Đối mặt với sự kinh ngạc của Kỳ Xán, qua một lúc lâu Lục Khiếu đang chìm trong đau đớn cũng chưa từng đưa ra câu trả lời chắc chắn. Kỳ Xán nhìn mặt Lục Khiếu nổi đầy gân xanh, biết anh ấy đang phải chịu nỗi đau lớn cỡ nào.

Lục Khiếu vốn là một người không sợ đau, dung dịch ức chế virus zombie còn như vậy, nếu thật sự có dung dịch loại trừ virus zombie thì lại phải đau đớn đến mức nào?

Qua rất lâu, mãi đến chạng vạng tối khi hoàng hôn chiếu xuống, màn đêm phủ kín, Lục Khiếu mới run rẩy bò từ dưới đất dậy. Kỳ Xán một mực chờ ở bên cạnh chưa từng rời đi.

"Thầy Lục, anh có muốn đi tập hợp với quân cứu viện không?" Kỳ Xán nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra hỏi.

Lục Khiếu dùng súng chống trên mặt đất, bảo đảm mình có thể đứng dậy. Anh ấy khàn giọng nói: "Anh không phải người thuộc quân cứu viện, đương nhiên không cần phải tập hợp với họ. Hơn nữa trước khi anh rời đi đã nói nếu anh không quay về trước chạng vạng tối thì sẽ không về nữa, hiện tại hẳn họ đã rút lui về hướng khu an toàn."

Nghe ý của Lục Khiếu thì anh ấy muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi một tối, Kỳ Xán ngẫm nghĩ rồi mời anh ấy đi cùng. Lục Khiếu nghĩ một lúc lại từ chối.

"Chúng ta không cùng đường." Lục Khiếu nói: "Hướng đi của chúng ta ngược nhau."

Khu an toàn ở phía nam, Lục Khiếu nói là ngược hướng đã chứng tỏ anh ấy muốn đi về phía bắc. Kỳ Xán nói: "Em cũng đi về phía bắc."

Hiện tại đúng thật là Lục Khiếu đã kiệt sức, đi cùng với Kỳ Xán lợi nhiều hơn tệ. Sau khi anh ấy bình tĩnh phân tích một phen thì cuối cùng cũng gật đầu.

Trên đường đi, Lục Khiếu hỏi Kỳ Xán trong khoảng thời gian này ở đây anh có gặp một con zombie mặc áo tù nào không.

Kỳ Xán chợt nhớ tới gì đó, nghĩ thế giới này đúng là nhỏ. Anh nói: "Con zombie kia chính là đối tượng di chuyển lần này của anh à?"

"Em từng gặp hắn ta?"

"Vâng." Kỳ Xán nói: "Bây giờ hắn ta đang ở nơi dừng chân của em."

Sau khi xác định con Zombie Kẻ Sọc kia chính là người Lục Khiếu muốn tìm, Kỳ Xán vẫn không nhịn được cảm thán một tiếng, thế giới nhỏ như vậy, vậy mà cũng không thể khiến anh tìm được Tân Đàm.

Lục Khiếu nghe vậy thì nhăn mày, nói: "Em nói bây giờ hắn ta đang ở nơi dừng chân của em là có ý gì?"

Sau khi Phương Dã biến thành zombie thì việc đầu tiên hắn ta làm là cắn chết một đồng đội đi cùng với Lục Khiếu, sau đó còn muốn ra "miệng" với anh ấy, bị anh ấy khống chế. Nhưng tình huống lúc đó thật sự không thể lạc quan, khiến Phương Dã chạy thoát.


Cho nên nếu như Phương Dã đi cùng Kỳ Xán, vậy thì tại sao Phương Dã lại không tấn công Kỳ Xán?

"Ý trên mặt chữ." Kỳ Xán nhìn ra sự kinh ngạc của Lục Khiếu, bình tĩnh nói: "Thầy Lục, chờ anh nhìn thấy hắn ta anh sẽ hiểu."

Phương Dã muốn tấn công Kỳ Xán, Kỳ Xán biết điều đó, nhưng hình như là vì có Úc Gia Trí nên Phương Dã mới chậm chạp không ra tay. Kỳ Xán không nhịn được nghĩ, có lẽ zombie sẽ bị lẫn nhau ảnh hưởng, đương nhiên ý anh là mặt tốt.

Kỳ Xán thấy Lục Khiếu không nói lời nào, anh nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Thầy Lục, dung dịch có thể ức chế virus zombie anh tiêm vào người là gì thế?"

"Là một loại huyết thanh." Lục Khiếu lời ít mà ý nhiều, không muốn nhiều lời.

