Văn Tưởng và Trì Uyên có con vào năm đầu tiên sau khi kết hôn.

Sau khi hai người kết hôn đối với chuyện có con không cưỡng cầu cũng không lảng tránh. Vốn là chuyện nước chảy thành sông, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Hôm đó kiểm tra đã mang thai, Trì Uyên vừa cầm được tờ giấy kiểm tra chỉ muốn đi thông báo cho thiên hạ biết nhưng bởi vì dì Dung nói ba tháng đầu mang thai không nên nói ra bên ngoài, nên anh mới buông ý niệm này xuống, chỉ đành gọi điện thoại nói cho nhà họ Trì.

Mẹ Trì còn vui vẻ hơn Trì Uyên, vội vàng bảo anh đưa Văn Tưởng về nhà.

So với sự phấn khích và vui mừng của những người xung quanh thì Văn Tưởng – người chuẩn bị lên chức mẹ có vẻ bình tĩnh và bình thường hơn một chút. Lúc đầu Trì Uyên còn tưởng cô không muốn đứa trẻ này nên mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều nói bóng nói gió cho cô xem một chút phim tài liệu về trẻ sơ sinh.

Nhưng thực ra Văn Tưởng không phải là không vui, mà cô chỉ là vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Có lẽ cảm thấy có hơi đột ngột nên ngược lại, niềm vui có con bị dập tắt.

Mãi cho đến một tuần sau, lúc cô đi dạo phố với Hứa Nam Tri có đi ngang qua một cửa hàng mẹ và bé, không biết làm sao bỗng nhiên đứng lại không đi nữa.

Hứa Nam Tri bị cô bất ngờ dừng lại kéo lấy cánh tay mình nên cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô, "Cậu sao vậy?"

Văn Tưởng phản ứng lại, "Tớ mang thai rồi."

"....." Hứa Nam Tri hơi nhướng mày, "Người ta nói đẻ con xong ngốc ba năm, cậu còn chưa sinh đã ngốc rồi?"

"Hình như tớ có hơi kích động." Văn Tưởng giơ tay sờ bụng vẫn còn chưa lộ rõ, một lát sau, cô kéo Hứa Nam Tri vào cửa hàng mẹ và bé bên cạnh.

Vốn dĩ hôm đó dựa theo kế hoạch là Hứa Nam Tri dẫn Văn Tưởng đi ăn thử một nhà hàng Việt Nam mới mở trong trung tâm thương mại, kết quả vì cô mua quá nhiều đồ trong cửa hàng mẹ và bé mà hai người không cầm hết nổi, chỉ có thể dẹp đường về nhà họ Văn, buổi tối hiển nhiên cũng ăn cơm ở nhà.

Ăn cơm xong, Hứa Nam Tri không ở lại lâu, tự mình lái xe rồi rời đi.

Đến buổi tối nghỉ ngơi, hai người nằm sát nhau trên giường, Trì Uyên lại mở phim tài liệu trên tivi như thường lệ, Văn Tưởng xem vài phút bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

"Sao vậy em?" Trì Uyên hỏi.

Cô cầm lấy tay Trì Uyên để ở trên chăn, "Có phải anh tưởng em không thích đứa nhỏ này không?"

Trì Uyên rủ mắt, "Không có."

"Không phải không thích." Văn Tưởng cúi đầu vân vê ngón tay anh, giải thích: "Có thể là lần đầu tiên làm mẹ nên em có hơi không phản ứng kịp."

Trì Uyên trở tay ôm lấy tay cô, không nói chuyện.

"Mấy món đồ em mua hôm nay anh để ở đâu vậy?"

"Phòng ngủ bên cạnh." Trì Uyên nói, "Anh định đổi phòng bên cạnh thành phòng trẻ con, như vậy sau khi sinh con ra, chăm sóc cũng tiện hơn."

"Có thể." Văn Tưởng sát lại gần hôn lên sườn mặt trái của anh, "Đều nghe anh."

