Cuộc sống hàng ngày với con trai (1)

Ngày sinh dự tính của Văn Tưởng là vào tháng 6, đúng vào mùa ấm áp.

Trì Uyên không muốn bỏ lỡ mọi chuyện liên quan đến đứa trẻ nên trung tuần tháng 5 đã dừng công việc trong tay, bắt đầu nghỉ thai sản cùng cô.

Thời gian mang thai ngày càng tăng thì việc mang thai song sinh càng trở nên khó khăn hơn. Mẹ Trì đặc biệt mời hai bảo mẫu chuyên nghiệp đến chăm sóc Văn Tưởng.

Ban ngày còn tốt nhưng đến buổi tối, vì cái bụng mà Văn Tưởng bị đau eo, cũng không làm sao ngủ được, hơn nữa bắp chân và bàn chân bắt đầu sưng phù, thậm chí có đôi khi còn bị chuột rút, ngủ không đủ giấc khiến cô tiều tuỵ đi rất nhiều.

Buổi tối Trì Uyên chỉ cần nghe tiếng trở mình của Văn Tưởng, người còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn thì tay đã phủ lên bắp chân cô.

Mơ mơ màng màng bóp một lúc thì người cũng tỉnh hẳn. Anh đổi tư thế, ngồi dậy bên mép giường bóp chân cho cô tiếp, "Còn đau không em?"

"Không, không đau nữa." Mấy tối gần đây Văn Tưởng ngủ không được ngon nên phần lớn thời gian vào ban ngày đều ngủ bù. Lúc này cũng không có buồn ngủ, Trì Uyên cầm gối đầu kê ra sau, hai người trò chuyện câu được câu không.

Tay Văn Tưởng phủ lên cái bụng đã nhọn lên của mình, giọng nói nhẹ nhàng, "Hôm nay mẹ có hỏi em, tên cho hai đứa để cho bọn họ đặt hay chúng mình đặt."

"Anh nghe em."

"Vậy để cho ông nội đặt." Văn Tưởng nhìn anh, "Em nghe mẹ nói, trong khoảng thời gian này ông nội lúc nào cũng nghiên cứu tên."

"Ừm, cũng được."

Hai người hàn huyên một lúc, Văn Tưởng đột nhiên bật cười, "Bé con lại đá em."

Gần đến ngày dự sinh, theo đó em bé không ngừng tiếp tục phát triển trong cơ thể mẹ, mức độ máy thai không còn nhiều như trước nữa. Trước đó Trì Uyên đã bỏ lỡ thời kỳ thường xuyên nhất nên bây giờ thỉnh thoảng trông thấy vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Tay anh sờ chỗ hơi nhô lên nơi bé con đá, "Đều tại con nghịch ngợm như vậy nên mẹ con mới không thể ngủ được, chắc chắn con là em trai."

Văn Tưởng xém chút nữa buột miệng nói ra "anh mới là em trai", giọng điệu có hơi buồn cười, "Tại sao không phải là anh trai?"

"Anh trai cũng tốt." Trì Uyên thu tay về, "Sau này có thể bảo vệ em gái."

Dù Văn Tưởng có nói với anh rằng khả năng song sinh long phượng* là rất thấp nhưng Trì Uyên vẫn kiên trì cho rằng cô mang thai long phượng, thậm chí bình thường đến cửa hàng mẹ và bé mua đồ dùng cho trẻ con, anh cũng đều chọn kiểu trai gái.

(Song sinh long phượng: sinh đôi 1 trai 1 gái.)

"Anh có nghĩ chưa, lỡ như trong bụng em là hai bé con cùng giới thì sao?"

Trì Uyên chớp mắt, "Hai con gái cũng được, anh sẽ bảo vệ ba mẹ con em."

"Vậy nếu là hai con trai thì sao?"

Trì Uyên suy nghĩ đến cảnh tượng kia, nửa ngày cũng chưa nói nên lời.

Văn Tưởng cười anh, "Sao vậy, anh còn kỳ thị giới tính sao?"

