Phần 1: Đấu Mộc

Chương 2

"Cho ngươi cho ngươi! Cho ngươi hết!"

Đào Yêu giật mình mở mắt ra, ngay chính giữa phía trên là khuôn mặt tràn ngập bất đắc dĩ của Miêu quản gia, rồi lại nhìn vào ngực mình, nàng thế mà lại ôm chặt một cái bàn tính... Khung gỗ đàn hương, hạt tính bằng ngọc châu đen, trong góc còn khắc một chữ "Miêu" ngay ngắn, cái này...... Hình như hơi quen quen?! Cô chớp mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn xung quanh, rừng mai vẫn như cũ, ghế đá cũng không vỡ, nàng vẫn đang yên đang lành nằm trên ghế, chỉ là túi vải đựng cánh hoa đã rơi xuống đất.

Cô đứng lên, thuận tay lau mồ hôi lạnh chảy dày trên trán.

"Ta ngủ quên sao?" Cô nhìn chằm chằm vào bàn tính trong tay: "Ta đã làm gì nó?"

Miêu quản gia thở dài: "Nha đầu ngươi ấy, thời tiết lạnh như vậy lại ngủ thiếp đi trong rừng mai, nếu không phải ta vừa khéo đi ngang qua, từ xa nhìn thấy ngươi nằm ở chỗ này, thì cho dù là thân thể ngươi có làm bằng sắt ngủ thêm một lát nữa, không bị đông ra bệnh thì chữ "Miêu" của ta sẽ viết ngược lại cho ngươi xem!"

"Thật đúng là ngủ quên ư......" Đào Yêu lẩm bẩm một câu, vội vàng nhét bàn tính lại cho lão: "Bàn tính của ông sao?"

"Chứ sao nữa?" Miêu quản gia trách móc nói: "Đang muốn đánh thức ngươi, thì ngươi lại liều mạng với tay tới nắm lấy bàn tính của ta không buông, bây giờ mới biết tiểu nha đầu ngươi sức lực lúc ngủ thiếp đi lại lớn như vậy! Một người có thân thủ như ta cũng không thể giật nổi ngươi, chỉ đành buông tay mặc kệ ngươi, nếu giành tiếp thì lão cộng sự của ta sẽ bị chia năm xẻ bảy mất. Lại nói ngươi mơ thấy giấc mơ gì kỳ lạ à?"

"À...... Điều này... Hình như mơ thấy giành ăn giành uống với người ta.” Đào Yêu cười hề hề, cũng không giải thích gì nhiều, chỉ vào bàn tính của lão: "Lão cộng tác của ông không sao là tốt rồi." Miêu quản gia gõ đầu nàng một cái: "Còn lâu mới tới giờ ăn trưa, nếu thật sự đói bụng thì đi vào phòng bếp tìm chút gì lót dạ, ăn no rồi lại ra làm việc tiếp." Lão ghé mắt nhìn túi vải trên mặt đất, cười nói: "Mấy ngày nay các ngươi theo ta chạy ngược chạy xuôi, vốn đã mệt mỏi, trước mắt cũng không có chuyện gì gấp, mùa hoa còn dài, ngươi rảnh rỗi hẳn làm.”

Đào Yêu bĩu môi: "Ta không phải là muốn nhanh chóng lấp đầy cái bình mập mạp kia sao."

"Rất muốn nếm thử hương vị Như Giải Ý phải không?" Miêu quản gia cười ha ha: "Đúng là bản tính khó dời mà. Có điều ngươi cũng đừng sốt ruột quá, hai thiếu gia không trở về nhanh như vậy đâu, chiếc bình mập kia ngươi cứ chậm rãi mà lấp đầy."

"Bọn họ thật sự không về ăn tết sao?" Đào Yêu thốt lên.

Miêu quản gia gật gật đầu: "Năm nay hẳn là không trở về. Sinh nhật của tiểu thư Niên Sinh là đêm giao thừa, mỗi năm đúng tuổi chẵn của nàng, hai vị thiếu gia đều ở đài Minh Nguyệt đón sinh nhật cùng nàng thuận tiện đón luôn năm mới, nếu là năm tuổi lẻ, cũng phải chúc mừng nàng trước rồi mới tranh thủ về phủ trước đêm giao thừa. Quy tắc này chưa bao giờ thay đổi trong nhiều năm rồi."

"Ồ.... Vậy năm nay nàng ta không phải tuổi lẻ đâu nhỉ." Một chút cảm giác thất vọng chợt tràn trong lòng Đào Yêu.

"Không sai." Miêu quản gia mỉm cười nhìn nàng: "Sao, không phải thường xuyên hờn dỗi với các thiếu gia sao, họ không trở về, ngươi đón năm mới không vui à?"