Trì Uyên cười, cầm điều khiển từ xa chuẩn bị tắt tivi để trò chuyện với cô, không ngờ bởi vì mấy hôm nay xem nhiều nên Văn Tưởng lại có hứng thú, nói cái gì cũng không để cho anh tắt.

Hai người xem đến đêm khuya mới dần dần đi ngủ.

Lại qua một tuần hơn, Trì Uyên đưa Văn Tưởng đi kiểm tra, không ai biết lúc này anh lại nhận một tin tốt.

Trong bụng Văn Tưởng chính là thai song sinh.

Tuy bây giờ còn chưa biết là trai hay gái nhưng nhà họ Trì cho đến bây giờ chưa có ai mang thai song sinh, sau khi biết được tin này, nói cái gì thì mẹ Trì cũng muốn đưa Văn Tưởng về nhà họ Trì ở để bà ấy chăm sóc.

Nhưng đến cuối cùng, vì vị trí xung quanh và môi trường ở nhà họ Văn thuận tiện hơn nhà họ Trì nên người chuyển nhà trở thành mẹ Trì.

Có mẹ Trì ở bên chăm sóc, còn có thêm sự quan tâm của dì Dung nên cân nặng của Văn Tưởng tăng lên rõ ràng. Bụng còn chưa lộ rõ nhưng quần áo cô mặc đã có hơi không vừa rồi.

Có lẽ phụ nữ trong thời gian mang thai rất dễ xúc động, vì việc này mà Văn Tưởng buồn bực không vui mấy ngày. Trì Uyên cảm nhận được cảm xúc của cô thay đổi, không nói rõ ra nhưng âm thầm bảo Châu Trình mỗi ngày đặt một bó hoa khác nhau mang đến Văn thị, thậm chí xã giao thường ngày cũng giảm bớt phân nửa. Mỗi ngày đều kiên trì tự mình lái xe đến Văn thị đón Văn Tưởng tan làm.

Sự đồng hành âm thầm, tinh tế và dịu dàng này đã nhanh chóng thổi bay sự khó chịu trong lòng Văn Tưởng.

-

Mang thai tháng thứ 3, Văn Tưởng bất đầu xuất hiện phản ứng nôn nghén, hơn nữa là mang thai song sinh nên phản ứng của cô còn mãnh liệt hơn người thường. Ăn cái gì cũng nôn ra, ngay cả công việc bình thường cũng không thể đảm bảo được.

Trong vòng một tuần ngắn ngủi, cân nặng của Văn Tưởng được mẹ Trì và dì Dung bồi bổ, chăm sóc hơn hai tháng bỗng chốc lại trở về ban đầu. Người gầy nhưng bụng lại lộ rõ nên trông cô vô cùng mảnh mai.1

Trì Uyên đau lòng lại không biết làm sao, chỉ có thể lùi công việc ở công ty để ở nhà cùng cô, nhưng Văn Tưởng cần nôn vẫn nôn, muốn khó chịu vẫn khó chịu.

Mỗi lần không thoải mái, bản thân Văn Tưởng còn chưa nói gì nhưng ngược lại là Trì Uyên thấy cô khó chịu như vậy, đôi mắt theo đó mà đỏ lên, đến cuối cùng Văn Tưởng còn phải đi dỗ anh, khiến cho cả nhà dở khóc dở cười.

Chỉ có Văn Tưởng không cười anh, mỗi lần nôn xong sẽ vân vê ngón tay anh, nói anh đừng lo lắng, bản thân mình không sao.

Cô biết Trì Uyên là lo lắng cũng là đau lòng, nhưng phản ứng khi mang thai của phụ nữ không có cách nào kiểm soát được, chỉ có thể tránh anh vào những lúc cô khó chịu.

Sau đó có lẽ là Trì Uyên phát giác ra được tâm tư của Văn Tưởng nên lúc cô khó chịu, anh không đỏ mắt nữa nhưng càng nhìn người càng gầy hơn.

