười
" Ừ ừ! Cho em đánh dấu tôi luôn "
Em mãng nguyện nhớm người cắn vào vai cô còn nhai nhai vài cái mới thỏa lòng
" Cục cưng đã vừa ý chưa nè! "
Em lắc đầu
" Không...vừa ý..muốn bắt...tỷ tỷ lại...cơ "
" Vậy sao?! "
Em gật đầu mãng ý.

Cô bật cười vì em quá đáng yêu
" Muốn..mua dây..trói tỷ tỷ thôi.."
Cô cười đến mức không thể kép miêng vì độ đáng yêu của em
" Hahaha! Trói tôi lại ai đi kiếm tiền nuôi bảo bảo đây "
Em ngước mặt lên nhìn cô ra vẻ tự đắt lắm
" Em! Em có thể làm được mà.

Em giỏi lắm á "
Cô lấy tay vuốt mũi em một cái
" Vậy sao này em bao nuôi tôi nhé "
Chụttt
Cô hôn cái chụt vào môi nhỏ mọng nước, em thích thú úp mặt vào ngực cô
" Dạ.."
Em cùng cô vui vẻ một lúc thì cuối cùng cũng chịu ngủ nhưng
1 tiếng sau
" Hức...khó chịu quá! Tỷ tỷ...chết...mất "
Em ôm siết lấy cô mà thút thít.

Hân Nghiên nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau cổ, lau người để cơ thể em hạ nhiệt
" Không được nói linh tinh! Sẽ dễ chịu ngay mà "
Cô thật hối hận chết được vì khi sáng đã chọc ghẹo em
( Thà rằng nhõng nhẽo, thà rằng tính khí khó lường chứ thế này làm tôi lo chết rồi )