Đi bộ tới phía bắc Vân Thành cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhưng ở khu thất thủ có thể thấy zombie ở khắp mọi nơi, nếu lái xe thì e rằng chẳng mấy chốc sẽ dẫn chúng tới.

Kỳ Xán không nhanh không chậm đi bộ từng ngày, thi thoảng có thể gặp quân cứu viện ở một số địa điểm trong khu thất thủ, trong đó không thiếu những gương mặt quen thuộc. Cũng có khi anh sẽ cùng cứu người với bọn họ.

Trừ điều này ra, Kỳ Xán đã có rất nhiều kinh nghiệm ngụy trang thành zombie. Thậm chí dưới sự yểm hộ của Úc Gia Trí, anh có thể chậm rãi xuyên qua giữa bầy zombie.

Vào ngày này, bọn họ nghỉ ngơi trong một tòa nhà đổ nát, Kỳ Xán ra ngoài tìm kiếm vật tư, trong tòa nhà chỉ còn lại Úc Gia Trí và Phương Dã đang chợp mắt.

Trong khoảng thời gian này có thể nói là Phương Dã ăn không đủ no, đã rất lâu rồi hắn ta không ăn được "bữa tiệc lớn" nào. Thứ nhất là Úc Gia Trí vừa nhìn thấy "bữa tiệc lớn" là lại buồn nôn, thứ hai là có Kỳ Xán ở đó. Hắn ta thấy Kỳ Xán giết zombie không hề nương tay, không mảy may để ý tới hai con zombie đang đứng bên cạnh là bọn họ thì trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Phương Dã căm phẫn bất bình nghĩ, nếu như lúc trước không phải do con zombie nữ đáng ghét kia cắn mất nửa cái cổ của hắn ta, bây giờ hắn ta cũng không đến nỗi vì tiếc mạng mà bó tay bó chân!

Đồng thời Phương Dã cũng đang lo lắng về một vấn đề khác.

"Tốc độ của hai người chậm quá, tôi phải nhanh chóng tới nhà tù Bắc Sơn." Phương Dã đã hối hận vì đi cùng Úc Gia Trí, hắn ta cố ý nói: "Nếu như hai người vẫn muốn dùng tốc độ này để đi tiếp, vậy thì tôi đi trước."

Quả nhiên Úc Gia Trí "a" một tiếng, sau đó nói: "Đừng mà!"

"Vậy thì chúng ta không dẫn theo con người kia... Chúng ta là zombie đấy! Sao có thể làm bạn với con người được?"

"Anh ta có thể tìm đồ ăn cho chúng ta mà."


"Tôi cũng có thể dẫn cậu đi tìm đồ ăn."

Úc Gia Trí không muốn đồng loại có thể nói chuyện rời đi, do dự nói: "Nhưng tôi đã đồng ý tìm em gái zombie giúp anh ta rồi, chúng ta làm zombie không thể nói mà không giữ lời được."

"Là làm người không thể nói không giữ lời." Phương Dã sửa đúng và xúi giục: "Zombie chúng ta nên xấu xa."

Úc Gia Trí gãi đầu, xoắn xuýt không thôi.

Phương Dã muốn dẫn Úc Gia Trí theo cùng, đơn giản là muốn chờ tới lúc gặp nguy hiểm sẽ dùng anh ta làm đệm lưng. Nhưng nếu Úc Gia Trí không đi cùng hắn ta thì đương nhiên hắn ta sẽ không lãng phí thời gian với Úc Gia Trí nữa.

"Tôi đi đây!"

Úc Gia Trí lập tức đứng dậy, nói: "Anh nói dẫn tôi đi tìm đồ ăn, đừng có đổi ý đấy!"

Úc Gia Trí nghĩ không phải là anh ta bỏ rơi Tân Đàm vì đồng loại, mà là anh ta bỏ rơi con người Kỳ Xán vì đồng loại. Hơn nữa chắc chắn trên đường đi anh ta cũng sẽ tìm kiếm Tân Đàm, đến lúc đó anh ta có thể nói với Tân Đàm, có con người đang tìm cô. Với lại hai zombie bọn họ nhất định sẽ hành động thuận lợi hơn dẫn theo một con người là Kỳ Xán.