"Cũng không phải là kỳ thị." Trì Uyên sờ sờ chóp mũi, "Là anh cảm thấy, hai con trai có phải rất ồn ào hơn không."

Văn Tưởng khẽ hừ, "Nói không chừng là hai con trai đấy."

Trì Uyên nhìn cô, khẽ thở dài, "Cho là vậy đi, nếu là hai con trai, vậy thì sau này ba con anh sẽ bảo vệ một mình em."

-

Hai đứa nhỏ chào đời sớm hơn một tuần, đúng dịp Tết Thiếu nhi. Vốn dĩ theo kế hoạch thì ngày hôm sau Văn Tưởng chuẩn bị nhập viện để sinh, không ngờ mọi chuyện lại bất ngờ như vậy.

Lúc Văn Tưởng được đưa đến bệnh viện thì nước ối đã mở ra ba phân nên người được đẩy thẳng vào phòng sinh. Lớn bé nhà họ Trì đều lần lượt chạy đến bệnh viện.

Bây giờ bệnh viện không cho vượt cạn cùng, trước đó Văn Tưởng đã quan sát tình hình sinh con của những người mẹ trước, thực ra rất khó khăn, cô sợ Trì Uyên không chịu được nên cũng không muốn để anh vào.

Tình hình lúc đó khẩn cấp, Trì Uyên còn chưa nói được mấy câu với Văn Tưởng thì cô đã được đẩy vào. Cửa phòng sinh "bang" một tiếng đóng sầm lại, tim anh cũng theo đó run lên.

Sinh đôi có tính nguy hiểm cao hơn sinh một, trước đó Trì Uyên đã ở nhà tra rất nhiều tư liệu khiến bản thân sợ không nhẹ. Sau đó Văn Tưởng biết đã liên hệ với người bạn ở khoa sản, mời người có chuyên môn chuẩn bị cho người sắp lên chức ba này một khoá, anh mới trở lại bình thường được.

Nhưng đến lúc thật sự gần đối mặt, tâm lý đã xây dựng trước đó của Trì Uyên đã bay sạch, trong đầu đều là những tin tức linh tinh mà bản thân đã xem trước kia, ngồi cũng ngồi không được, chỉ đi qua đi lại trước cửa phòng sinh.

Mẹ Trì bị anh đi tới đi lui làm đau cả đầu, cánh tay vỗ vỗ ba Trì, có hơi không nói nên lời, "Anh quản con trai anh đi."

"Sao anh quản được." Ba Trì cười nói, "Anh quản không được, đây là di truyền của nhà mình rồi, bẩm sinh đã không có cách nào kiềm chế."

"......"

Nói là nói như vậy nhưng ba Trì – người đã từng trải qua vẫn kêu Trì Uyên qua đây, "Con đừng đi trước cửa nữa, lại đây ngồi một lát."

Trì Uyên xoa xoa lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ba Trì, "Ba, hồi đó lúc mẹ sinh con, ba có tâm trạng gì?"

"Sống không bằng chết."

"....." Trì Uyên thật sự bị sự hài hước nhạt nhẽo của ba anh làm cho tức cười, sự căng thẳng cũng tan đi một chút.

Y tá ôm đứa trẻ đã được lau sạch sẽ đến trước mặt Văn Tưởng, "Chúc mừng, là hai cậu con trai."

Không biết có phải lúc mang thai hai bé ồn ào quá nhiều hay không mà lúc sinh lại không để cho mẹ chịu tội gì. Đây gần như là ca sinh đôi suôn sẻ và nhanh nhất mà bệnh viện đã đỡ đẻ trong mấy năm qua.

Văn Tưởng nghiêng đầu nhìn hai đứa nhỏ, nhớ đến đoạn đối thoại tối hôm đó với Trì Uyên, nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói yếu ớt mệt mỏi, "Ba nó thật sự sắp khóc rồi."

Y tá nhanh chóng bế đứa nhỏ ra ngoài.