Chuỗi ngày giày vò như thế kéo dài khoảng hơn một tháng mới giảm bớt. Văn Tưởng nôn nghén cũng giảm đi rõ rệt, ăn uống cũng bắt đầu tốt lên nhưng mà cùng lúc đó, Trì Uyên lại đột nhiên đổ bệnh, sốt đến ba mươi chín độ tám, xém chút nữa là ngất xỉu.

Bây giờ gia đình đang trong thời kỳ đặc biệt nên Trì Uyên được đưa đến bệnh viện ở mấy ngày. Sau khi xuất viện sợ vẫn còn virus lây bệnh cho Văn Tưởng nên anh tạm thời về nhà họ Trì ở. Mỗi tối đến giờ đều video call với Văn Tưởng.

Tối hôm nay, lúc hai người gọi điện thoại nói đến chuyện đặt tên cho con, tay Văn Tưởng đặt lên trên cái bụng hơi phồng lên của mình, vẻ mặt dịu dàng, "Cũng không biết là con trai hay con gái."

"Trai hay gái anh đều thích." Trì Uyên cầm cuốn từ điển trên giá sách, "Nhưng tốt nhất vẫn là một trai một gái, như vậy chúng ta chỉ sinh một lần này là tốt rồi."

Văn Tưởng bật cười, "Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy chứ?"

"Sao lại không có?" Trì Uyên ngẩng đầu nhìn cô qua màn hình, "Anh có thể gặp được em đã là chuyện tốt trên đời rồi."

Ý cười trong mắt của Văn Tưởng càng sâu hơn, "Cho dù là trai hay gái, em hy vọng hai đứa có thể bình an khoẻ mạnh là được rồi."

Nói xong câu này cô bỗng nhiên khẽ kêu một tiếng, Trì Uyên sợ đến mức tay run lên làm đổ ly nước bên cạnh, khiến cho trên bàn đâu đâu cũng là nước.

Anh cũng không quan tâm, vội cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài, giọng điệu vừa gấp lại vừa nhanh, "Sao vậy em, không sao chứ?"

"Không sao." Văn Tưởng ngẩng đầu nhìn anh, cười nói, "Em không sao, chẳng qua vừa nãy hình như bé con đá em một cái."

Mang thai mười tám đến hai mươi tuần, thai phụ sẽ xuất hiện phản ứng máy thai, mà trong khoảng thời gian này Trì Uyên xem như là bị cách ly, không thể trở về nên đương nhiên cũng không biết máy thai là cảm giác gì, chỉ có thể trông mong nhìn thấy bé con máy thai qua màn hình.

Qua hơn nửa tháng, Trì Uyên đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện, sau khi xác định không có vấn đề gì mới chuyển về nhà họ Văn.

Hôm đó ăn cơm tối xong, anh liền kéo Văn Tưởng lên phòng ngủ. Mẹ Trì và dì Dung liếc nhìn nhau, trong đầu nảy ra một suy nghĩ nên mẹ Trì vội vàng buông đũa rồi đi theo lên lầu.

Đến lầu hai, mẹ Trì cũng không nghe thấy tiếng động trong phòng. Sợ Trì Uyên không kiềm chế được mà làm bậy nên gõ hai cái lên cửa rồi đi vào. Đúng lúc thấy Trì Uyên đang ngồi trên giường, cái tay đang vén áo ngủ của Văn Tưởng. Lúc đó huyết áp của mẹ Trì liền xông lên, cũng không quan tâm đến chuyện ngại ngùng gì cả, vừa đi về phía anh vừa lớn tiếng quát: "Trì Uyên, con đang làm cái gì đấy, con có biết——"

Còn chưa nói xong, Trì Uyên có hơi ai oán ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, "Mẹ, mẹ làm gì mà đột nhiên lớn tiếng vậy, bé con sợ tới mức cũng không dám động rồi này."