Chỉ trong vài phút cái đầu nhỏ thông minh của Úc Gia Trí đã nghĩ ra được một đống lý do. Sau khi thuyết phục bản thân, anh ta yên tâm thoải mái đi theo Phương Dã, tung tăng rời đi.

...

Đương nhiên Kỳ Xán không biết hai con zombie kia đã giấu anh chuồn đi mất, lúc này anh vừa mới kết thúc một trận chiến ác liệt, lại không phải vì tìm kiếm vật tư, mà là cứu người.


Đối phương mặc đồ rằn ri màu xanh quân đội, trong tay cầm súng. Chẳng biết sao Kỳ Xán lại cảm thấy người đó hơi quen.

Người đàn ông này nói với Kỳ Xán, vừa rồi anh ta đã cứu được một nhóm người rời khỏi đây, nhưng có một đứa bé đi lạc ở nơi này, anh ta được mẹ của đứa bé nhờ đến đây tìm kiếm. Nhưng đứa nhỏ thì không tìm thấy, thay vào đó lại kinh động bầy zombie, khiến Kỳ Xán đang ở gần đó cũng gặp nạn theo.

Kỳ Xán không ngồi yên mặc kệ, dù sao bây giờ anh vẫn còn năng lực để cứu người. Hai người cùng nhau xông ra vòng vây, hiện tại đang nghỉ ngơi trong một tiệm tạp hóa chật hẹp.

Kỳ Xán nghe người đàn ông nói xong, ngồi thẳng lên nhìn ra ngoài, sau đó từ từ đi tới cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Người đàn ông dựa vào tường, một tay ôm súng, hai mắt rũ xuống thở dài nói: "Xem ra là không tìm được đứa trẻ kia."

Kỳ Xán quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông một lúc, cuối cùng cũng phát hiện tại sao anh lại cảm thấy người đàn ông này quen mắt. Anh hô một tiếng: "Thầy Lục?"

Lục Khiếu nghe được xưng hô lâu rồi không nghe thấy này còn ngẩn người, ngay sau đó anh ấy cũng nhận ra Kỳ Xán.

Lục Khiếu là đồng nghiệp của bố Kỳ Xán, tuy tuổi anh ấy không lớn nhưng năng lực thì không thể nghi ngờ, bản lĩnh rất tốt. Mấy năm trước Lục Khiếu bị thương trong lúc làm nhiệm vụ nên ở tạm trong nhà Kỳ Xán một thời gian, làm thầy dạy sanda cho Kỳ Xán.

Lục Khiếu nhìn cậu học sinh năm đó anh ấy từng dạy một thời gian, trong ánh mắt sắc như chim ưng ánh lên vẻ hài lòng. Anh ấy nói với Kỳ Xán: "Bản lĩnh không tồi, xem ra sau khi anh rời đi em cũng không lười biếng, rất tốt."

Kỳ Xán cười cười, sau đó gấp không kịp chờ hỏi: "Thầy Lục, anh từ Thịnh Thành qua à? Anh có biết tình hình của bố mẹ em không?"


Thịnh Thành là thủ đô của nước Z, bố mẹ Kỳ Xán đều làm việc tại đó.

"Trước lúc xảy ra tận thế anh đang đến Vân Thành chấp hành nhiệm vụ." Lục Khiếu lắc đầu nói: "Anh cần đưa một người trong nhà tù Bắc Sơn đi, không ngờ mới đi được nửa đường thì bầu trời tối đen ba ngày liền, sau đó anh vẫn luôn ở trong Vân Thành giúp quân cứu viện cứu người."

Kỳ Xán tiếc nuối gật đầu. Bởi vì một số nguyên nhân mà anh đều học cấp ba và đại học ở Vân Thành, hiếm khi về Thịnh Thành, quan hệ giữa anh và bố mẹ căng thẳng không có nghĩa là anh không quan tâm họ.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một bên khác trong cửa hàng tạp hóa truyền đến âm thanh kỳ lạ. Âm thanh đó hơi thô, giống như thứ gì đang cọ sát trên mặt đất.

Hai người lập tức căng thẳng, nghi ngờ là zombie.

Kỳ Xán nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lục Khiếu, bèn chủ động đứng dậy, tới gần nơi âm thanh phát ra. Ánh sáng trong cửa hàng lờ mờ, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng hình nho nhỏ đang ngồi trong góc chơi một chiếc xe đồ chơi nhỏ. Âm thanh bọn họ nghe thấy chính là tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất.