Trì Uyên gần như vọt lên trước, mẹ Trì cũng theo sát, hai người cũng chưa quan tâm đến đứa nhỏ, mở miệng liền hỏi tình hình của Văn Tưởng trước.

Y tá cười nói: "Mẹ sinh rất thuận lợi, tình hình cũng rất tốt. Mọi người không cần lo lắng, trước tiên nhìn đứa nhỏ trước đi, là hai cậu con trai đấy."

Nghe đến đây, trong đầu Trì Uyên "lộp bộp" một chút, mí mắt nháy như súng liên thanh, giọng điệu có hơi khó tin, "Hai con trai?"

"Đúng vậy."

Trì Uyên rủ mắt nhìn hai đứa trẻ trong lòng y tá, nho nhỏ, dường như còn chưa đến nửa cánh tay của anh. Không biết làm sao trong lòng bỗng nhiên mềm mại, vươn tay khẽ chạm vào ngón tay nhỏ bé của một bé, cảm nhận được độ ấm của bé con, cổ họng bỗng chốc nghẹn lại, hốc mắt cũng theo đó đỏ lên.

Sau đó lúc Văn Tưởng được đẩy ra, Trì Uyên lại đỏ mắt lần nữa, cúi người hôn lên trán cô, khàn giọng nói: "Em vất vả rồi."

Tên của hai bé đều được ông cụ Trì đặt.

Anh trai là Văn Cẩn, bé em là Trì Du, lấy tự là mỹ đức, đều mang ý viên ngọc đẹp đẽ.

Tuy Trì Uyên không tham gia vào chuyện đặt tên nhưng họ của con anh lại quyết định. Trước khi hai bé được sinh ra từ lâu, anh đã nói chuyện này với ba mẹ Trì.

Nếu là một trai một gái thì bé trai sẽ mang họ Văn, còn bé gái sẽ lấy họ Trì. Nếu là hai trai hoặc hai gái thì lớn sẽ là họ Văn, nhỏ sẽ là họ Trì.

Ba mẹ Trì cũng không có ý kiến gì với quyết định của Trì Uyên, dù sao cũng là con của anh và Văn Tưởng. Cho dù là quyết định gì thì bọn họ đều tôn trọng.

Sau khi Văn Tưởng biết chuyện này đã trầm mặc rất lâu, sau đó hốc mắt đỏ lên nói một tiếng "cảm ơn anh" với Trì Uyên.

Trì Uyên vân vê ngón tay cô, "Giữa vợ chồng với nhau không cần nói cảm ơn."

Văn Tưởng duỗi tay ôm qua, "Em yêu anh."

Trì Uyên đỡ lấy cô, cười nói: "Anh cũng yêu em."

-

Ngoài giống nhau về huyết thống và ngoại hình ra thì những khía cạnh khác hai bé Văn Cẩn và Trì Du đều hoàn toàn khác nhau.

Chỉ riêng tính cách thôi mọi người cũng đã có thể nhanh chóng phân biệt được ai là anh, ai là em.

Văn Cẩn an tĩnh không quấy, hiếm khi khóc, đói liền ăn, ăn no liền ngủ. Mấy bảo mẫu trong nhà đều nói chưa từng thấy đứa nhỏ nào ngoan như vậy.

Mà em trai Trì Du lại khiến cho mọi người đau đầu không thôi. Không chỉ thích khóc mà ngủ cũng không ngoan, chỉ cần nửa đêm tỉnh lại thì trong nhà xác định không thể sống yên ổn.

Mọi người thông qua điều đấy để phân biệt hai anh em nhưng Trì Uyên căn bản không dùng được. Cũng không biết là lý do gì nhưng chỉ cần anh bế Trì Du, cho dù thằng bé có ăn no ngủ say như nào thì đại ma vương này như có cảm ứng trời sinh vậy, có thể trong nháy mắt tỉnh lại, hơn nữa còn bật chế độ gào khóc. Cho dù Trì Uyên có dỗ như nào cũng không được nhưng chỉ cần đổi người khác bế thì cậu nhóc liền yên tĩnh lại.