"....." Mẹ Trì lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ cười cười, "Mẹ là sợ con vừa mới quay về còn có virus khác rồi lây cho Tưởng Tưởng."

"Con đã đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện rồi." Trì Uyên có hơi tủi thân, hơn nữa cũng đã gần một tháng rồi, con nào còn có virus gì nữa."

"Không phải là mẹ lo lắng thôi sao." Mẹ Trì ra vẻ bình tĩnh nói mấy câu, cuối cùng mới trở lại vấn đề chính, "Cũng còn mấy tháng nữa là bé con được sinh ra rồi. Trong khoảng thời gian này Trì Uyên con nhịn đi, không được thì buổi tối con đến thư phòng ngủ đi."

Nói đến đây, nếu như Văn Tưởng và Trì Uyên không nghe hiểu được ý của mẹ Trì nữa thì coi như đã sống uổng phí rồi.

"......."

"......."

Mặc dù Trì Uyên da mặt dày như tường thành nhưng lúc này cũng có hơi xấu hổ, vội vàng xuống giường đẩy mẹ Trì ra ngoài, "Mẹ, mẹ nói bậy bạ vớ vẩn gì đâu không, loại chuyện này tự con có chừng mực. Mẹ mau đi xuống lầu bận chuyện của mẹ đi, đừng có suốt ngày không có việc gì mà nghĩ này nghĩ kia."

Sau khi mẹ Trì rời đi, Trì Uyên đứng ở cửa hoà hoãn hơi thở. Quay về giường lần nữa thì Văn Tưởng đã kéo áo ngủ xuống, không hiểu sao bầu không khí trong phòng lại có hơi kiều diễm.

Trì Uyên khẽ ho một tiếng, cúi người cầm đồ ngủ bên cạnh, "Anh đi tắm trước."

"Được."

Trong lúc anh đi tắm, Văn Tưởng xuống giường đến thư phòng cách vách xử lý công việc. Trì Uyên tắm xong đi ra, cô vẫn chưa bận xong.

Đã học được một bài học qua trận ốm nên lúc này Trì Uyên đã sấy khô tóc lại thay bộ quần áo dài tay rồi mới qua thư phòng tìm cô.

Khoảng thời gian trước bởi vì người không khoẻ nên Văn Tưởng tạm dừng công việc trong tay lại, bây giờ đã khôi phục nên lại quay về công ty đi làm tiếp. Mặc dù đã cắt giảm lượng công việc nhưng dù sao Văn thị cũng là công ty lớn nên chung quy vẫn bận.

Trong thư phòng có rất nhiều cây xanh chống bức xạ, chỉ riêng trên bàn đã có ba chậu.

Lúc Trì Uyên đi qua, Văn Tưởng đang mở cuộc họp video. Anh dịch cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, tiện tay cầm lấy một phần tài liệu lật ra.

Qua mười phút, cuộc họp kết thúc. Trì Uyên vừa hay cũng xem tài liệu xong đưa qua cho cô, "Anh đã đánh dấu những chỗ có vấn đề rồi, em ký tên vào mặt sau là được."

"Được." Văn Tưởng cũng không xem mà cầm bút ký tên mình vào chỗ cuối cùng rồi khép lại để lên trên giá bên cạnh, sát lại gần hôn anh một cái, "Cảm ơn Trì tổng đã giúp."

Trì Uyên rất hưởng thụ, thuận miệng hỏi, "Còn có tài liệu khác cần xử lý không?"

"......" Văn Tưởng buồn cười nhìn anh, "Anh làm gì?"

Trời đất chứng giám, Trì Uyên nói lời này thật sự chỉ là lo cô vất vả quá nên muốn giúp cô mà thôi, "Anh xem giúp em."

"Xem một cái đổi một cái hôn?"

Trì Uyên phản ứng lại rồi nhanh chóng bật cười, nâng mắt nhìn cô, giọng điệu sâu xa: "Vậy nếu không thì sao, bây giờ anh lại không thể làm gì em."

- -