Trong lúc hai người nói chuyện đã chạy tới tòa nhà bỏ hoang ban đầu Kỳ Xán nghỉ chân, trong tòa nhà trống rỗng, sớm đã "xác" đi nhà trống.

Thật ra Kỳ Xán không nghĩ tới việc Úc Gia Trí sẽ chạy trốn, nhưng chuyện đã xảy ra trước mặt, trong lòng anh cũng không hề dao động... Bởi vì theo những gì Úc Gia Trí biểu hiện mấy ngày nay, anh ta có thể tìm được Tân Đàm mới là lạ. Giao hi vọng cho một con zombie vô dụng chỉ biết ăn, chẳng thà anh hi vọng mình có thể tình cờ gặp được Tân Đàm còn hơn.

Lục Khiếu trông thấy dấu chân lộn xộn trong tòa nhà bỏ hoang này, đã biết Kỳ Xán không nói dối, anh ấy hỏi: "Phương Dã hẳn sẽ về nhà tù Bắc Sơn, xem ra anh phải tiếp tục đi về phía bắc."

"Tại sao hắn ta lại muốn về ngục giam?"

Lục Khiếu giơ tay lên, sờ lên cánh tay thối rữa, lỗ kim trên cánh tay càng nổi bật. Anh trả lời: "Có lẽ là đi tìm bạn của hắn ta."

...

Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Kỳ Xán quyết định cùng tới nhà tù Bắc Sơn với Lục Khiếu.

Thật ra quãng đường này cũng không thuận lợi, bởi vì nơi này là khu thất thủ, zombie sẽ càng ngày càng nhiều, vật tư cũng càng ngày càng ít. Nhưng lúc bước trên con đường đi về phía bắc, thi thoảng trong lòng Kỳ Xán sẽ nảy lên những cảm giác khác.

Từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy, Tân Đàm ở rất gần anh, chỉ là vẫn luôn không tìm thấy cô mà thôi.


Kỳ Xán cũng không biết, trực giác của anh rất chuẩn. Mỗi một tấc đất anh bước qua, Tân Đàm đều từng đặt chân trước anh một bước. Cả hai đều không hề phát hiện nhau, đi trên cùng một con đường, từng nhìn cùng một phong cảnh.

Nhưng bọn họ cũng không biết, khoảng cách giữa họ từng gần nhau đến thế.

...

Điểm cuối cùng của phía bắc chính là nhà tù Bắc Sơn, Tân Đàm đến trước một bước. Giờ phút này cô vẫn mặc cái áo hoodie nhìn không ra màu sắc kia, phần mũ to trên áo che khuất hơn nửa khuôn mặt cô. Cô nhìn ngọn núi nguy nga trước mặt, mắt không gợn sóng, bình tĩnh bước tiếp.

Tân Đàm không nhớ rõ mình đã đi bao lâu, đây là một khoảng cách rất dài, tốc độ đi đường của cô lại không nhanh. Cô chỉ biết là giờ phút này lá phong khắp núi Bắc Sơn đỏ tươi như máu, hóa ra mùa thu đã đến từ khi nào. Thi thoảng lại có một cơn gió lạnh thổi qua, cô chợt hiểu ra, có lẽ mùa đông cũng sắp tới.

Trong khoảng thời gian này cô vừa đi vừa nghỉ, ngẫu nhiên đi qua nơi có nước sạch sẽ không nhịn được ngừng chân, nhưng có lẽ là thời gian trôi qua quá lâu, cô đã quên mất nước sạch có thể dùng để làm gì.

Bây giờ cô nhìn thấy có đồ ăn sẽ dừng lại ăn, trông thấy nơi có thể nghỉ chân sẽ dừng lại nghỉ ngơi. Ví dụ như hiện tại, cô trông thấy trước mặt có một tòa kiến trúc đồ sộ, biết đây là nơi cô dừng chân tối nay.

Tân Đàm ngẩng đầu, nhìn dòng chữ to trên cổng sắt. Cô nhìn một lúc lâu cũng không nhận ra bèn quyết định không nhìn nữa. Sau đó, cô đi về phía cổng sắt to.

Đây là một cái cổng sắt nhìn vô cùng vững chắc, nó ngăn cản đám zombie lượn lờ bên trong, cũng ngăn cản Tân Đàm muốn đi vào từ bên ngoài.

Thi thoảng zombie bên trong sẽ dùng đầu đập cổng, khiến cái cổng sắt to vang lên những âm thanh "kẽo kẹt" nghe rất khó chịu.