Nhìn thần sắc vi diệu Miêu quản gia, Đào Yêu vội quét sạch một chút còn sót không vui trong lòng, cợt nhả vươn tay về phía lão: "Nếu ông phát cho ta một bao lì xì lớn như cái gối đầu, họ không trở về cũng không quan trọng lắm."

Miêu quản gia cười to, đánh vào bàn tay nàng một cái: "Một tạp dịch mà nhặt cánh hoa thôi cũng ngủ quên như ngươi, mặt mũi lấy đâu ra mà ngả tay!"

"Ta nghèo!" Vẻ mặt Đào Yêu buồn bã, túm lấy tay áo lão dùng sức lắc lắc: "Bây giờ ta mỗi ngày đều bị nhốt trong Ti phủ làm việc, ngay cả cơ hội ra ngoài đánh bạc cũng không có, chỉ dựa vào chút tiền công này nuôi gia đình khó lắm!"

"Mau thu cái tâm bài bạc của ngươi lại đi, trên bàn cược chẳng có chuyện gì tốt, không được dính vào. Ti phủ chúng ta có quy củ, ngươi dám vào sòng bạc, ba lần trở lên sẽ trục xuất khỏi Ti phủ, mãi mãi không được quay lại làm." Miêu quản gia nghiêm mặt cảnh cáo, lại khó hiểu nói: "Chỉ là người nói nuôi gia đình, ngươi làm gì có gia thất? Là thân nhân ở quê nhà sao?"

"Không phải là Liễu công tử Ma Nha đó sao." Nàng nghiêm túc nói: "Một tên tính tình không tốt, nấu ăn vừa tự tin vừa khó ăn, một người cả ngày chỉ biết lải nhải, gà không dám giết cá cũng không dám đụng, mỗi ngày coi một con hồ ly vô dụng là bảo bối, ông nhìn xem, với biểu hiện của bọn họ, bị đuổi ra ngoài không phải là chuyện sớm muộn sao, đến lúc đó không lấy được tiền công thì ta không phải nuôi họ sao!”

"Ta không biết ngươi lại đánh giá thấp họ như thế đấy." Miêu quản gia dở khóc dở cười: "Hai người họ tuy không tính là ưu tú, nhưng vẫn coi như cần cù kiên trì, đến phủ thời gian lâu vậy cũng chưa từng phạm sai lần gì, Cổn Cổn tuy là hồ ly, nghịch ngợm nhưng đáng yêu, khiến không khí phủ chúng ta thú vị hơn không ít. Cũng không che giấu khuyết điểm, không đến mức bị đuổi ra khỏi phủ." Lão lại nhìn qua Đào Yêu: "Lại nói, Đào nha đầu ngươi ấy, lười biếng trốn ngủ chưa nói, lần trước còn xúi xúi giục tiểu yêu kia dìm nước làm Ti phủ lộn xộn cả lên, chuyện này rõ ràng ra đó. Tương lai ai nuôi ai cũng khó nói.”

"Ai nói ta xúi giục! Đó là do Phong Sinh nó tự gây rối, liên quan gì đến ta!”Đào Yêu bực bội dậm chân, chết cũng không chịu thừa nhận sụ mặt: "Miêu quản gia, trong lòng ta ông là người tốt nhất trong Ti phủ đó, đừng nên tự làm hỏng thanh danh của mình như vậy! Cho dù ta gián tiếp dìm nước Ti phủ, đó cũng là vì ta có lòng tốt muốn giúp đỡ người khác, hơn nữa ta còn từng cứu mạng đại thiếu gia nhà ông! Không chỉ thế, nhị thiếu gia nhà ông cũng phải nhờ phúc của ta mới có thể......"

"Được rồi được rồi, biết ngươi tốt rồi, đùa ngươi thôi.” Miêu quản gia chịu không nổi tốc độ nói của nàng vội vàng ngắt lời, lại cười một hồi mới dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Đào Yêu, đưa tay sờ đầu cô, cảm khái nói: "Nha đầu nhà ngươi, đến Ti phủ chưa được bao lâu thế mà ta lại cảm thấy như ngươi đã ở đây rất lâu rồi, thế này hẳn phải gọi là vừa gặp đã quen nhỉ. Chúng ta đã có duyên như vậy, ngươi cứ yên tâm đi, ta chỉ mong ngươi có thể ở lại Ti phủ thật lâu thôi.”

Những lời này là thật lòng, Đào Yêu có thể nghe ra được, thế nhưng, có thể ở đây được bao lâu đây? Nàng cũng không biết được. Nàng thất thần suy nghĩ hồi lâu mới vui vẻ nháy mắt với Miêu quản gia: "Nếu ông đã nói như vậy thì cái bao lì xì lớn bằng chiếc gối kia ta không khách sao đâu, đâu thể phụ lại mối nhân duyên của chúng ta được nhỉ!”