Kỳ Xán khẽ gọi: "Cậu bạn nhỏ?"

Có lẽ đây chính là đứa trẻ mà Lục Khiếu muốn tìm.

Đứa trẻ kia nghe thấy âm thanh thì bất ngờ quay người qua, lộ ra một khuôn mặt thối rữa. Trông thấy Kỳ Xán, trong đôi mắt trắng đục của cậu bé hiện lên vẻ mờ mịt. Nhưng điều kỳ lạ là cậu bé không chủ động tấn công Kỳ Xán.

Kỳ Xán đã sớm nhận ra trong bầy zombie sẽ có một số zombie còn giữ lý trí của con người, một bộ phận trong đó sẽ không chủ động tấn công con người, ví dụ như Tân Đàm và Úc Gia Trí.

"Em không nên nhân từ nương tay với một con zombie." Chẳng biết Lục Khiếu đã đi tới bên cạnh Kỳ Xán từ khi nào, anh ấy lạnh giọng nói.

"Em không nhân từ nương tay, nhưng nó không tấn công em." Kỳ Xán nói thật, anh nhìn sang Lục Khiếu, trong một không gian mờ tối, hai mắt anh vẫn sáng ngời như cũ: "Thầy Lục, anh tiếp xúc với zombie lâu như vậy, chẳng lẽ chưa từng gặp phải zombie thế này à?"


Lục Khiếu giơ khẩu súng trên tay lên, nhắm thẳng vào đầu đứa trẻ zombie kia, giọng lạnh lùng: "Anh không biết."

Đương nhiên Lục Khiếu sẽ không biết, bởi vì anh ấy sẽ không lãng phí thời gian trên người zombie, chỉ cần anh ấy gặp phải zombie thì sẽ trực tiếp ra tay.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Sau khi đứa trẻ zombie kia cảm nhận được uy hiếp, nó lập tức lao về phía Lục Khiếu, cùng lúc đó, Lục Khiếu cũng bóp cò súng...

Nhưng trong cuộc chiến vừa rồi, vì mệt mỏi lên Lục Khiếu đã phạm phải một sai lầm chết người, anh ấy không chú ý tới băng đạn đã trống không.

Đứa trẻ zombie không bị viên đạn bắn trúng, cắn một cái lên hổ khẩu tay trái Lục Khiếu. Động tác của nó cực nhanh nhạy, biến cố này khiến hai người đều sững lại trong chớp mắt.

Kỳ Xán lập tức xách đứa trẻ zombie lên ném sang một bên, vừa mới chuẩn bị tiến lên thì Lục Khiếu đã rút khẩu súng lục đầy đạn đang đeo bên hông ra, một phát chấm dứt tính mạng của đứa trẻ zombie kia.

Ngay sau đó, bởi vì virus zombie nhanh chóng tàn phá, khiến hai chân Lục Khiếu nhũn ra, quỳ một chân xuống đất, hô hấp dồn dập. Anh ấy cúi đầu, nhìn bàn tay đã xuất hiện thịt thối, nói với Kỳ Xán: "Trong ba lô của anh có một cái hộp, em lấy nó ra."

Kỳ Xán lấy hộp, mở ra, phát hiện trong đó có một cái ống nghiệm thủy tinh. Kỳ Xán rút chất lỏng trong ống nghiệm vào kim tiêm, dựa theo chỉ thị của Lục Khiếu tiêm vào cánh tay anh ấy.

Theo chất lỏng rót vào cơ thể, sắc mặt Lục Khiếu bỗng trở nên trắng bệch, giống như đang chịu một nỗi khổ cực lớn. Trong khoảng thời gian rất ngắn mà người anh ấy đã ướt sũng mồ hôi, cả người giống như mới được vớt ra khỏi nước, hiển nhiên anh ấy đang phải chịu một nỗi đau to lớn.

Sau đó chuyện thần kỳ đã xảy ra, phần thịt thối vốn đã lan tràn đến cánh tay Lục Khiếu bất ngờ ngừng lại, không có chiều hướng tiếp tục lan tràn.

Kỳ Xán kinh ngạc không thôi, trái tim anh bắt đầu đập điên cuồng vì kích động. Anh nghĩ, nếu như virus zombie có thể ngăn chặn, vậy thì... có phải là cũng có khả năng bị loại trừ không?