Tân Đàm không ngốc như vậy. Cô biết cô không vào được, dứt khoát ngồi bệt xuống ngoài cổng chính, tựa lên bức tường rắn chắc, chậm rãi nhắm mắt lại.

Màn đêm nhanh chóng hạ xuống. Trong chốc lát, gió to gào thét, tiếng sấm rền vang, đám zombie trong cổng sắt lớn càng trở nên nóng nảy bất an, đánh thức Tân Đàm đang ngủ say.

Tân Đàm mở mắt ra, đập vào mắt là màn trời đen nhánh bị một tia chớp màu tím xé ra một lỗ thủng lớn, ngay sau đó là mưa rào tầm tã, trong chớp mắt cả người cô đã ướt đẫm.

Đám zombie dùng đầu đập cổng càng thêm hăng say. Tân Đàm mở to mắt, ngơ ngác nhìn lên trời, mặc cho hạt mưa đánh lên khuôn mặt thối rữa của cô.

Mãi đến khi một tia chớp bổ về phía cổng chính, đám zombie đang dùng đầu đập cửa bị đánh trúng, cùng lúc đó, cái cổng sắt to cũng bị đánh đến vang lên một tiếng rồi sụp đổ.


Tân Đàm ngồi yên ở bên cạnh cổng chính, một "quái vật" khổng lồ như vậy trực tiếp đổ ập xuống cạnh chân cô, khiến nước đọng trên mặt đất bắn lên, vẩy đầy người cô.

Tân Đàm chậm rãi vươn tay che đầu, sau đó lại từ từ buông tay. Cô nghĩ, cửa mở rồi, cô có thể đi vào tránh mưa.

Đám zombie hưng phấn lao ra ngoài, chỉ có Tân Đàm chậm rãi bước vào trong.

Trong tòa nhà đen nhánh, Tân Đàm ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, trừ điều đó ra, trong đêm tối cặp mắt của cô cũng chẳng khác hàng trưng bày là bao, cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Có lẽ là do vừa rồi bị mắc mưa nên Tân Đàm cảm thấy hơi lạnh, cô chậm rãi đi sâu vào trong. Càng đi sâu, cô càng có thể nghe thấy âm thanh ồn ào của zombie một cách rõ ràng, đi kèm với tiếng vật nặng đập vào song cửa.

Sắc mặt Tân Đàm bình tĩnh không gợn sóng, cô vẫn đi về phía trước, mãi đến khi cô đi tới cuối đường, đầu va phải vách tường cô mới dừng lại, ngồi xuống dựa lên tường ngủ say.

Tiếng gào thét của zombie kéo dài không dứt bên tai, Tân Đàm đã sớm quen rồi. Nghe thấy âm thanh này cô lại cảm thấy tiếng mưa gió ngoài kia không còn đáng sợ đến vậy.

Chẳng mấy chốc đã qua một đêm.

Có tia sáng mờ chiếu vào không gian chật hẹp này, Tân Đàm chưa mở mắt ra cũng đã cảm giác được có một ánh mắt không thể bỏ qua đang rơi trên người cô.

Tân Đàm chậm rãi bò từ dưới đất dậy, quan sát nơi tối qua cô mò tới. Từ những thanh song sắt, Tân Đàm loáng thoáng nhận ra, đây là ngục giam.

Tân Đàm không quên sự tồn tại của ánh mắt kia, nhưng cô không muốn bận tâm mà chỉ muốn tiếp tục tiến lên. Có điều cô còn chưa đi được hai bước, lúc đi ngang qua một phòng giam, cổ tay cô bất ngờ bị túm lại.

"Đừng đi, cô gái." Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai Tân Đàm, Tân Đàm nhìn dọc theo cổ tay bị túm.

Đó là một người phụ nữ, mái tóc ngắn ngang tai có vẻ hơi rối, phần mái ngang dài qua lông mày gần như sắp che khuất hai mắt, màu môi cô ta rất nhạt, bong tróc vì thiếu nước, màu da cũng tái nhợt không bình thường. Nhưng cô ta lại mặc một cái áo khoác màu đen rất to, chứng tỏ cô ta cũng không phải là phạm nhân trong nhà tù này.

Người phụ nữ thấy Tân Đàm không hề phản ứng, những ngón tay tái nhợt đang nắm chặt cổ tay Tân Đàm của cô ta xiết lại, ống tay áo trượt xuống, Tân Đàm có thể nhìn thấy những lỗ kim chi chít trên cánh tay cô ta.