Miêu quản gia lại chọt đầu nàng: "Ngoại trừ ăn thì là bao lì xì, ngươi đó!”

"Vậy thì quyết định như thế nhé.” Đào Yêu hài lòng vỗ tay, nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không được hỏi: "Tiểu thư Niên Sinh thực sự quen biết với các thiếu gia nhà chúng ta từ nhỏ sao?”

Nghe thế, Miêu quản gia lại cười: "Ta nghe bọn Liễu công tử nói, các ngươi tình cờ gặp tiểu thư Niên Sinh và các thiếu gia ở chợ Lạc Dương, cảnh tượng rất náo nhiệt hả."

"Náo nhiệt? À, đương nhiên là rất náo nhiệt, cái chợ đó nhiều người lắm!” Đào Yêu chột dạ trả lời qua loa, trong lòng tự nhủ con rắn mồm to kia không biết lại thêm mắm dặm muối gì trước mặt Miêu quản gia rồi, sẽ không kể chuyện quẻ hoa đào kia đó chứ, bằng không Miêu quản gia sao có thể cười đầy thâm ý như vậy...

"Người trẻ tuổi mà, nên đến mấy nơi náo nhiệt như vậy, rất tốt." Miêu quản gia tất nhiên là nhìn thấu sự chột dạ của nàng, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói: "Tiểu thư Niên Sinh xưa nay thích thanh tĩnh, ngày thường rất ít ra ngoài, hai người có thể gặp nhau cũng là trùng hợp. Xem ra ngươi chẳng những có duyên với người trong Ti phủ ta mà còn có duyên phận với bằng hữu của người trong Ti phủ ta nữa.”

Mí mắt Đào Yêu nhướng cao: "Ta có nhiều nhân duyên như vậy làm cái gì... Có thể ăn có thể mặc sao?”

"Ngươi bớt làm loạn một chút, nói không chừng sang năm các thiếu gia sẽ mang ngươi cùng đến đài Minh Nguyệt đó." Miêu quản gia cầm lấy túi vải, buộc dây thừng nhét vào trong ngực Đào Yêu: "Các ngươi đã biết được thân phận tiểu thư Niên Sinh rồi thì nên biết bản chất nơi nàng ở cũng quan trọng không khác gì trọng địa của hoàng gia, có thể ra vào trong đó, tất nhiên đều phải là người đáng tin.”

Đào Yêu trợn trắng mắt: "Vì sao ta lại phải đến cái đài gì đó kia! Ta có phải là thanh mai trúc mã của tiểu thư Niên Sinh kia đâu, năm mới đi đâu chơi chẳng được, sao cứ phải đến cái nơi mà quy củ còn nhiều hơn kiến kia.”

Miêu quản gia đã đoán trước phản ứng của nàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt nói: "Nhiều người dù sao cũng có thêm một phần náo nhiệt. Thân phận càng cao thì càng dễ cô đơn.”

Đào Yêu sửng sốt.

Lão đang nói, là Tống Niên Sinh, hay là người khác?!

Nàng đang muốn hỏi thăm tiếp chuyện của Tống Niên Sinh thì một gã sai vặt bỗng vội vàng chạy tới, dừng trước mặt Miêu quản gia chắp tay nói: "Miêu quản gia, Đấu gia đến rồi, đang chờ ở hậu viện."

Miêu quản gia gật đầu nói: "Biết rồi, ta đến ngay. Ngươi hãy thông báo cho những người khác, cứ làm như các năm trước là được.”

"Vâng!" Gã sai vặt đang muốn rời đi thì Miêu quản gia lại gọi hắn lại: "Chờ đã, năm nay trời rét, cho thêm ba phần đi.”

"Vâng!” Gã sai vặt vâng lệnh rời đi.

Miêu quản gia quay đầu lại nói với Đào Yêu: "Ta bây giờ có việc phải làm, hôm này ngươi đừng ở đây đôi co với mấy cánh hoa nữa, nếu rảnh rỗi qua thì đến nhà bếp phụ đi, Liễu công tử và Ma Nha đều ở đấy, hôm nay có nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, ngươi đến xem cho biết.”

"Nguyên liệu nấu ăn thì có gì mà xem cho biết, cuối cùng không phải đều bỏ vào bụng sao, ta không đi." Đào Yêu vừa nghĩ đến cái miệng lẻm bẻm thiếu đánh của Liễu công tử sáng nay thôi nàng đã không muốn vào phòng bếp một bước nào, dứt khoát nhảy đến trước mặt Miêu quản gia: "Đấu gia là ai vậy? Hình như rất ít khi có khách đến phủ chúng ta.”

Miêu quản gia lắc đầu: "Cũng được, ngươi đi theo ta."

"Vâng!”