Em đã mang thai đến tháng thứ 5 bụng đã to lên thấy rõ
" Tỷ tỷ! "
Bé cưng chạy vào phòng sách tìm cô
" Chậm chân một chút không sợ ngã à! "
" Tỷ tỷ, em muốn đến CVK "
Cô nhìn vào đồng hồ
" Sắp đến giờ ăn trưa rồi còn muốn ra ngoài chơi "
Em nũng niệu nắm lấy tay cô mà lay
" Đi đi mà! Em muốn đi, không ăn cơm trưa luôn "
Cô cau mày
" Không được! Trời bên ngoài rất nắng, em lại như con mèo bệnh nắng không ưa mưa không chịu "
Em hất mạnh tay của cô ra
" Hư! Tỷ tỷ thật đáng ghét "
Em cau nhào rồi quay người bỏ đi lên lầu.

Bụng to nên duy chuyển cũng rất khó khăn, muốn bước lên lầu cũng cần phải có người đỡ
" Cả con cũng bắt nạt mẹ "
Tính khí trẻ con của em khiến cô không thể nào ngừng cưng chiều em được
" Thật là! Em đó lớn như vậy rồi mà còn trẻ con thế này thì về sao làm thế nào dại bảo bảo đây "
Cô choàng tay qua eo rồi xoa lấy bụng lớn, em giận dỗi hất tay cô ra
" Lại ngang bướng rồi có phải không?!! "
Em lấy tay đỡ lấy bụng rồi khó khăn bước lên lầu không thèm để ý lời cô nói nữa.


Đi được 3 bước liền thấy cơ thể mình vô cùng nặng nề, bỗng nhiên em lại cảm thấy thật uất ức làm sao.

Cảm giác mình thật vô dụng đến cả tự đi lên cầu lang cũng khó khăn rất nhiều
Cơ thể em khẻ run lên rồi nước mắt rơi lả chả.

Hân Nghiên nhìn một phát là biết vợ yêu của mình lại nhõng nhẽo
( Cục nhỏ lại uất ức rồi )
Cô tiến lên đứng sau lưng em.

Với chiều cao của cô dù đứng thấp hơn em một hai bật nhưng vẫn cao hơn một cái đầu
Hân Nghiên đặt cầm lên vai em rồi luôn tay xuống eo ôm lấy bụng tròn của em
" Lại khóc ướt má rồi này "
Cô khẻ nghiên đầu hôn vào cổ em một cái mà dỗ dành
Cục nhỏ phụng phiệu né đi
" Tỷ tỷ..tránh ra đi! Em...giận...rồi "
Cô lấy tay đối diện đẩy mặt em qua rồi cắn nhẹ vào má bánh bao trắng trẻo một cái
" Ư! Thôi nào, đừng giận tôi, em giận tôi rồi bảo bảo cũng giận tôi thì phải làm sao "
" Vậy tỷ tỷ..chỉ quan tâm đến bảo bảo thôi..."
Hân Nghiên cười khổ rồi xoa xoa bụng em
" Không phải! Tôi làm sao có thể không quan tâm em được chứ.

Em có biết là đối với tôi thì em mới là quan trọng nhất "
" Hứ! Em làm sao biết được.


Thứ tỷ tỷ nghĩ thì mình người biết thôi "
Hân Nghiên đứng thẳng lại kéo em quay về phía mình.

Lấy tay nhỏ đặt vào ngực cô
" Vậy moi ra cho bảo bối xem nhé "
Hàm Hân Nghiên lạnh lùng nghiêm khắt không biết đã từ lúc nào lại cưng chiều em vô đối đến như thế này
" Hứ! Không cần, moi ra em cũng không biết xem! Có ma mới tin "
" Vợ à em muốn mua gì chúng ta có thể đặt giao tận nhà mà "
" Không.

Tỷ tỷ luôn bắt em ở nhà nên em muốn ra ngoài! Bây giờ em rất không vui tỷ tỷ đừng có dùng lời đường mật mà dụ em "
Không đi lên lầu được thì mình xuống sofa ngồi
( Tâm tính này thật bất thường mà )
Cô thở dài một cái rồi đi sau em.

Em ngồi xuống sofa cô cũng kề sát bên
Quản gia từ trong bếp mang ra một đĩa trái cây rồi đưa cho cô
" Nào cùng tôi ăn thử mấy quả sơn trà mọng nước này đi "
Cô đưa lên đút em nhưng em vẫn không chịu ăn
" Không thích ăn sơn trà! "
" Vậy ăn ô mai ha "
Bảo bối ương ngạnh khoanh tay giận dỗi
" Không ăn gì hết trơn á! "
" Vậy tôi ăn đó nha "
Cô bắt đầu đem sơn trà ra ăn, ăn rất ngon.

Em nhìn cô ăn đến thèm chảy cả nước dãi
" Hư...tỷ tỷ ghẹo em! "