Lúc mới bắt đầu Trì Uyên còn chưa nhận ra điều đó, vẫn là hôm nọ lúc bảo mẫu trong nhà thay tã cho hai bé mới phát hiện ra.

Tối hôm đó, chỉ cần anh đi bên cạnh Trì Du thì thằng bé liền khóc nhưng anh vừa bước đi thì cậu nhóc liền nín.

Bảo mẫu thay tã cho Trì Du cười nói, "Hình như bé Du có hơi sợ ba."

Trì Uyên sợ bé lại khóc nên đứng chỗ cửa sổ cách đó mấy mét, có hơi oan ức, "Tôi cũng không làm gì thằng bé, sao lại sợ tôi."

"Nào, để ba xem bé Cẩn nhé." Bảo mẫu khác thay tã cho Văn Cẩn xong, bế cậu bé giao cho Trì Uyên, "Bé Cẩn của chúng ta thích ba đó."

Trì Uyên nhận lấy cậu bé nho nhỏ, mềm mại như cục bông, ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi cậu nhóc, nghĩ đến cậu con trai khác như kết thù với mình, khẽ thở dài, "Bé Cẩn này, con ở chung phòng với em trai con. Con nói với ba một chút xem rốt cuộc sao thằng bé sợ ba vậy?"

Văn Cẩn chớp chớp đôi mắt to tròn, bàn tay còn chưa mở ra mà đang cuộn tròn thành một nắm, thở phì phò cũng không biết đang nói cái gì.

Trì Uyên khẽ cười rồi đưa cậu bé cho bảo mẫu, sau đó quay về phòng ngủ tắm rửa.

Tắm xong đi ra, anh vừa lau tóc vừa trả lời tin nhắn. Văn Tưởng đẩy cửa từ bên ngoài rồi đi vào, giọng điệu có hơi buồn cười, "Em vừa nghe dì Trương nói, bé Du vừa nhìn thấy anh liền khóc là thật sao?"

"Không biết." Trì Uyên tắt điện thoại để lên sofa, "Có thể là anh vừa mới xã giao bên ngoài về nên thằng bé không thích mùi trên người anh lắm."

Văn Tưởng nhìn mái tóc vẫn đang nhỏ nước của anh, cố nén cười, "Nếu không thì bây giờ chúng ta lại đi thử xem?"

Trì Uyên nâng mắt có hơi ai oán nhìn cô nhưng cũng không từ chối. Dù sao nói ra chuyện không được con thích rất tổn thương lòng tự trọng nên anh cũng muốn đi qua xem lại xem rốt cuộc có phải là thật hay không.

Lần này anh sấy khô tóc, chắc chắn trên người mình không có mùi gì ngoài mùi sữa tắm và dầu gội mới đi theo Văn Tưởng sang phòng em bé bên cạnh.

Hai bé con đã thay tã xong, vừa nãy Văn Tưởng cũng đã cho hai đứa ăn. Lúc này cả hai đang nằm trong nôi của mình, không khóc không quấy, đều rất ngoan.

Hai vợ chồng đi xem anh trai Văn Cẩn trước, sau đó mới chuyển qua giường của Trì Du. Lúc đứng bên cạnh còn rất tốt, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Văn Tưởng cúi người ôm Trì Du lên, cậu nhóc rúc vào trong lòng cô theo bản năng, cô nhìn Trì Uyên, "Anh thử ôm xem."

Trì Uyên mím môi, nhíu mày nhận Trì Du ôm vào trong lòng. Đợi qua mấy giây cũng không thấy bé khóc, vẻ mặt có hơi đắc ý, "Anh đã nói rồi mà, ban nãy chắc chắn là thằng bé ngửi thấy mùi rượu trên người anh, không thích nên mới khóc."

Ai ngờ vừa dứt lời, Trì Du lúc đầu còn ngoan ngoãn yên tĩnh đột nhiên gào khóc, khóc đến mức có thể kinh thiên động địa.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Du: Ai bảo ba nói con là em trai!!!!