Tân Đàm lấy lại tinh thần, cô cảm nhận được cảm giác bị đe dọa trên người người phụ nữ này, thế là cô chậm rãi giơ tay lên, chém về phía cổ tay người phụ nữ...

Cuối cùng, móng vuốt sắc bén của cô dừng lại gần vị trí cổ tay cô ta.

Tân Đàm không hiểu, tại sao người phụ nữ này lại không tránh.

Trong mắt người phụ nữ ánh lên vẻ kinh ngạc, lúc này cô ta mới chậm rãi rút tay lại, nhìn bên ngoài một cái, thấy chỉ có một zombie là Tân Đàm, cô ta mở cửa phòng giam ra.


"Vào ngồi một lát?" Khóe môi tái nhợt của người phụ nữ nhếch lên, chậm rãi nói với Tân Đàm: "Cô nhóc zombie, tôi sẽ cho cô thứ mà cô không thể tưởng tượng được."

Tân Đàm không có hứng thú, nhưng cô bị đồ ăn trong phòng giam của người phụ nữ hấp dẫn. Hôm qua từ sau khi cô bước vào nhà tù Bắc Sơn thì chưa ăn gì cả.

Cô đi vào.

Ánh mắt cô chậm rãi dịch ra khỏi đống đồ ăn, rồi nhìn quanh khắp phòng giam này. Trong phòng giam lộn xộn này lại lộ ra chút gọn gàng, có những dụng cụ tinh vi cô không biết là gì đang lẳng lặng chất chồng trong góc, một góc khác thì là mấy cái xác, có xác zombie, cũng có chết đi trong hình dáng con người.

Đồng thời trong hai phòng giam bên cạnh căn phòng này có không ít xác zombie nằm ngổn ngang bừa bộn. Tân Đàm chậm rãi đếm, có lẽ khi còn sống chúng đều là bạn tù trong cùng một phòng.

Kẻ đầu têu... hẳn là người phụ nữ trước mắt.

Người phụ nữ im lặng chờ Tân Đàm quan sát xong tất cả, cô ta hoàn toàn không thèm để ý, cười nói: "Bọn chúng đều là vật thí nghiệm, nhưng cô nhóc, tôi thấy cô không giống, muốn thử huyết thanh tôi vừa mới nghiên cứu ra không?"

Người phụ nữ chờ rất lâu, Tân Đàm vẫn chỉ im lặng nhìn cô ta. Cô ta tiếp tục nói: "Tôi biết trong zombie có thể sẽ xuất hiện những zombie có lý trí, từ việc cô không tấn công tôi, có thể nhìn ra cô có lý trí của con người."

"Thế... cô có muốn lại lần nữa biến thành người không?"

"Cô... muốn thử không?"

Tân Đàm cố hiểu lời người phụ nữ nói một cách chậm chạp, qua một lúc lâu, cô đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài. Cô có ngốc đâu, nếu như người phụ nữ kia thật sự có bản lĩnh này, vậy thì xung quanh cô ta cũng sẽ không có nhiều xác chết như vậy.

Người phụ nữ cũng sẽ không dễ dàng buông tha Tân Đàm, cô ta vừa nói thầm cô nhóc zombie này không có lòng cảnh giác, vừa bước nhanh đi về phía Tân Đàm đang không đề phòng sau lưng.

Tân Đàm phản ứng quá chậm, cô còn có một điểm yếu chết người chính là cô rất khó cảm nhận được đau đớn. Cho nên sau khi thuốc phát huy tác dụng trong người cô, cô mới bỗng nhiên hoàn hồn.

Tân Đàm chậm rãi quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ nhếch môi cười nhạt, trong bàn tay đang giơ lên nắm một ống tiêm đang đâm mạnh vào cổ cô.

Trước khi cảm nhận được đau đớn, Tân Đàm bắt đầu giãy giụa kịch liệt, vì vậy mà ống tiêm bị gãy thành hai nửa, cô cũng không để ý. Cô nhào về phía người phụ nữ sau lưng, cắn một cái lên cổ cô ta.

Bình thường khi cô cắn xé bất kỳ zombie hoặc người nào làm tổn thương cô đều không chút nể nang.

Mà ngay giây tiếp theo, đau đớn ngập đầu bùng lên khắp người cô, khiến cô mất đi toàn bộ sức lực trong nháy mắt, đau đớn cuộn người trên mặt đất la hét.

Người phụ nữ che phần cổ đang không ngừng chảy máu, chịu đựng ý thức đang bắt đầu mơ hồ, nhìn chằm chằm phản ứng của Tân Đàm. Hai mắt cô ta đỏ lòm đầy điên cuồng.